(TG3) Chương 36: Nam phụ gian dâm tiểu mỹ nhân bị phát hiện (H)

Từ hôm ấy về sau, Thiên Tứ vì túng dục quá độ nên mấy ngày liền không thể biến lại thành hình người nên chỉ có thể ẩn mình trong kiếm để nghỉ ngơi và khôi phục.

Đợi đến khi cậu xuất hiện thì phát hiện người cầm kiếm không còn là thụ chính, mà lại là Lưu Ý.

"Ngươi rốt cuộc chịu ra rồi... ta... ta là Lưu Ý... chúng ta từng gặp nhau ở bí cảnh, còn nhớ rõ ta không?"

Thiên Tứ vốn không cách nào đối thoại với thiếu niên đang kích động kia, bởi cậu đang quá suy kiệt, hơn nữa lại chẳng thấy thụ chính đâu.

Cậu sốt ruột nhìn quanh nhưng vừa nhìn liền bị cảnh tượng biển lửa bao trùm dọa cho cả người run rẩy.

Sao lại thế này... Phong Thanh Môn vì sao lại chìm trong biển lửa!

Lưu Ý thấy đối phương chẳng đáp lời, trong mắt thoáng hiện một tia ủy khuất rồi nhanh chóng hóa thành đố kỵ.

Cậu ta nhào tới ôm chặt lấy thiếu niên vào lòng, đầu lưỡi liếm lên gương mặt sạch sẽ kia, sau đó thô bạo phong bế bờ môi mà tham lam mút hôn.

Thiên Tứ liều mạng giãy giụa, thế nhưng sức lực yếu ớt chẳng khác nào vô dụng. Cậu bị buộc phải cảm nhận đầu lưỡi của Lưu Ý xâm nhập, hơi thở nặng nề phả thẳng vào mặt khiến cậu ủy khuất đến mức rơi lệ.

Trong khoang miệng vang lên tiếng ướt át, nước bọt tràn ra từ khóe môi lập tức bị Lưu Ý tham lam liếm lấy, cậu ta vừa tách khỏi môi đối phương đã vội cúi đầu hôn lên cổ.

"A... ha..."

Thiên Tứ khó chịu thở gấp, thế nhưng chẳng bao lâu sau lại bị Lưu Ý cường ngạnh ngậm lấy miệng ép buộc cậu hé lưỡi ra, tùy ý giày vò đùa bỡn.

"Mĩ nhân tốt của ta, ngươi hãy cho ta một lần đi. Ta biết ngươi cùng Viên sư huynh đã làm, vậy cho ta một lần, chỉ cần một lần ta liền mang ngươi đi tìm Viên sư huynh!"

Thiên Tứ lắc đầu cự tuyệt nhưng Lưu Ý đã hưng phấn đến mức không thể khống chế chính mình.

Cậu ta như một con sói đói bổ nhào vào thiếu niên, xé toạc quần áo của cậu, để lộ dương vật lớn giữa hai chân bản thân rồi cọ xát trên má cậu.

Vật vừa đen vừa thô này làm thiếu niên sợ hãi liều mạng giãy giụa, nhìn kỹ sẽ thấy dương vật đầy gân máu, sừng sững oai vệ. Hơi nóng tỏa ra từ nó khiến Thiên Tứ hoa mắt chóng mặt khóc không thành tiếng.

"Thả ta ra... cầu xin ngươi..."

"Mỹ nhân ơi đừng khóc, vì vẻ mặt khi khóc của ngươi sẽ chỉ làm ta càng thêm hưng phấn..." Cậu ta kích động làm mã mắt rỉ đầy chất lỏng, ác ý cọ lên mặt thiếu niên.

Thiên Tứ nhắm mắt lại quay mặt đi nhưng Lưu Ý bóp chặt cằm cậu: "Ngoan, ngậm vào đi, giống như hầu hạ Viên sư huynh vậy."

"Không..." Thiên Tứ há miệng từ chối nhưng Lưu Ý thừa lúc cậu nói, nắm lấy cơ hội mạnh mẽ cắm vào. Dương vật thô to đâm thẳng vào cổ họng, thọc sâu vào chỗ mềm mại nhất.

"Chặt thật... thật là quá sướng..." Lưu Ý thở hổn hển, chỉ biết cảm thán.

Thiên Tứ cảm thấy mình sắp tắt thở rồi.

Tuy cậu là quỷ hồn không cần hô hấp nhưng bị tra tấn như vậy cũng chẳng khá hơn chút nào.

Mùi tanh hôi xộc vào mũi, Thiên Tứ ra sức giãy giuộc nhưng trong mắt đối phương chỉ như mèo con gãi ngứa. Cậu ta dùng một tay nhẹ nhàng đẩy, đã đè cậu thiếu niên dưới thân.

"Mỹ nhân này, ngươi cứ ngoan một chút. Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Viên sư huynh sao?"

Thiên Tứ tuyệt vọng nhìn cậu ta, biết mình không thể trốn thoát nên cuối cùng đành thỏa hiệp.

"Thật là ngoan..."

Mấy giờ sau, Lưu Ý mặc xong quần áo từ trong rừng cây đi ra. Trên lưng cậu ta là thanh kiếm được bọc bằng vải bố trắng, mặt trên còn dán Phù Trấn Hồn khiến Thiên Tứ không thể thoát ra cũng không thể dò thám tình hình bên ngoài.

Cậu chỉ có thể tìm đến hệ thống cầu cứu.

"1177, hiện tại tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"

1177 đáp: "Không có việc gì đâu, ký chủ. Chỉ là cốt truyện có chút lệch khỏi quỹ đạo, thụ chính đã để lộ thân phận quá sớm nên bị công chính Tiêu Vân Đình đả thương rồi, hiện tại có lẽ đã quay về Ma giới."

"Thế vì ta vì sao lại rơi vào tay Lưu Ý?"

"Lúc Viên Anh đào tẩu làm rơi kiếm trong rừng rậm, bị cậu ta nhặt được."

"Aiz... vậy tôi nên làm gì bây giờ, chỉ còn lại thời gian một tháng..."

Hệ thống lắc đầu, cũng không có cách nào: "Nếu không thì hủy bỏ nhiệm vụ này?"

Vốn dĩ Thiên Tứ chưa từng nghĩ tới việc bỏ cuộc.

Trong thế giới tương lai, để trở thành một người làm nhiệm vụ thì cần phải trải qua tầng tầng sàng lọc cùng khảo hạch nghiêm khắc mới có thể được công nhận.

Anh trai đã tiêu hết sức lực để đưa cậu vào đây, cậu không thể dễ dàng từ bỏ nếu không trong lòng sẽ rất áy náy.

Bên ngoài sau khi Phong Thanh Môn bị lửa lớn thiêu hủy, chỉ một vài đệ tử chạy trốn được còn lại thì chết hết.

Ngay cả đại trưởng lão cũng dốc toàn lực chống đỡ, cuối cùng vẫn chết dưới tay ma đầu để bảo vệ đại đồ đệ của mình là Tiêu Vân Đình.

Lưu Ý đi ra khỏi rừng, càng đến gần hướng môn phái thì mùi khói lửa càng nặng nề, thi thể đồng môn nằm la liệt trên mặt đất.

Bất chợt cậu ta khựng lại, bên bờ hồ có một nam nhân toàn thân nhuộm máu, còn không phải là đại sư huynh Tiêu Vân Đình của cậu ta sao.

Cậu ta tiến lên dò xét cảm nhận được luồng hơi thở yếu ớt phả vào tay, người này vẫn chưa chết.

Cứu hay không cứu đây...

Ngay khoảnh khắc cậu ta do dự thì nam nhân gần chết trên mặt đất bỗng mở mắt. Thế nhưng đôi mắt kia không còn sắc bén như ngày xưa mà chỉ còn vương lại một tia mờ mịt.

"Ngươi là ai..." Tiêu Vân Đình thống khổ đỡ ngực bởi một chiếc xương sườn của hắn đã gãy, nỗi đau thống khổ đang tấn trong cơ thể hắn.

"Huynh..." Ánh mắt Lưu Ý xoay chuyển, rồi cậu ta cười đỡ đối phương ngồi dậy: "Đại sư huynh, ta là Lưu Ý đây, huynh không nhận ra ta sao?"

"Không quen biết... ta gọi là gì..."

"Tiêu Vân Đình."

"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Ý vừa đỡ hắn ngồi xuống vừa giả vờ hảo tâm bôi thuốc, giải thích: "Đại sư huynh có lẽ bị thương nên không nhớ rõ. Đêm qua Ma tộc bỗng nhiên lẻn vào tấn công Phong Thanh Môn, đại trưởng lão đã chết... những sư huynh đệ khác đều tứ tán khắp nơi không rõ tung tích..."

Tiêu Vân Đình cau mày tiêu hóa những lời này, ánh mắt hắn vô thức bị thanh kiếm trên lưng đối phương hấp dẫn. Thanh kiếm được vải trắng quấn quanh nhưng linh khí vẫn tản ra khiến người ta khó lòng bỏ qua.

"Đại sư huynh đang nhìn gì vậy?"

"Kiếm của ngươi..."

"Ồ, đây là phối kiếm của ta." Lưu Ý cố ý né tránh, rút kiếm từ trên lưng xuống rồi bỏ vào túi trữ vật.

Tiêu Vân Đình biết nhìn chằm chằm đồ người khác có phần thất lễ nên dời ánh mắt, khẽ ho khan.

"Đại sư huynh, huynh còn ổn không?"

"Ta không sao, đã khá hơn nhiều..."

Lưu Ý trầm ngâm, giờ đại trưởng lão đã chết còn đồng môn kẻ thì bỏ mạng kẻ thì tán loạn, các trưởng lão khác không rõ tung tích. Cái nơi quỷ quái này chẳng thể ở lâu, cậu ta muốn xuống núi.

"Đại sư huynh... ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Tiêu Vân Đình nghĩ ngợi, bản thân đã mất đi ký ức cũng không có chỗ nào để đi, chi bằng theo đối phương rời núi đợi khi thân thể khôi phục rồi tính tiếp.

"Được."

Vì thế hai người đơn giản thu dọn, men theo con đường nhỏ đầy thi thể mà xuống núi.

Phong Thanh Môn vốn là danh môn chính phái, nay trong chốc lát đã bị diệt môn khiến toàn bộ các môn phái tu tiên căm phẫn không thôi.

Lưu Ý mang theo đại sư huynh đến một nơi gọi là Thôn Bách Gia, cậu ta thuê một sân viện, dùng hàng tre vây kín. Đại sư huynh ở đông sương phòng, cậu ta thì ở tây sương phòng.

Đêm đó Tiêu Vân Đình đau đầu không chịu nổi, bèn ra khỏi phòng ngồi trong viện hít thở khí trời.

Bỗng hắn nghe thấy một tiếng khóc thút thít mơ hồ, thanh âm kiều mị triền miên. Nó không giống tiếng khóc tủi thân mà lại tựa như một điệu khúc kỳ lạ đầy ma mị.

Hắn khẽ sửng sốt không thể tin được nhìn về phía tây sương phòng. Trong phòng thắp nến, qua khe cửa sổ có thể nhìn thấy Lưu Ý đang gian dâm một thiếu niên.

Hình ảnh đó hắn không thể diễn tả thế nào nhưng lại dâm đãng vô cùng.

Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng trần truồng, trên người dày đặc các loại dịch nhầy trong suốt. Cặp đùi trắng như tuyết mở rộng bị Lưu Ý đang say mê vùi đầu hung hăng thúc đẩy vào nơi sưng đỏ đó.

Rất rõ ràng là bọn họ đã làm chuyện này rất lâu vì có thể thấy thiếu niên đã bắt đầu mất tỉnh táo, nhưng cậu ta vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.

"Tiểu mỹ nhân... có thoải mái không..."

Cậu ta lắc hông phấn khích nói, đôi tay âu yếm vuốt ve cơ thể thiếu niên.

Tiêu Vân Đình trốn ngoài cửa sổ nhìn thấy tất cả mọi chuyện, hô hấp hơi loạn nhịp. Một vài hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu hắn.

Trong đó hiện lên hình ảnh thiếu niên cũng đã từng ở dưới thân hắn, lầy lội bất kham khóc thút thít vặn vẹo eo.



-------------------

Mị: Thề cái tình tiết nó u i e, e i u vãi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro