(TG2) Chương 26: Ban đêm Outdoor bị bắt sờ bím (H)
Trong rừng cây đen như mực, dù ánh trăng có sáng rọi cũng khó mà nhìn rõ lối mòn giữa đám cỏ dại.
Thiên Tứ biết thụ chính đang ở gần đây, chỉ là cậu ấy vừa giận dỗi nên không muốn gặp cậu.
"Dư Khả, vừa rồi anh nói sai rồi, em đừng giận có được không... anh thực sự không có ý đó..."
"Anh muốn đưa em rời khỏi đây, nên những người này không còn quan trọng nữa, rời khỏi đây rồi sẽ không còn ai bắt nạt em nữa đâu..."
"Thật đấy, anh không lừa em. Anh đã biết chuyện của mẹ em, bà ấy rất đáng thương và ra đi cũng... rất thảm... nhưng tất cả không phải lỗi của em, mà là do cái chốn như địa ngục này nơi này... anh có thể hiểu cho em mà..."
Dư Khả rình rập nhìn thiếu niên đang đứng dưới gốc cây.
Nó hít một hơi thật sâu từ từ bước ra, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Thiên Tứ từ phía sau.
Nó dụi vào lưng cậu như một chú chim non chưa lớn nhưng ánh mắt ngược lại mang theo sắc thái ám ảnh đáng sợ.
"Anh Thiên Tứ, anh thật sự sẽ đưa em đi sao?"
Nó thực sự rất sợ hãi.
Những ký ức về sự lừa dối, những lời nói dối độc ác và cảm giác nghẹt thở khi chết đuối trong dòng sông đã làm tinh thần nó kiệt quệ.
Nó căm hận, nó muốn hủy hoại tất cả.
Nó chỉ có mỗi anh Thiên Tứ thôi...
Nếu ngay cả anh của nó cũng lừa dối, nó sẽ phát điên mất.
Thiên Tứ cẩn thận quay người lại nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể run rẩy của thiếu niên, để nó rúc vào lòng mình.
"Anh hứa, anh không lừa em đâu."
Dư Khả ngẩng đầu hơi thở nóng bỏng, nó nhìn anh Thiên Tứ mà nó yêu mến, nước mắt như hạt châu rơi xuống từng giọt.
Giờ phút này nó bộc lộ tất cả những tủi hờn, tất cả sự ngụy trang mà phơi bày trọn vẹn trước người mình yêu.
"Em đau... em đau quá anh ơi... bọn chúng đều bắt nạt em..."
"Đừng sợ... có anh ở đây... sau này anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối sẽ không để họ bắt nạt em nữa."
"Vâng..."
Nhận được lời hứa của Thiên Tứ, Dư Khả buông bỏ ý định giết chóc và nói ra việc trong nhà trưởng thôn có một chiếc điện thoại có thể liên lạc với bên ngoài.
Biết được chuyện này là phải trả một cái giá.
Dư Khả cảm thấy khó chịu vì vật bên dưới cương cứng, nó đã cung cấp thông tin hữu ích cho anh nên đương nhiên phải nhận được sự đền đáp mới đúng.
"Anh ơi, chúng ta làm một lần được không... ngay tại đây..."
Thiên Tứ đỏ mặt gật đầu.
Thôi kệ, cậu không còn bận tâm đến việc ai là công ai là thụ nữa, miễn là cốt truyện có thể diễn ra bình thường thế còn hơn là thất bại.
Thụ chính thích làm công thì cứ làm đi.
Dư Khả hưng phấn đẩy Thiên Tứ xuống, đè cậu lên đám cỏ mềm. Nó cởi quần cậu rồi luồn ngón tay vào khuếch trương lỗ đít đang ẩm ướt.
Thiên Tứ bị sờ đến đỏ mặt, thở hổn hển không còn chút sức lực.
"Anh đừng sợ, thoải mái lắm..." Dư Khả vừa nói vừa từ từ nhét thêm một ngón tay.
"Ưm... thật thoải mái..."
"Thật sao? Vẫn còn thoải mái hơn nữa. Anh có muốn thử không?"
"Đã... đã rất thoải mái rồi..." Thiên Tứ nắm chặt lấy đám cỏ dưới người, cảm giác lan truyền khắp cơ thể làm cậu tê dại cả da đầu, sướng đến mức hồn bay phách lạc.
"Nhưng mà, khi đút vào trong sẽ còn thoải mái hơn nữa đó..."
"Thôi được..." Thiên Tứ vốn còn mang tâm lý hy vọng thụ chính sẽ tha cho cậu đêm nay nhưng xem ra vẫn không thể tránh được kiếp này rồi.
Dư Khả hưng phấn cởi quần, lộ ra dương vật cương cứng giữa hai chân nó. Thiên Tứ liếc nhìn thì thấy cái đó không hề nhỏ, có kích thước bình thường, hơn nữa vì chưa được dùng bao giờ nên màu sắc rất đẹp.
Nó tách hai chân Thiên Tứ rồi dùng dương vật đặt ở cửa lỗ cọ cọ hai cái. Nó cúi xuống ôm Thiên Tứ, hôn say đắm. Chờ đến khi Thiên Tứ bị hôn đến đầu óc choáng váng, nó dứt khoát hẩy một phát mạnh đút thẳng vào.
"A..."
Thiên Tứ kinh ngạc kêu lên, chỗ mềm mại lập tức bị đâm ra, cảm giác tê dại lan thẳng lên da đầu làm cậu rã rời trực tiếp đạt đến cao trào.
Dư Khả sờ sờ dương vật vừa xuất tinh của Thiên Tứ, cười nói: "Anh đã sướng tới xuất rồi hử..."
"A... Dư Khả... a ha... chậm một chút..."
Dư Khả không hề chậm lại mà còn dùng sức đâm mạnh thêm kéo theo tiếng mông va chạm vang lên "bạch bạch".
"Dư Khả... Dư Khả... a a... anh sắp... không chịu được nữa rồi..."
Thiên Tứ rên rỉ, sau vài trăm cú thúc cậu chìm trong khoái cảm như sắp chết đến nơi, thậm chí không hề biết Dư Khả đã xuất tinh từ lúc nào.
Khi cậu mơ màng lấy lại tinh thần lại phát hiện Dư Khả đang tò mò đánh giá cơ thể mình, dùng ngón tay vuốt ve hậu huyệt còn dính tinh dịch, giống như một kẻ biến thái xem đến ngon lành.
Thiên Tứ xấu hổ khép chân lại: "Đừng nhìn... xấu lắm..."
"Không đâu, em thấy chỗ dưới của anh đẹp lắm, giống một bông hoa vậy. đó" Dư Khả không hề xấu hổ, ngồi xuống đất banh hai chân để anh chiêm ngưỡng cơ thể dị dạng của nó.
"Anh Thiên Tứ nhìn này, chỗ dưới của em không giống anh. Có muốn sờ thử không?"
Thiên Tứ lắc đầu nguầy nguậy, cậu thật sự không thể làm chuyện đó được.
"Vẫn là không được..."
Dư Khả không vui bĩu môi: "Anh sờ đi mà, em muốn anh sờ mà~"
Không chịu nổi thiếu niên nhõng nhẽo trên người mình, dùng âm đạo cọ vào dương vật nên Thiên Tứ đành bất đắc dĩ đưa tay, sờ vào giữa hai chân thụ chính.
Hai cánh môi mọng thịt run lên khi ngón tay cậu chạm vào, lần đầu tiên Thiên Tứ đánh giá cơ thể của một người song tính rõ ràng như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ. Mỗi lần định rút tay về đều bị thụ chính giữ lại, cố ý dùng cửa huyệt cắm vào ngón tay cậu.
"A... thật là sướng... thoải mái quá, anh ơi..."
Ngón tay bị bao bọc trong một nơi vừa chặt vừa nóng, mềm mại đến không tưởng. Thiên Tứ ngây ngẩn nói: "Mềm thật..."
"Chỗ này còn mềm hơn cơ~" Dư Khả nắm tay còn lại của Thiên Tứ, đặt lên ngực mình: "Anh xoa đi ạ~"
Thiên Tứ cứng đờ nhéo hai cái rồi không dám nhúc nhích nữa.
Dư Khả không thỏa mãn cọ vào người cậu, bên dưới nó càng lúc càng tham lam nuốt trọn hai ngón tay vẫn chưa đủ, nó nuốt hết toàn bộ ngón tay của Thiên Tứ vào. Lúc này nó mới thỏa mãn thở dài một hơi, cúi đầu cắn mạnh vào cổ cậu.
"A... đau..."
Dư Khả chỉ cắn một chút rồi buông ra.
Mặc dù bị cắm rất thoải mái nhưng nó vẫn thích cắm cậu hơn. Vì khi đè lên cậu, nó có một cảm giác thỏa mãn kỳ dị không thể thay thế, độc nhất vô nhị chỉ thuộc về riêng nó.
Hai người quấn quýt trong rừng cây nửa đêm, khi ra ngoài trời đã gần sáng.
Dư Khả đưa Thiên Tứ ra đến ngã ba đường rồi biến mất.
Sau đó Thiên Tứ nói cho đồng nghiệp của mình là Đường Phỉ và Tống Thiến Thiến về chiếc điện thoại ở nhà trưởng thôn. Cả hai không nghi ngờ thông tin của cậu, lập tức chạy đến nhà trưởng thôn.
Cả nhà trưởng thôn đã chết, chiếc điện thoại ở trong phòng ngủ chính.
Khi Đường Phỉ gọi điện, anh lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Tới khi điện thoại được kết nối thì mấy người họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, họ lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra với hy vọng cảnh sát có thể đến nhanh chóng.
Họ chờ đợi tới chiều hôm sau, quả nhiên một nhóm cảnh sát đã vào đến thôn.
May mắn là cảnh sát đã điều tra rõ ràng sự việc trong thôn.
Thế nhưng họ cũng không có biện pháp bắt toàn bộ dân làng vô tù được.
Tống Thiến Thiến chỉ muốn về nhà, cô không còn muốn quan tâm đến chuyện ở đây nữa. Đối với cô bây giờ thì sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Ngày hôm nay khi họ đi theo cảnh sát rời đi thì một sự việc bất ngờ đã xảy ra.
"Cái gì? Anh muốn mang đứa bé đó đi à?" Tống Thiến Thiến kịch liệt phản đối. "Nó là người của thôn này thì anh mang nó đi làm gì!"
Thái độ Thiên Tứ kiên quyết: "Mẹ cậu ấy là sinh viên bị lừa bán nên thôn này đối với cậu ấy chẳng khác gì địa ngục. Nếu tôi không đưa cậu ấy đi thì chờ chúng ta rời khỏi đây những người dân này làm sao có thể đối xử tốt với cậu được!"
"Anh tưởng anh là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao, ai cũng dám cứu. Tôi đã thấy đứa bé đó rồi giá trị quan của nó thật đáng sợ. Một người có tâm địa bất chính như vậy thì anh có đưa nó đi cũng chẳng được gì!"
"Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa."
Đường Phỉ cắt lời Tống Thiến Thiến rồi nói với Thiên Tứ: "Lần này tôi đứng về phía Tống Thiến Thiến, đứa bé đó tốt nhất là đừng mang đi vì ánh mắt của nó rất đáng sợ..."
Đường Phỉ đã gặp đứa bé đó trong đám đông, ánh mắt nó lạnh lẽo giống như một loài động vật máu lạnh không có hơi ấm.
Thân là một giáo viên nhưng anh chưa từng thấy một đứa trẻ nào ở độ tuổi đó lại có ánh mắt như vậy.
Thật đáng sợ...
Đó là một con sói hoang không thể thuần hóa, chờ tới khi nó phát hiện ra thế giới rộng lớn thì mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được nữa.
Thiên Tứ hiểu lý do họ phản đối, dân làng trong thôn đánh giá Dư Khả rất tệ và họ hạ thấp cậu ấy đủ điều, khi cảnh sát điều tra thì bọn họ cũng nói cậu ấy là một con quái vật sẽ mang đến vận rủi cho thôn.
Thế nhưng cậu không thể vì thành kiến của mọi người mà để đứa trẻ này lớn lên trong bóng tối rồi trở thành một con quỷ.
Cậu tin rằng không ai sinh ra đã tà ác, nếu cậu ấy không bị ép buộc thì tại sao lại không hướng về phía ánh sáng mà đi cơ chứ.
"Tôi vẫn sẽ đưa cậu ấy đi."
"Anh..."
Thấy khuyên không được nên cả hai đành mặc kệ.
Thiên Tứ tìm đến viên cảnh sát lái xe và trình bày sự việc, sau khi nhận được sự đồng ý của Dư Khả thì Thiên Tứ nắm chặt tay nó rồi dẫn nó lên xe cảnh sát.
Chiếc xe chầm chậm rời đi, Dư Khả căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nó sợ tất cả chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh lại thì vẫn ở trong cái thôn đáng sợ này, vẫn bị bọn người đó tra tấn.
Thiên Tứ vỗ vỗ mu bàn tay nó để nó không còn sợ hãi nữa.
Dư Khả cảm nhận được hơi ấm bên cạnh rồi tựa đầu vào lưng Thiên Tứ. Theo nhịp lắc lư của chiếc xe, nó dần mơ màng và ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, họ đã đến thị trấn.
Thiên Tứ từ chối đi cùng Tống Thiến Thiến và những người khác bởi cậu không định nghỉ lại mà lập tức mua vé đi thành phố. Xe sẽ khởi hành vào lúc chín giờ tối.
Vì thụ chính vẫn còn sợ hãi nên cậu không dám chần chừ.
Chuyến xe đường dài kéo dài suốt hai ngày, cuối cùng họ cũng đến thành phố.
Khi vừa đặt chân xuống Thiên Tứ hít một hơi thật sâu, khung cảnh thành thị nơi đây khiến cậu thật sự cảm thấy an toàn.
Suốt dọc đường đi Dư Khả luôn tò mò, ngoài những lúc ngủ thì đôi mắt nó luôn dán chặt vào cửa kính cứ líu lo hỏi han không ngừng.
Thế nhưng bây giờ nó đã im lặng hơn nhiều.
Dư Khả sợ mình trông giống một kẻ nhà quê nên không dám hỏi lung tung trước đám đông. Ánh mắt nó chỉ chăm chú nhìn quầy hàng trong ga tàu đến mức không chớp mắt.
Thiên Tứ mỉm cười cưng chiều rồi hỏi: "Muốn ăn không, đây là mì lạnh."
"Trông cay lắm..." Dư Khả lắc đầu vì nó không ăn được cay.
"Không sao, không cần cho ớt là được." Nói rồi Thiên Tứ tiến lên gọi một bát.
Cả hai chẳng có bao nhiêu hành lý nên ngồi xuống ghế chờ nghỉ chân, Dư Khả vui vẻ ăn trong khi Thiên Tứ cúi đầu kiểm tra vé tàu trên điện thoại.
Quê của Thiên Tứ ở một thành phố khác nên họ còn phải đi thêm một chuyến nữa. Lần này là tàu cao tốc chỉ mất hai tiếng đồng hồ.
Dư Khả hạnh phúc ăn mì lạnh, hai má phúng phính trông vô cùng đáng yêu.
Người qua đường tò mò nhìn nó, phần lớn bởi nó quá dễ thương dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng giản dị cùng mái tóc đen mềm mại hơi xoăn nhưng lại hệt như một người mẫu bước ra từ tạp chí.
Dư Khả không hiểu vì sao mọi người lại chăm chú nhìn mình: "Anh ơi, sao ai cũng nhìn em vậy... em mặc kỳ cục lắm sao?"
"Không, vì em đẹp nên họ mới nhìn."
"Em đẹp sao?" Đây là lần đầu tiên Dư Khả nhận ra vẻ ngoài của mình không hề bình thường.
"Đúng vậy, rất đẹp."
Dư Khả cố nén sự nghi hoặc trong lòng vì khát vọng với thành phố lớn khiến nó không thể hiện sự đen tối trong nội tâm. Nó giả vờ giống như một cậu bé bình thường, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với anh.
Ăn xong hai người lên tàu cao tốc. Trong khi Thiên Tứ đang lướt điện thoại thì một tin tức giật gân bất ngờ hiện lên đầu trang.
【Rạng sáng hôm qua: Hai giáo viên tình nguyện bị dân làng tàn nhẫn giết hại ở khách sạn. Nữ giáo viên bị cưỡng hiếp, thi thể tàn tạ cùng phần hạ thể bị vũ khí sắc nhọn cắt bỏ.】
Đồng tử Thiên Tứ co rút, cậu lập tức tắt màn hình.
"Sao vậy anh?" Dư Khả ngồi trên giường tầng trên thò đầu nhìn xuống.
"Không có gì, em mau nghỉ ngơi đi." Thiên Tứ cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cậu đã mua giường nằm mềm, khoang tàu bốn người nhưng giờ chỉ có hai anh em họ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh, Thiên Tứ chần chừ rồi lại cầm điện thoại lên.
Cậu không thể tin rằng ngay sau khi mình và Dư Khả rời đi thì những dân làng vô pháp vô thiên kia lại gây ra bi kịch tàn khốc đến thế.
Tin tức cho biết kẻ giết người đã bị bắt, thủ phạm là ba gã dân làng ôm hận trong lòng vì hai giáo viên đã vạch trần tội ác của chúng, khiến chúng mất mặt trước mọi người trong thôn nên bọn chúng mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Đồng nghiệp của cậu đã chết...
Thiên Tứ quặn thắt hối hận...
Giá như cậu đưa họ đi sớm hơn, có lẽ đã tránh khỏi kết cục này. Rõ ràng đã rời khỏi thôn vậy mà tai họa vẫn xảy ra, khiến lòng cậu dằn vặt không yên.
Đêm đó trong khoang tàu vắng vẻ, tiếng nức nở khẽ vang lên, Dư Khả ngạc nhiên thò đầu xuống thì thấy Thiên Tứ đang ôm chăn khóc. Lòng nó hoảng hốt liền nhanh chóng trèo xuống, vòng tay ôm lấy anh để dỗ dành.
"Đừng khóc... anh sao vậy..."
"Không... họ chết rồi..." Giọng Thiên Tứ nghẹn ngào.
"Ai?" Dư Khả mở to mắt không hiểu.
Trong mắt nó cái chết vốn chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nó nghe tin ấy mà gương mặt vẫn thản nhiên không một chút kinh ngạc, giống như vừa hỏi bâng quơ rằng hôm nay sẽ ăn món gì.
"Đường Phỉ và Tống Thiến Thiến... họ chết ở khách sạn, bị người trong thôn giết..."
"Chết thì chết thôi mà~" Dư Khả buông lời dửng dưng.
Thiên Tứ khó nhọc ngẩng đầu, ánh mắt run rẩy nhìn thiếu niên trước mặt, muốn tìm một khe hở nhỏ nhoi để uốn nắn quan niệm méo mó kia.
"Không... tại sao em lại cười như thế..."
Dư Khả nghiêng đầu nép vào lòng Thiên Tứ, nụ cười rạng rỡ vô cùng: "Tại sao em không thể cười? Anh đưa em ra ngoài nên em vui lắm, đương nhiên em phải cười chứ, còn bọn họ chết thì có liên quan gì đến em. Chết rồi thì hết thôi."
Thiên Tứ mấp máy môi nhưng cổ họng nghẹn cứng, chẳng thể thốt nên lời.
Cậu không biết nói gì bây giờ...
Một đứa trẻ lớn lên giữa bóng tối, nó chưa từng biết đến khái niệm pháp luật, chưa từng nghĩ giết người là tội ác. Dù cậu có dốc sức giảng giải bao nhiêu, thứ được đáp lại cũng chỉ là ánh mắt ngây ngô xen lẫn lạnh lẽo như thể thế giới này chưa từng có điều gì gọi là "sai trái".
Cậu chợt nhận ra có những mảng tối một khi đã hằn in thì chẳng bao giờ xóa sạch được. Giống như một bức tường trắng đã bị bôi bẩn được sơn trắng đi, muốn tự đánh lừa thị giác của mình rằng nó sạch sẽ, thế nhưng dù có thể sơn chồng lên bao nhiêu lớp thì những vết ố vẫn lẩn khuất ở đó, dai dẳng như lời nhắc nhở không thể xua đi.
Trong lòng Dư Khả lại nghĩ bọn họ chết rồi cũng tốt, ít nhất sẽ không còn ai biết nó từng phải trải qua những gì.
Trong thôn nó đã từng muốn giết hai người đó nhưng vì họ thân cận với Thiên Tứ, nó mới chần chừ chưa ra tay mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro