Chương 22


"Hô, hô, hô ——"

Ngày thu, lá cây dần được nhuộm dần bởi sắc thái mênh mông. Nhiệt độ thời tiết không nóng cũng không lạnh, gió đêm nhẹ nhàng, không ít người tản bộ ở bờ sông, người chạy bộ người đi xe đạp cũng không ít.

Thời Dương điều chỉnh lại hô hấp của mình, bộ quần áo ngắn tay cùng quần đùi đang mặc dần hơi hơi ướt, cái trán ra đầy mồ hôi, nhưng mặt mày vẫn như cũ bình tĩnh lạnh nhạt mà chạy bộ.

Tứ chi gầy yếu trở nên chua xót, hắn nghĩ thầm phải kiên trì chạy thật nhiều ngày, như vậy liền sẽ không còn cảm nhận được loại thống khổ này được nữa.

Bên người hắn còn có một chú chó giống Samoyed làm bạn cùng nhau chạy bộ.

Bờ sông ban đêm tất cả đều vây quanh bởi hoan thanh tiếu ngữ, ở một vài rạp bán hàng rong có thể thấy được chuồn chuồn đang bay quanh. Chỉ cần khép lại đôi tay chuyển một vòng, nó liền bay lên bầu trời đêm kia.

Những đứa trẻ vui cười chạy vội, người trưởng thành nhàn nhã tản mạn.

Không quan tâm tới thanh âm ngoài kia, đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Tiếng gió từ lỗ tai tiến vào mạch máu, thẳng tới trái tim.

Tốt nghiệp xong sơ trung, hắn chuyển tới một khu gần nhà thầy giáo dạy ở ngôi trường có điều kiện rất tốt để học cao trung, hết thảy đều dựa vào kế hoạch đã định sẵn đâu vào đấy mà tiến hành.

Hắn muốn, trở thành một người xuất sắc, không chỉ là về mặt học tập, còn là về mặt thân thể.

Thời Dương trong đầu bỗng chốc hiện lên ảnh chụp ở di động mà hôm nay nhìn thấy.

Hắn có Wechat của Tô Kha Văn, nhưng rất ít sử dụng mạng xã hội, hôm nay cũng tất nhiên là bởi vì ăn không ngồi rồi nhàm chán mà vô tình thấy được.

Bối cảnh ảnh chụp là ở màn đêm, Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm cùng nhau nắm tay, Tô Kha Văn cười xán lạn hướng về camera, mà Trương Thiên Hâm vóc dáng cao đội một chiếc mũ lại quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, khóe môi hiện rõ nụ cười.

Điều đáng thấy nhất, là ngón áp út của cả hai người đều cùng mang theo một chiếc nhẫn.

Tô Kha Văn để dòng caption là:

[ vui mừng. ]

—— "Hô......"

Thời Dương dừng lại, chống đầu gối thở dốc. Lông mi sũng nước, đôi mắt ngăm đen tối nghĩa. Hắn chống đỡ thân thể, đi vào bờ sông, nhìn xuống nước sông bởi vì gió mà cuồn cuộn không thôi.

Vui mừng sao?

Cùng một kẻ cặn bã ở bên nhau?

Không thể nói rõ ra được cảm giác trong lòng là gì, cảm xúc vớ vẩn nhàn nhạt ập vào trong lòng. Nghỉ ngơi một chút sau, hắn bắt đầu đi thong thả ở bờ sông.

Người tới người đi.

Đi tới đó, xung quanh con phố tất cả đều là tiệm đồ nướng cùng quán bar, là những nơi mà các người trẻ tuổi rất nhiệt tình yêu thích đi tới, tiếng người ồn ào, tụ tập náo nhiệt.

Thời Dương từ túi áo lấy ra tai nghe Bluetooth trong túi áo, chuẩn bị đeo vào, lơ đãng thoáng nhìn qua hướng một đám người, dừng lại bước chân.....

Trời càng lúc càng tối, chân trời là màu tím xanh, nhưng vẫn được ánh trăng chiếu sáng xuống phía dưới.

Ngẩng đầu nhìn lên hướng nơi mà thiếu niên đang lui tới, dưới ánh đèn lộng lẫy thoải mái mà cất tiếng cười to.

Là Tô Kha Văn.....

"Tô Kha Văn, haizzz, tôi cùng Trương Thiên Hâm, từ nhỏ đến lớn chơi với nhau! Chưa bao giờ thấy hắn để ý một người tới vậy!..... Hức.....!

Sở Thiên nấc một cái, lời nói như lọt vào sương mù, bên cạnh đã để lung tung mười mấy chai, anh em chung quanh khuyên can đủ thứ nhưng vẫn không chịu dừng liền đành từ bỏ mặc kệ hắn.

"Bọn cậu... Hức.... Phải thật vui vẻ hạnh phúc mà ở bên nhau..... Thật sự phải..... Hức.... Hạnh phúc đấy! Về sau có hiểu lầm hay xảy ra xung.... Đột.... Cùng nhau uống vài lon là xong việc! Đều là.... Đàn ông con trai....."

Tô Kha Văn chỉ cười gật đầu, không để ý mấy.

"Tô Kha Văn." Sở Thiên đột nhiên gọi một tiếng.

Đôi mắt xinh đẹp chuyển dời nhìn qua, hơi hiện ý cười, "Sao thế?"

"......" Sở Thiên môi giật giật, cuối cùng lại ngẩng đầu uống hết một ly, nói:

"Hai người phải thật hạnh phúc."

Những người khác lớn giọng cười to: "Anh Sở, hôm nay tự dưng sao lại nói nhiều đột xuất thế."

"Ô ô ô, nhìn bộ dáng đó chắc là say ngoắc cần câu rồi...."

Sở Thiên nhăn lại lông mày, chợt lại cười mắng: "Cút đi.... Hức....."

Một đống người hòa mình, Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm ngồi gần đó cũng không nói gì.

Tô Kha Văn nhìn sang ly pha lê chứa đầy rượu, mặt mày buông xuống, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Trương Thiên Hâm rít điếu thuốc thật dài, phun ra một mạt sương khói.

"Kêu hắn đừng uống nữa."

Ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, ngón cái thì lại đè lên huyệt thái dương.

Vài người biết nghe lời phải trái, thử lấy đi vài chai rượu đặt ở khoảng cách xa.

Sở Thiên nói: "Tao không có say, đưa đây cho tao uống."

"Ừ....." Trương Thiên Hâm ngậm điếu thuốc lá, đôi mắt nheo lại, sương khói ảm đạm che lại mặt mày.

"Mày không say."

Thanh âm của Sở Thiên dần trở nên không rõ, lúc đứng dậy phát ra động tĩnh rất lớn, lắc lư bảo: "Cho nên là.... Hức..... Phải thật hạnh phúc mà ở bên nhau.... Tao đi toilet đã...."

Vừa nói liền đã lảo đảo đi tới hướng nhà vệ sinh, những người khác cũng nói không yên tâm con ma men đi một mình rồi cũng đi theo, vài người còn lại thì viện các loại lý do mà lục đục đứng lên.

Chỉ còn mỗi hai người là Trương Thiên Hâm cùng Tô Kha Văn.

Tô Kha Văn nhìn về phía Trương Thiên Hâm, vừa vặn cũng đúng dịp Trương Thiên Hâm nhìn lại anh.

Khuôn mặt quen thuộc kia từ ngây ngô chậm rãi trở nên thành thục hơn, đã từng có cười nói, đã từng có nước mắt, lúc này lại ngưng tụ thành bộ dáng hiện tại dưới ánh trăng, chỉ có tình yêu vẫn như cũ tồn tại, lắng đọng ở đáy mắt.

Tô Kha Văn nghĩ tới một câu.

"Người, hoặc là tục tằng, hoặc là cô độc."

Anh tự nhận, bản thân là một tên đàn ông tục tằng.

——— "Tất nhiên là sẽ ở bên nhau rồi."

"Anh nói đúng không, anh Hâm."

Nhưng từ tận trong xương cốt, vẫn còn lưu lại một chút lãng mạn.

Hai bàn tay ở dưới bàn đan chéo nhau, nắm chặt lấy.

Trương Thiên Hâm im lặng hồi lâu, thanh âm trầm thấp mất tiếng: "Anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Thiếu niên cao lớn ý đồ lấy điếu thuốc ngăn chặn lại miệng mình, khóe môi lại khắc chế không được mà giơ lên, thiếu niên tóc quăn lười nhác cúi đầu tiếp tục lắc lắc nhẹ ly rượu trong tay, cũng nhấp môi cười.

Đèn đường bị lá cây hơi che khuất, gió thổi qua từng kẽ lá, những đóa hoa mọc xung quanh phát ra một mùi thơm nhẹ say lòng người.

Ánh sáng chiếu lên những bông hoa nhỏ ở cành cây. Cái bóng in lên ở đầu vai, ở gương mặt phiếm hồng.

Ở trên đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.

Tô Kha Văn: "Xong xuôi mấy chỗ này rồi chúng ta đi căng gió đi, lên núi chơi nữa."

Trương Thiên Hâm: "Ừ."

Ở toilet.

Dùng nước rửa thật sạch mặt xong liền khôi phục bình thường, vươn tay tiếp nhận giấy của các anh em đưa cho, lâu khô rồi ném vô thùng rác.

"Tao đã bảo mà, thanh danh 'ngàn ly không say' của anh Sở đâu phải là bịa đặt đâu."

"Đúng đúng, sao có thể say được."

Vài người nhốn nháo.

Sở Thiên cười ha hả: "Tất nhiên, phải xem tao là ai đã chứ."

Người bên cạnh rút điếu thuốc từ hộp ra đưa cho hắn, hắn không lấy, xua tay lấy thuốc lá từ trong túi của bản thân ra.

"Hô ——— Cái gì cần nói thì đều đã nói hết, còn lại thì phải xem bọn họ thôi."

"Hy vọng hắn....." Sở Thiên vẫn làm trò có người bên cạnh mà không nói ra rõ ràng.

Trực giác của hắn vẫn luôn cực kỳ tốt, đặc biệt là ở phương diện nhìn mặt đoán người, vừa liếc đã chuẩn xác biết được.

Tô Kha Văn, nói dễ nghe một chút.

Chắc chắn không phải là hạng người tốt lành gì.

*

Trong cuộc đời cằn cỗi của Thời Dương, chỉ xuất hiện được một người có thể nói là bắt mắt cùng đặc thù, đó là Tô Kha Văn.

Trên chân như bị bởi ngàn cái cân nặng nề cột lấy, không thể nâng lên, hắn im lặng ngóng nhìn một hồi, từ khuôn mặt nhiều cảm xúc biến hóa muôn kiểu đến đôi môi đóng mở, thanh âm của đối phương phảng phất như ở bên tai.

Nhẹ nhàng lại, khàn khàn.

Hắn nhìn người nọ rồi lại trở về, qua một trận, uống rượu cũng không sai biệt lắm đã nhiều.

Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm dẫn đầu đi tới chào hỏi rồi rời đi. Trương Thiên Hâm bước một bước dài lên xe phân khối lớn, mà Tô Kha Văn đáp lên bờ vai của hắn, ngồi lên ghế sau.

Ngồi ổn định xong, tay của Tô Kha Văn cũng tự nhiên chuyển sang ôm lấy eo của Trương Thiên Hâm, miệng giật giật, tựa hồ đang muốn nói gì đó, nhưng lại giống như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.

Trương Thiên Hâm kia a, gương mặt hung ác không kiềm chế được lại được ánh sáng chiếu lên mà hiện vẻ nhu tình, ai nhìn vào đều có thể thấy được nét mặt hắn đầy sự dung túng.

Mắt nhìn chiếc xe đi xa, lúc này một trận gió đêm thổi tới, thân mình vốn đã vận động đến lửa nóng lại bị tạt một cái lạnh thấu xương.

Trái tim như bị người bóp chặt lấy.

Thời Dương hoàn hồn xong cũng không dám tin nổi vào hàng vi của bản thân, nội tâm ý đồ liều mạng che lấp lấy những ý tưởng lão lồ đáng ghê tởm kia.

Liền lúc hắn muốn chạy đi, người ở bàn khác đột nhiên sôi nổi đứng dậy, tụ tập hướng ven đường.

Hắn bị va lảo đảo.

"Không có mắt à thằng điên này!"

Thời Dương sắc mặt hơi trầm xuống: "....."

"Cái biểu tình đó là sao?" Người đàn ông hùng hổ nắm lấy tay, bộ dáng định lấy nắm đấm nói chuyện.

"Mặc kệ đi, mau đuổi theo Trương Thiên Hâm, đây là thời cơ tốt đó....."

"Gọi điện thoại kêu..... Đều đem hết ra đây, mới vừa nghe được, bọn chúng muốn đi núi Nam Sơn."

"Bố mày chắc chắn phải đem Trương Thiên Hâm đánh cho sưng cả mặt lên rồi để nó gọi tao là bố ha ha ha ha ha....."

Người đàn ông phun nước miếng: "Coi như thằng nhãi ranh mày gặp may đó."

Đám người sôi nổi đi theo, xăm mình, gậy sắt, mồm phun ra lời tục tĩu hung hăng ngang ngược.

Thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, mới hai mươi mấy.

Nhưng cũng chẳng biết sợ là gì.

...........

Tô Kha Văn sẽ bị liên lụy sao.....

Nghĩ một lúc, Thời Dương trên trán toát ra mồ hôi mỏng, hắn cầm lấy di động, ngón tay run rẩy nhấn bàn phím quay số điện thoại, nhưng trong nháy mắt, thân hình cứng đờ.

Chuyện này cùng hắn có liên quan gì....

Bàn tay nắm chặt lấy di động trở nên trắng bệch, nhưng vẫn như cũ chậm rãi buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro