CHƯƠNG 0684: TINH TẾ: ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ TRÊN MẠNG LÀ CHUYÊN GIA NICK GIẢ 7
CHƯƠNG 0684: TINH TẾ: ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ TRÊN MẠNG LÀ CHUYÊN GIA NICK GIẢ 7
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Ngọc Lâm Uyên vẫn chưa đóng cửa, từng bước đi về phía trước, cách Tư Căng càng gần, càng có thể cảm nhận được một cổ uy áp mạnh mẽ kia.
Ngay cả y chống đối lên, đều có chút khó khăn.
Ngọc Lâm Uyên hơi hơi thở ra một hơi thở, bên môi chậm rãi đẩy ra một tia ý cười, cảm thấy sâu sắc, thực lực của Tư Căng tuyệt đối không chỉ hai S.
Căng Căng thật là lợi hại a.
Quả nhiên thời gian dài độc thân ông trời sẽ báo đáp cho y.
Y thật đúng là... Nhặt được báu vật rồi đấy.
Nhìn thấy Ngọc Lâm Uyên đi qua bên cạnh người, Lương Duẫn Nhã lập tức quay đầu, mưa dính vào hoa lê nhìn về phía cứu tinh của cô ta, hu hu xin giúp đỡ.
"Tư lệnh, không nghĩ đến ngài ở chỗ này, ngài nhưng nghìn vạn lần phải vì tôi chủ trì công đạo a!"
"Ngài xem, phòng này không phải là vốn không ai sao? Tôi ở dưới lầu đặt phòng, thì muốn lên xem, kết quả, vô duyên vô cớ bị người xâm nhập này đánh."
"Anh nhìn cậu ta a. Công nhiên tập kích nhân viên công tác chiến bộ, tôi hoài nghi khả năng này là gian tế ngoại tinh thả tới chỗ chúng ta, ngài nên lập tức truy bắt... A a a!"
Nhưng, lời còn chưa dứt, thì bị Ngọc Lâm Uyên nâng chân đạp ra cửa.
Lương Duẫn Nhã kêu to, cả thân thể bay rớt ra ngoài.
Mắt nhìn Ngọc Lâm Uyên ngồi xuống bên cạnh Tư Căng, một tay dán lên eo cậu, nhẹ nhàng ấn.
Rồi sau đó, mắt lạnh quét về phía cạnh cửa: "Phòng này tôi sáng sớm thì gọi điện đặt rồi, cô là làm sao đi vào? Ông chủ khách sạn Ngân Hà biết tôi đặt phòng rồi, làm sao sẽ cho người khác đặt?"
"Đến tột cùng là khách sạn Ngân Hà không muốn mở rồi? Hay là Phó phòng phòng Chữa trị cô đay không muốn làm?"
"Tư lệnh..."
Lương Duẫn Nhã còn muốn ngụy biện, lời mới vừa bật thốt lên, lại bị Ngọc Lâm Uyên chặn đứng: "Nói dối ngay cả đầu óc đều chưa đến, tôi thấy cô cũng là không muốn lưu lại ở phòng Chữa trị, ngày mai trực tiếp tới phòng làm việc của tôi làm nghỉ việc đi."
"Chiến bộ lam tinh, liên quan đến vận chuyển tinh tế, không lưu người phẩm hạnh không hợp."
Nói xong một câu nói này, không đợi Lương Duẫn Nhã phản ứng, liền lập tức phóng ra một đạo tinh thần lực, trực tiếp vỗ lên cửa.
Ầm ——
Cửa lớn đóng, ngay cả Lương Duẫn Nhã tố cáo chưa thành cùng vỗ đến bên ngoài.
Khách sạn lấy chất liệu đặc thù xây thành.
Cổng lớn vừa đóng cửa, trên cơ bản thì cắt đứt toàn bộ với bên ngoài.
Tiếng kêu thê thảm của Lương Duẫn Nhã truyền không tới, Ngọc Lâm Uyên lại đưa tay xoa xoa lỗ tai Tư Căng.
Một giây đổi sắc mặt, thanh sắc ôn hòa: "Làm sao tỉnh rồi? Ồn ào đến em rồi?"
"Mặt khác, còn có chính là... Tôi đói rồi."
Tư Căng nhìn chằm chằm người khẩn trương, để tay phải lên bả vai y, lại từ từ trượt xuống.
Cuối cùng, ngón trỏ hơi cong, ôm lấy thắt lưng người trước mặt.
Giọng điệu vô tội, lộ ra vài phần trách cứ: "Không những đói, còn đau thắt lưng, bụng và cổ họng... Cũng có chút không thoải mái."
Dứt lời, liền ôm lấy thắt lưng kéo Ngọc Lâm Uyên tới bên trên người mình.
Thanh sắc trêu người, mặt tràn đầy đơn thuần; "Tư lệnh, làm, sao, giờ, đây ~ "
Ngọc Lâm Uyên hơi ngẩn ra, một tia lặng lẽ leo lên gương mặt.
Chỗ mới vừa an tĩnh lại, lại một lần nữa, chộn rộn.
Làm cho hô hấp của y nóng vài phần.
Phát giác ý đồ cố ý trêu y của Tư Căng, hận không thể tử hình người ngay tại chỗ.
Nhưng vẫn là bận tâm thân thể của thiếu niên, đè nén tâm tình: "Xin.. Xin lỗi. Tôi... Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, về sau sẽ luyện tập nhiều..."
Nói, trở tay nắm chặt tay "tác quái chung quanh" của Tư Căng, đè đến phía sau, đảo khách thành chủ mở miệng: "Cho nên, Căng Căng, muốn làm bạn với tôi luyện nhiều một chút sao?"
Tư Căng:...
Không hổ là Tư lệnh cao cấp lam tinh, suy một ra ba dùng đến ngược lại thuận tay.
Cậu hơi hơi nâng người lên, chủ động ngậm môi Ngọc Lâm Uyên vào.
Kỹ xảo công thành chiếm đất.
Cùng lúc, lại thừa dịp người đàn ông giật mình sững sờ, đầu ngón tay từ cổ y, trườn xẹt qua lưng, một đường đốt lửa.
Chờ toàn bộ lý trí trong con ngươi đối phương tiêu tan, mới tủi thân hề hề cặp mắt đỏ lên: "Chớ lộn xộn, cả người đau, tôi cho rằng anh sẽ mang thức ăn trở về."
Ngọc Lâm Uyên thiếu chút nữa bị "thắng gấp này" gãy eo, nhưng vẫn là dằn xuống tính tình ôm người lên, bình phục hô hấp trả lời.
"Tôi tìm một vòng, trong khách sạn chỉ có dịch dinh dưỡng, không thể làm cơm, uống rồi sẽ không thoải mái."
"Thì nghĩ chờ em tỉnh lại, dẫn em đi chỗ có nguyên liệu thực phẩm, làm chút đồ ăn."
Dứt lời, liền dùng quang não gọi một thiết bị vận chuyển loại nhỏ của khách sạn.
Chuyển y và Tư Căng đến trên phi thuyền nhà mình.
Tư Căng tựa vào chỗ ngồi kế bên khoang điều khiển, hỏi: "Chỗ nào có ăn."
Ngọc Lâm Uyên cười cười: "Nhà tôi."
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Thêm chương. Cảm ơn chứng thực đại thần Nguyệt Nha loan loan Yeah~ đưa tới.
Một hồi lại thêm một chương.
Đoàn tử nhỏ bé, online ngốc đầu.
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro