CHƯƠNG 0403: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 48
CHƯƠNG 0403: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 48
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Điên rồi điên rồi, anh Căng sẽ không phải là đau lòng quá độ bệnh trầm cảm lại tái phát rồi đi?
Không đúng, ảnh trước đây phát bệnh không như vậy a!
Nào có người tự mình nhảy vào hang ổ phần tử phạm tội, còn nhảy đến vui vẻ như thế?
Tiểu Chu lo lắng không thôi, nghĩ mau mau đi qua.
Nhưng nghĩ đến bốn chữ phần tử phạm tội thì chân mềm.
Dừng một chút, vẫn là quyết định trước tiên báo cảnh sát, cùng với cảnh sát đi qua cứu người.
...
Cảng kinh đô, thuyền hàng số 8562.
Khoang điều khiển.
Ôn Duyệt Khê bị Mộ Bắc Thần cưỡng ép ôm ở trong lòng, run lẩy bẩy nhìn Chung Lâm Uyên hôn mê bất tỉnh bị trói gô.
Mộ Bắc Thần khẽ ngửi khí tức trên người người đẹp, dương dương đắc ý cười.
"Khê Khê bảo bối, nhìn thấy rồi đi? Ba anh vẫn là rất lợi hại."
"Chờ Lê Tư Căng tới rồi, chúng ta thì giết cậu ta, trốn ra nước ngoài, đổi tên đổi họ, cùng qua sinh hoạt vui sướng ung dung tự tại, có được hay không?"
"Được... Được."
Ôn Duyệt Khê nhẹ giọng mở miệng, nói một chữ đánh run lên.
Hiện tại hắn đối với Mộ Bắc Thần không chỉ là sợ hãi, càng nhiều hơn chính là chán ghét, thống hận.
Tên điên này!
Cứng rắn muốn kéo hắn cùng đi lên phạm tội chạy trốn không đường về này!
Bắt cóc vượt ngục, thuê sát thủ không kiêng nể gì đối địch với lực lượng cảnh sát, mỗi một cái đều đều đủ phán quyết tử hình!
D*!
Ôn Duyệt Khê dưới đáy lòng rít gào: Lê Tư Căng tại sao phải giả ý tốt cứu hắn, để cho hắn ở trong tù ngốc không tốt sao? Làm đến hiện tại, ngay cả con đường sống đều không có...
Mộ Bắc Thần ngược lại không để ý lắm.
Hắn tin tưởng bản lĩnh của Mộ Hoài Dương, cũng tin chắc bản thân mình có thể còn sống đi nước ngoài.
Hắn lúc này, giống như một con gà trống đấu thắng.
Hai bước tiến lên, hung hăng đạp Chung Lâm Uyên mấy đá.
Thẳng đến đạp tỉnh người hôn mê, phun mạnh hai ngụm máu mới vừa vui vẻ cười to lên.
"Họ Chung, mày mấy ngày hôm trước đắc ý, đạp tao tàn nhẫn a, hiện tại thì sao!"
Nói, lại bổ sung một chân.
Nhìn Chung Lâm Uyên đau khổ nhướng, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Mộ Bắc Thần tiếp tục nói: "Mày không phải là thích Lê Tư Căng sao? Tao hôm nay thì đưa cậu ta theo ngươi dưới lòng đất đoàn tụ!"
Dứt lời, lại hung hăng nghiền tay Chung Lâm Uyên một cái, thẳng đến nghe được khung xương vỡ vụn "Rắc rắc", mới hài lòng mang Ôn Duyệt Khê đi lên bên cửa sổ buồng nhỏ trên tàu đợi Tư Căng.
Trong khoang thuyền, Chung Lâm Uyên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, chỉ có thể yên lặng khẩn cầu Tư Căng đừng tới, vĩnh viễn đừng tới.
Như vậy, y cho dù chết cũng an tâm rồi.
Địa ngục quá âm u quá lạnh rồi.
Y không muốn thần minh tốt đẹp như vậy, bởi vì y sa đoạ.
...
Tư Căng là trực tiếp dùng thần lực chạy tới.
Cậu lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên du thuyền.
Đến nỗi đứng Mộ Bắc Thần đứng ở trước cửa sổ hai tiếng đồng hồ, thuyền chạy cũng không phát hiện người.
Không thể làm gì khác hơn là mất mát buông tha kế hoạch giết Tư Căng, quay đầu đi ngược Chung Lâm Uyên.
...
Thuyền chạy không lâu, bọn sát thủ thì bắt đầu ghìm súng tuần tra.
Tư người điên không muốn sống quen rồi.
Tìm không được vị trí cụ thể của Chung Lâm Uyên, liền trực tiếp đi tới hỏi đường với sát thủ.
Nhìn thấy chỗ này, Tiểu Yêu Nhi trong thức hải lại một lần nữa xù lông.
Vội vã đốt lên ba nén nhang, khép lại móng hổ nhỏ xù xù.
Vì sát thủ cầm súng mặc niệm.
Tư Căng không quản cách làm kỳ quái của hệ thống nhà mình, chỉ nho nhã lễ độ đi lên trước: "Xin hỏi Chung Lâm Uyên mới vừa nãy bắt tới bị nhốt ở đâu?"
Sát thủ: "Khoang điều khiển a, không phải là bị tổng giám đốc Mộ nhỏ nhìn?"
Bởi vì Mộ Bắc Thần ngay lập tức thuê bốn nhóm sát thủ, bốn nhóm người này lại không biết nhau, sát thủ liền một cách tự nhiên cho rằng Tư Căng thuộc về một nhóm khác, không có phòng bị với cậu, chỉ nhíu mày hỏi.
"Cậu là ai? Tìm Chung Lâm Uyên khô nào?"
"A Uyên là người yêu của ta, ta là Lê Tư Căng tới tự chui đầu vào lưới."
Khóe miệng Tư Căng hơi cong, lễ phép gật đầu với sát thủ: "Cảm ơn chỉ đường."
Sát thủ:......
Hắn hình như bị trêu đùa rồi.
Nhìn thấy bóng lưng rời khỏi của Tư Căng, sát thủ phách lối một đời ngay lập tức giận không chỗ phát tiết.
Hắn làm này nhiều năm như thế, giết người vô số, cho tới bây giờ không gặp qua người không muốn sống như thế!
Lúc này thì muốn xoay người nổ súng.
Song, còn không đợi hắn hành động, Tư Căng lợi dụng thần lực ở trong tay ngưng tụ một thanh dao sắc bén vô hình.
Ở lúc lướt qua hắn, ngay lập tức nâng tay.
Dao sắc nhọn trong nháy mắt đâm thủng da thịt, cắt đứt yết hầu.
Máu tươi trào ra.
Sát thủ trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, thậm chí ngay cả một tiếng cầu cứu cũng không có la ra, liền tắt thở hơi thở.
"Ầm" một tiếng ngã ở trên boong thuyền.
Con mắt trừng tròn vo kia, hình như không rõ bản thân mình tại sao sẽ chết.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro