– Một đêm say rượu qua đi –
...
Sáng sớm hôm sau, lúc chị gái hộ sĩ bưng khay tới đổi thuốc, may làm sao mà Cảnh Nguyên Khải lại vừa vặn gom xong đống quần áo rúm ró bị ném trên mặt đất.
Thanh niên động tác vô cùng nhẹ nhàng bởi lẽ Thời Thanh còn đang an bình ngủ trên giường.
Hắn che lại cái chỗ nằm ngoài cột sống đang bủn rủn của mình, sau đó chậm rãi kéo bức màn thông khí ra.
Thật không nghĩ tới, Thời Thanh sau khi uống rượu vào lại trở nên mạnh như vậy!
Tuy rằng được như ý nguyện, nhưng vì trên lưng Thời Thanh còn có vết thương nên Cảnh Nguyên Khải cũng không dám làm quá kịch liệt.
Hơn nữa sau khi uống rượu vào thì sức lực của Thời Thanh trở nên phá lệ lớn, quyền khống chế hầu như là nằm trong tay ảnh đế.
Còn hắn thì như trở thành con trâu chuyên cày ruộng vậy, toàn bộ hành trình đều bị nắm đi.
Kỳ thật đến lần thứ năm thì Cảnh Nguyên Khải đã cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
Nhưng sợ làm bị thương Thời Thanh, cũng không dám phản kháng quá sức, hơn nữa lúc ấy đáy lòng hắn kỳ thật vẫn là có chút sảng khoái nha.
Dù sao thì người sau khi bị trêu chọc cũng rất chủ động nha.
Tuy rằng ngày thường chút đánh chút nháo, nhìn bộ dáng ảnh đế cau mày cũng rất thú vị, nhưng một Thời Thanh phóng đãng như vậy lại càng làm cho thanh niên thích thú hơn.
...Có điều, cho dù có thích như thế nào đi nữa, hắn cũng chịu không nổi những bảy lần a.
Mặc kệ Cảnh Nguyên Khải lúc trước mở miệng ba hoa như thế nào, nhưng đây vẫn là lần đầu hắn được thể nghiệm nha.
Lần đầu "chơi game" đã bị cưỡng ép "phát" đến một đêm, cầm lên cung tên làm một Triệu Tử Long quyết trận nơi sườn núi, có thể chịu được đến hừng đông, hắn cũng không dễ dàng gì!
Nhưng, là nam nhân, không thể nói mình không được!!
Từ chủ động "xuất" đến bị động "xuất", thanh niên cuối cùng không thể không nhỏ giọng dỗ dành ảnh đế đang say rượu kia.
Trước kia dỗ người, hắn có thể nói một đống lời ngon tiếng ngọt.
Tối hôm qua dỗ người, hắn chính là cống hiến ra toàn bộ những lời ngon tiếng ngọt mà mình có thể đưa ra a, từ dưới cằm trở lên đều trở thành công cụ phát huy.
Thật vất vả mới dỗ được vị ảnh đế say rượu đi ngủ, mà trời cũng đã sáng luôn rồi.
Cảnh Nguyên Khải sờ sờ yết hầu ẩn ẩn đau của mình, xoay người mở cửa phòng bệnh ra, chị hộ sĩ cũng đã quen thuộc hắn, thấy hắn có mặt trong phòng bệnh cũng không cảm thấy kỳ quái, cẩn thận nhìn nhìn Thời Thanh còn đang ngủ:
"Cảnh tiên sinh, Thời tiên sinh có tốt không?"
"Tốt, chị đi thoa thuốc cho anh ấy đi."
Cảnh Nguyên Khải xoa xoa cái eo bủn rủn của mình, miễn cưỡng cố gắng không lộ ra biểu tình khó chịu trên mặt.
Ý định ban đầu của hắn là giúp ảnh đế gỡ bỏ khúc mắc, đồng thời nhân lúc "cháy nhà mà đi hôi của" một chút.
Kết quả, cuối cùng thì vẫn có thể tình là được như ý nguyện đi.
Nhưng, vì sao lại có cảm giác, thịt Hà trai ăn thì ăn được rồi đó, nhưng người chiếm tiện nghi hình như không phải hắn a?
Cảnh Nguyên Khải cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Dựa theo tính cách của Thời Thanh, dù cho là tối hôm qua có uống rượu say làm thần trí không rõ ràng để rồi toàn bộ quá trình đều năng nổ chèn ép Cảnh Nguyên Khải, thì ngủ một giấc dậy, hẳn cũng sẽ không có sinh ra cái biểu hiện đắc ý linh tinh gì đâu.
Cảnh Nguyên Khải nghĩ vậy liền đi ra ngoài mua cơm sáng cùng thuốc dán chống đau.
Thời Thanh được thanh âm dịu dàng của mấy chị gái hộ sĩ ánh thức, nghiêng người dựa vào thành giường, phần lưng quay ra để mấy hộ sĩ thay thuốc cho.
Vị ký chủ đây đang thập phần đắc ý:
【 Đúng là một buổi tối đẹp đẽ khó quên a, tao còn mặc đồ bệnh nhân a, đồ bệnh nhân làm cùng hắn... tuy rằng lúc trước từng nhiều lần muốn đè cái tiên tiểu phóng đãng này xuống giường làm này làm nọ, nhưng, khi thật sự làm rồi lại cảm thấy...】
Hệ thống cả một đêm đều niệm Đạo Đức Kinh, sau lại đi xem Hồi Thôn Dụ Hoặc, nghe được lời cảm thán của ký chủ nhà mình, nó mới nghi ngờ hỏi lại:【 Cảm thấy kỳ thật cũng không có tốt như tưởng tượng? 】
【 Không phải, tao còn muốn làm thêm cả trăm lần nữa cơ. 】
Hệ thống: 【......】
【 Ai a... đêm nay thời gian trôi quá nhanh mà, bất quá nhớ lại bộ dáng giãy giụa muốn ngồi dậy lại bị tao đè xuống vào tối qua của hắn, cái miệng hồng hồng kia, đong đầy nước a, chậc chậc chậc. 】
Thời Thanh nhớ lại tối hôm qua, sau khi Cảnh Nguyên Khải được mình buông tha, đôi mắt đào hoa kia khe khẽ nhắm lại, khóe môi khẽ liếm tựa như hồ ly... lại tấm tắc khen một trận.
【Thật không nhìn ra được, tên đó ngày thường mạnh mẽ như thế, nhưng lúc lên giường rồi lại trở nên nghe lời tới như vậy a. 】
Hệ thống lại cảm thấy, sau khi ký chủ "uống say" rồi thì không cần duy trì thiết lập của nhân vật nữa, đó hẳn mới là nguyên nhân làm cho Cảnh Nguyên Khải kia "nghe lời" như vậy đi.
Thời Thanh:【 Lúc ở bên cửa sổ, nhìn thấy đôi mắt của tên đó đỏ cả lên, tao tưởng hắn khóc, còn đang muốn chửi cái tên phóng đãng này nữa, người chịu áp rõ ràng là tao mà, hắn khóc cái rắm gì? Nhưng sau đó hắn lại ho khan hai tiếng, tao đây mới biết, hóa ra là hắn bị sặc a. 】
Hệ thống:【......】
【 Ký chủ à, kỳ thật ngài không cần phải nói chi tiết như vậy đâu a, tuổi tác của tôi so với mấy cái hệ thống khác, vẫn chỉ mới là một "tiểu bảo bảo" thôi nha. 】
Thời Thanh:【 Mày cũng đã đi theo tao hơn hai trăm năm, vẫn còn được tính là "bảo bảo" à? Được thôi, vậy cứ chờ cho tới khi nào mày không còn là bảo bảo nữa tao lại tiếp tục chia sẻ mấy cái thú vui này đó với mày, còn giờ, nhãi con, tên tiểu phóng đãng kia độ bài xích thế nào rồi? 】
Nói đến cái vấn đề này, hệ thống lập tức liền cao hứng lên tinh thần.
【 Cảnh Nguyên Khải độ bài xích: 22/100】
Thời Thanh lại tấm tắc một trận:【 nếu mỗi lần trải qua một đêm như vậy đều có thể làm giảm độ bài xích xuống thì thật tốt biết bao a. 】
Hệ thống mỹ tư tư:【 Ký chủ có thể thử xem sao... 】
【 Không cần thử, dù cho có thêm bao nhiêu đêm như vậy đi nữa, độ bài xích kia cũng sẽ không giảm nữa đâu, tính cách tên này chính là như vậy, ăn được đến miệng rồi, hắn ta liền không biết quý trọng là gì nữa. 】
Hệ thống: 【 Chính là, độ bài xích của hắn hiện tại là 22, đã rất thấp rồi a. 】
【 Không có gì kích thích tới hắn, qua thêm khoảng thời gian nữa, độ bài xích kia sẽ lại tăng lên mà thôi. 】
Chị gái hộ sĩ thay thuốc rất cẩn thận, Thời Thanh lại không cảm thụ được đau đớn, vì thế liền quay đầu lại hỏi cô: "Xin hỏi, miệng vết thương có nứt ra không vậy?"
Chị hộ sĩ: "Không có a Thời tiên sinh, ngài không cần lo lắng đâu, vết thương này của ngài kỳ thật cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần không vận động kịch liệt liền không sao."
Thời Thanh cảm thấy cũng đúng.
Dù sao thì tối hôm qua Cảnh Nguyên Khải cũng không có đặt mình nằm xuống giường mà, lại cũng không có "động tác" nào có thể ảnh hưởng đến miệng vết thương trên lưng a.
【 Thống, tao thấy, tiểu phóng đãng này là muốn mê hoặc tao đi. 】
Hệ thống: 【 Chỉ muốn mê hoặc? Nhưng mà độ bài xích của hắn......】
【 Không liên quan gì đến độ bài xích cả, tính cách của hắn là như vậy, đồ tới tay rồi, liền sẽ bắt đầu không thèm kiêng nể gì nữa, tao đoán nhé, nếu hắn thấy thái độ của tao lại lãnh đạm như trước, nói không chừng sẽ còn đi tìm tiểu tam gì gì đó tới kích thích tao nữa kìa.
Hệ thống:【 ??? 】
【 Hắn ta có bệnh sao?? Vì sao lại muốn đi tìm ba người? 】
【 Mạch não của hắn, mày đương nhiên không hiểu được rồi, không phải tìm ba người, là tìm cái người thứ ba a, loại tính cách này, coi như là có thích một người, cũng sẽ hận không thể nhào tới lấy lòng người kia, đừng thấy hắn lúc trước rất nhiệt tình mà lầm, trên thực tế, xem chừng hắn lúc trước chính là "trả giá", chờ khi ăn được đến miệng rồi, liền phải đòi hồi báo. 】
Hệ thống: 【......】
Thời Thanh an an tĩnh tĩnh nằm xuống:【 Người bình thường hẳn sẽ không đi làm loại chuyện này, nhưng hắn là "khuyết tật tính cách", mày phải hiểu chứ? 】
Mới vừa rồi còn đắm chìm trong suy nghĩa "Ký chủ của ta quả nhiên là tài giỏi", hệ thống nhận được một cú giật mình.
Lắp bắp:【 Hệ thống không hiểu, không hiểu a. 】
【 Tính cách gì chứ?! Chưa từng nghe chưa từng biết, trước nay chưa từng nghe qua!! 】
【 Thật sự không hiểu sao? Tính cách ở đây của hắn, hẳn là "ngả ngớn" đi? 】
Hệ thống: 【!!!】
Thời Thanh: 【 Ân Minh Tranh trước thì là chính trực. 】
Hệ thống: 【......】
Hệ thống: 【 Ký chủ, giờ cũng đã đổi thế giới rồi, chúng ta không cần đề cập đến chuyện của thế giới trước đâu a... 】
Thời Thanh:【 Nếu mày không tò mò làm sao tao biết được chứ? 】
Hệ thống: 【 vẻ mặt chịu chết...】
Hệ thống: 【 ủy khuất ủy khuất giương mắt to tròn...】
Hệ thống cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi:【 Ô Ô Ô! Ký chủ a! Sao ngài biết bọn họ là cùng một người vậy?! 】
Thời Thanh ngữ khí khoa trương:【 Bọn họ là cùng một người? Trời ạ, tao chưa bao giờ biết chuyện này nha, hệ thống à, nếu không phải mày nói tao căn bản còn không biết nữa đó, cảm ơn mày đã nói cho tao nha!! 】
【 À đúng rồi, trong chuyện này, có phải là mày bị cấm không được nói cho tao biết phải không hả?! Không sao không sao a, tao xem như không biết là được rồi. À, mày nói xem, lúc trước tao giả vờ nói là không biết, mày cũng không biết là tao đã biết, thế là mày thật sự cho rằng tao không biết chuyện này sao? 】
Mỗi một dòng tín hiệu đều ngập tràn chữ "biết", hệ thống:【 ??? 】
Hệ thống:【......】Nó cuối cùng không chịu nổi nữa, thế là oa oa khóc lên.
【 Thôi nào thôi nào a, đừng khóc đừng khóc, quay về vấn đề chính nào. 】
【 Loại tính cách này của Cảnh Nguyên Khải rất đơn giản, đồ vật càng khó lấy, đáy lòng hắn liền sẽ càng quý trọng, cho nên, muốn giảm độ bài xích rất đơn giản, khiến cho hắn "không chiếm được" là ổn thôi. 】
Thời Thanh thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại:
【 Hắn khoái trá nhiều ngày như vậy, tao cũng nên quay về thôi. 】
****
Lúc Cảnh Nguyên Khải mang theo cơm sáng đi đến hành lang bệnh viện, biểu tình trên mặt cũng đã khôi phục dáng vẻ sáng lạng tùy ý lúc trước.
Thôi Vân Thanh sáng sớm liền đã chạy đến đây, lúc cậu nhóc từ phòng bệnh đi ra cũng vừa hay gặp được Cảnh Nguyên Khải, ngốc bạch ngọt thật cao hứng hướng về phía Cảnh Nguyên Khải cười cười: "Cảnh ca, anh cũng tới gặp lão sư a."
"Đúng vậy, mua chút cháo trắng, nói như thế nào thì quan hệ giữa tôi cùng Thời lão sư cũng là tốt nhất ở đây, đương nhiên phải chiếu cố nhiều một chút."
Cảnh Nguyên Khải đang nói chuyện, Thôi Vân Thanh lại nghi hoặc mà ngửi ngửi: "Cảnh ca, anh dán thuốc sao ? Tôi ngửi được mùi thuốc dán á?"
Cảnh Nguyên Khải: "......"
Thanh niên bất động thanh sắc đè đè lại cái chỗ nào đó ngoài xương sống bởi vì "bắn" quá "kịch liệt" mà còn bủn rủn của mình, trên mặt mang ý cười: "Không có gì, eo bị trật chút thôi."
"Thời lão sư tỉnh rồi sao?"
"Tỉnh rồi a, nhưng đang gọi điện thoại, tôi nghe được hình như là người nhà, nên ra đây ngồi ngốc một hồi, đợi Thời lão sư nói chuyện điện thoại xong thì vào lại."
Nghe được hai chữ "người nhà", đôi mắt Cảnh Nguyên Khải đột nhiên lóe lên.
Biểu tình trên mặt hắn vẫn như cũ, tươi cười tự nhiên: "À đúng rồi, Tiểu Thôi, tôi vừa rồi mua hơi nhiều cơm hộp nên không mang hết lên được, có để lại một ít ở trên bàn chỗ lầu một, cậu có thể xuống lấy giúp tôi không a?"
"Nga được, không thành vấn đề." Thôi Vân Thanh quả nhiên ngây ngốc tin tưởng, một lần nữa đeo khẩu trang lên đi về phía thang máy.
Bởi vì chuyện này của Thời Thanh, hắn vốn dĩ cũng không có tiếng tăm, danh khí gì, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thôi Vân Thanh vừa đi, Cảnh Nguyên Khải lập tức liền buông đồ trên tay ra, tiến đến gần cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Thanh âm của ảnh đế vẫn rất thanh lãnh, nhưng lần này, trong giọng nói kia lại còn mang theo một cỗ bài xích cùng chán ghét, hiếm khi nói ra một câu thật dài: "Tôi có bệnh, không nói cho ông không phải rất bình thường sao? Ông có bao giờ quan tâm tôi không? Tôi đi khỏi nhà, ông chỉ gọi cho tôi vài cuộc điện thoại là xong?"
"Được rồi, tôi không muốn nói nữa, cứ như vậy đi."
Cảnh Nguyên Khải nghe thấy điện thoại đã dừng, đáy lòng thầm nhớ kỹ mấy lời Thời Thanh nói, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Thời lão sư."
Ảnh đế đã treo điện thoại, nhìn thấy là Cảnh Nguyên Khải thì có hơi giật mình, có chút mất tự nhiên ném điện thoại di động lên trên bàn.
Cảnh Nguyên Khải: "Em vừa rồi hình như nghe được là anh đang nói chuyện, ai gọi điện thoại cho anh sao?"
Thời Thanh mím môi: "Cha tôi."
Cái chữ "cha" này, so với chữ "ba" bình thường mà nói, có vẻ tương đối lạnh nhạt.
Hơn nữa lúc nãy nghe lén, nghe được ngữ khí khi nói chuyện của Thời Thanh, Cảnh Nguyên Khải cũng mơ hồ đoán được, ảnh đế cùng người nhà quan hệ hẳn là không tốt lắm.
Hắn nhướng mày, đáy lòng đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Đang lúc trong lòng ùng ục sôi trào các ý nghĩ mạo hiểm xấu xa, Thôi Vân Thanh bị lừa đi xuống lầu lúc nãy đã trở lại: "Cảnh ca, trên bàn không có gì cả?!"
"Có thể là lao công tưởng nhằm là rác nên vứt đi rồi không chừng."
Cảnh Nguyên Khải mặt không đổi sắc bắt đầu nói lung tung: "Đúng rồi, Tiểu Thôi, tôi lúc nãy nghe được, hình như là đạo diễn tìm cậu nói sáng nay định bổ diễn, sao cậu lại tới bệnh viện rồi?"
Thôi Vân Thanh vẻ mặt mê mang: "Muốn bổ diễn sao? Tôi không nhận được thông báo a."
"Có thể là bận quá nên quên đi, bằng không cậu đến đoàn phim trước, xem thử xem ra sao, đừng chậm trễ xong việc, Thời lão sư bên này có tôi là tốt rồi."
Thôi Vân Thanh: "Cơm sáng có đủ không a? Nếu không để tôi gọi thêm cơm hộp?"
"Không cần."
Cảnh Nguyên Khải ý vị thâm trường nhìn về phía ảnh đế đang trầm mặc ở kia, nhẹ liếm liếm khóe môi: "Cái này để mình Thời lão sư ăn là đủ rồi."
"Tôi ăn đã qua cháo trắng, rất trắng."
Thời Thanh bổ sung thêm: 【 Còn rất nồng. 】
Hệ thống: "......"
Nó cư nhiên nghe hiểu!! Vậy...có phải là nó đã không còn thuần khiết nữa hay không a...
Tính cả người lẫn hệ thống trong phòng, chỉ có mỗi mình Thôi Vân Thanh là thật sự cho rằng Cảnh Nguyên Khải chỉ đang nói cháo trắng.
Cậu gật gật đầu, cùng Thời Thanh chào tạm biệt liền an tâm rời đi.
Phòng bệnh lại lần nữa chỉ còn lại mỗi hai người Thời Thanh cùng Cảnh Nguyên Khải.
"Thời lão sư, em đút anh ăn."
Cảnh Nguyên Khải tự nhiên cười cười.
Thời Thanh duỗi tay đẩy cái muỗng cháo trắng mà Cảnh Nguyên Khải đưa qua: "Cậu có thể đi rồi."
Ý cười trên mặt thanh niên phút chốc liền rơi xuống.
Hắn hỏi: "Chúng ta đều đã gạo nấu thành cơm rồi, Thời lão sư vẫn không chịu tiếp nhận em sao?"
Biết rõ tính tình Thời Thanh vốn dĩ như vậy, như một gậy gộc đánh mãi cũng không ra nổi tiếng vang, Cảnh Nguyên Khải lại một hai ép hỏi cho ra: "Thời lão sư không thích em sao? Anh rõ ràng rất thích em, vì sao không tiếp nhận em a?"
Hắn giống như một con báo đốm kiên nhẫn vung đuôi vồ mồi, trên mặt liền một bộ dáng nóng nảy giả vờ, cố ý gây khó dễ với con mồi.
"Thời lão sư, em cũng có giới hạn a."
Thời Thanh không trả lời.
Cũng không cần trả lời.
Bởi Cảnh Nguyên Khải căn bản không có giới hạn gì.
Người này đã nhận định Thời Thanh cậu chính là loại hình không cho chút kích thích sẽ không chịu tiếp thu mình, vì thế không cần.
Cảnh Nguyên Khải bỏ đi.
Mấy ngày rồi cũng chưa từng xuất hiện lại trước mặt Thời Thanh.
Đương nhiên, hắn không phải cái gì cũng không làm.
Ít nhất thì mấy ngày này, Cảnh Nguyên Khải hắn cũng đã đem mấy chuyện của ảnh đế tra xét từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lượt hết cả rồi.
Hắn là muốn bức phải Thời Thanh tiếp nhận hắn.
Vậy chỉ có thể ra tay từ người mà Thời Thanh ghét mà thôi.
****
Ngày Thời Thanh xuất viện, Cảnh Nguyên Khải đến.
Không chỉ đến, hắn còn dẫn theo một thanh niên tướng mạo thanh tú bên người.
Tên gọi Trần Vinh, là em trai kế, của Thời Thanh.
Theo tư liệu hắn tra được, quan hệ của Thời Thanh cùng vị em trai này vẫn luôn không tốt, thậm chí còn vì thằng em hờ đó mà rời nhà trốn đi, từ bỏ tiền tài, đi vào giới giải trí.
Có thể nói là thâm cừu đại hận cũng sánh không bằng.
Hắn mang Trần Vinh tới kích thích Thời Thanh, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất!
Thật ra Cảnh Nguyên Khải vô cùng chướng mắt tên Trần Vinh này.
Không phải vì dã tâm Trần Vinh quá cao, mới vừa biết được thân phận của Cảnh Nguyên Khải liền đã đỏ mắt trông mong có thể bám lên, mà là vì ngôn ngữ của tên này luôn ngầm ý muốn nhắc tới chuyện Thời Thanh có bao nhiêu khinh thường cùng cao cao tại thượng.
"Tính tình của anh trai của tôi rất quái lạ, từ nhỏ đã không thích tôi, luôn nhằm vào tôi, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn bị anh ta khi dễ."
Cảnh Nguyên Khải: ha hả.
Lấy cái tính cách kia của Thời Thanh, không bị người khác khi dễ đã rất không tồi rồi, còn ở đó mà đi khi dễ người khác mới ghê.
Trần Vinh: "Cảnh ca, anh cùng anh trai của tôi là bạn bè, hẳn rất khó ở chung với anh ấy đi, cũng là do anh tâm địa thiện lương nên mới nguyện tới đón anh ta xuất viện a."
Nói rồi, gã lại rộng rãi cười cười: "Tuy rằng tôi có chút sợ anh ta, nhưng có Cảnh ca anh ở đây, tôi liền không sợ như vậy nữa."
Cảnh Nguyên Khải kéo kéo khóe miệng, tặng gã một nụ cười điển hình của câu "ngoài cười nhưng trong không cười".
Chút cảnh giới này của Trần Vinh, so với Cảnh Nguyên Khải đây thật đúng là rất không đủ nhìn.
Cảnh Nguyên Khải cuối cùng cũng xem như biết Thời Thanh vì sao đang an an ổn ổn lại không ngồi đó làm "đại thiếu gia" ở nhà mình mà phải chạy đến giới giải trí này chịu khổ chịu tội.
Tên em trai hờ này còn không phải là điển hình của bạch liên hoa sao?
Khẳng định ở nhà đã không ít lần khiến Thời Thanh chịu tội oan rồi!
Trần Vinh nói nói chuyện, liền muốn ôm lấy cánh tay hắn, Cảnh Nguyên Khải vội vàng né tránh.
"Thời Thanh tới, cậu làm dáng một chút đi."
Trần Vinh có chút không cam lòng nhăn nhăn đôi mày thanh tú của mình, muốn nói gì đó, nhưng thấy trên mặt Cảnh Nguyên Khải lộ vẻ không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là không dám mở miệng nữa.
Lời Trần Vinh nói thế đều là lời thật, Thời Thanh khi còn nhỏ thật sự đã không ít lần khi dễ cậu, dù cậu cuối cùng cũng đã trả đũa lại được, còn chèn ép người ta đến mức phải bỏ đi rồi.
Nhưng, không phải thân sinh thì chính là vô dụng! Dù cho Thời Thanh ở nhà nháo đến loạn hết lên, mẹ cậu lại vẫn luôn giúp Thời Thanh lấy lòng ba ba, còn ba ba thì vẫn luôn muốn để toàn bộ tài sản trong nhà lại cho Thời Thanh.
Trần Vinh ngẫm lại liền thấy không cam lòng.
Dựa vào cái gì chứ!! Thời Thanh sớm như vậy liền đã chạy đến giới giải trí, chăm sóc cho ba vẫn luôn là mẹ cậu, không có huyết thống thì làm sao đâu chứ!!
Lần này Cảnh đại thiếu gia tìm tới, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này, phải hoàn toàn đạp Thời Thanh xuống dưới chân mình mới được!
Hai người đều đang nghĩ đến ý xấu, Thời Thanh đã ra tới.
Ảnh đế sắc mặt hồng nhuận, tinh thần nhìn cũng rất tốt.
Cao Chất ở bên người ảnh đế: "Thời ca, anh cẩn thận một chút, đi bên này này......"
Thời Thanh vừa đi không tới hai bước, giương mắt lên trông thấy bọn họ liền tức khắc dừng lại bước chân, ánh mắt lộ ra tia "không thể tin được".
"Anh!"
Trần Vinh lập tức nhập vai, hô một tiếng thật vang dội liền chạy lên, thân mật kéo kéo cánh tay Thời Thanh, mặt mày tràn ngập đắc ý.
"Nghe nói anh bị thương nằm viện, em mang bạn trai cùng tới xem anh này."
Cao Chất ở một bên, dưới chân vừa trợt thiếu chút nữa đã bị ngã lăn quay, mang một vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía Cảnh Nguyên Khải: "Cảnh ca???"
Hai ngày trước không phải vẫn còn cùng Thời Thanh ái ái muội muội sao?
Cảnh Nguyên Khải vừa lòng nhìn gương mặt chuyện trắng của Thời Thanh, cũng theo đó đi lên phía trước: "Đúng vậy, bạn trai."
Hối hận đi.
Một người, có thể chịu đựng mà nhìn người bị mình cự tuyệt cùng người khác ở bên nhau.
Nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được người bị mình cự tuyệt lại cùng kẻ thù của mình ở bên nhau!
Thanh niên vừa lòng câu lên khóe miệng, chờ Thời Thanh ném tay Trần Vinh ra.
Lúc này, cảm xúc của người nọ nhất định là bạo liệt nhất.
Nhất định có thể một lần liền tóm được.
Nghĩ đến chuyện Hà trai liền sẽ vào túi của mình, đôi mắt hồ ly của thanh niên liền nheo lại vì mang theo ý cười.
Nhưng mà Thời Thanh cũng không vứt tay Trần Vinh ra.
Thời Thanh chỉ là sắc mặt nhợt nhạt, nhìn Trần Vinh, lại nhìn sang Cảnh Nguyên Khải.
"Hai người...... Ở bên nhau?"
Thậm chí thanh âm cũng đều đang run lên.
Ảnh đến phản ứng lớn như vậy đã vượt qua dự kiến của thanh niên.
Đáy mắt hắn tràn đầy đắc ý: "Không sai."
Tiếp theo, hắn được như ý nguyện khi thấy được trong mắt Thời Thanh hiện lên tia đau xót.
Chính là loại ánh mắt này, ánh mắt khi thấy người mình thích bị cướp đi.
Một đôi mắt đen láy, phảng phất ngấn đầy nước mắt.
—— nhưng, người mà Thời Thanh dùng ánh mắt ấy nhìn lại không phải Cảnh Nguyên Khải, mà là Trần Vinh.
Cảnh Nguyên Khải: "......"
Hắn trơ mắt nhìn Thời Thanh run rẩy lông mi, biểu tình trên mặt luôn luôn lạnh nhạt giờ phút này lại hiện lên tia yếu ớt, ảnh đế thật nhẹ nhàng ôm lấy Trần Vinh.
Thanh âm lạnh lùng giờ phút này vì áp lực mà trầm xuống: "Anh chúc em hạnh phúc."
Trần Vinh: "???"
Tình huống này là như thế nào hả, Thời Thanh hôm nay uống lộn thuốc à??
Tưởng rằng có thể kích thích Thời Thanh, Cảnh Nguyên Khải thế nhưng còn bị kích thích ngược lại a, biểu tình trên mặt hắn liền đã cứng đờ rồi.
Não hắn mau chóng hiện lên hình ảnh khi ở chung với Thời Thanh.
Thích lông mày của Thôi Vân Thanh.
Thích hắn cười.
Tổ hợp này gom lại, liền chính là Trần Vinh còn gì!!
Một đôi lông mày thanh tú cùng một nụ cười tươi sáng giả dối của một bạch liên hoa đó a!!
Vốn dĩ muốn kích thích người nọ.
Kết quả hắn lại trở thành người bị kích thích.
Ngọn lửa nơi đáy lòng Cảnh Nguyên Khải vẫn luôn bị đè nén đột nhiên phun lên tận trời.
Dây lý trí trong óc thanh niên lập tức liền bị chém đứt.
Hắn quả thực chính là nổi điên, một tay xông tới kéo Trần Vinh ra, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn về phía Thời Thanh:
"Anh có ý gì hả?? Anh cùng cậu ta là có ý gì?? Các người đã làm gì rồi?! Cậu ta là em trai của anh đó, các người như vậy chính là loạn luân đó anh có biết không?!!"
Ảnh đế một cước ném tay hắn ra: "Cậu nói bậy gì đó, cái gì mà đã làm, tôi chỉ là nghĩ..."
"Nghĩ cũng không được! nghĩ cũng là loạn luân!!"
Hoàn toàn không biết tình huống là như thế nào, Trần Vinh vẻ mặt ngốc ngốc vội kéo cánh tay Cảnh Nguyên Khải: "Cảnh ca, làm sao vậy......"
Cảnh Nguyên Khải cứ như bị cá sấu cắn một ngụm vậy, nhanh chóng vứt tay cậu ta ra.
"Tôi nói cho cậu biết, Trần Vinh, về sau đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, đặc biệt là Thời Thanh, không cần tìm gặp anh ấy nữa."
Trần Vinh: "???"
"Nhưng không phải Cảnh ca anh kêu tôi......"
"Tôi kêu cậu cái *beep*, cút!!!"
Cảnh Nguyên Khải sau đó liền trực tiếp chặn ngang bế ảnh đế lên, sải bước nhanh chóng ôm người rời đi. Nhìn cách đi của hắn, trông cứ như sợ mình bước thong thả một nhịp thì người trong lòng ngực sẽ bị đoạt đi vậy!
Trần Vinh vẻ mặt mờ mịt trơ mắt nhìn bị Thời Thanh được Cảnh Nguyên Khải ôm chạy đi từ trên vai thanh niên lộ đầu ra.
Hướng về phía cậu nhướng mày.
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng từ khuôn mặt không chút biểu tình kia của ảnh đế cậu có thể nhìn ra vài phần đắc ý khi âm mưu đã thực hiện được.
Trần Vinh: "......"
Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu cảm thấy, mình đây là bị lừa rồi!
Còn tên Cảnh Nguyên Khải kia, trước nói chuyện đang tốt lành, đột nhiên lại nổi điên lên!
Một đám bệnh thần kinh!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro