9
Hứa An quả nhiên là diễn viên hạng nhất có thể lừa dối được mọi người, ngay cả khi trong lòng sắp tức nổ tung nhưng vẫn duy trì được dáng vẻ ôn hòa bên ngoài, khẽ cau mày một cách đáng thương, giọng nói rõ ràng mang theo sự bối rối.
"Vậy...vậy có thể thật sự là tôi đã sai, xin lỗi." Cậu ta liếc nhìn Úc Châu một cái, lại cúi đầu một lần nữa, nhận lỗi như thể đang cầu xin, “Tôi cũng không cố ý đâu, cậu đừng trách tôi nha.”
Trong nhóm thí nghiệm có mấy người đang theo đuổi Hứa An, lúc này cũng cùng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, đừng bận tâm đến chuyện này nữa, người đến đủ là được rồi.”
“Hứa An làm trưởng nhóm đã rất mệt rồi, vô tình gửi sai thời gian, vẫn có thể thông cảm được.”
“Đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”
Úc Châu đợi họ nói xong lung tung đủ thứ mới nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Được.”
Cậu thực sự không nói gì nữa mà yên lặng đi đến vị trí trống cuối cùng của mình.
Đồng thời ở trong lòng ghi lại một bút.
Đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ cấp cao, sợ hỏng việc , nên không dám tùy tiện xé rách mặt với nhân vật chính, nhưng cũng không có nghĩa là cậu dễ bị bắt nạt.
Đây là lần đầu tiên.
Nếu Hứa An dám khiêu khích cậu ba lần, cậu sẽ dạy cho đối phương thế nào là cách làm người.
Nói được làm được.
Chỗ ngồi được xếp theo thứ tự vào nhóm, Khương Tầm nhìn Úc Châu đi đến bên cạnh mình mà tim bắt đầu đập nhanh.
"Úc Châu, đúng không?" Khương Tầm lắc lắc điện thoại, “Lần này cuối cùng cũng nên thêm bạn bè rồi chứ, như vậy sẽ thuận tiện trao đổi dữ liệu thí nghiệm hơn.”
Úc Châu không hiểu tại sao con người thuần chủng này lại kỳ lạ như vậy.
Tại sao luôn nhất định phải tìm cậu nói chuyện vào lúc cậu đang không vui?
"Có việc thì tìm trưởng nhóm." Úc Châu lạnh nhạt đáp một câu, ngay cả điện thoại cũng không lấy ra.
Lại bị từ chối một lần nữa, Khương Tầm thất thần, có chút thất vọng.
Nhưng nhà họ Khương từ nhỏ đã dạy con cháu phải không sợ khó khăn, càng bị đánh bại càng phải dũng cảm tiến lên.
Khương Tầm rất nhanh lại lấy lại tự tin, săn chờ cơ hội tiếp theo để bắt chuyện.
Cơ hội này rất nhanh đã đến.
Hứa An bước đến, trước tiên dịu dàng nhìn Khương Tầm một cái : “Khương Tầm, lát nữa tôi có một lần chuẩn độ(1) cơ bản cần cậu cùng làm với tôi, có được không?”
Khương Tầm vì chuyện vừa rồi mà giờ đã không còn tí thiện cảm gì với Hứa An nữa, không đồng ý cũng không từ chối.
Tâm lý của Hứa An rất tốt, bị lạnh nhạt cũng không để tâm,làm ra một bộ dáng rất độ lượng.
Rồi lại mặt đầy áy náy náy mà quay sang Úc Châu: "Châu Châu -"
Úc Châu lập tức cắt ngang cậu ta: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Nếu lúc đầu Úc Châu đối mặt với khiêu khích của Hứa An chỉ là tâm lý xem kịch, tùy tiện đùa vui thì bây giờ đối phương thật sự khiến cậu có chút tức giận rồi.
Cách gọi này, không phải ai cũng có thể gọi.
Hứa An không biết mình lại chọc phải thú nhân thấp hèn nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra có bệnh này ở chỗ nào nữa, không thể nhịn được mà thầm nghiến răng: “...Úc Châu.”
“Tôi vừa nhìn quanh phòng thí nghiệm một vòng, đã không còn găng tay cách ly thừa nữa, hôm nay cậu trước tiên đừng động vào thuốc thử nữa, giúp chúng tôi chuyển dụng cụ nhé, được không?”
Cậu ta là cố ý.
Trước khi điền thông tin hôm nay, Úc Châu rõ ràng đã nói với cậu ta mình không được khỏe, có thể sẽ không làm được việc nặng, nhưng Hứa An lại giao cho cậu nhiệm vụ như vậy ngay từ đầu.
Trình độ giả vờ ngây thơ của Hứa An sớm đã đạt tới trình độ thượng thừa rồi, thấy Úc Châu không nói gì, ngay lập tức lại tỏ vẻ hối hận vỗ nhẹ đầu mình: “Ôi, xem trí nhớ của tôi này.”
"Xin lỗi nhé," Hứa An nhìn Úc Châu, "Tôi quên tôi đã nghe cậu nói không muốn làm việc nặng rồi, như vậy đi, những thứ đó lát nữa tôi làm xong việc trong tay rồi sẽ đi chuyển, cậu chiều nay ngồi đây xem là được, được không?
“Chỉ là như vậy...có thể sẽ vất vả Khương Tầm phối hợp nhiều hơn một chút, vì nhiệm vụ thí nghiệm của tôi khá nặng.”
Cách nói của cậu ta một bộ nối tiếp một bộ, cũng không cố ý hạ thấp âm thanh, những lời này truyền khắp phòng thí nghiệm vốn đã rất yên tĩnh.
Có người vội lấy lòng Hứa An, không nhịn được cười mỉa một tiếng: “Đây là tìm thành viên nhóm hay tìm tổ tiên vậy.”
Khương Tầm không nhìn nổi nữa, nhìn Hứa An cau mày: “Không có găng tay vốn dĩ không nên làm thí nghiệm đúng chứ? Còn nữa, dụng cụ của chúng ta nhiều như vậy, giao hết cho một người chuyển có phải quá mệt rồi không?”
Hứa An đáng thương khẽ "a" một tiếng: “Xin lỗi, là do tôi không suy nghĩ chu đáo...”
Một người theo đuổi Hứa An trực tiếp đặt công việc trong tay xuống, bước đến: "Hứa An, cậu xin lỗi làm gì chứ, cậu đâu có làm sai gì, thí nghiệm sau này tôi có thể phối hợp với cậu." Hứa An giống như một bông hoa nhỏ yếu, nói khẽ: “Cảm ơn cậu.”
Trong lòng lại vô cùng ghét bỏ.
Người đến giúp cậu ta là người hóa thành từ báo hoang, là loại mà cậu ta chán ghét nhất, nếu không phải đối phương luôn nịnh bợ cậu ta, cậu ta mới không thèm cho hắn sắc mặt tốt
Cùng với người như vậy, sao tốt bằng cùng với Khương Tầm?
【Tuyệt vời.】Úc Châu ăn xong một nắm hạt dưa trong thế giới tinh thần,【Nhưng mà lại rất phiền.】
Thỏ tai cụp nhỏ nhẹ thở dài một tiếng, đưa ra câu trả lời cuối cùng.
"Không sao đâu." Úc Châu nói, “Tôi có thể chuyển dụng cụ.”
"Tôi giúp cậu." Khương Tầm vội nói.
?
Úc Châu quay đầu nhìn Khương Tầm, ánh mắt rõ ràng như đang nói “Sao chỗ nào cũng có cậu hết vậy ?”
"Không cần, cảm ơn cậu." Úc Châu lắc lắc đầu, rồi quay sang Hứa An, “ Cần phải chuyển những gì?”
Hứa An ngẩng mắt lên, đầy ngạc nhiên: “Thực ra không cần phải miễn cưỡng đâu...”
"Cậu mà còn không nói nữa tôi sẽ hối hận đó." Úc Châu rất dứt khoát.
"..." Hứa An tiếp tục cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, chỉ chỉ lên lầu, “Trên tầng sáu có máy móc vừa được vệ sinh xong, chuyển bốn cái, chúng ta còn cần hai thùng nước cất, bình chứa hiện có cũng không đủ, mỗi thứ lấy một thùng.”
Úc Châu đồng ý: “Được.”
"Khương Tầm, cậu đến giúp tôi làm thí nghiệm này nhé." Hứa An nói nhẹ nhàng, “Găng tay thí nghiệm vốn đã không đủ, không thể lãng phí.”
Khương Tầm hít một hơi thật sâu, dường như muốn phản bác, nhưng Úc Châu đã bước ra khỏi phòng.
Anh ta nhìn bóng lưng của chàng trai ngây người một lúc, cuối cùng bực bội gãi đầu: “Được.”
Phòng thí nghiệm ở tầng hai, những thứ này đối với Úc Châu mà nói phải chạy mười lần. Thật sự là khối lượng công việc không hề nhỏ.
Trước khi ra khỏi cửa, Úc Châu liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một hộp găng tay thí nghiệm được giấu dưới bàn thí nghiệm.
Cũng đúng.
Trong phòng thí nghiệm không thiếu nhất chính là găng tay bảo hộ và quần áo cách ly, cái cớ thiếu găng tay này, cũng chỉ có Hứa An nghĩ ra được thôi.
Úc Châu không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, trực tiếp bước ra khỏi cửa lớn.
Lại ghi thêm một bút trong lòng.
Đây là lần thứ hai rồi.
Ban đầu cậu lo lắng tuyến thế giới hoàn toàn không thể kiểm soát được, muốn lần sau, vào thời điểm Hứa An quyến rũ Hà Thừa Dã mới động thủ nhưng bây giờ cậu đã đổi ý rồi.
Chỉ cần Hứa An khiêu khích cậu một lần nữa, cậu sẽ không ngại phơi bày bộ mặt thật của người này sớm hơn chút.
Gom đủ ba lần ghi hận, có thể triệu hồi sự trả thù của thỏ tai cụp nhỏ.
Một cuộc giao dịch rất bình đẳng.
Chỉ là…
Úc Châu chỉ mới bắt đầu lo lắng khi đứng một mình ở cầu thang.
【Tiểu A, lát nữa liệu tôi có chết trên đường không?】
【Không được nói lung tung.】Giọng nói của hệ thống A dường như nhiều thêm một phần căng thẳng,【Kí chủ có thể đổi chất tăng cường thể chất.】
Úc Châu không thiếu điểm tích lũy, không thể nhịn được hỏi:【Có hướng dẫn sử dụng gì không?】
【Một lần tăng cường thể lực liên tục năm phút, di chứng là nửa tiếng mất sức.】
【...】
Úc Châu không nói gì nữa.
Đây rốt cuộc là hại cậu hay giúp cậu?
Hệ thống A dường như cũng không khuyến khích Úc Châu dùng loại thuốc này, không nhịn được mà nói:【Tại sao kí chủ không thử liên hệ cho đối tượng nhiệm vụ?】
Hà Thừa Dã? Úc Châu suy nghĩ hai giây.
Lần đầu tiên cậu bị bao nuôi, cũng là lần đầu tiên làm lương thực dự trữ, không rõ ranh giới như nào mới là phù hợp nhất.
Và trọng điểm là.
【 Hình như tôi không có phương thức liên lạc của anh ấy.】Giọng nói của Úc Châu mang theo một chút đáng thương.
Đồng thời có chút hổ thẹn.
Thậm chí còn chưa lưu số điện thoại của người bao nuôi mình, cậu thật không phải một lương thực dự trữ đạt tiêu chuẩn mà.
_____
(1)Chuẩn độ là một phương pháp định lượng phổ biến trong hóa học phân tích dùng để xác định nồng độ của một chất phân tích đã biết tên nhưng chưa biết nồng độ. Một thuốc thử, được gọi là chất chuẩn độ được chuẩn bị dưới dạng dung dịch chuẩn có nồng độ và thể tích nhất định. (Theo Wikipedia)
Do Châu Châu biết hệ thống là người nên đổi xưng hô nha
____
Edit by Cá mặn nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro