Chương 6
Phó Xử Nữ không vội vàng. Cô kiên nhẫn sắp xếp từng bước, từng nước đi một cách gọn gàng và kín kẽ.
Màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng xanh nhàn nhạt lên gương mặt cô, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa một cơn bão sắp sửa bùng nổ. Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, từng dòng chữ xuất hiện trên giao diện diễn đàn trường với một thân phận hoàn toàn ẩn danh.
Bức ảnh đầu tiên - Hạo Trạch và Tô Nhan đứng sát bên nhau dưới tán cây anh đào sau trường, ánh mắt cậu ta dịu dàng đến mức có thể khiến người ta tin rằng trên thế gian này chẳng còn ai khác ngoài cô ta.
Bức ảnh thứ hai - khoảnh khắc Hạo Trạch cúi xuống chỉnh lại dây giày cho Tô Nhan, còn Tô Nhan thì e lệ nhìn xuống, như một phân cảnh bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình rẻ tiền.
Bức ảnh thứ ba – khoảnh khắc Hạo Trạch hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Tô Nhan.
Và còn nhiều bức ảnh khác, từng chi tiết nhỏ nhặt nhưng đủ sức khuấy động sự tò mò của đám đông.
Phó Xử Nữ khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy ý vị.
Một tiêu đề đủ sức hút — " Nam thần của trường Thịnh Hoa: bạn gái trên danh nghĩa và mối quan hệ mập mờ với hoa khôi học đường? "
Dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, cô gõ phím thật nhanh. Một bài đăng không quá dài, không dùng những lời lẽ ác ý nhưng lại đủ tinh tế để gieo rắc nghi ngờ. Giọng điệu trong bài viết chẳng khác nào một người qua đường vô tình chứng kiến chuyện tình cảm phức tạp của Hạo Trạch, chỉ đơn thuần "chia sẻ một chút tin tức" cho những kẻ thích hóng hớt mà thôi.
Sau khi hoàn tất, cô kiểm tra kỹ lưỡng một lượt. Địa chỉ IP đã được đổi, thiết bị đã qua nhiều lớp bảo vệ, hoàn toàn không để lại dấu vết nào có thể truy ra cô.
Bấm "Đăng bài".
Phó Xử Nữ dựa người ra sau ghế, lặng lẽ thưởng thức khoảnh khắc yên tĩnh trước cơn bão.
Cô không cần phải làm gì thêm nữa.
Bởi vì những kẻ ăn dưa ngoài kia sẽ tự động xâu chuỗi, thổi phồng, thậm chí còn dựng nên vô số kịch bản ly kỳ hơn cô tưởng tượng. Một khi lời đồn đã lan ra, nó sẽ như một con thú hoang không thể kiểm soát.
Lâm Yến vốn chỉ là một cái tên mờ nhạt giữa hàng trăm học sinh trong trường Thịnh Hoa. Một mọt sách không ai để ý, một cái bóng lu mờ giữa những kẻ tỏa sáng. Nhưng hôm nay, cái danh "bạn gái của Hạo Trạch" đã đẩy cô lên đầu ngọn sóng dư luận.
Tô Nhan, hoa khôi của trường, hình mẫu trong mộng của biết bao nam sinh, lại đang bị gán cái mác "người thứ ba".
Chuyện này, thú vị thật.
Đám học sinh trong trường vốn dĩ chẳng ưa gì Lâm Yến, cho rằng cô không xứng với Hạo Trạch, chỉ là một kẻ vô dụng bám víu vào danh tiếng của nam thần. Nhưng bây giờ, ngay cả khi lòng đầy khinh thường, bọn họ cũng không thể phủ nhận một điều - trong câu chuyện này, cô là "chính thất", còn Tô Nhan lại bị kéo vào vai nữ phụ chen chân.
Một sự nghịch lý trớ trêu.
Dư luận trong trường bắt đầu chia thành hai luồng. Một bên vẫn cho rằng Lâm Yến chỉ là một con mọt sách không có gì đặc biệt, chẳng qua là số may mắn được Hạo Trạch để mắt đến. Nhưng bên còn lại thì lại cảm thấy, bất kể thế nào, sự thật rành rành trước mắt. Nếu Hạo Trạch đã công khai tỏ tình với cô trước bao người, vậy thì dù muốn hay không, cô cũng là bạn gái của cậu ta.
Và bây giờ, hoa khôi thanh thuần Tô Nhan lại trở thành người thứ ba.
Không ai quan tâm chuyện thực hư thế nào. Quần chúng ăn dưa vốn dĩ không cần sự thật. Điều bọn họ muốn là câu chuyện kịch tính, là một scandal đủ để bàn tán từ giờ ra chơi này đến giờ ra chơi khác.
Tô Nhan trước nay luôn là bông hoa xinh đẹp được nâng niu trong lòng mọi người. Nhưng một khi hình tượng hoàn mỹ bị vấy bẩn, dù chỉ là một vệt hoen nhỏ nhất, cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt những kẻ vốn ghen tị với cô ta từ lâu.
Còn Phó Xử Nữ?
Cô chẳng cần làm gì cả.
Chỉ cần đứng yên, khoanh tay chờ xem màn kịch này tiếp diễn.
Hạo Trạch ngồi trước màn hình điện thoại, ánh mắt tối sầm lại khi nhìn bài viết đang khiến cả trường xôn xao. Những ngón tay thon dài siết chặt lấy chiếc điện thoại, khớp ngón tay gần như trắng bệch vì tức giận.
Làm sao có thể để bài viết này tồn tại?
Việc đầu tiên cậu ta làm là liên hệ với admin diễn đàn trường, yêu cầu gỡ bài. Nhưng chẳng ngờ rằng, admin lại bất lực báo rằng hệ thống không thể can thiệp. Người đăng bài này không chỉ sử dụng tài khoản ẩn danh mà còn có kỹ thuật không tầm thường, khiến việc xóa bài trở nên bất khả thi.
Hạo Trạch càng nghĩ càng thấy khó chịu. Bàn tay cậu ta siết chặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng dòng bình luận bên dưới. Những câu nói mang theo sự chế giễu, nghi hoặc, thậm chí là thương hại dành cho Lâm Yến khiến cậu ta cảm thấy một sự mất khống chế chưa từng có.
Không thể để chuyện này tiếp tục lan rộng.
Không thể gỡ bài, vậy thì tìm ra kẻ đứng sau.
Nhưng điều khiến Hạo Trạch không ngờ tới là, dù đã dùng mọi cách, huy động cả những người có kỹ thuật máy tính trong hội của mình, vẫn không thể lần ra dấu vết thực sự của kẻ đã đăng bài.
Lần theo IP? Không được.
Dò dấu vết từ tài khoản? Hoàn toàn trống rỗng.
Như thể người đó chưa từng tồn tại.
Tâm trạng của Hạo Trạch dần trượt xuống đáy vực. Cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày bị người khác chơi một vố đau như thế này. Càng đáng giận hơn là, mỗi khi cậu ta muốn làm gì đó để lật lại thế cục, bài viết kia lại tiếp tục được lan truyền với tốc độ nhanh hơn, khiến mọi chuyện dần mất kiểm soát.
Dường như có một bàn tay vô hình đang khống chế mọi thứ từ trong bóng tối, từng bước từng bước đẩy cậu ta vào thế bị động.
Mà điều khiến Hạo Trạch khó chịu nhất là, Lâm Yến – cô gái đáng lẽ phải đến chất vấn, khóc lóc trước mặt cậu ta – lại hoàn toàn im lặng.
Không một tin nhắn.
Không một cuộc gọi.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Cứ như thể, cô không hề bận tâm đến những gì đang diễn ra.
Càng bất thường, càng đáng sợ.
Một cơn bức bối không tên bùng lên trong lòng Hạo Trạch. Cậu ta siết chặt điện thoại, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Hạo Trạch đi đến lớp học của Lâm Yến. Ngay khi cậu ta xuất hiện trước cửa lớp, cả không gian như chùng xuống. Những ánh mắt tò mò, thích thú, thậm chí có phần chờ mong drama mới đều đổ dồn về phía cậu ta.
Là nhân vật chính trong vở kịch ồn ào những ngày qua, sự xuất hiện của Hạo Trạch ngay lúc này chẳng khác nào một mồi lửa quăng vào đám cháy vẫn còn âm ỉ.
Nhưng cậu ta không quan tâm.
Bước chân Hạo Trạch vững vàng đi đến chỗ của Lâm Yến, ánh mắt tối lại, chứa đầy tia dò xét. Nhưng chưa đợi cậu ta mở miệng chất vấn, cô gái kia đã chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ẩn chứa một tia u ám, lại mang theo chút ủy khuất nhàn nhạt.
" Cậu... rốt cuộc vẫn còn nhớ đến mình sao? " Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, không quá to nhưng đủ để cả lớp nghe thấy.
Chỉ một câu nói, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang bầu không khí.
Cả lớp thoáng chốc im lặng đến quỷ dị. Những kẻ thích hóng chuyện ban nãy còn cười cợt, giờ đây lại không nhịn được mà nhìn nhau, vẻ mặt mập mờ khó đoán.
Hạo Trạch sững người trong thoáng chốc.
Nhớ? Đương nhiên là nhớ.
Cậu ta vẫn luôn muốn tìm cô, muốn hỏi xem cô có liên quan gì đến bài đăng kia không. Nhưng lúc này, nhìn vào dáng vẻ yếu ớt đầy uất ức của Lâm Yến, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Không chờ cậu ta phản ứng, cô gái trước mặt đã mím môi, cúi đầu như thể đang cố giấu đi sự tủi thân.
" Nhưng... cậu đâu cần đến tận đây. " Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào, lại không quá phô trương, như thể thật sự đang cố kìm nén một điều gì đó.
Từ góc nhìn của người ngoài, tình cảnh lúc này chỉ có một kết luận.
Lâm Yến bị bạn trai phản bội, nhưng cô ấy vẫn còn tình cảm, vẫn yếu đuối đến mức chẳng thể hận nổi.
Mà Hạo Trạch lại chính là kẻ bạc tình.
Ánh mắt xung quanh càng lúc càng trở nên kỳ lạ. Một số nữ sinh đã bắt đầu thì thầm với nhau, vẻ mặt vừa thương xót vừa bất bình.
Chỉ có một người hiểu rõ bản chất màn kịch này.
Ở bên cạnh, Vũ Bạch Dương lười biếng tựa vào bàn, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu. Cậu ta khoanh tay nhìn Hạo Trạch bị đưa vào thế bị động, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Diễn xuất không tồi.
Lâm Yến rất biết cách nắm bắt tâm lý quần chúng, một chiêu "lấy nhu thắng cương", khiến cho kẻ vốn đến đây để chất vấn lại không thể nói nổi một câu.
Vũ Bạch Dương càng nhìn càng thấy thú vị.
Hạo Trạch, lần này cậu gặp đối thủ rồi.
Phó Xử Nữ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mỏng, nhưng sâu trong đó lại không có chút nào yếu đuối. Cô nhìn thẳng vào Hạo Trạch, ánh nhìn quật cường mà bình thản, như thể đã sớm buông bỏ điều gì đó.
Cô cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng, không bi thương cũng chẳng trách móc, chỉ đơn thuần là một sự giải thoát.
" Mình chia tay đi. "
Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Hạo Trạch, mang theo một tia quật cường, như thể đã suy nghĩ rất kỹ càng.
" Nếu cậu đã thích Tô Nhan, thì mình thành toàn cho cậu. Chỉ cần cậu nói, mình sẽ cố gắng để đáp ứng. Dù sao... mình cũng không thể nào giữ mãi một người không có tình cảm với mình. "
Không có nước mắt, không có trách móc, cũng chẳng có van xin.
Chỉ là sự dứt khoát đến đau lòng.
Hạo Trạch siết chặt bàn tay, khớp ngón trắng bệch, ánh mắt tối sầm lại. Cậu ta không ngờ rằng Lâm Yến sẽ là người nói ra lời chia tay trước.
Rõ ràng cậu ta đến đây để chất vấn cô, muốn biết liệu có phải cô đứng sau tất cả chuyện này không. Nhưng giờ đây, khi nghe chính miệng cô nói ra những lời dứt khoát ấy, lòng cậu ta bỗng chốc trào dâng một cảm giác khó tả, như thể bị ai đó đẩy ngã vào một ván cờ mà mình không hề muốn chơi.
Cậu ta yêu Tô Nhan, điều này không sai. Ngay từ đầu, người cậu ta muốn ở bên cũng chỉ có Tô Nhan. Nhưng khi chuyện này nổ ra, khi cô ấy bị gán mác "người thứ ba", cậu ta lại thấy bức bối vô cùng.
Cậu ta muốn thanh minh. Muốn nói với cả thế giới rằng Tô Nhan không phải kẻ thứ ba. Rằng cô ấy mới là người mà cậu ta muốn ở bên.
Nhưng giờ thì sao?
Lâm Yến chẳng những không khóc lóc níu kéo, mà còn thẳng thừng buông tay trước cả khi cậu ta kịp mở miệng. Một câu nói nhẹ tênh của cô, lại khiến cậu ta rơi vào thế bị động.
Không thể trách cô.
Bởi vì xét đến cùng, cô mới là danh chính ngôn thuận, là "bạn gái" trên danh nghĩa của cậu ta.
Cô chỉ đang làm điều mà bất kỳ ai trong vị trí đó cũng sẽ làm - buông tay một người không còn thuộc về mình.
Hạo Trạch siết chặt nắm tay hơn nữa, trong lòng nảy sinh một cỗ phiền muộn khó chịu. Cậu ta lẽ ra nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì sao, lại thấy bực bội thế này?
...
[ TPHCM, 5/4/2025 ]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro