CHƯƠNG 0405: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 50

CHƯƠNG 0405: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 50

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Mộ Hoài Dương và Mộ Bắc Thần bị tư thế đáng sợ này dọa sợ đến kêu loạn xì ngầu.

Liên tục quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Đầu óc rối loạn chỉ còn lại có một cái ý nghĩ ——

Lê Tư Căng là người điên!

Lê Tư Căng không phải là người!

Bọn họ ngoại trừ cầu xin, đã không có lựa chọn nào khác.

Nhưng, Tư Căng hiển nhiên không chuẩn bị cho bọn họ cơ hội.

Cậu dùng thần lực ngưng tụ một lưỡi dao gió.

Hai đao đi xuống, chặn ngang thân thể Mộ Bắc Thần và Mộ Hoài Dương chém thành hai đoạn.

"A a a a a —— "

Hai tiếng gào thét hoảng sợ phá vỡ tận trời, máu tươi ồ ồ trào ra, vô cùng thê thảm.

Mộ Bắc Thần đau đến ngất đi.

Nhưng Mộ Hoài Dương tốt xấu thấy qua rất nhiều việc đời, cố nhịn xuống, hung ác nhìn thẳng Tư Căng.

Gào thét giống như phát điên: "Lê Tư Căng! Giết người là phạm pháp! Hôm nay chúng ta sống không được, mày cũng đừng nghĩ!!!"

"Phải không?" Ánh mắt Tư Căng chợt chuyển lạnh, giết người không thấy máu: "Vậy ông nói, tôi nếu là nổ chiếc thuyền này rồi, nói cho lực lượng cảnh sát là chính các ông nội chiến tự đánh mình thành mảnh nhỏ, người nào lại biết người là tôi giết chứ?"

"Mày điên rồi..."

Sắc mặt Mộ Hoài Dương trắng bệch, trái tim treo lên cổ họng: "Lê Tư Căng! Mày dám nổ thuyền!!! Mày không muốn sống nữa!"

"Tôi ở trong biển có thể sống." Tư Căng nói, lần thứ hai vứt ra một lưỡi dao gió, đập nứt thùng dầu bên cạnh.

Từ trong túi lấy ra bật lửa, bật lửa, ném ở trên dầu.

Xoay người, mang Chung Lâm Uyên ra cửa khoang, nhảy xuống biển cả.

Lửa cháy mạnh dày đặc, trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ buồng nhỏ trên tàu.

Đến lúc này, Mộ Hoài Dương mới hiểu được ý đồ không giết ông ta của Tư Căng.

Chính là muốn để cho ông ta mất đi hai chân, dựa vào tay lại leo ra ngoài không được.

Chịu đựng đau đớn không ranh giới trên thân thể.

Chịu dày vò vô tận trên tinh thần.

Tàn nhẫn!

Quá ác rồi!

Luyện ngục không ranh giới, không gì hơn cái này.

Ầm ——

Thân tàu nổ tung, mảnh nhỏ bay tứ tung.

Tiếng vang thật lớn khuấy nước biển rung chuyển bất an.

Ôn Duyệt Khê vốn nhịn đau thắt lưng, trốn ở phòng ngủ Mộ Bắc Thần nghỉ ngơi.

Vừa thấy ánh lửa hướng qua đây, thì ngay lập tức nhảy vào trong biển.

Chẳng qua, Ôn Duyệt Khê không biết bơi.

Hắn giãy giụa bơi ba phút, rốt cuộc phát hiện Tư Căng.

Dưới bước đường cùng, Tư Căng không thể nghi ngờ thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

Ôn Duyệt Khê cũng không đoái hoài tới mặt mũi và cừu hận, liều mạng bơi về phía Tư Căng.

Túm lấy một đoạn ống quần của cậu, vác dáng dấp sen trắng đàn ông thấy đều thích, đáng thương cầu cứu.

Tư Căng không lưu tình chút nào, một chân đạp hắn vào biển đáy.

Thậm chí ngại người chết từ, còn khống chế một khối đá ngầm đập vào trên người Ôn Duyệt Khê.

Hoàn toàn đánh hắn vào vực sâu!

Nếu dụ dỗ giết chết nhiều thiếu nữ vô tội như vậy, nếu là hung thủ trực tiếp dẫn đến nguyên chủ tử vong, hắn thì nên trả giá thật lớn!

Cảm thụ thân thể cực nhanh sa xuống, Ôn Duyệt Khê tuyệt vọng cực kỳ.

Lê Tư Căng! Đều là mày hại tao thành như vậy!

Nếu mày bất nhân, vậy cũng đừng trách tao bất nghĩa!

Ôn Duyệt Khê khó khăn mở mắt ra một khe hở, nâng súng lục Mộ Bắc Thần cho hắn phòng thân lên, nhắm ngay Tư Căng.

Bóp cò.

Ầm!

Đạn tinh vi loại bỏ lực cản của nước, xông thẳng cổ Tư Căng.

Cùng lúc đó, Ôn Duyệt Khê cũng chống đến cực hạn.

Cũng không còn dấu hiệu sự sống nữa, tuyệt vọng hai mắt nhắm nghiền.

Tùy ý khối đá ngầm kia đóng hắn ở trên núi đá đáy biển.

Hai mặt giáp công, không ra một giây, thân thể gầy gò thì bị đâm thành cái sàng.

Thành mâm cơm trưa cho vô số cá ăn thịt.

Mà viên đạn kia, thì ở một khắc muốn bắn trúng Tư Căng kia, bị Chung Lâm Uyên đỡ.

Bởi vì Chung Lâm Uyên và Tư Căng ôm mặt đối mặt.

Cho nên, có thể nhìn thấy viên đạn kia trước tiên so với Tư Căng.

Chung Lâm Uyên bị thương quá nặng, vốn không có bao nhiêu sức lực.

Nhưng một khắc nhìn thấy đạn tới gần, quả quyết xoay người.

Dùng thân thể tàn tạ của mình, bảo vệ Căng Căng hoàn chỉnh.

Phốc xì ——

Đạn lạnh lẽo đâm rách bả vai của thiếu niên.

Máu tươi rơi xuống từng chút một.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro