Quyển 3: Hồ yêu khuynh thành (12)

         Linh lực tươi mát chạy dọc khắp tứ chi của Mạc Thanh Thành. Một làn khói trắng mờ ảo xuất hiện, mang theo hương thơm ngây ngất lòng người. Tiêu Cẩm Ninh ngỡ ngàng nhìn thiếu niên nằm dưới thân mình: tóc đen như suối, mí nếu đao tài, mạo tựa phù dung. Hương thơm nhàn nhạt từ người dưới thân lan tràn trong không khí, khiến người ta điên đảo thần hồn. Hắn cười rộ lên, vùi đầu xuống hôn người kia. Mạc Thanh Thành vươn tay đẩy Tiêu Cẩm Ninh ra, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Đối với một tiểu hồ ly mà cũng ra tay được, có còn chút liêm sỉ nào không?"

         Tiêu Cẩm Ninh nhướn mày, dung mạo anh tuấn phong lưu, đôi mắt đào hoa đa tình, quyến rũ chết người. Hương vị giống đực của hắn toả ra, khiến cho Mạc Thanh Thành không bình tĩnh nổi. Hắn cố tình hạ thấp giọng, khiến cho người nghe ngứa ngáy: "Cô mà không làm vậy làm sao bức được ngươi ra? Ngươi tên là gì?"

        "Mạc Thanh Thành."

       Tiêu Cẩm Ninh chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng khép mở của Mạc Thanh Thành. Hắn nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn của Mạc Thanh Thành cùng hàm răng ngà thấp thoáng bên trong. Tiêu Cẩm Ninh vươn tay nắm lấy cái cằm tinh tế của y, cảm nhận làn da nõn nà non mịn dưới tay rồi vô lại nói: "Tên hay đấy. Cô hôn ngươi nhé?"

        Mạc Thanh Thành nhướn mày: "Ta nói không thì ngươi không làm à?"
        "Đương nhiên là không rồi. Cô sẽ hôn ngươi đến nỗi ngươi nứng luôn." Tiêu Cẩm Ninh đáp, nói rồi, hắn cúi đầu, hôn xuống. Đôi môi của Mạc Thanh Thành non mềm ấm áp, quyến rũ như một cánh hoa. Hắn vươn lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng của y, cướp hết mật ngọt nơi này, sau đó ép buộc y nhận lấy hương vị của mình. Thân thể hắn nóng dần nên, hắn vươn một tay đến mông đào của Mạc Thanh Thành, vuốt ve nhào lặn. 

        Mạc Thanh Thành bị Tiêu Cẩm Ninh hôn đến nỗi không thở nổi. Qủa nhiên Tiêu Cẩm Ninh thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình. Mới hôn lần đầu tiên mà hắn đã tìm được tất cả các điểm nhạy cảm trong miệng của y, khiến cho y chẳng thể theo kịp. Mạc Thanh Thành chống tay lên ngực của Tiêu Cẩm Ninh, cảm thấy cơ bắp căng chặt đầy sức mạnh bên dưới. Tiêu Cẩm Ninh cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn dài, hắn hôn lên đôi mi ướt át đáng thương của y, sau đó một đường hôn xuống. Hương thơm và hơi ấm từ da thịt của Mạc Thanh Thành kích thích hắn, khiến cho Tiêu Cẩm Ninh như si như say.

      Mạc Thanh Thành cảm thấy nhũn ra, tay chân y run rẩy nhè nhẹ, yếu ớt cảm nhận khoái cảm tinh tế nhưng cũng vô cùng mãnh liệt do Tiêu Cẩm Ninh đem lại. Y than nhẹ, bàn tay của Tiêu Cẩm Ninh vuốt ve khắp người y, mơn trớn nhẹ nhàng, đốt lên từng đốm lửa dục. 

      Tiêu Cẩm Ninh bỗng nhiên ngừng lại. Mạc Thanh Thành được hắn đỡ lên. Tiêu Cẩm Ninh vuốt ve vành tai của Mạc Thanh Thành hổn hển nói: "Tiểu hồ ly, vốn liếng cô tích trữ đã lâu lần này đều cho ngươi cả."

       Nói rồi, hắn ngồi thẳng dậy, gấp gáp cởi y phục. Cơ thể thon dài săn chắc màu cổ đồng của hắn xuất hiện trong ánh nến mờ ảo, đẹp dẽ như điêu khắc. Tiêu Cẩm Ninh cởi tiết khố, dương vật tím đỏ hung dữ của hắn lập tức bật ra, to đến doạ người. Mùi hương của giống đực lan toả trong không khí. Mạc Thanh Thành chỉ cảm thấy cơ khát khôn cùng, cổ họng khát khô. Tiêu Cẩm Ninh như một con sói hoang độc dục, hắn hôn Mạc Thanh Thành và cọ tiểu huynh đệ của mình vào người y, gấp gáp vô cùng. Nóng nảy và hung tàn như một con thú dữ, hắn dường như đang khoe khoang vật kia với bạn tình, gợi dục, hoang dã nhưng quyến rũ không ngờ. 

         Dương vật của hắn Tiêu Cẩm Ninh và lớn vô cùng, lại hừng hực như một thanh sắt nung đỏ. Tiêu Cẩm Ninh hôn y, cắn y, liếm và mút một cách vội vàng và thô bạo, chẳng hề tình sắc và chậm rãi như ban đầu. Có vẻ con sói đói cuối cùng cũng lộ bản chất, nó chẳng muốn dịu dàng liếm láp bạn tình như ban đầu nữa mà nôn nóng cầu hoan, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp khàn khàn. Mạc Thanh Thành có cảm giác mình sắp bị Tiêu Cẩm Ninh ăn sạch, mặc dù hắn chưa làm gì. Y vươn tay vuốt ve tấm lưng căng chặt, nóng bỏng và ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Cẩm Ninh. So sánh hắn với sói hoang thật chẳng sai, giọng của Tiêu Cẩm Ninh giờ đây trầm đến khó tin, xen lẫn hơi thở nặng nề và gấp gáp: "Thanh Nhi, ngươi liếm cho ta đi."

         Nghe tiếng nói của Tiêu Cẩm Ninh, khuôn mặt Mạc Thanh Thành nóng bừng lên. Y không bài xích việc này nhưng không hiểu sao khi nghe Tiêu Cẩm Ninh nói, y lại chẳng thể đáp lời.

         Tiêu Cẩm Ninh không nghe Mạc Thanh Thành trả lời, đôi mắt thâm thuý của hắn tối sầm lại. Hắn quỳ gối trên giường, cường thế nắm lấy cằm của y, ép y nhìn thẳng vào tiểu huynh đệ đang cương đau của mình. Tiêu Cẩm Ninh hơi đẩy hông lên trước, hành động này của hắn khiến cho đỉnh dương vật còn đang rỉ nước chạm vào đôi môi sưng đỏ như cánh hoa của Mạc Thanh Thành. Tiêu Cẩm Ninh hít sâu một hơi, hắn vuốt ve nốt lệ chí đỏ tươi nơi đuôi mắt của y, khàn khàn dụ dỗ: "Thanh Nhi, ngươi không muốn nếm thử hương vị của cô sao?"

        Hương vị tanh nồng của thứ kia chiếm lấy Mạc Thanh Thành. Y nâng mi nhìn Tiêu Cẩm Ninh, cuối cùng hé môi liếm nhẹ một cái. Mặn, nồng và tanh, không ngon miệng gì nhưng đối với hồ ly tinh thì quả là vật đại bổ. Tiêu Cẩm Ninh vuốt ve mái tóc đen dài của y, khen: "Ngoan lắm, liếm hết một lượt đi."

       Nhìn thấy người dưới thân chầm chậm làm theo, Tiêu Cẩm Ninh vừa lòng dạy dỗ: 

      "Thanh Nhi, ngươi tuyệt quá, giờ nuốt nó vào đi, nuốt sâu nhất có thể."

      "Cẩn thận một chút, đừng cạ răng vào. Nếu không nuốt được nữa thì nhả ra một chút, sau đó lại nuốt vào..."

      "Đừng chỉ ngậm thôi chứ, nhẹ nhàng liếm đi... Co vào hai má bao trùm nói. Dùng đầu lưỡi, có thể vòng quanh liếm, cũng có thể... hút... Đúng rồi... Ha... Thanh Nhi, ngươi sinh ra đúng là để hút khô nam nhân đúng không?!" 

      Tiêu Cẩm Ninh bỗng nhiên thô bạo lên, hắn nắm lấy tóc đẹp của Mạc Thanh Thành, kéo y ra. Vòm miệng của Mạc Thanh Thành tê rần, mỏi nhừ, nước miếng không khống chế kịp tràn ra khỏi khoang miệng ấm nóng, làm ướt cái cằm duyên dáng. Tiêu Cẩm Ninh đẩy y ngã ngửa xuống giường, lật người lại sau đó hung bạo đánh mạnh mông đào của y. Hắn tách hai cánh mông của y ra: "Mạc Thanh Thành, ngươi xem xem, lỗ nhỏ của ngươi ướt át như vậy, còn chảy nước. Đúng là sinh ra để cho nam nhân thao!"

       Mạc Thanh Thành cắn môi, y không dám quay đầu lại. Thân thể hồ ly quả thực dâm đãng trời sinh, sẽ tự tiết ra ngọc dịch. 

       "Mạc Thanh Thành, ngươi nhớ cho kĩ, người đang thao ngươi là cô, là Tiêu Cẩm Ninh!" Tiêu Cẩm Ninh hung tàn nói, sau đó trực tiếp tiến vào. Mạc Thanh Thành không khỏi nức nở một tiếng. Tiêu Cẩm Ninh đỡ y lên, dùng tư thế từ sau tới mà hung hăng làm. Bên tai của hắn là tiếng nỉ non ướt át của Mạc Thanh Thành. Tiêu Cẩm Ninh đã làm tình nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn trở nên điên cuồng như thế. Hung tàn và khát máu mới là bản chất của Tiêu Cẩm Ninh này, trước nay chưa hề thay đổi, chỉ là bị che dấu đi. Tiêu Cẩm Du nhìn thấu điều này, vị huynh trưởng đáng kính của hắn đúc một sợi xích nặng, xích hắn trong chốn kinh thành xa hoa đổ nát, mài mòn nanh vuốt của hắn. Nhưng lần này, Mạc Thanh Thành lại làm cho lớp vở bọc che dấu không biết bao nhiêu năm của hắn vỡ nát, lộ ra con thú hoang xấu xí bên trong.

      Tiêu Cẩm Ninh cắn lên cái gáy ngọc của Mạc Thanh Thành khi đạt cực khoái, để lại nơi đó một dấu răng rớm máu, chẳng khác gì một con sói hoang điên cuồng cùng bạn tình. Hắn lật Mạc Thanh Thành lại, hôn lên đôi mắt ướt át của y. 

      Mạc Thanh Thành nghiến răng, vung tay cho Tiêu Cẩm Ninh một cái tát. Tên này đúng là điên! Vết cắn sau gáy của y đổ máu đầm đìa, hoàn toàn không phải một cái cắn yêu. Y gằn giọng: "Tiêu Cẩm Ninh, ngươi cẩn thận đấy! Ngươi thử đớp ta một cái nữa xem! Mạc Thanh Thành này sẽ xé nát ngươi ra!!!"

        Tiêu Cẩm Ninh cười lớn, chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc như thế này. Xem kìa, ẩn dưới lớp vỏ bọc ngoan hiền của Mạc Thanh Thành cũng là một con sói điên, hắn cảm thấy hắn yêu người này rồi. Mạc Thanh Thành và Tiêu Cẩm Ninh sinh ra hẳn là để dành cho nhau. Hãy cứ bên nhau và cắn xé đối phương đến khi hấp hối đi!

      Tiêu Cẩm Ninh tóm chặt lấy mái tóc xoã tung của Mạc Thanh Thành, gầm gừ như một con dã thú: "Mạc Thanh Thành, hãy đúc một sợi xích vàng, trên tay cầm lót lông thú thượng hạng để không làm ngươi đau. Xích nó vào cổ cô đi, cô sẽ là chiến thú của ngươi."

       Mạc Thanh Thành vẫn chưa nguôi cơn giận, y tiếp tục vươn tay cho Tiêu Cẩm Ninh một cái tát. Mạc Thanh Thành y từ trước đến nay vẫn luôn là một tên điên, giống như trong thế giới của Thân Giác, y sẵn sàng dùng thiên thạch như một màn pháo hoa rực rỡ chào đón đứa con gái Doris bé bỏng vào đời. Móng tay Mạc Thanh Thành bỗng nhiên dài ra và trở nên sắc nhọn. Y vươn tay tóm cổ Tiêu Cẩm Ninh: "Con chó ngu ngốc! Ngươi nghĩ mình là ai hả?!"

      Tiêu Cẩm Ninh không hề gì, hắn động eo, điên cuồng thao Mạc Thanh Thành:"Chủ nhân? Để xem ngươi có thể giữ chắc sợi xích trên tay mình không đã. Tiêu Cẩm Ninh này trước nay không thích bị thao túng đâu. Ngay cả khi ngươi giữ sợi xích trên cổ cô, người nắm quyền chủ động vẫn là..." 

     Hắn cười gằn, hung hăng tóm lấy bàn tay đang bóp cổ mình của Mạc Thanh Thành: "Cô!!!"

=========================================

      Vâng, nếu Yến Kinh Hồng là một lang vương ngạo nghễ thì Tiêu Cẩm Ninh hẳn là một con chó điên. Một con chó dữ dằn và điên cuồng, ẩn dưới lớp mặt nạ hào hoa phong nhã. Con chó điên này sẵn sàng đeo lên cổ mình chiếc xích nặng. Vì sao ư? Đoán xem. 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro