3

Cảnh Nguyên Khải đi rồi, Thời Thanh liền êm đẹp ngồi trên ghế của mình.

Một mảnh yên tĩnh.

Thời Thanh: 【Thống Thống, mày vừa rồi có nghe được Cảnh Nguyên Khải nói gì không hả? 】

Hệ thống lại lần nữa rút suy nghĩ khỏi đống thực đơn kia:【 A? 】

【 Hắn đem Chu An Hà so sánh với cẩu a, còn nói muốn cho gã cái tát nữa.】

【 Nga...... Tôi vừa rồi không nghe...】

【 Thật quá tàn nhẫn mà】

Hệ thống:【 Không sai! Quá tàn nhẫn!】

Thời Thanh: 【Cẩu cẩu có làm sai gì đâu chứ, sao lại đem nó so sánh với một kẻ như vậy a? 】

Hệ thống: 【......】

Qua một giây đồng hồ, nó hoãn lại đây: 【 Đúng! Quá tàn nhẫn! 】

【 Còn cái tát kia nữa, tay hắn lớn lên đẹp như vậy, hắn cũng nhẫn tâm dùng nó để tát tên kia a.】

Hệ thống có chút không rõ tay đẹp cùng tát người có liên hệ gì với nhau, nhưng vẫn trung thành với tư tưởng "Ký chủ nói nhất định là đúng, nếu không đúng liền nhìn lại câu trên một cái", nghiêm túc phụ họa: 【Đúng vậy! 】

【 Cho nên, chúng ta đến cứu vớt tay hắn đi nào. 】

Thời Thanh nói rồi, liền chầm chậm đứng lên, men theo hướng mà Chu An Hà vừa rồi rời đi.

Không sai biệt lắm đi khoảng bốn năm phút đồng hồ, cậu liền thấy Chu An Hà đang trốn ở khu trung gian hai tòa nhà mà gọi điện thoại.

Thời Thanh không trốn tránh, trực tiếp thoải mái hào phóng gọi gã ta một tiếng: "Chu An Hà."

Gọi xong, thân hình thon dài của ảnh đế lập tức hướng tới chỗ gã mà đi qua.

【Thống Thống, giúp tao kiểm tra xem gần đây có nơi nào đặt thiết bị theo dõi có thể nhìn đến đây không?】

Hệ thống rất nhanh chóng đã kiểm tra xong:【Ký chủ, không có!】

【Rất tốt.】

Thời Thanh đi qua, hướng về phía Chu An Hà đang nghi hoặc nhìn về phía mình mà nở nụ cười nhợt nhạt.

Cậu bình thường căn bản không cười, cười lên như vậy, gương mặt trắng nõn bên dưới ánh mặt trời phảng phất như đang phát ra vài tia sáng loá mắt vậy.

Chu An Hà đầu tiên là nghi hoặc, tiếp theo chính là ghen ghét, ngay sau đó lại đắc ý lên, cười lạnh nói: "Như thế nào? Biết chuyện tôi nói với Lưu đổng đem các người đuổi khỏi đoàn phim nên lại đây tìm tôi cầu tình sao?"

"Tôi nói cho anh! Anh đừng nghĩ...... Anh chuyển ra sau lưng tôi làm gì hả?"

Thời Thanh đứng ở sau lưng Chu An Hà, vươn tay phải, khinh khinh xảo xảo dừng ngay bên dưới sườn má phải của gã, không đợi gã phản ứng...

—— bang!

Một cái tát thật vang dội.

Trên cái má phải trăng trắng mà Chu An Hà tỉ mỉ bảo dưỡng kia lập tức hiện ra một cái dấu tay năm ngón rõ ràng.

Chu An Hà ngây ngốc ra.

Không đợi gã kịp phản ứng lại, Thời Thanh lại tiếp tục, vẫn duy trì tư thế cũ, đứng sau lưng Chu An Hà, vươn tay trái ra, lần thứ hai dùng sức vung tay lên.

—— bang!

Lại một cái tát thật vang.

Chu An Hà bên má trái cũng liền nhiều thêm một dấu tay năm ngón màu đỏ.

Đánh xong, Thời Thanh như thể không có việc gì mà lui về sau một bước, thong thả ung dung, không nhanh không chậm rời đi nơi này.

Chu An Hà còn đứng ngốc tại chỗ vài giây mới đưa tay lên che lại khuôn mặt đang phát đau, ra sức rống : "Thời Thanh, con mẹ nó &##%$*(¥%##!!!! "

Lúc gã phản ứng lại liền lập tức bụm mặt đuổi theo.

Kết quả Thời Thanh chân dài, dù nhìn cậu một dạng thong thả ung dung không nóng không nảy, nhưng so với Chu An Hà vẫn là nhanh hơn một bước, một lần nữa yên vị trên ghế của mình.

"Thời Thanh!!!"

Chu An Hà xông tới giơ tay muốn đánh, lập tức bị Cao Chất mới vừa mua nước trái cây trở về đang trừng lớn đôi mắt mà đẩy ra.

"Anh định làm gì! Đang êm đẹp, sao lại muốn đánh người chứ a!"

"Tôi đánh người? Tôi đánh...... Tôi, tôi, mấy người nhìn mặt tôi, nhìn đi này!!"

Chu An Hà giận đến nói năng lộn xộn, buông ra cái tay đang bụm mặt mình, để cho nhân viên đoàn phim vì nghe được động tĩnh mà vây lại đây nhìn thấy được khuôn mặt đang sưng lên của mình.

"Ách! Đều sưng lên rồi!"

"Này là nguyên cả bàn tay đi, năm ngón tay đều thấy đặc biệt rõ ràng nha."

"Chu lão sư, này là ai đánh ngài?"

Chu An Hà đau đến nước mắt đầy mặt, thật cẩn thận che chở mặt mình, phẫn nộ nhìn về phía nam nhân đang an tĩnh ngồi ở trên ghế trên:

"Còn có thể là ai! Chính là Thời Thanh! Tôi cùng anh ta không oán không thù, không thể hiểu được có chuyện gì liền lại tới đánh tôi, anh ta là có bệnh hả!"

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người ảnh đế.

Trước mắt bao người, đại anh đế vốn luôn ít nói hơi hơi nhíu mày, biểu tình có chút không kiên nhẫn, "Không phải tôi."

"Ha? Anh nói không phải liền không phải?? Tôi tận mắt nhìn thấy anh đánh!! Tôi cùng anh nói, chuyện này nhất định tôi không để yên, anh còn không phải là vì nhìn thấy tôi nổi lên mà trong lòng thấy ghen ghét sao? Tôi nói cho anh, tôi nhất định phải hấp thụ ánh sáng mà hồng lên, làm cho đám fans của anh nhìn rõ ràng anh là hạng người gì!!"

Cảnh Nguyên Khải từ bên ngoài đám đông chen người đi vào, mới vừa vào tới nơi, liền thấy đối diện tên Chu An Hà điên cuồng kêu gào buông lời hung ác kia là Thời Thanh mang thần tình lạnh lùng đang khẽ nhíu mày, cả người nam nhân, mỗi một chân lông sợi tóc đều lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn.

Có lẽ là bị nháo đến phiền, nam nhân mở miệng, âm thanh thanh lãnh cũng mang theo tia không kiên nhẫn: "Tùy cậu."

Bộ dáng này...lần trước bị Cảnh Nguyên Khải quấn lấy, nam nhân muốn thoát thân liền thuận miệng thừa nhận, bộ dáng lúc đó cũng giống y như vậy.

Cảnh Nguyên Khải căn bản không tin Thời Thanh sẽ tự mình đi đánh người.

Lấy cái tính cách của người đó, sao có thể tự mình động thủ chứ...

Cái hài tử bị đánh kia cứ kêu gào mãi: "Mọi người nhìn xem! Thời Thanh thừa nhận! Ảnh đế là tự mình đánh tôi a! Thời Thanh, anh chờ đó, tôi nhất định phải đem chuyện này nháo lớn đến không thể lớn hơn được nữa——"

Thanh âm ồn ào của Chu An Hà khiến cho Cảnh Nguyên Khải trong lòng phiền muộn, hận không thể ở trên cái mặt đã sưng kia của gã mà thêm vài bàn tay cho gã câm miệng.

Hắn nhanh chóng liếc qua hai bên mặt của Chu An Hà, liền cười lạnh một tiếng, trực tiếp tiến lên: "Anh nếu nói Thời Thanh đánh anh? Vậy hướng ngón tay trên mặt anh phải giải thích như nào hả?"

"Ngón tay gì chứ hả? Cảnh Nguyên Khải, cậu đừng hòng đánh trống lãng, tôi đây biết, cậu với Thời Thanh chính là cùng một giuộc!"

Nụ cười trên mặt Cảnh Nguyên Khải từ trước đến nay vốn luôn ấm áp như ánh mặt trời, nhưng giờ phút này lại tràn đầy trào phúng, hắn tiện tay lôi tiểu trợ lý đang cẩn thận đứng bên cạnh che chở cho Thời Thanh ra.

Hai người mặt đối mặt, thanh niên vươn tay phải của mình ra, dừng lại trên má trái của Cao Chất mà đối chiếu, "Nếu thật là do người khác đánh, vậy dấu tay trên mặt, ngón tay cái hẳn phải nằm ở trên."

"Nhìn lại trên mặt anh xem, ngón tay cái lại nằm ở phía dưới, này chỉ có tự mình làm mới có thể ra được, Cao Chất, cậu thử một chút xem."

"À, được."

Cao Chất nhẹ nhàng đem tay phải đặt lên má phải của mình, ngón tay cái quả nhiên nằm bên dưới.

Cảnh Nguyên Khải: "Thấy sao hả? Rõ ràng là chính anh tự ra tay đánh mình, lại còn giá họa cho Thời lão sư, anh là nghĩ người khác quá ngốc sao?"

Chu An Hà: "......"

"Tôi, con mẹ nó!! Là Thời Thanh, tên đó vòng đến sau lưng tôi đánh tôi, sau lưng đó, cậu có hiểu không hả?!!"

"Ha ha."

Cảnh Nguyên Khải ôm cánh tay cười nhạo một tiếng: "Ai đời tát người khác mà còn đặc biệt vòng đến sau lưng mà đánh hả? Chu An Hà lão sư, tôi biết anh lúc trước có chút tranh chấp với Thời lão sư, tôi cũng nói giỡn với anh vài câu, nếu muốn cáo trạng với Lưu đổng sau lưng, để hắn thương tiếc một chút, vậy để tôi đánh còn không bằng tự mình đánh mình đi, ai, thật không nghĩ tới anh lại hành động nhanh như vậy."

"Bất quá, tôi là bảo anh là giá họa cho tôi a, như thế nào? Không dám giá họa cho tôi, sợ bị tôi chọc thủng, liền tìm đến Thời lão sư không hay nói chuyện sao?"

"Tôi! Cậu! Các người!"

Chu An Hà mặt vừa đau, lại vừa bị nói tới không biết đáp trả, cổ họng nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Các người chính là cùng chung một đám!! Các người là hợp nhau cùng tới bẫy ta đúng không?!!"

Ngữ khí của Cảnh Nguyên Khải ai cũng đều có thể nghe ra được ý trào phúng: "Phải phải phải, chúng tôi là cùng một giuộc, là Thời lão sư đặc biệt vòng đến sau lưng đánh anh hai bàn tay, sau đó tôi lại đứng ra, dựa theo vị trí ngón tay của hai bàn tay này mà nói là do tự anh đánh mình, ai! Chu An Hà lão sư, anh không cảm thấy anh như vậy rất không thú vị sao? Anh đã là một người trưởng thành rồi, cũng không phải học sinh tiểu học nữa, có thể hay không đưa ra tư tưởng bình thường chút đi, làm chuyện đáng tin cậy một chút đi?"

"Đều cùng nhau lăn lộn trong giới , chúng tôi thế nhưng cũng không có giống như Chu An Hà lão sư ngài, hôm nay nói chủ nhân dài, ngày mai nói tây gia ngắn, nói không lại liền đi tìm kim / chủ chống lưng của mình cáo trạng, mà cho dù ngài có thật sự định làm như vậy, sao không cố gắng đem chứng cứ làm cho đủ đi, lại tự đánh mình để rồi thành thế này? Ngài nếu hôm nay muốn vu hãm Thời lão sư, vậy sao không đi tìm đại ai đó đối mặt mà tát ngài hai cái đi, đến lúc đó Thời Thanh lão sư không phải đã không còn cách giải thích sao? Lớn như vậy rồi, vu hãm người khác cũng làm không xong, ngài không ngại mất mặt sao?"

"Các người, hai người các cậu!"

Chu An Hà bị mọi người trước mặt nhìn đến cơ hồ muốn hộc máu, gã nhìn đến Cảnh Nguyên Khải, hắn như cũ đầy mặt lạnh nhạt, phảng phất như chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, lại nhìn đến Thời Thanh muốn bao nhiêu sạch sẽ liền có bao nhiêu sạch sẽ kia, tức giận run run đến nửa ngày cũng nói không ra lời.

"Tôi, các cậu! Tôi...... Tôi đánh chết các cậu!!!"

Vừa thấy gã nóng nảy xông lên muốn đánh người, người của đoàn phim vội vàng đi lên, ba chân bốn cẳng đem người kéo lại.

"Chu lão sư, Chu lão sư, ngài trước bình tĩnh một chút!!"

"Giữ chặt!!! Nhanh đem Chu lão sư kéo lại!!!"

"Chu lão sư, nếu không hay là ngài đi xem mặt trước đã......"

Thấy Chu An Hà bị kéo lại, khóe miệng Cảnh Nguyên Khải lộ ra ý cười, không mấy thú vị lắm a.

Chỉ số thông minh như vậy thấp còn không trải qua kích, dỗi hắn đều là ở lãng phí nước miếng.

Hắn đơn giản là trực tiếp xoay người đi tới bên người Thời Thanh, "Thời lão sư, không làm anh sợ đi?"

Ảnh đế trước sau vẫn luôn âm trầm như một, bị vu khống đánh người cũng vẫn bình tĩnh như cũ không nói lời thừa, làm Cảnh Nguyên Khải càng thêm cảm thấy mình lúc trước quả nhiên vẫn chưa hiểu hết được vị ảnh đế lão sư này.

【 Đinh! Cảnh Nguyên Khải độ bài xích: 97/100】

Thời Thanh đôi mắt hơi hơi rũ xuống, thanh âm lãnh đạm, hoàn toàn không hề có ý tứ muốn cảm ơn Cảnh Nguyên Khải đã giúp mình giải vây: "Không sao."

Cảnh Nguyên Khải cũng không ngại cậu lãnh đạm mà đáp lại, ngược lại còn đối với Thời Thanh nở một nụ cười rất tươi: "Không sao là tốt rồi."

"Đầu năm nay, kẻ thần kinh dám nói không dám làm thật sự càng ngày càng nhiều a, anh ta cư nhiên còn dám bảo chúng ta là một giuộc, chỉ số thông minh thật khiến người ta cảm động mà."

Phía sau hai người, Chu An Hà bị mọi người gắt gao ôm lấy, dù muốn lại đây liều mạng cũng không thể, chỉ đành ở nơi đó khàn giọng gào thét:

"Cảnh Nguyên Khải!! Cậu giúp đỡ Thời Thanh bôi nhọ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Thỉnh thoảng còn trộn lẫn thanh âm hỗn tạp của những người trong đoàn phim: "Chu lão sư, Chu lão sư ngài trước tiên hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi đưa ngài đi gặp bác sĩ trước có được không hả?"

"Tới tới tới đè lại, Chu lão sư ngài đừng tránh đi, lại bị thương bây giờ, đi đi đi, tìm bác sĩ mau đi."

Chu An Hà thật sự rất không phối hợp, người của đoàn phim cũng hết cách, đơn giản chính là trực tiếp đem người nâng lên, mặc kệ hắn ta cố giãy giụa như nào cũng đều thoát không ra, chỉ đành không động đậy nữa mà liều mạng rít gào:

"Buông tôi ra!! Mấy người đều bị lừa cả!! Hai người bọn họ chính là cùng một giuộc!! Buông tôi ra!!"

"Tin tôi a!! Tin tôi!! Mấy người vì cái gì mà không tin tôi a a a ——"

"Thật sự là do Thời Thanh đánh tôi mà!!! Thật là do Thời Thanh a!"

Cảnh Nguyên Khải bị nháo nên quay đầu lại nhìn thoáng qua:

"Đầu năm nay, người nói dối có thể chấp nhất đến như vậy thật đúng là hiếm thấy a."

"Thật là, thế giới to lớn như vậy,việc lạ gì cũng có."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei