Tập 24: H, Khẩu giao
H nhẹ, khẩu giao
Cố Ngôn hít một hơi, bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại. Đầu óc cậu không thông minh, nhưng cậu hiểu bản tính của hắn. Tham lam, tàn nhẫn, cậu có thể đoán được mục đích của hắn. Vì thế cậu nói:
"Tôi biết ngài có hứng thú với tập đoàn nhà họ Cố. Cũng có khúc mắc với việc tôi đã làm ngài thiệt hại số tiền lớn, tôi sẽ chứng minh giá trị của mình."
"Hi vọng cậu không làm tôi thất vọng."
Hồ Nghiêu bật cười, hắn vuốt tóc của Cố Ngôn, dịu dàng lại thâm tình. Cố Ngôn biết đây là một bài kiểm tra.
Hắn thả cậu về, đương nhiên không phải để cậu thăm người thân. Mà hắn muốn cậu chứng minh bản thân, bày tỏ lòng trung thành. Muốn cậu không có đường lui...
Cố Ngôn mắt hơi nhắm lại, trong lòng diễn ra suy tính, nơi đó là một bàn cờ, mà từng người đều là quân cờ. Bao gồm cả cậu.
Hồ Nghiêu bị dáng vẻ cấm dục tính toán của cậu gợi tình, cả người cậu còn chút hơi nước đọng lại, quần áo cũng lỏng lẻo dễ cởi do quá gầy.
Hắn thuận thế sờ tay vào đùi, trêu chọc cậu. Cố Ngôn hơi cắn môi, không đẩy ra, cũng không chống cự. Bọn họ cứ thế lăn vào nhau, tiếng thở dốc kéo dài.
Hồ Nghiêu lần này đâm vào lại cắm ra, hắn bắn đầy lên người, thậm chí vào hai cái lỗ của Cố Ngôn, không thể kiềm chế. Giọng hắn khe khẽ vang bên tai.
"Vẫn là em tuyệt nhất, em tuyệt đối không thể phản bội tôi."
Mà Cố Ngôn cả người rã rời, trong bóng đêm đôi mắt lạnh nhạt lại vô thần như một con búp bê không có linh hồn.
Buổi sáng tỉnh lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cố Ngôn tỉnh dậy mà chuẩn bị quần áo cùng với đồ ăn, chỉ khác biệt là Hồ Nghiêu dường như càng phụ thuộc hay nói đúng hơn là tùy tiện với cậu hơn.
Cậu bưng đồ ăn đi vào, hắn nhìn thấy cậu đã mặt quần áo đầy đủ, áo vest dài tay che kín cả người, ngay cả quần cũng dài tới gót chân. Hắn như cười như không nói:
"Mặc như vậy cũng rất cấm dục khiến tôi cũng nứng, em đứng thôi cũng tỏa ra mùi dâm, nhưng nếu ở nhà hầu hạ tôi tốt nhất không mặc gì, hay tôi mua cho em một chút đồ tình thú nhé."
Hắn giống như là cố ý quên đi việc Cố Ngôn ghét bị làm nhục, hoặc hắn không thèm quan tâm. Hắn tựa như một con mảnh thú chỉ biết mở rộng mảnh thổ, vị lãnh chúa tối cao đối với con dân đề ra yêu cầu.
Cố Ngôn biết lúc này không nên phản bác hắn. Hồ Nghiêu thấy Cố Ngôn cúi đầu không nói chỉ là đặt khay đồ ăn lên bàn. Hắn hơi bất mãn, cười lạnh mà nắm lấy tóc của Cố Ngôn, kéo cậu lên giường dí đầu cậu vào con cặc đang cương của hắn.
Khiến Cố Ngôn gương mặt lập tức đỏ hồng, cậu nghĩ tới khi sáng, khi bản thân ngồi dậy phát hiện nơi đó vẫn dính lẹo ở thân dưới hắn.
Khi cậu rút ra nơi đó phát ra một tiếng bóc vô cùng dâm đãng. Mà Hồ Nghiêu dường như đã tỉnh, ánh mắt nhìn cậu một cái rồi ngủ tiếp.
Mà giờ đây cái thứ đó dựng đứng trước mặt cậu. Hồ Nghiêu ra lệnh cậu ngậm vào vì cậu là hung thủ làm nó dựng đứng.
Cố Ngôn vẫn chưa ăn sáng, nghe thứ vừa hôi tanh lại đen thui trước mắt, cậu kinh tởm đến cực điểm. Lại không thể trái lời miệng nhỏ hé ra mà ngậm vào.
Cố Ngôn không phải chưa từng ngậm cặc, cậu thậm chí bị Thẩm Nam Phong dạy dỗ qua, cậu biết cậu nên làm gì. Miệng Cố Ngôn rất nhỏ, vừa nhỏ vừa hẹp. Miệng cậu phải căng ra hết cỡ mới có thể ngậm vào, mặt cậu như phồng lên, trướng đỏ.
Gương mặt bị nhét đầy đến mức tái nhợt khiến hắn rất phấn khích. Cố Ngôn rất chật vật, cậu cố tiết nước bọt để bôi trơn.
Hồ Nghiêu vừa nhìn vừa ăn, động tác rất chậm, Cố Ngôn hầu hạ hắn rất sướng nhưng hắn không có vẻ gì là muốn bắn ra cả. Hắn vừa ăn vừa bình phẩm:
"Ăn phải ăn cho hết chứ, mới nhét vào chưa được một nửa."
Cố Ngôn nghe hiểu, cậu cố gắng đẩy sâu vào, cổ họng bị cặc chà qua chà lại phát đau, mùi cặc xông đến tận mũi xuống dạ dày, khiến dạ dày liên tục cô thắt, chua lè muốn nôn.
Cổ họng vừa đau, dạ dày vừa xót, nước bọt không ngừng ứa ra. Cổ họng không ngừng co bóp, Hồ Nghiêu híp mắt sung sướng, nhưng sau khi sung sướng qua đi hắn tiếp tục ăn cơm. Vẫn là nói:
"Tôi chưa bắn ra, em vẫn cứ thế ngậm vào đi."
Cố Ngôn chết lặng, cậu biết lúc này trong mắt hắn cậu chẳng khác nào cái bao ủ cặc.
Hồ Nghiêu ăn cơm rất nhã nhặn từ tốn. Hắn hoàn toàn không vội vàng. Khi hắn ăn xong cơm, hắn nhìn xuống Cố Ngôn, gương mặt cậu hồng hào rơm rớm nước mắt nhìn hắn.
"Muốn tôi giúp em không?"
Cố Ngôn vội gật đầu, cậu biết nhờ hắn giúp đỡ sẽ trả giá đắt nhưng cậu cũng không muốn cả ngày phải ngậm thứ này.
Hồ Nghiêu người ác không nói nhiều, hắn cầm đầu của Cố Ngôn cắm sâu vào tận gốc, đâm tận gốc xuống cổ họng, không ngừng ma sát xuống thực quản.
Cố Ngôn theo bản năng muốn nôn, đau đến mức thần trí tan rã, nhưng cậu càng co thắt Hồ Nghiêu càng sướng. Hắn dùng một tay ấn chặt đầu của Cố Ngôn, ép cậu ngửa ra sau, ngay khi cậu tưởng như được thở hắn lại bóp mũi cậu.
Cậu không thở được, mặt đỏ rực, hắn làm cổ họng cậu như cái lồ không ngừng địt. Lông mu đập vào mặt phát ngứa.
Cố Ngôn nắm chặt tay cấu vào da thịt, đau đớn làm cậu khoái cảm, Hồ Nghiêu quan sát thấy hai mắt cậu mê li thì mắng.
"Đồ đĩ, cái miệng lồn sinh ra để hầu hạ đàn ông, miệng lồn không cần ăn cơm, mỗi buổi sáng chỉ cần ăn tinh dịch đàn ông, uống nước tiểu đàn ông là được rồi."
Nói rồi cắm sâu vào bắn ra, ào ạt vào cái dạ dày chưa ăn chút cơm nào, hắn ban phước cho cậu buổi sáng.
Sau khi bắn xong hoàn toàn hắn mới rút ra, nhìn miệng cậu đầy tinh dịch, hắn vừa lòng. Hắn nói:
"Cậu không cảm ơn tôi sao?"
Cố Ngôn nhớ tới đây là hắn giúp cậu, vì thế mặc cho cổ họng khàn đặc cháy bỏng, cậu vẫn lí nhí nói:
"Cảm ơn."
Hồ Nghiêu cười, đem đầu cậu đạp xuống đất, hắn nói:
"Có lẽ cậu quên cách cảm ơn, đầu phải chạm dưới đất, mông phải vểnh lên trên, hai tay làm tư thế lạy, nhớ không?"
Cố Ngôn mím môi hình ảnh hắn cùng Thẩm Nam Phong lúc này như trùng điệp với nhau. Hồ Nghiêu nói tiếp:
"Lần này liền tính vậy, nhưng cậu cũng không thể cảm ơn không chứ? Lát nữa tôi vào công ty đi làm, cũng tương đối chán, tôi muốn búng le cậu chơi."
Đôi mắt của Cố Ngôn không giấu nổi vẻ căm phẫn, nhưng cậu cúi đầu che đi chỉ là không ngờ lúc này Hồ Nghiêu lại đột nhiên bóp lấy cằm cậu.
Đôi mắt đối diên nhau, Hồ Nghiêu đôi mắt đó như đang cười lại hỗn loạn cảm xúc, có yêu chiều sủng nịch. Có xem thường bỡn cợt. Giọng hắn khàn khàn đầy dục vọng cùng nguy hiểm.
"Hận tôi lắm, phải không?"
Cố Ngôn cả người như đóng băng, ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, hắn một tay nắm lấy cổ, đôi mắt như muốn nhìn xuyên linh hồn. Mồ hôi túa ra sau lưng, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển.
...
Ps: thẩm nam phong cùng hồ nghiêu ai lâu hơn?
Đáp: Chúng ta sẽ không bàn về hai anh công mà hãy bàn một chút về động vật, chó thì làm từ 15 đến 30p và vì đặc thù của thứ ấy sẽ không móc ra. Hồ ly thì từ 1 tiếng đến 2 tiếng.
Ps: truyện này không phải xuyên không? Không phải hệ thống sao? Hệ thống đâu rồi.
Đáp: đã đi bảo trì. Dù sao hệ thống lời đâu ra cũng ngược thụ. Đám chó công ngược thụ đã đủ, không có nhu cầu thêm hệ thống. Hệ thống tồn tại để làm hợp lí một chút tình tiết truyện.
Trả lời cho câu hỏi vì cái gì thụ không chết, hay không thể tự sát. Xin nhắc lại thụ là pháo hôi có vai trò quan trọng trong nguyên tác không những là giả thiếu gia làm nền cho thật thiếu gia, còn là bao cát tinh thần cho chó điên phát tiết.
Ps3: vì cái gì thụ không chạy trốn?
Đáp: quyền thế của công cũng không phải để chưng. Thụ không chết nhưng thụ sẽ què. Toàn thân lành lạnh tứ chi đều đủ mới có thể phản công.
Ps4: các bạn đặt câu hỏi tôi trả lời, mặc dù là truyện ngược còn có thịt. Hai combo này thêm vô ít khi nào có não lắm nhưng tôi lại cố chấp với logic.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro