11

Cảnh Nguyên Khải ôm Thời Thanh, một đường mang theo lửa giận nhanh chóng đi vào bệnh viện. Sắc mặt của hắn âm u, vốn dĩ chân dài lại từng trải qua huấn luyện, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn, cho dù ôm một người cũng vẫn như cũ bước nhanh như chớp.

Cũng may hiện tại bệnh viện không có nhiều người, không thôi cái tin tức "Tiểu sinh đương nổi bế ảnh đế kiểu công chúa" này nhất định có thể leo lên hot search ngay và luôn!

Chị hộ sĩ đang dọn dẹp giường bệnh thì "rầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị một lực từ bên ngoài đá văng ra. Chị gái kinh ngạc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn thanh niên đầy mặt đầy giận dữ đang ôm Thời Thanh sải bước đi đến: "Cảnh tiên sinh, Thời tiên sinh?"

Không phải đã đi làm thủ tục xuất viện rồi sao?

Hơn nữa cô nhớ rõ, vị Thời tiên sinh này bị thương không phải là ở sau lưng à? Sao còn bị ôm tới đây a.

Cảnh Nguyên Khải tuy rằng đã bị tức giận xông đến mờ óc, nhưng tốt xấu vẫn còn lại chút lý trí, hít sâu một hơi, thanh âm cứng đờ vang lên: "Thật ngại quá, bỏ quên chút đồ ở đây."

"Ôi, vậy ngài cứ tìm trước đi, một lát xong thì nói với chúng tôi một tiếng là được." Chị hộ sĩ sau đó liền đi ra ngoài.

Người ngoài vừa rời đi, lửa giận trên mặt Cảnh Nguyên Khải liền không kiềm được nữa.
Hắn đang muốn trực tiếp ném người trong lòng lên giường cho rồi, nhưng hai giây trước khi ném lại nhớ ra sau lưng Thời Thanh có thương tích.

Chỉ có thể nghẹn nghẹn khuất khuất nhẹ nhàng đặt người xuống giường.

"Nói! Anh với tên Trần Vinh kia là có chuyện gì xảy ra!"

Thời Thanh cau mày, ở trên giường ngồi thẳng dậy: "Tôi còn chưa có hỏi cậu, cậu cùng A Vinh lại là chuyện gì nữa?"

"Cậu ở cùng một chỗ với A Vinh? A Vinh có biết cậu là loại người như thế này không?"

"Em làm sao???"

Cảnh Nguyên Khải hoàn toàn đánh mất vẻ trầm ổn nắm chắc thắng lợi của mình lúc trước, thoáng chốc liền nổi điên lên: "Làm sao hả? Anh cảm thấy em vốn dĩ không giống với thằng em kia của anh, thấy bộ mặt thật của em rồi nên muốn chia tay với em??"

Ảnh đế cau mày càng thêm lợi hại, thậm chí là có chút nghiêm túc ngước mắt nhìn về phía Cảnh Nguyên Khải: "Đừng có lôi kéo đề tài khác, cậu với A Vinh rốt cuộc là thế nào!"

"Em với cậu ta? em với cậu ta!! Là anh với cậu ta mới đúng chứ!!!"

Cảnh Nguyên Khải giống như một con động vật họ mèo đang nóng nảy, lông mao toàn thân đều dựng hết cả lên.
—— nếu hắn thực sự có lông đã.

Sau khi tức giận đi tới lui hai vòng ở trong phòng, hắn lại xoay người, tay đều run rẩy chỉ vào Thời Thanh: "Anh nói rõ ràng cho em, ánh mắt anh nhìn cậu ta như thế là có ý gì hả?? Anh nói mấy lời kia với cậu ta lại là ý gì nữa!! Tên đó là em trai của anh, là em trai trên hộ tịch của anh, bộ anh không biết sao!!!"

Dường như bị chọc trúng tâm sự, ảnh đế biểu tình vốn luôn đạm mạc nay lộ ra vài phần lúng túng, nam nhân rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, huống chi tôi chỉ là nghĩ......"

"Nghĩ cái quỷ gì! Không được nghĩ tới nữa!"

Cảnh Nguyên Khải đầy mình tức giận đến thở hổn hển, để làm mình bình tĩnh lại hắn chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng đi qua đi lại.

Thanh niên hít một hơi thật sâu, nỗ lực làm mình "bình tâm tĩnh khí": "Vậy nên, anh thích không phải là lông mày của Thôi Vân Thanh, mà là của Trần Vinh! Anh cũng không phải thích em cười, chẳng qua là vì lúc em cười lên trông giống tên Trần Vinh kia ——"

—— bang!

Hắn không nói nổi nữa, liền trực tiếp đá một cước vào cái bàn cạnh đầu giường.
Thật sự không nghĩ tới.
Suốt ngày đánh nhạn, kết quả bị nhạn mổ mắt!!

Hắn vốn còn tưởng một phen kích thích Thời Thanh liền có thể một lần là tóm được người.
Không nghĩ tới, tâm tư của người ta vốn dĩ không có đặt ở trên người hắn a.

Đừng nói là bị thúc đẩy gì, người ta có khi còn hận không thể gióng trống khua chiêng chúc mừng hắn tìm được mùa xuân tiếp theo nữa kìa!

Cảnh Nguyên Khải hơi thở khó nhọc, lần nữa sải bước đến trước mặt ảnh đế: "Em còn nghĩ tối hôm qua sao anh lại chủ động như vậy, hóa ra người anh nghĩ tới vốn dĩ không phải em mà là Trần Vinh kia!"

"Tôi không có!" Thời Thanh lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt ban đầu vốn không chút gợn sóng nay nhiễm một tầng mây hồng xinh đẹp, ngay cả vành tai trắng nõn cũng đều biến thành màu đỏ cả rồi.

Lông mi nam nhân vội vàng chớp động, trong mắt lại có chút ngượng ngùng; "Tôi không có...... nghĩ tới A Vinh."

Bộ dáng này, rõ ràng chính là nghĩ tới!!

Người từ trước tới nay vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt lại thẹn thùng, sắc đẹp hiển lộ ra kia đủ để khiến những người nhìn thấy đều ngây ngốc.

Nhưng Cảnh Nguyên Khải ở đây lại sắp bùng nổ rồi.

"Anh thật sự là nghĩ đến tên đó mới cùng em...?? Mắt anh mù rồi sao? Em đây không tốt hơn thằng khốn đó sao???"

"Anh con mẹ nó cư nhiên vẫn luôn nghĩ tới tên tiện nhân kia??? Tiện nhân vừa xấu vừa giả tạo lại vẫn luôn nhắm vào anh, hãm hại anh?!!"

"Cảnh Nguyên Khải!!"

Ảnh đế đột nhiên trầm mặt, đứng lên, trong mắt tràn đầy nét không vui: "Cậu đừng bôi nhọ A Vinh."

"Tôi còn chưa có hỏi cậu, cậu cùng A Vinh là chuyện gì đây, có phải cậu lừa nó không? A Vinh đơn thuần, không nhìn ra được cậu là dạng người gì , nhưng A Vinh còn có tôi, có người anh trai này, nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với nó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cậu!"

Cảnh Nguyên Khải tới đây hoàn toàn nổ tung.

"Tên đó đơn thuần?!!! Tên đó đơn thuần?!!!! Tên đó đơn thuần??!!!!!"

"Anh có biết hắn cùng em tới là vì cái gì không?!! Chính là vì muốn kích thích anh, muốn cho anh tức giận, thằng thối đó đơn thuần?! Thông minh anh dùng để đối phó với em đi đâu cả rồi?! Làm sao khi đối mặt với tên Trần Vinh đó lại thành mắt mù tai điếc rồi!!"

Ảnh đế ngơ ngẩn.

"A Vinh không có ở cùng một chỗ với cậu?"

Thấy Thời Thanh hình như còn cứu được, thanh niên cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, cứng rắn đáp lại một câu: "Không, cậu ta cố ý cùng em mờ ám vì muốn anh khó chịu, cậu ta là cố ý, anh hiểu không?"

"Cố ý......"

Đáy mắt Thời Thanh dần dần sáng lên.

Cảnh Nguyên Khải thấy nam nhân như vậy, đáy lòng đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên, ngay sau đó, ảnh đế tràn đầy lòng hy vọng nhìn về phía hắn, thanh âm trong trảo nhưng lạnh lùng còn mang theo chút nhảy nhót : "Em ấy vì sao lại muốn kích thích tôi?"

"Chẳng lẽ A Vinh đối với tôi cũng......"

Cảnh Nguyên Khải: "???"

Cảnh Nguyên Khải: "......"

"Không có!"

Hắn đã giận đến tinh thần đều không rõ ràng nữa: "Anh có mù không vậy? Anh không nhìn ra cậu ta chính là một kẻ tâm cơ sao?? Anh thích cậu ta, nhưng cậu ta không thích anh a!"

Thanh niên cũng không có rảnh đi che dấu hành động điều tra chuyện riêng về Thời Thanh của mình nữa, hắn dùng thanh âm phẫn nộ của mình liệt kê từng việc một cho Thời Thanh: "Lúc anh còn nhỏ, cậu ta cố ý giả bộ bị bệnh trước buổi tối trao thưởng của anh, làm cha anh phải đi chăm sóc cậu ta; năm Trần Vinh mười lăm tuổi, cậu ta đã nhốt anh trong buồng vệ sinh; năm anh mười tám tuổi, cậu ta lại trộm lái chiếc xe cha anh tặng cho anh ra ngoài rồi đâm vào người khác, vu oan cho anh; còn lúc anh mới vừa vào đại học......"

"Tất cả đều là hiểu lầm!"

Thời Thanh đánh gãy lời Cảnh Nguyên Khải, trong mắt tràn ngập không ủng hộ: "Lần trao giải đó, em ấy là muốn sớm làm xong bài tập để tới tham gia nên mới cảm lạnh sinh bệnh, chuyện nhốt tôi ở buồng vệ sinh là vì trước đó tôi trêu đùa em ấy hơi quá, em ấy nổi giận cũng thật bình thường, còn chuyện lái xe đâm người, A Vinh cũng là vì muốn mua quà cho tôi mới lái xe ra ngoài."

Hệ thống toát ra tới: 【 Ký chủ, thật vậy sao? 】

【 Không phải, chuyện ở lễ trao giải thật sự là do Trần Vinh cố ý, khóa cửa buồng vệ sinh là vì phía trước nguyên chủ đã cho người đánh cậu ta một trận, còn chuyện đâm xe, nguyên chủ biết Trần Vinh muốn ngồi xe của mình nên cố ý phá hỏng phanh xe, muốn cho cậu ta chết luôn, chẳng qua Trần Vinh kỹ năng cao hơn một bậc, nên sẵn tiện giá họa lại cho nguyên chủ mà thôi. 】

Hệ thống:【......】

Cảnh Nguyên Khải : "......"

Thanh niên nghẹn nửa ngày, nghẹn ra bốn chữ: "Anh hết thuốc chữa."

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực giống như bây giờ, vốn luôn cho rằng, trong mối quan hệ này, mình là người nắm thế chủ đạo. Kết quả hiện tại "ầm" một tiếng, phát hiện mình chỉ là một thế thân, lại còn là thế thân của tên Trần Vinh toàn những thủ đoạn ghê tởm kia nữa chứ, tâm tình không sụp đỗ đã không tồi rồi.

Hắn, Cảnh Nguyên Khải, thủ đoạn vô số, tự nhận mình cũng là một nhân vật lợi hại. Lại thua trong tay tên Trần Vinh bạch liên hoa (tâm cơ) này!

Mà Thời Thanh không chỉ mắt mù nhìn không ra bộ mặt thật của Trần Vinh, lại còn hoàn toàn không chút quan tâm xem hắn có thương tâm hay không! Đôi mắt nam nhân sáng lên, sau đó lại dùng một lực đạo nho nhỏ nhẹ nhàng níu níu tay áo Cảnh Nguyên Khải.

"Nói như vậy, cậu cùng A Vinh không có ở bên nhau phải không?"

Cảnh Nguyên Khải: "......Nếu em nói không, có phải anh sẽ tiếp tục theo đuổi cậu ta không?"

Vành tai ảnh đế đã đỏ muốn rỉ ra máu luôn rồi.

Hiếm khi nam nhân ấy nói chuyện có chút nói lắp bắp: "Không,  không phải."

Cảnh Nguyên Khải: "??? Anh con mẹ nó thật sự muốn theo đuổi tên đó sao??!!"
Hắn lại lần nữa bùng nổ tại chỗ.

Sau khi điên tiết xong rồi, thanh niên mới tuyệt vọng phát hiện, Thời Thanh đối với cơn phẫn nộ của hắn căn bản không chút phản ứng!

Đúng rồi, lúc trước hình như cũng là như vậy không phải sao?

Mặc kệ hắn có trêu chọc như thế nào đi nữa, trên mặt Thời Thanh cũng chưa từng xuất hiện biểu tình dư thừa nào.

Trước hắn còn cho rằng này là do Thời Thanh lạnh lùng.
Hiện tại nhìn lại, kia nào có phải là tính cách lạnh lùng a, rõ ràng chính là xem Cảnh Nguyên Khải hắn như không khí mà!
Không quan tâm đến, đương nhiên sẽ không thể chỉ vì cảm xúc của hắn dao động mà dao động theo.

Cảnh Nguyên Khải nỗ lực làm mình khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày xưa...
Hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ.
Chính là kéo Thời Thanh mắt bị mù kia từ chỗ tên khốn Trần Vinh về!!

Thanh niên hít thở thật sâu, thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Hắn ngồi xuống bên người ảnh đế, chậm rãi ôm người vào lòng ngực, dùng âm điệu mị hoặc của ngày xưa, đè thấp thanh âm từ tính của mình, dụ dỗ nói: "Thời lão sư, cậu ta là em trai của anh, dù không có cùng huyết thống, nhưng hai người vẫn ở cùng nhau trên một cái hộ tịch, dù anh có một vài......"

Nói tới đây, Cảnh Nguyên Khải như thể đang nghiến răng nghiến lợi mà vẫn phải cố phát ra âm thanh: "...ý nghĩ không lý trí không ổn trọng, mù quáng lại xúc động, không chính xác, thì anh cũng phải biết, hai người, vốn dĩ không có khả năng đâu."

Thời Thanh đẩy đẩy hắn, lại đẩy không ra, ngược lại làm thanh niên cảm nhận được lực đẩy của mình, khiến hắn ôm càng chặt hơn.

Cảnh Nguyên Khải tiếp tục nói: "Nhưng em lại không giống, chúng ta chính là một đôi do trời đất tạo nên, em không tốt hơn so với tên Trần Vinh gì đó sao?"

Cảnh Nguyên Khải chậm rãi cúi người xuống, gối đầu lên đầu gối Thời Thanh, lôi kéo bàn tay ảnh đế, muốn đầu ngon tay hơi có chút lạnh lẽo kia chạm vào mặt mình.

Thanh âm kéo thật dài, mang theo mị hoặc: "Em lớn lên không tốt sao? Em thể lực không tốt sao? Tên Trần Vinh kia, lớn lên yếu ớt, thân thể cũng yếu, ngày hôm qua em chính là bảy lần đó, so với tên đó em không khỏe hơn sao? Lấy cái thân thể kia của cậu ta, không chừng ba lần cũng chịu không nổi."

"Hơn nữa......" Thanh niên như đột nhiên hóa xác thành rắn, chậm rãi bò lên người nam nhân, cố tình kéo dài quá âm điệu, ở bên tai Thời Thanh khẽ nói: "Em thực thích uống 'cháo trắng' a."

"Đặc biệt... Là 'cháo trắng' do anh làm a..."

Thời Thanh:【 Điều kiện đàm phán của hắn rất tốt a, thật muốn đáp ứng. 】

Hệ thống đã tự phát trình sửa chữa ký ức, nay đã biến trở về thành cái hệ thống thuần khiết khả ái ban đầu:【 Cháo trắng gì chứ? Ở đâu có cháo trắng? 】

Thời Thanh thật sự rất động tâm. Nhưng vì tương lai lâu dài, cậu vẫn là dứt khoát đẩy thanh niên nhão nhão dính dính muốn dựa vào mình ra, thanh âm lãnh đạm: "Đừng có hạ thấp A Vinh."

Cảnh Nguyên Khải: "......"

Hắn cảm giác mình đã tức thành hình con cá nóc luôn rồi!! Chọc một cái là có thể nổ tung ngay!!

"Được!! Được!!!"

Thanh niên đột nhiên đứng lên, trên mặt là điên cuồng đã không kiềm chế được nữa: "Anh chờ đó cho em!! Sớm hay muộn em cũng sẽ cho anh biết, Trần Vinh mà anh thích là cái loại rác rưởi gì!!"

—— ầm!

Sau khi đá cửa đi vào, hắn lại lần nữa đá cửa đi ra ngoài.

Thời Thanh nhún nhún vai, cũng đứng lên.

Hệ thống lén lút hỏi:【Ký chủ, trước có phải ngài đã đoán được tình huống này rồi không?】

Thời Thanh:【Đúng vậy, chuyện này không phải rất đơn giản sao? Tính cách này của Cảnh Nguyên Khải, tao không đáp ứng hắn, hắn nhất định sẽ muốn tìm ai đó đến kích thích tao, còn tìm ai, này chọn người thì ai có quan hệ với tao càng kém thì hiệu quả càng lớn, hắn tra tư liệu một chút, trừ bỏ Trần Vinh ra thì không có ai khác thích hợp cả.】

【 Vừa hay, Trần Vinh này cũng là một tên hay gây chuyện, tao cũng lười đi đối phó tên này, Cảnh Nguyên Khải đã muốn nuôi, gặp phải loại tình huống này, nhất định sẽ nhằm vào Trần Vinh....Còn chuyện hắn chỉ có thể thanh tỉnh một chút kia chính là do đại não bị khuyết tật tính cách, thao tác thông thường mà thôi. 】

Hệ thống vội vàng ghi nhớ: 【 Thông thường thông thường. 】

***

Mấy ngày kế tiếp, Cảnh Nguyên Khải cùng Trần Vinh mỗi ngày đều ở bên nhau.

Như thể không cần tiền nữa mà cứ mang theo Trần Vinh đi chơi khắp nơi, mua đủ đồ xa xỉ.

Trần Vinh tuy rằng là em trai kế của Thời Thanh, dựa vào lấy lòng cha dượng, mỗi tháng so với gia đình bình thường mà nói cũng tính là vô cùng giàu có, nhưng dù sao thì thiết lập của cậu ở cạnh người ba ba kia chính là một đứa con trai ngoan ngoãn, không có chơi bời gì được, bởi vậy Trần Vinh tự cảm thấy bản thân mình là rất khổ.

Kết quả, Cảnh Nguyên Khải xuất hiện!

Mấy ngày nay, Cảnh Nguyên Khải đối với thân thế của mình cũng không có gạt Trần Vinh dù chỉ một chút.

Đại thiếu gia Cảnh gia, chỉ cái tên tuổi này thôi thì không đủ vang dội, nhưng Cảnh Nguyên Khải là tự mở đường riêng, hắn là một thiên tài thương nghiệp, đã lâu như vậy, sản nghiệp của riêng hắn so với Cảnh gia còn lợi hại hơn nhiều.

Cái gì mà người sáng lập công ty C, chủ tịch tập đoàn N.

Mỗi một cái đem ra đều có thể đè bẹp Cảnh gia đó!

Trừ bỏ ngày đó không hiểu vì sao Cảnh Nguyên Khải lại phất giận bảo cậu lăn ra thì Trần Vinh đối với Cảnh Nguyên Khải cực kỳ vừa lòng.

Hơn nữa sau đó Cảnh Nguyên Khải cũng đã tới xin lỗi cậu.

Đôi mắt hạt châu của Trần Vinh từ đó liền đều đặt ở trên người Cảnh Nguyên Khải, xuất thân lớn như vậy a, ngay cả Thời Thanh cũng là ký hợp đồng với công ty C đó!

Nếu cậu cùng Cảnh Nguyên Khải ở bên nhau, còn cần đi lấy lòng cha dượng nữa sao, nghĩ cách đuổi được Thời Thanh đi rồi, cậu liền có thể ngồi ở vị trí quyền cao chức trọng a.

Trần Vinh tưởng tượng rất đẹp, cũng càng thêm tin tưởng Cảnh Nguyên Khải là thực sự thích mình.

Hai người ngày thường ở bên nhau, ngoại trừ đi đến khắp nơi vui chơi thì chính là nghe Cảnh Nguyên Khải biểu đạt bất mãn của mình đối với Thời Thanh.

Lúc đó, Trần Vinh liền sẽ gia nhập vào ngay, nói đủ loại lời bậy bạ về Thời Thanh.

Lăn lộn như thế không sai biệt lắm khoảng một tuần, Cảnh Nguyên Khải lại nói tới chuyện vết thương của Thời Thanh đã hoàn toàn khỏi hẳn, đoàn phim cho gọi bọn hắn trở về.

Nói xong lại thở dài một tiếng, tỏ vẻ rất không muốn hợp tác cùng Thời Thanh, nếu ảnh đế có thể tự quậy ra chuyện gì gì đó thì tốt rồi, ví dụ như...... đánh em trai mình chẳng hạn.

Đây là điểm mạnh của Trần Vinh a!!

Cậu ta lập tức tràn ngập tin tưởng vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề, ngày mai cậu liền đến đoàn phim tham ban, bảo đảm có thể làm cho thanh danh của Thời Thanh rớt xuống thảm hại!

Cảnh Nguyên Khải đêm đó đến đoàn phim xem trước, trong ngoài quan sát một lần, cuối cùng cũng tìm ra một nơi không có máy theo dõi cũng không có người qua lại.

Hắn là muốn cho Thời Thanh thấy rõ Trần Vinh là hạng người thế nào, cũng không phải thật sự muốn làm thanh danh Thời Thanh bị tổn hại.

.

*Ngày thứ hai*

Cảnh Nguyên Khải hẹn Thời Thanh ra ngoài, bị cự tuyệt thê thảm.

Hắn cố gắng chịu đựng bực tức, bảo Trần Vinh gọi điện thoại, kêu Trần Vinh còn chưa có tới nơi kia hẹn người.

Trần Vinh vốn dĩ cho rằng mình làm sao có thể hẹn người ra được, nhưng ôm suy nghĩ cứ thử một lần, cậu vẫn là gửi một tin nhắn hẹn ra ngoài cho ảnh đế, kết quả bên kia liền tỏ vẻ sẽ lập tức tới.

Cậu càng thêm cảm thấy Thời Thanh này hẳn là uống lộn thuốc rồi.

Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi, Thời Thanh sẽ trở thành chướng ngại vật của cậu, để cậu vĩnh viễn đạp dưới chân mình!

Cảnh Nguyên Khải tới trước, hắn lại đi bộ một vòng, xác nhận thật sự không có ai cũng không có thứ gì theo dõi, lúc này mới gọi điện thoại bảo Trần Vinh hẹn Thời Thanh đến đây, hơn nữa miệng còn đầy lời bảo đảm: "Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị thiết bị theo dõi, cậu chỉ cần hãm hại anh ta, chuyện còn lại cứ để tôi lo."

Bảo đảm không thành vấn đề, hắn lấy kính viễn vọng ra, ngồi xổm ở chỗ quan sát tốt nhất bắt đầu xem màn trình diễn từ xa.

Hắn đại khái cũng đã có thể đoán được thủ đoạn mà loại bạch liên hoa này sẽ dùng là gì.

Đơn giản chính là lợi dụng hiệu quả của thị giác, khiến người ta nhìn từ một góc độ, thoạt nhìn như thể cậu ta là bị Thời Thanh đánh, sau đó trên mặt tạo thêm chút vết thương liền xong.

Trần Vinh tràn ngập tin tưởng.

Cậu ta hẹn Thời Thanh, hai người sẽ ở trong một cái góc nhỏ không người gặp mặt.

Trần Vinh rất hiểu cách chọc giận người anh trai này của mình.

"Anh trai à, nói cho anh biết một bí mật, kỳ thật ba ba nói, tôi so cái thằng con trai ruột là anh đây còn mạnh hơn nhiều."

Trần Vinh còn định nói thêm hai câu chọc giận Thời Thanh, liền thấy ông anh trai trước mặt mình tiến lên hai bước, dùng sức nện vào mặt hắn một quyền.

Một quyền này dùng sức quá nhiều đi mà.

Trần Vinh nước mắt nước mũi liền lã chã tuôn xuống, từng trận choáng váng, trước mắt cậu đều biến thành thành màu đen, bị đánh đến cả người đều ngã trên mặt đất, thật vất vả mới bò dậy được, quẹt ngang cái mũi một cái, một mảng toàn máu!

Đã lâu không gặp, nhưng sao Thời Thanh lại kích động đến như vậy?

Trần Vinh một bên đau đớn, một bên lại nhịn không được mà cười, cậu ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn về vị anh trai quý hóa của mình: "Anh vẫn mãi ngu xuẩn như trước kia mà thôi!"

Ảnh đế từ nãy đến giờ vẫn luôn không lên tiếng, giờ phút này trên mặt lại lộ ra biểu tình kinh hoảng, đột ngột ngồi xổm xuống, muốn đến dìu cậu; "A Vinh, em có sao không? Để anh đỡ dậy"

Trần Vinh: "???"

Cậu ném tay ảnh đế ra, gian nan một mình bò dậy, một bên bò, một bên trào phúng: "Vô dụng thôi, vừa rồi anh như vậy đều đã bị quay lại được, chờ thân bại danh liệt đi!!"

Cảnh Nguyên Khải thấy chuyện đã thành, tràn đầy đắc ý thỏa thuê bước tới.

"Cảnh ca!"

Trần Vinh vừa thấy hắn tới liền vội vàng sáp lại gần, "Anh xem em bị anh ta đánh thành bộ dáng gì rồi này!"

Cảnh Nguyên Khải nhìn thoáng qua ảnh đế đầy mặt mờ mịt, quay lại đánh giá trên dưới cái mũi đổ máu cùng cái mặt đã hiện ra màu xanh xanh tím tím của Trần Vinh một chút, vỗ vỗ tay: "Rất tốt, cậu thực chuyên nghiệp đó, xem cái trang điểm này, cũng thật giống nha."

Trần Vinh vội vàng giải thích, "Không phải a, Cảnh ca, đây là sự thật a, là Thời Thanh đánh em, anh phải giúp em báo thù!"

Đến lượt Thời Thanh lên sân khấu, cậu bước nhanh lên trước, kéo tay Trần Vinh, đầy mặt là mờ mịt cùng vội vàng, thanh âm thanh lãnh cũng mang lên một tia run rẩy: "A Vinh, không phải anh, anh không có đánh em, em có muốn, muốn đi xem vết thương trước không..."

"Cút ngay, hiện tại biết sợ rồi sao?!!"

Trần Vinh một tay đẩy người ra, đáy lòng tràn đầy đắc ý.

Cảnh Nguyên Khải nhìn Thời Thanh vô thố đứng ngây tại chỗ, đáy lòng cũng rất đắc ý.

Hắn bước lên trước, từ sau lưng ôm lấy Thời Thanh: "Thời lão sư, hiện tại anh thấy rõ rồi đi? Trần Vinh thế nhưng không có đơn thuần vô hại như anh nghĩ a, cậu ta hận anh như vậy, hận đến muốn chết, vì hãm hại anh, một trò hạ cấp như vậy mà cũng làm không chút luyến tiếc."

"Xem đi, anh rõ ràng không có đánh cậu ta, cậu ta lại đã hóa trang đến như vậy, hiện tại anh biết ai mới là lựa chọn tốt nhất rồi phải không."

Trần Vinh đột nhiên không kịp phòng bị, thấy một màn này: "???"

Trần Vinh: "Cảnh ca anh làm gì vậy?? Em thật sự bị anh ta đánh mà! Vết thương trên mặt này thật sự là do anh ta đánh mà!!"

Cảnh Nguyên Khải tin mới là lạ.

Thời Thanh thích Trần Vinh như vậy, sao có thể ra tay đánh được.

Hắn chỉ lo ôm con mồi nhỏ của mình vào trong ngực, không kiên nhẫn nhướng mày: "Được rồi, đừng có gây chuyện nữa, đi rửa sạch cái vết thương trên mặt rồi cút đi!"

Trần Vinh: "...... Thật sự a! Đây thật sự là bị đánh mà!!"

Cảnh Nguyên Khải híp mắt nhìn nhìn, cũng cảm thấy này hình như có chút giống thật.

"Cậu thật có thể a, cư nhiên chỉ vì hãm hại Thời lão sư mà còn đặc biệt nhờ người đánh mình một trận như vậy, nhân tài a!"

Trần Vinh: "......"

Cậu đây sắp tức điên rồi: "Là Thời Thanh đánh!! Thời Thanh!! Anh ta vừa rồi chính là một quyền nện lên trên mặt em mà, Cảnh ca anh vừa rồi không thấy được sao??"

Cậu nói chuyện đều rất đau, một bên đau đớn một bên nỗ lực kể lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: "Chính là ở chỗ này, em mới nói một câu, anh ta liền đột nhiên tung ra một quyền đánh lại đây, Cảnh ca anh xem máu mũi của em đi, anh xem a!"

"Được rồi được rồi, cậu làm sao còn có thể tự sắm cho mình một cái kịch bản hay vậy? Đừng làm bộ nữa! Này không có việc của cậu, cút nhanh chút đi!"

Nói rồi, Cảnh Nguyên Khải nhìn lại Thời Thanh thân mình cứng đờ đang bị mình ôm vào trong ngực, đôi con ngươi đen bóng của nam nhân trở nên ảm đạm, ngơ ngẩn nhìn trò hề đã bị bại lộ của Trần Vinh.

Nội tâm vừa đắc ý lại vừa đau lòng.

Hắn nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt ảnh đế.

"Thời lão sư, anh xem cậu ta đi, tới hiện tại rồi mà vẫn còn muốn hãm hại anh."

"Đây chính là điển hình của "bạch liên hoa", anh nhìn lầm cậu ta rồi."

Trần vinh mặt mày bầm dập máu mũi tuôn trào nhìn về Thời Thanh lúc nãy vốn còn lạnh mặt tẩn cho mình một quyền, hiện giờ đuôi mắt phiếm hồng, một bộ dáng khó tin nhìn nhìn mình: "......"

Cái con mẹ nó chứ!! Cuối cùng ai mới là bạch liên hoa đây hả!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei