Chương 12: Thế giới 2 - Loạn thế giang hồ

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi dày phủ trắng cả con đường núi quanh co. Một đứa trẻ bảy tuổi lê đôi chân trần qua lớp tuyết lạnh, mỗi bước đi đều để lại dấu máu loang lổ trên nền tuyết trắng. Nó không khóc, chỉ lẳng lặng ôm chặt một mảnh ngọc bội duy nhất còn sót lại của gia đình. Trong mắt nó, thế gian đã không còn chốn nào có thể dung thân.

Đêm đó, đứa trẻ kiệt sức ngã xuống trước cổng Vô Hoa Cốc. Vô Hoa Chân Nhân – người mà giang hồ kính ngưỡng như một vị thần tiên hạ phàm đã mang nó về, ban cho nó một cái tên mới: Tô Trầm Vân.

Từ đó, hắn có một mái nhà, có một thân phận, và có cả một đoạn nhân sinh tưởng như tươi sáng phía trước.

Mười năm sau.

Tô Trầm Vân trở thành đại đệ tử của Vô Hoa Cốc, một thanh kiếm khách thanh cao như mây trôi, một nhân vật được võ lâm tôn xưng là "Trích Tiên Kiếm Khách." Kiếm pháp của hắn phiêu dật tựa gió thoảng mây bay, không một chút vướng bụi trần, tựa như chính con người hắn – một kẻ không tranh không đoạt, luôn mang theo vẻ ôn hòa và điềm tĩnh.

Giang hồ ca tụng hắn, đồng môn kính trọng hắn. Nhưng trong lòng hắn, thứ quan trọng nhất vẫn là một người con gái – Lâm Thanh Dao.

Lâm Thanh Dao là muội muội mà hắn nâng niu, bảo vệ từ những ngày nàng còn nhỏ bé. Hắn từng nghĩ, dù thế gian này có tàn nhẫn bao nhiêu, hắn cũng có thể dùng một thanh kiếm trong tay mà che chở cho nàng cả đời.

Hắn không biết, có những thứ, chỉ riêng sự chân thành là không đủ.

Năm hai mươi lăm tuổi.

Minh Kiếm Sơn Trang – đại thế lực số một giang hồ phái người đến cầu hôn Lâm Thanh Dao. Kẻ đó chính là Tiêu Vũ Hành, con trai của trang chủ Minh Kiếm Sơn Trang, thiên tài kiếm đạo, người mang danh "Kiếm Tôn."

Lâm Thanh Dao ngập ngừng, rồi lại e thẹn cúi đầu nhận lời.

Tô Trầm Vân đứng bên cạnh, lặng nhìn tất cả.

Tim hắn, trống rỗng.

Hắn không trách nàng, không giận nàng. Nàng yêu một người khác, đó không phải là tội. Nhưng hắn lại không ngờ, sự lựa chọn của nàng chính là khởi đầu cho cơn ác mộng mà hắn không bao giờ thoát ra được.

Ba tháng sau, hắn bị buộc tội thông đồng với ma giáo.

Tất cả chứng cứ đều chỉ vào hắn, tất cả nhân chứng đều xác nhận hắn là kẻ phản bội. Đệ tử trong cốc nhìn hắn bằng ánh mắt ghê tởm, sư đệ sư muội gọi hắn là "tà nhân" còn sư phụ hắn – người đã nuôi dưỡng hắn gần hai mươi năm – nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Tô Trầm Vân cười khổ.

Hắn quay sang nhìn Lâm Thanh Dao. Nàng không dám đối diện với hắn, chỉ siết chặt tay Tiêu Vũ Hành, giọng nói yếu ớt: " Sư huynh, nếu huynh thật sự làm những chuyện đó, thì đừng trách sư môn vô tình. "

Giây phút đó, Tô Trầm Vân bỗng nhiên hiểu ra – hắn đã thua.

Không phải thua vì mưu kế của Tiêu Vũ Hành, mà là thua vì chính lòng tin của mình.

Hắn bị bức rời khỏi Vô Hoa Cốc, bị truy sát suốt một tháng trời. Mỗi ngày đều là một trận chiến sinh tử, mỗi đêm đều là sự giằng xé giữa đau đớn và tuyệt vọng. Hắn từng tin vào chính nghĩa, tin vào tình nghĩa sư môn, nhưng cuối cùng lại bị chính những thứ đó đẩy vào vực sâu.

Và cuối cùng, khi hắn nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc - khi hắn bị ép đến đường cùng, bị chính sư phụ mình chặt đứt gân mạch, rơi xuống vực thẳm thì linh hồn hắn tan biến.

Trước khi chết, hắn chỉ có một nguyện vọng duy nhất: Giá như có thể làm lại từ đầu. Đời này, ta không cần làm kẻ tốt nữa.

Phó Xử Nữ mở mắt ra, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao. Hơi thở cô trở nên trầm ổn, bàn tay siết lại thật chặt. Cô đoán, nếu theo đúng nguyên tác thì có lẽ trận truy sát vừa rồi nguyên chủ sẽ bị bắt về, sau đó bị sư phụ của mình chặt đứt gân mạch.

Hắn... không đáng phải chết như vậy.

Cô có thể cảm nhận được đau đớn, căm hận, oán trách, nhưng nhiều hơn cả là một sự chán ghét đến tận cùng với chính bản thân mình. Một Tô Trầm Vân chưa từng sống cho bản thân, một Tô Trầm Vân luôn cam tâm tình nguyện làm kẻ hy sinh cho người khác.

Nhưng cô không phải hắn.

Nếu đã thay hắn tiếp tục tồn tại, thì từ giờ trở đi, không ai có thể định đoạt số phận của cô nữa.

Cô khẽ cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng.

" Tiêu Vũ Hành, Lâm Thanh Dao... Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị đi. "

Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, rọi xuống khe vực u tối một thứ ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén. Không gian nơi đây tựa như bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, chỉ có tiếng gió rít qua vách đá và tiếng lá cây xào xạc dưới chân.

Phó Xử Nữ tựa lưng vào tảng đá, hơi thở còn chưa ổn định thì đột nhiên sống lưng lạnh buốt.

Có người!

Ánh mắt cô khẽ đảo qua bóng tối, tứ chi căng lên, sẵn sàng bùng nổ sức mạnh bất cứ lúc nào.

Lão nhân đó đứng cách cô không xa, râu tóc bạc trắng nhưng lưng vẫn thẳng tắp, áo bào đen phất nhẹ theo gió. Gương mặt ông ta đầy nếp nhăn, nhưng không hề có vẻ già yếu, trái lại còn mang theo một thứ uy nghi khiến người khác không tự chủ mà nín thở.

Ánh mắt ông ta rơi xuống người cô, sâu thẳm như vực không đáy, như thể có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong đầu cô chỉ bằng một cái liếc mắt.

" Tiểu tử, ngươi có gan nhảy xuống đây, lại không bị rơi chết, xem ra số mạng không tệ. "

Giọng nói trầm thấp mà bình thản, không mang theo địch ý, nhưng cũng không có chút nào thân thiện.

Phó Xử Nữ nheo mắt. Cơ thể cô tuy đau đớn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo đến đáng sợ. Đối diện với kẻ xa lạ mang hơi thở cường giả như thế này, bất cứ sự chậm trễ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi.

Người này là ai?

Là cường giả ẩn thế? Là ma đầu giết người không chớp mắt?

Hay là... một kẻ điên vui lòng nhặt xác người khác về chơi đùa?

Quan trọng hơn, tại sao ánh mắt ông ta nhìn cô như thể vừa nhặt được một món đồ chơi thú vị?

Phó Xử Nữ cảm thấy không ổn.

Luôn có một đạo lý: những kẻ càng nguy hiểm, khi hứng thú với ngươi, nghĩa là ngươi sắp sửa gặp phiền phức to lớn. 

Nhưng giờ cô không có lựa chọn. Toàn thân mang thương tích, nội lực chưa phục hồi, nơi này lại là đáy vực hoang vu, không rõ phương hướng. Nếu lão nhân này thực sự muốn giết cô, có lẽ chỉ cần nhấc ngón tay là đủ.

Vậy thì...

" Tiền bối. " Cô đè nén cơn đau, chắp tay thi lễ, nét mặt bình tĩnh nhưng trong mắt mang theo vài phần thăm dò. " Không biết tiền bối xưng hô thế nào? "

Lão nhân nhướng mày, nhìn cô một lúc rồi bật cười.

" Tiểu tử này, rõ ràng còn thở không ra hơi, vậy mà vẫn đủ bình tĩnh ứng đối, cũng có chút thú vị. "

Ông ta không trả lời câu hỏi, nhưng cũng không tỏ ra địch ý.

Phó Xử Nữ hiểu, người này không dễ đối phó.

Nếu là kẻ tàn bạo máu lạnh, thì chẳng cần nhiều lời, chỉ cần ra tay giết cô là xong. Nhưng nếu là kẻ có tâm cơ thâm trầm, vậy thì cô phải càng cẩn thận hơn, vì những kẻ như vậy không bao giờ làm chuyện vô nghĩa.

" Ta không có tên. " Lão nhân thản nhiên nói " Nhưng giang hồ từng gọi ta là 'Tuyệt Hồn Nhân'. "

Tuyệt Hồn Nhân.

Một cái tên đơn giản nhưng mang theo sát khí tận xương.

Bàn tay Phó Xử Nữ khẽ siết lại, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Cô đang cố lục lại ký ức vừa tiếp nhận, tìm xem cái tên này có tồn tại trong giang hồ hay không.

Một lúc sau, cô nhớ ra.

" Tuyệt Hồn Nhân... Người từng biến mất khỏi giang hồ hai mươi năm trước? "

Lão nhân khẽ cười, không phủ nhận.

Phó Xử Nữ càng cảm thấy đau đầu.

Hai mươi năm trước, giang hồ từng có một cường giả tuyệt thế xuất hiện, võ công quỷ dị khó lường, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Không ai biết gốc gác của ông ta, chỉ biết bất cứ kẻ nào chọc vào Tuyệt Hồn Nhân đều không thể toàn mạng. Nhưng vào một ngày nọ, ông ta đột nhiên biến mất không dấu vết, giang hồ dần quên đi cái tên này, chỉ còn một số ít người nhắc đến như một truyền thuyết cấm kỵ.

Không ngờ hôm nay, người này lại xuất hiện trước mặt cô.

Và quan trọng hơn, tại sao ông ta lại ở đáy vực này?

Phó Xử Nữ chưa kịp nghĩ nhiều, Tuyệt Hồn Nhân đã chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: " Ngươi có biết mình đã rơi xuống đâu không? "

Cô cảnh giác nhìn ông ta, lắc đầu.

" Đây là nơi ta ẩn cư suốt hai mươi năm qua. "

Cô khựng lại.

Hai mươi năm... ẩn cư?

Một tuyệt thế cường giả đột nhiên biến mất khỏi giang hồ, hóa ra là vì ẩn mình dưới đáy vực này?

Nhưng vì sao?

Cô không tin một người như ông ta lại cam tâm sống tách biệt khỏi thế sự mà không có lý do.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lão nhân nheo mắt, nụ cười càng sâu.

" Tiểu tử, ta hỏi ngươi một câu. "

" Ngươi có muốn báo thù không? "

Lời nói rơi xuống, như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên những vòng sóng chồng chất.

Phó Xử Nữ không trả lời ngay lập tức.

Cô không phải kẻ dễ dàng để người khác dắt mũi.

Thứ lão nhân này muốn, chắc chắn không chỉ đơn giản là giúp cô báo thù.

Nhưng...

Cô siết chặt nắm tay, trong lòng bỗng nhiên vang vọng những ký ức còn sót lại của nguyên chủ: những vết thương, những phản bội, những ngày tháng bị truy sát đến không còn đường sống.

Tiêu Vũ Hành.

Lâm Thanh Dao.

Vô Hoa Cốc.

Nếu đã thay thế Tô Trầm Vân tiếp tục sống, vậy thì cô tuyệt đối không thể để hắn chết một cách uất hận như vậy.

Cô hít sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tuyệt Hồn Nhân, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt.

" Ta muốn. "

Lão nhân cười lớn, trong ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.

" Rất tốt. "

Ông ta xoay người, vung tay áo phất nhẹ trong gió đêm.

" Từ hôm nay, ngươi là đồ đệ của ta. "

Phó Xử Nữ lặng lẽ bước theo sau Tuyệt Hồn Nhân, ánh mắt quan sát từng chi tiết của nơi này. Giữa thung lũng sâu thẳm, nơi ánh mặt trời chỉ có thể len lỏi qua những tán cây cao vút, một ngôi nhà gỗ nhỏ nép mình bên vách núi. Đường mòn dẫn vào ngôi nhà nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo, hai bên là rừng trúc mọc um tùm, theo gió đung đưa phát ra những âm thanh xào xạc như tiếng thở dài của thời gian. Sương mù vờn quanh mặt đất, phủ lên cảnh vật một lớp màn mông lung, tựa như ngăn cách thế giới này khỏi phần còn lại của giang hồ.

Nhìn từ xa, căn nhà gỗ không có gì đặc biệt - mái ngói phủ đầy rêu xanh, bức tường gỗ sẫm màu nhuốm dấu vết năm tháng, hiên nhà có một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, trên tay vịn vương vài vệt trầy xước mờ nhạt. Nếu chỉ thoáng nhìn, đây chỉ là một căn nhà bình thường, tầm thường đến mức không ai nghĩ rằng nó thuộc về một cường giả từng khuấy đảo giang hồ.

Tuyệt Hồn Nhân dừng lại trước ngôi nhà, tay ông nhẹ nhàng đẩy cửa vào, rồi quay lại nhìn Phó Xử Nữ, ánh mắt thoáng qua một tia hài lòng.

" Vào đi. "

Phó Xử Nữ không nói gì, bước vào trong.

Cánh cửa gỗ khẽ kêu lên tiếng cọt kẹt khi cô bước qua ngưỡng cửa. Trong không gian ấm áp, mùi hương gỗ cũ và thuốc bắc nồng nặc len lỏi vào mũi. Phó Xử Nữ hơi cau mày, không phải vì mùi khó chịu, mà là sự tĩnh lặng trong căn phòng này. Một cảm giác khó tả, như thể tất cả những gì tồn tại ở đây đều bị thời gian bỏ quên, chỉ còn lại những thứ đã cũ kỹ và rêu phong.

Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại ở một người đang ngồi bên trong.

Một nữ nhân xinh đẹp, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt sáng như sao trời, thần sắc nhẹ nhàng, có vẻ không phải thuộc loại người phàm tục. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, mái tóc dài mượt mà được búi nhẹ nhàng sau đầu, thả lỏng một cách tự nhiên như làn sóng vỗ về. Cái nhìn của nàng không lạnh lùng, nhưng cũng không vồ vập, chỉ nhẹ nhàng, như có chút gì đó xa vời.

Phó Xử Nữ không khỏi nhìn chăm chú, rồi ánh mắt chợt chuyển sang Tuyệt Hồn Nhân.

Lão già này sẽ không phải đang nuôi tình nhân đấy chứ?

Cảm giác đó cứ luẩn quẩn trong lòng, khiến cô không khỏi có chút khinh bỉ. Cái kiểu người già mà vẫn thích giữ những mối quan hệ mập mờ như vậy, đúng là làm người ta buồn nôn.

Nhưng chẳng cần cô suy nghĩ lâu, Tuyệt Hồn Nhân đã quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, nhìn thẳng vào Phó Xử Nữ.

Ông giơ tay lên, không nhanh không chậm, gõ nhẹ lên đầu cô một cái.

" Tiểu tử, ngươi suy nghĩ gì thế? " Tuyệt Hồn Nhân nói, giọng điệu có chút mỉa mai nhưng cũng mang theo vài phần hài hước.

Phó Xử Nữ hơi choáng váng, ngẩng đầu nhìn lão nhân, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.

" Ngươi có thể làm gì, có thể không làm gì, nhưng không thể nghĩ quá nhiều. " Tuyệt Hồn Nhân nghiêm mặt, vẻ trầm tĩnh không thay đổi. " Đây là cháu gái của ta, Thời Kim Ngưu. "

Cả căn phòng như đột ngột im lặng. Phó Xử Nữ ngẩng đầu, có chút bất ngờ.

Nữ nhân kia chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ tò mò, nhưng không quá sắc sảo. Nàng khẽ gật đầu, rồi nói bằng một giọng trong trẻo, nhưng lại mang một chút khôn ngoan của người đã từng trải qua sóng gió: " Chào ngươi. "

Phó Xử Nữ lúc này mới thực sự cảm nhận được không khí trong căn phòng. Một không gian im ắng nhưng lại không thiếu phần đặc biệt. Cô chợt hiểu ra một điều, rằng Thời Kim Ngưu không phải là người bình thường. Nàng không chỉ có vẻ đẹp khiến người khác khó lòng rời mắt, mà còn là người có thể ngầm hiểu rõ lòng người. Dù là ngồi yên lặng hay lên tiếng, mỗi cử chỉ đều toát lên một sự tự tin khó tả.

" Cháu gái? " Phó Xử Nữ mím môi, rồi nhếch môi cười. " Vậy à... "

Nhưng trong lòng cô lại có chút đắn đo. Cô không tin vào cái câu chuyện này. Lão nhân này... làm sao mà lại nuôi một đứa cháu gái như thế? Hay có một bí mật nào đó đằng sau?

Tuyệt Hồn Nhân không giải thích thêm, chỉ nhẹ nhàng quay người về phía bàn gỗ, bắt đầu pha trà.

Phó Xử Nữ nhận ra rằng, trong cái không gian tĩnh lặng này, không ai nói nhiều, nhưng mọi thứ đều mang một âm hưởng riêng biệt. Những ánh mắt đầy ẩn ý, những động tác nhẹ nhàng, đều khiến cô cảm thấy mình đã bước vào một trò chơi tinh tế và nguy hiểm.

...

[ TPHCM, 21/4/2025 ]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro