Chương 1

Mặt đường bê tông lạnh lẽo loang lổ những vệt máu đỏ thẫm, bằng chứng rõ ràng nhất của một vụ tai nạn vừa xảy ra. Cô gái trẻ nằm bất động giữa vũng máu, làn da tái nhợt tựa cánh hoa mong manh trong đêm tàn. Sinh mệnh vừa mới đây còn rực rỡ nay đã hoàn toàn lụi tắt.

Khoảnh khắc ý thức rời khỏi thân xác, Phó Xử Nữ cảm nhận được một cơn đau buốt tận tâm can, nhưng chỉ trong thoáng chốc, tất cả chìm vào hư vô. Cô chết rồi ư? Đáng lẽ giờ này linh hồn cô phải rời khỏi thế gian, hoặc lên thiên đàng, hoặc chìm sâu xuống địa ngục, nhưng vì cớ gì cô vẫn còn ở đây, lơ lửng giữa ranh giới của tồn tại và hư vô?

" Xử Nữ... "

Từng tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng vào cõi hư không. Cô thấy cha mẹ quỳ sụp bên thi thể lạnh giá của mình, những giọt nước mắt xót xa lăn dài trên gương mặt hằn sâu nỗi đau mất con. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh - bi kịch này lại ứng lên gia đình họ. Cô muốn đưa tay lau đi nước mắt cho họ, muốn ôm họ vào lòng và nói rằng cô vẫn ở đây, vẫn chưa đi xa... Nhưng dù có cố gắng thế nào, đôi tay mờ ảo này cũng chẳng thể chạm tới bất cứ thứ gì.

Linh hồn cô trôi dạt giữa thực tại và hư vô, chỉ có thể bất lực nhìn người thân quằn quại trong thống khổ. Hóa ra, cái chết không chỉ là kết thúc của một sinh mệnh, mà còn là khởi đầu của những nỗi đau không cách nào hàn gắn được.

Phó Xử Nữ chứng kiến cảnh cha mẹ mình chìm trong đau đớn. Nhưng nỗi đau của cô không chỉ dừng lại ở đó.

Từng mảnh ghép sự thật dần hé mở, đan kết thành một bức tranh ghê tởm mà cô chưa từng dám tưởng tượng. Người bạn trai dịu dàng từng nắm tay cô, trao cho cô những lời thề thốt yêu thương, hóa ra từ lâu đã không còn chân thành. Người bạn thân cùng cô lớn lên, từng cười đùa, chia sẻ bao bí mật thầm kín, lại chính là kẻ giấu dao trong lòng. Bọn chúng - những kẻ cô tin tưởng nhất, đã cùng nhau lên kế hoạch đẩy cô vào chỗ chết.

Tai nạn ư? Không! Đó không phải là tai nạn. Đó là một màn kịch được sắp đặt tinh vi. Một cái bẫy đã được giăng ra từ trước, chờ đợi cô bước vào mà không chút phòng bị. Mà đáng buồn thay, cô lại là con rối ngoan ngoãn nhất, tin tưởng vào những sợi dây vô hình trói buộc mình, để rồi cuối cùng bị vứt bỏ như một món đồ vô dụng.

Cô nhìn gương mặt hai kẻ phản bội, thấy chúng khoác lên bộ dạng đau xót giả tạo trước mặt người đời, nhưng khi không ai chú ý, khóe môi chúng lại nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn. Chúng không chỉ muốn mạng của cô, mà còn muốn cướp đi số tiền bảo hiểm mà cha mẹ cô sẽ nhận được sau cái chết này. Hai kẻ cặn bã ấy đã nhẫn tâm đến mức coi sinh mệnh của cô chỉ là một con số, một món lợi ích có thể đo đếm.

Lửa hận cuồn cuộn bùng lên trong lồng ngực vô hình. Nếu có thể, cô nguyện rạch toang lớp mặt nạ giả dối kia, để cả thế giới thấy rõ bản chất ghê tởm của chúng. Nhưng cô chỉ là một linh hồn trôi dạt, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không thể hét lên cảnh báo, không thể ngăn cản thảm kịch này.

Nỗi đau, sự phẫn nộ, tuyệt vọng và căm hận đan xen, bủa vây lấy cô như một cơn bão không lối thoát. Hóa ra, cái chết không chỉ cướp đi mạng sống của cô mà còn phơi bày sự thật tàn khốc nhất - rằng tình yêu và tình bạn cô từng nâng niu hóa ra chỉ là một màn kịch dối trá.

Đột nhiên một luồng sáng chói lóa đột ngột giáng xuống, xuyên qua linh hồn cô, nhấn chìm tất cả trong một khoảng không trắng xóa. Không còn âm thanh, không còn hình ảnh, cũng không còn cả thế giới mà cô vừa tuyệt vọng nhìn thấy. Cảm giác như cô đang bị xé ra khỏi thực tại, bị cuốn vào một chiều không gian xa lạ.

Khi ý thức trở lại, cô phát hiện mình đang đứng giữa một nơi trống rỗng, vô biên vô tận, không có lấy một điểm tựa, không có phương hướng, không có bất cứ thứ gì ngoại trừ chính bản thân cô. Một cảm giác mơ hồ len lỏi - đây là đâu? Địa ngục? Hay một trạng thái nào đó còn tàn nhẫn hơn cả địa ngục?

Ngay lúc cô còn chưa kịp suy đoán, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ hư không. Âm thanh không mang theo sắc thái cảm xúc, không rõ là nam hay nữ, tựa như đến từ một thực thể vô hình nào đó.

" Chào mừng ký chủ. Cô đã được lựa chọn. "

Cô nhíu mày, bản năng cảnh giác lập tức trỗi dậy. Nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng nắm bắt thông tin.

" Ta là hệ thống 701. Ta cần một linh hồn hợp cách để thực hiện nhiệm vụ, và cô chính là kẻ thích hợp nhất."

Hợp cách? Dựa vào tiêu chuẩn nào? Cô không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe.

" Nhiệm vụ của cô là xuyên qua mười một thế giới, hoàn thành tâm nguyện và thay đổi vận mệnh của những nhân vật được chọn. Nếu thành công, cô sẽ có cơ hội tái sinh ở thế giới của mình. Nếu thất bại... cô sẽ tan biến vĩnh viễn, không còn luân hồi, không còn tồn tại dưới bất cứ hình thức nào. "

Cô nheo mắt. Lời nói của hệ thống không có chút uy hiếp nào, nhưng bản thân nội dung lại là một sự đe dọa tàn khốc. Thành công thì có cơ hội sống lại. Thất bại thì hoàn toàn biến mất.

Thật đúng là một cuộc chơi sinh tử.

Cô cười nhạt trong lòng. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ do dự, sẽ hoài nghi, thậm chí sẽ sợ hãi. Nhưng hiện tại cô còn gì để mất? Cô đã chết. Cô đã tận mắt chứng kiến sự phản bội kinh tởm nhất. Cô đã hiểu thế nào là tuyệt vọng và bất lực. So với việc tan biến không chút dấu vết, ít nhất lựa chọn này vẫn cho cô một cơ hội - một con đường dù mong manh nhưng vẫn có thể bước đi.

Vả lại, đây cũng không chỉ đơn thuần là vì cô.

Nếu có thể quay về, cô nhất định phải gặp lại cha mẹ, nói với họ rằng cô vẫn còn sống, ôm họ vào lòng, lau đi những giọt nước mắt đầy bi thương kia.

Mười một thế giới? Được thôi.

Cô hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt xuyên màn sương mờ ảo trước mặt.

" Ta đồng ý. "

Ngay khi lời chấp thuận vừa thoát ra, một cơn chấn động khủng khiếp bùng nổ trong không gian vô tận. Phó Xử Nữ cảm thấy linh hồn mình như bị một dòng xoáy vô hình cuốn lấy, kéo giật vào khoảng hư không tối đen. Không kịp phản kháng, không kịp suy nghĩ, chỉ có cảm giác cơ thể bị xé toạc, từng sợi ý thức như bị nghiền nát rồi tái tạo lại trong cơn đau đớn tưởng chừng vô hạn.

Rồi bỗng dưng, tất cả chấm dứt.

Cô rơi.

Không gian trắng xóa xung quanh Phó Xử Nữ dần tan biến, thay vào đó là một căn phòng nhỏ hẹp, đơn sơ. Ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ, chiếu lên chiếc bàn học ngăn nắp với chồng sách vở xếp ngay ngắn.

Một luồng ký ức xa lạ như thủy triều tràn vào tâm trí cô, kéo cô chìm vào một quá khứ không thuộc về mình. Những hình ảnh đứt quãng, những cảm xúc hỗn loạn, những nỗi đau chồng chất... tất cả hòa quyện lại thành một dòng chảy cuồn cuộn.

Lâm Yến - nữ sinh 18 tuổi, học sinh lớp 12 trường cấp ba trọng điểm Thịnh Hoa. Sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, ngay từ nhỏ cô đã phải sống dưới cái bóng của anh trai mình. Trong mắt cha mẹ, cô chỉ là một đứa con vô dụng, là kẻ dư thừa không đáng tồn tại. Nếu không phải vì muốn duy trì vẻ ngoài gia đình hạnh phúc trước mặt người ngoài, e rằng họ đã sớm vứt bỏ cô như rác rưởi.

Nhưng dù bị xem nhẹ, dù bị đối xử bất công, cô vẫn không khuất phục. Cô cắn răng chịu đựng, dồn hết sức lực vào việc học, trở thành học sinh xuất sắc, giành học bổng của Thịnh Hoa chỉ để có thể rời khỏi nơi không xứng đáng gọi là nhà.

Sáng đi học, chiều tối đi làm thêm, mỗi ngày đều vất vả kiếm tiền nuôi sống bản thân. Những tưởng cuộc sống của cô sẽ lặng lẽ trôi qua như vậy, cho đến khi Hạo Trạch xuất hiện.

Hạo Trạch - cái tên mà ai cũng biết đến trong Thịnh Hoa. Cậu ta đẹp trai, học giỏi, gia thế hiển hách, tựa như nhân vật chính bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân. Với vẻ ngoài nổi bật cùng phong thái cuốn hút, cậu ta được vô số nữ sinh ngưỡng mộ, thậm chí còn được tôn làm "nam thần" của trường.

Và rồi một ngày nọ, trước ánh mắt kinh ngạc của bao người, cậu ta tỏ tình với cô - Lâm Yến.

Không ai tin vào điều đó. Ngay cả cô cũng không tin.

Nhưng Hạo Trạch lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, dùng giọng nói trầm ấm gọi tên cô, dùng cử chỉ quan tâm khiến cô bối rối. Một cô gái từ nhỏ thiếu thốn tình thương như cô, sao có thể không rung động trước sự ấm áp ấy? Cậu ta như ánh sáng rọi xuống cuộc đời cô, như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim cô trong mùa đông lạnh lẽo.

Cô tin tưởng.

Cô đặt hết những rung động ngây ngô và niềm hy vọng mong manh vào cậu ta.

Nhưng rồi, tất cả chỉ là một trò đùa.

Một màn kịch tàn nhẫn được sắp đặt không chút thương tiếc.

Hạo Trạch chưa từng thích cô. Cậu ta tỏ tình chỉ để chọc tức Tô Nhan, nữ sinh xinh đẹp và tài năng nhất trường - cũng là người con gái mà cậu ta thật lòng yêu thích. Cậu ta muốn nhìn thấy cô ấy ghen tuông, muốn khiến cô ấy chú ý đến mình, và Lâm Yến chính là quân cờ bị đem ra lợi dụng.

Khi sự thật bị phơi bày, mọi lời bàn tán, cười nhạo, khinh miệt ập đến như sóng lớn nhấn chìm cô. Cô trở thành trò cười cho toàn trường, trở thành mục tiêu bị bắt nạt, bị cô lập. Bọn họ xô đẩy cô, chế giễu cô, cười trên sự đau khổ của cô.

Không ai tin rằng một nữ sinh học giỏi, luôn trầm lặng như cô lại có tư cách được nam thần tỏ tình. Họ chửi rủa cô là đồ dơ bẩn, là kẻ không biết tự lượng sức. Họ hắt nước lên bàn cô, xé nát sách vở của cô, nhét đầy rác vào ngăn bàn cô.

Cô từng nghĩ mình có thể chịu đựng.

Nhưng khi nhìn thấy Hạo Trạch và Tô Nhan đứng cạnh nhau, nhìn thấy nụ cười dịu dàng cậu ta dành cho người con gái kia - nụ cười mà cô từng nghĩ là dành riêng cho mình - thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.

Thì ra, cô chỉ là một trò đùa mà thôi.

Không còn ánh sáng, không còn đường lui.

Và rồi, trong đêm mưa lạnh giá, Lâm Yến đứng trên sân thượng trường học, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Lâm Yến đã chết.

Tâm nguyện của cô ấy là gì?

Là muốn thi đỗ vào đại học trọng điểm Thành Đô, là muốn tiếp tục sống mà không bị ai chà đạp.

Cốt truyện về cuộc đời Lâm Yến dội vào đầu cô như một cơn sóng dữ. Gia đình vô tình, cuộc sống vất vả, nỗ lực không ngừng, rồi lại bị biến thành quân cờ trong trò chơi tình ái rẻ tiền. Cô gái ấy cả đời kiên cường, thế nhưng lại bị bức đến mức lựa chọn một kết cục bi thảm nhất.

Đáng thương.

Một cô gái đáng thương đến mức khiến người ta vừa xót xa, vừa căm phẫn.

Ngay lúc này, Phó Xử Nữ thật muốn vả Hạo Trạch một cái. Bọn mày yêu nhau thì liên quan gì đến người ta?

Tại sao lại phải lôi một người vô tội vào thứ trò chơi tình cảm bệnh hoạn đó? Tại sao lại biến người khác thành công cụ để kích thích tình yêu của mình? Chỉ vì muốn Tô Nhan ghen tuông mà có thể tùy tiện đem một người ra làm trò cười sao?

Buồn nôn.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận cuộn trào trong lồng ngực.

Hiện giờ cô chỉ muốn tập trung học để thi đại học, còn nam nữ chính gì đó cô không thèm quan tâm. Tốt nhất là đừng làm phiền cô. Nhưng nếu còn dám giở trò, dám tiếp tục dây dưa...

Cô cười lạnh, ánh mắt trầm xuống như mặt hồ lặng sóng giấu đi vực sâu.

Nếu có chết, bà đây cũng phải lôi mày theo.

...

[ TPHCM, 21/3/2025 ]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro