Chương 2: Thế giới 1 - Học đường
Dưới ánh đèn mờ nhạt của căn phòng nhỏ, Phó Xử Nữ ngồi lặng yên bên bàn học, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên trang giấy thấm đẫm những ký ức xa lạ. Cô đã tiếp nhận toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, cảm nhận rõ ràng từng nỗi đau, từng nỗi khổ nhọc mà cô gái ấy đã gánh chịu. Một sự tức giận âm ỉ dâng lên trong lòng, không phải vì bản thân cô bị đẩy vào tình cảnh này, mà vì sự bất công mà nguyên chủ từng phải chịu đựng.
Ngay lúc này, tiếng cửa mở cạch một tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Lâm Yến! Mày còn chưa đi rửa bát à? "
Một giọng nói the thé, sắc lạnh vang lên, mang theo sự bực bội cùng khinh thường. Người phụ nữ bước vào phòng là mẹ của nguyên chủ – Trương Quế Lan, dáng người gầy gò, khuôn mặt có phần nhăn nheo nhưng vẫn toát lên vẻ sắc sảo. Đôi mắt bà ta quét qua bàn học của cô, lướt nhìn chồng sách vở ngay ngắn, rồi hừ lạnh một tiếng.
" Mày nghĩ chỉ cần học giỏi thì có thể làm chủ được cái nhà này chắc? Còn không mau xuống bếp dọn dẹp? Hay lại muốn tao nói với ba mày? "
Phó Xử Nữ khẽ nhướng mày.
Cô không đáp lại ngay mà lặng lẽ quan sát người phụ nữ trước mặt. Trương Quế Lan không giống với những người mẹ dịu dàng mà người ta vẫn thường hình dung. Bà ta đứng đó, khoanh tay trước ngực, gương mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, tựa như chỉ cần cô chậm trễ một giây thôi, bà ta sẽ lập tức nổi trận lôi đình.
Những ký ức cũ ùa về như dòng nước lạnh buốt.
Nguyên chủ từ nhỏ đã không được coi trọng trong gia đình này. Mẹ cô yêu thương con trai, sẵn sàng dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh ta, nhưng lại xem cô như cái gai trong mắt. Dù cô có cố gắng thế nào, thành tích có xuất sắc ra sao, trong mắt họ, cô vẫn chỉ là một đứa con gái dư thừa, là gánh nặng không ai muốn gánh vác.
Phó Xử Nữ cười nhạt trong lòng.
Nếu là nguyên chủ trước kia, có lẽ cô ấy sẽ vội vàng đứng dậy, rời khỏi bàn học và lao vào bếp, chỉ để tránh bị quát mắng, tránh bị đay nghiến. Nhưng cô không phải nguyên chủ.
Cô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt không kiêu ngạo, không sợ hãi, cũng không mang theo sự nhẫn nhục. Chỉ có một sự bình tĩnh đến kỳ lạ, tựa như nước lặng trước cơn bão.
" Mẹ. " Cô lên tiếng, giọng điệu trầm ổn nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình.
Trương Quế Lan khựng lại một giây, không hiểu sao bà ta cảm thấy có gì đó khác lạ. Đứa con gái trước mặt bà, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, nhưng ánh mắt... ánh mắt ấy quá mức sắc bén, khiến người ta có cảm giác như bị xuyên thấu.
Phó Xử Nữ bước đến gần hơn một chút, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực khiến người nghe không thể phớt lờ.
" Con sẽ rửa bát. Nhưng sau này, nếu mẹ có việc gì, làm ơn nói với con một cách bình thường. Đừng hét lên như thể con là kẻ ăn bám trong nhà. "
Sự im lặng bao trùm căn phòng trong vài giây.
Trương Quế Lan trừng mắt, rõ ràng không ngờ con gái mình lại dám nói ra những lời như vậy. Từ trước đến nay, Lâm Yến luôn nhẫn nhịn, luôn im lặng chịu đựng, chưa từng phản kháng dù chỉ một câu. Vậy mà hôm nay...
" Mày nói cái gì? " Giọng bà ta cao vút, chất chứa sự khó chịu lẫn kinh ngạc.
Phó Xử Nữ không hề chớp mắt. " Mẹ nghe rất rõ mà. "
Sự tức giận bùng lên trong mắt Trương Quế Lan, nhưng chưa kịp trút giận, một giọng nói trầm thấp đã vang lên từ phía sau.
" Chuyện gì mà ồn ào vậy? "
Lâm Văn Thành – cha của nguyên chủ, xuất hiện ở cửa phòng. Ông ta mặc một bộ quần áo cũ, gương mặt góc cạnh với những nếp nhăn hằn sâu, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng. Nếu nói mẹ nguyên chủ là người cay nghiệt, thì cha cô chính là kẻ vô tâm. Ông ta chưa từng đánh đập cô, nhưng cũng chưa bao giờ dành cho cô một chút yêu thương nào. Trong mắt ông ta, con gái chẳng qua chỉ là thứ vô dụng, không đáng để bận tâm.
" Con nhỏ này hỗn láo với tôi! " Trương Quế Lan lập tức chỉ trích, đôi mắt tóe lửa, như thể cô vừa phạm phải một tội tày trời.
Phó Xử Nữ khẽ nhếch môi.
Hỗn láo?
Cô chẳng qua chỉ yêu cầu một chút tôn trọng tối thiểu mà thôi.
Lâm Văn Thành liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Ông ta không hỏi nguyên do, cũng không cần biết ai đúng ai sai, chỉ hừ một tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ chán ghét: " Là con gái thì nên biết thân biết phận. Đừng có đòi hỏi quá nhiều. "
Phó Xử Nữ bật cười.
Một nụ cười lạnh lẽo đến mức chính cô cũng cảm thấy gai người.
Cô đút tay vào túi quần, dựa người vào bàn học, ánh mắt trầm xuống như vực sâu không đáy.
" Biết thân biết phận? " Cô nhấn từng chữ, âm điệu lạnh nhạt. " Con không phải kẻ ăn bám, con cũng không tiêu của ba mẹ một xu nào. Nếu hai người đã không xem con là con gái, thì con cũng không cần phải hạ mình để làm con của hai người nữa. "
Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trương Quế Lan và Lâm Văn Thành đều ngây ra, không thể tin được những gì vừa nghe thấy.
Đứa con gái mà họ luôn coi thường, luôn bắt nạt, lại dám đứng trước mặt họ và nói ra những lời như vậy?
Phó Xử Nữ nhìn họ một lúc lâu, rồi không nói thêm gì nữa.
Cô xoay người rời khỏi phòng, bước chân vững vàng không chút do dự.
Dưới ánh đèn vàng vọt hắt ra từ bóng tối hành lang, Phó Xử Nữ bước đi với một sự điềm tĩnh lạ thường. Mỗi bước chân của cô như dẫm lên những mảnh ký ức vỡ vụn, từng chút một nghiền nát những nỗi uất ức cũ kỹ mà nguyên chủ đã chôn giấu suốt bao năm.
Phía sau lưng, tiếng gió đêm lùa qua khe cửa sổ, mang theo cả tiếng quát tháo tức giận của Trương Quế Lan lẫn tiếng hừ lạnh thờ ơ của Lâm Văn Thành. Nhưng cô không ngoảnh đầu lại. Những âm thanh ấy chẳng khác nào tiếng vọng xa xôi từ một thế giới đã chết – thế giới của một cô gái từng yếu đuối, từng cam chịu, từng hy vọng có thể đổi lấy yêu thương bằng sự nhẫn nhục.
Nhưng cô không phải cô gái ấy.
Phó Xử Nữ dừng lại nơi đầu cầu thang, đôi mắt phản chiếu ánh đèn yếu ớt. Dưới nhà, ánh sáng từ gian bếp hắt lên mảng tường loang lổ những vết ố cũ kỹ, vẽ nên một khung cảnh đơn sơ mà lạnh lẽo. Căn nhà này, đối với nguyên chủ, từng là nhà tù giam cầm tuổi thơ, từng là nơi chứng kiến những giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống mỗi đêm.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Không sao cả.
Cô đã đến đây, đã tiếp nhận cuộc đời này. Vậy thì từ giờ trở đi, chẳng ai có quyền vùi dập cô nữa.
Bước chân cô chạm xuống bậc thang cuối cùng, ánh mắt lặng lẽ lướt qua gian bếp nơi bồn rửa vẫn ngổn ngang chén đĩa. Dưới ánh đèn trắng chói chang, từng giọt nước từ vòi nhỏ xuống, tạo thành những âm thanh tí tách đơn điệu.
Phó Xử Nữ không vội vã. Cô chầm chậm xắn tay áo, đôi mắt bình tĩnh đến mức đáng sợ. Những ngón tay cô chạm vào nước lạnh, nhưng trái tim cô lại như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tiếng nước chảy róc rách hòa vào tĩnh lặng của màn đêm, từng giọt trong veo va vào bề mặt gốm sứ, vỡ tan rồi tan biến. Phó Xử Nữ lặng lẽ rửa bát, từng động tác chậm rãi nhưng không hề lề mề, tựa như đang cẩn thận gột rửa không chỉ vết dầu mỡ bám trên chén đĩa, mà còn cả những tàn dư yếu đuối của nguyên chủ ngày trước.
Hơi nước lạnh thấm vào da thịt, nhưng lòng cô lại nóng như lửa đốt.
Từ khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, từng khoảnh khắc, từng nỗi đau đều như những thước phim chậm rãi chiếu lại trong tâm trí cô. Những cái nhìn khinh bỉ, những lời chì chiết sắc bén, những bữa cơm mà cô phải ngồi ở góc bếp lặng lẽ ăn phần cơm nguội còn sót lại... tất cả chẳng khác nào những nhát dao vô hình cứa vào tâm hồn.
Phó Xử Nữ siết chặt chiếc đĩa trong tay.
Cô không phải nguyên chủ. Cô không có thói quen nhẫn nhịn.
Cô đặt chiếc đĩa sạch cuối cùng lên giá, tắt vòi nước rồi vẩy nhẹ đôi tay. Một cơn gió đêm len qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh mơ hồ quét qua sống lưng. Cô đứng thẳng người, ánh mắt thâm trầm quét một vòng căn bếp cũ kỹ.
Căn nhà này, cô vẫn sẽ ở lại. Nhưng sẽ không còn là một Lâm Yến bị chà đạp mà không dám phản kháng.
Bên ngoài, đêm đã khuya.
Phó Xử Nữ rời khỏi bếp, từng bước chân vững chãi nhưng không vội vã. Khi cô bước lên bậc thang đầu tiên, một giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên từ bóng tối.
" Biết điều thì đừng có chống đối mẹ mày. "
Là anh trai nguyên chủ – Lâm Thành Đạt.
Anh ta đứng tựa lưng vào bức tường cuối hành lang, một chân hơi co lên, tay nhét vào túi quần, ánh mắt uể oải nhưng không che giấu sự khinh miệt. Trong bóng tối mờ mờ, nét mặt anh ta trở nên âm trầm, tựa như một con sói lười biếng nhưng sẵn sàng nhe nanh nếu có ai dám bước qua ranh giới của nó.
Phó Xử Nữ dừng chân, khẽ nghiêng đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt cô không có sự tức giận, không có oán hận, mà chỉ là một sự lạnh lùng bình thản đến mức khiến người ta khó chịu.
" Chống đối? " Cô lặp lại, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt. " Anh trai, anh nghĩ tôi còn là con bé nhẫn nhịn ngày xưa sao? "
Lâm Thành Đạt nhướng mày, có vẻ bất ngờ trước thái độ của cô.
" Mày có ý gì? "
Phó Xử Nữ tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn cuối hành lang.
" Chẳng phải anh luôn tự cho mình là thông minh sao? Tự đoán đi? "
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một tia khinh thường nhàn nhạt.
Lâm Thành Đạt sững người trong một thoáng. Đứa em gái mà anh ta quen thuộc chưa bao giờ nói ra những lời như vậy. Ngày trước, chỉ cần anh hơi lớn giọng, cô đã sợ đến mức không dám cãi lại. Nhưng bây giờ...
Phó Xử Nữ không nói thêm gì nữa, chỉ lướt qua anh ta, tiếp tục bước lên cầu thang.
Lâm Thành Đạt nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt nheo lại đầy suy tư.
Bước chân của cô dừng lại khi chạm đến cánh cửa phòng ngủ. Không gian phía sau cánh cửa ấy tối tăm và im lặng đến mức tưởng như cả thế giới bên trong đã bị tách biệt khỏi căn nhà này. Cô khẽ xoay tay nắm cửa, đẩy nhẹ, rồi lặng lẽ bước vào.
Căn phòng nhỏ hẹp, chỉ vỏn vẹn một chiếc giường đơn, một bàn học cũ kỹ cùng một tủ quần áo sờn màu. Ánh đèn vàng hắt xuống, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng u ám. Trên bàn, những quyển sách vẫn nằm ngay ngắn, trang giấy lật dở dừng lại ở một bài toán chưa kịp giải xong.
Phó Xử Nữ thở ra một hơi thật khẽ, rồi tiến lại bàn học, kéo ghế ngồi xuống.
Cô mở ngăn kéo, ánh mắt lướt qua những món đồ ít ỏi bên trong – một cây bút đã sờn, vài quyển vở cũ, và một tấm ảnh bị gấp góc.
Ngón tay cô chạm vào tấm ảnh ấy.
Cô rút nó ra, mở ra một cách chậm rãi.
Trong bức ảnh là một bé gái khoảng tám tuổi, gầy gò nhưng đôi mắt lại trong veo như mặt nước. Cô bé đứng bên cạnh một người phụ nữ với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt không chút dịu dàng. Đó là nguyên chủ ngày bé, và người phụ nữ kia chính là Trương Quế Lan.
Trong tấm ảnh, nguyên chủ cười rất tươi, như thể chỉ cần được đứng cạnh mẹ thôi cũng đủ khiến cô bé hạnh phúc. Nhưng người mẹ ấy, dù chụp chung một khung hình, lại chẳng hề có lấy một tia dịu dàng trong ánh mắt.
Phó Xử Nữ ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt cô bé trong ảnh.
Nguyên chủ ngày ấy, có lẽ đã từng yêu thương mẹ mình biết bao. Có lẽ đã từng mong mỏi một cái xoa đầu, một lời khen, hay thậm chí chỉ là một cái nhìn đầy ấm áp.
Nhưng mãi mãi, cô bé ấy chẳng thể có được.
Phó Xử Nữ bật cười, một tiếng cười nhẹ nhưng đầy chua xót.
Cô đặt lại bức ảnh vào ngăn kéo, khép nó lại, như khép lại một đoạn quá khứ.
Rồi cô với tay lấy quyển sách trên bàn, mở ra trang giấy còn dang dở. Dưới ánh đèn bàn, những dòng chữ chi chít hiện ra trước mắt cô, những con số, những phương trình.
Học tập – đó là thứ duy nhất mà nguyên chủ từng có thể bấu víu vào, là con đường duy nhất mà cô gái ấy từng tin rằng có thể đưa mình thoát khỏi ngôi nhà này.
Nhưng với cô, học không chỉ để trốn thoát.
Mà là để mạnh mẽ. Để thay đổi tất cả.
Cô cầm bút lên, đầu bút khẽ chạm vào trang giấy trắng.
Bên ngoài, gió đêm thổi qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh của đêm khuya. Nhưng trong căn phòng nhỏ, ánh sáng vẫn còn đó, và một cô gái đang lặng lẽ viết tiếp tương lai của chính mình.
...
[ TPHCM, 23/3/2025 ]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro