3
Hành lang bệnh viện, Thời Thanh thoải mái dễ chịu dựa lên người Mông Khanh, thưởng thức tay hắn.
Biểu tình của Mông Khanh không quá đẹp.
Thời Thanh nắm tay hắn, men theo chỉ tay nhạt màu chậm rãi sờ lên đến đầu ngón tay, khi thì chơi đùa lòng bàn tay mềm mại, tiểu đạo sĩ chưa quen bị người khác gần gũi như vậy theo bản năng kéo tay về.
"Chúng ta đã ký kết khế ước rồi, ngươi muốn bội ước à."
Chất giọng dễ nghe của Ma Vương pha trộn ý cười, gương mặt tuấn mỹ của Mông Khanh tràn đầy không phục, hắn rũ mắt, cũng nhướng mày nhìn Thời Thanh ở đối diện.
"Là ngươi gạt ta."
"Khế ước ngươi ký kết với Trần Trạch Vũ rõ ràng không phải đổi tuổi thọ, ngươi còn gạt ta nói là tuổi thọ."
Thời Thanh không cảm thấy ngượng chút nào, mặt dày nắm tay tiểu đạo sĩ càng chặt: "Không phải ngươi đã nói sao? Ta chính là ma đầu, ngươi gặp qua ma đầu nào chân thành đến mức không nói dối chưa?"
Mông Khanh bực mình quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.
Ma Vương còn không buông tha hắn: "Với lại lúc ký khế ước ta cũng không lừa ngươi."
"Ta chỉ nói ngươi trao đổi với ta, ta sẽ giao kế ước của Trần Trạch Vũ cho ngươi, vật hắn lấy ra đổi sẽ trở về bên người hắn, nhưng ta đâu có nói thứ đó là tuổi thọ."
Mông Khanh: "Là ngươi nói tuổi thọ một năm tới tay."
"Đúng vậy."
Đôi mắt Thời Thanh tràn đầy mị sắc, thiêu mi, không xương cốt dựa vào người tiểu đạo sĩ:
"Ta chỉ nói tuổi thọ một năm tới tay, đâu có nói là tuổi thọ một năm của Trần Trạch Vũ."
"Tiểu đạo sĩ, ta nói rõ ràng, chỉ tại ngươi lý giải sai thôi."
Mông Khanh không lên tiếng.
Hắn không nói lời nào, đương nhiên là không biết nên phản bác thế nào.
Hơn nữa, đáy lòng tiểu đạo sĩ cũng nảy ra một tia nghi ngờ.
Trước đó Thời Thanh rõ ràng nói muốn đổi tuổi thọ, sao tới cuối cùng lại biến thành nước mắt rồi.
Nội tâm hắn hiện ra một suy đoán, chẳng lẽ Thời Thanh cũng thấy bọn họ đáng thương nên mới......
Không đúng không đúng.
Ma đầu sao có thể vì đồng tình với người khác nên thay đổi quy tắc chứ.
Hắn cư nhiên nảy sinh suy nghĩ như vậy, thật là đầu đầy bã đậu, vẫn là bị tên ma đầu này mê hoặc rồi.
Mông Khanh liền cảnh giác, vội vàng nhắm mắt lại, bắt đầu trầm mặc niệm《 Đạo Đức Kinh 》trong đầu, dự định bơ Thời Thanh.
Hắn không phản ứng, Thời Thanh liền ở một bên dựa vào vai hắn tự quyết định.
"Tiểu đạo sĩ, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem pháo hoa nhé."
"Trong thành thị không cho phóng pháo hoa, ta thích nhất là pháo hoa, từ khi cái lệnh cấm mua pháo hoa được ban hành ta liền không gặp cảnh đó ở đây nữa."
"Tiểu đạo sĩ, ngươi thật sự không để ý tới ta à?"
Thời Thanh chọc chọc hắn, thấy Mông Khanh không phản ứng, liền nhẹ giọng:
"Được rồi mà, ta chỉ muốn đùa ngươi một chút, ngươi đừng nóng giận."
"Tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ?"
"Ngươi đừng không để ý tới ta, ta một mình nhàm chán lắm."
Nói rồi Ma Vương vươn đôi tay trắng nõn đặt lên khuôn mặt của tiểu đạo sĩ, quay mặt hắn về phía mình.
Mông Khanh nhắm hai mắt, vừa niệm《 Đạo Đức Kinh 》, vừa trầm mặc không lên tiếng xoay mặt về.
"Thật sự nổi giận rồi sao?"
Thời Thanh không quậy nữa, đầu hắn dựa vào vai Mông Khanh, hạ giọng:
"Ta chỉ muốn chơi với ngươi thôi mà."
"Này, người tu đạo các ngươi, hẳn là biết thế gian này có hai loại khí, một loại là trọc (đục) khí, một loại là thanh (trong) khí đi."
Mông Khanh đương nhiên biết.
Nhưng hắn quyết không mở mắt ra, cũng không nói lời nào.
Thời Thanh: "Sư phụ ngươi đã nói với ngươi chưa, ma đầu ta đây chính là trọc khí đó."
Mông Khanh: "???"
Đáy lòng hắn lấp đầy dấu chấm hỏi, chỉ thiếu chút nữa đã mở mắt ra.
Cũng may trước khi mở hắn nhớ bản thân đã hạ quyết tâm không phản ứng với ma đầu này, lại cưỡng bách mình tiếp tục nhắm hai mắt, bày ra bộ dạng tự bế "Mặc kệ ngươi nói cái gì ta cũng không thèm phản ứng lại với ngươi".
Thời Thanh khổ sở, dùng mặt mình cọ cọ áo của tiểu đạo sĩ.
Hắn rầm rì nhỏ giọng, mang theo một chút khàn khàn:
"Trọc khí xuất hiện từ những suy nghĩ tiêu cực của nhân loại, người có oán niệm trong lòng càng nhiều thì trọc khí trên thế giới này cũng càng nhiều, chờ đến khi nó nhiều tới mức không tan ra được, ta liền ra đời."
"Các ngươi luôn nói ta là ma đầu, nói ta là yêu vật, nói ta làm hại nhân gian, nhưng đó là ta mong muốn sao?"
Mông Khanh cảm thấy Ma Vương bên cạnh đang cọ mặt lên vai hắn, dường như cọ ra một chút ẩm ướt.
Hàng mi của hắn không ngừng rung động, tự nhiên cũng có chút hổ thẹn và chột dạ trong lòng.
Ma Vương hít hít mũi: "Ta vừa sinh ra, trong thân thể liền tràn ngập năng lượng tiêu cực của nhân gian, các ngươi là chính đạo, vừa nhìn thấy ta liền kêu đánh kêu giết, không ai dạy ta cách đối nhân xử thế, ta cũng không có cha mẹ, chỉ có thể dựa vào bản năng để tồn tại, lúc trước ta mới vừa ra đời cái gì cũng không hiểu, các ngươi không dạy dỗ ta, bây giờ tự ta mơ màng hồ đồ sống sót, các ngươi lại đi mắng ta là ma đầu yêu vật."
Mi Mông Khanh rung động càng lợi hại, đáy lòng cũng niệm không nổi《Đạo Đức Kinh》nữa.
"Đặc biệt là ngươi, ta chẳng qua là biết ngươi là thiên mệnh của ta, trong lòng cao hứng liền tới nhìn ngươi thử coi ra sao, kết quả ngươi vừa thấy mặt liền ném phù chú về phía ta."
Mông Khanh nỗ lực để bản thân nhắm chặt mắt, vội vàng giải thích: "Bần đạo không phải cố ý, chỉ tại thấy ngươi không có nhịp tim, cho nên mới......"
Bàn tay non mềm hoàn toàn không hợp với khí tràng của Ma Vương tức khắc kéo lấy tay hắn, đặt nó lên lồng ngực của mình:
"Cảm nhận được không? Nhịp tim."
"Tim ta chỉ có thể đập được sau khi gặp thiên mệnh thôi, trước kia ta một người cô độc nhiều năm như vậy, tịch mịch nhiều năm như vậy, vừa phát hiện ra ngươi là nhân duyên trời định của ta ta liền gấp không chờ nổi, lòng tràn đầy vui mừng tới tìm ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta lạnh nhạt vô cùng, động một chút liền không để ý tới ta, còn nói ta là ma đầu."
Mông Khanh cảm thụ được nhịp tim đập hữu lực bên dưới lòng bàn tay hắn, chỉ mới cảm nhận nhịp tim của Ma Vương mà tim hắn cũng kích động nẩy lên theo.
Hầu kết của hắn di chuyển, gương mặt tuấn mỹ vẫn không mở mắt, nhưng cái trán đã thấm ra vài giọt mồ hôi li ti, bên tai là giọng nói nỉ non khàn khàn Thời Thanh.
"Ta chỉ là muốn ngươi bồi ta, ngươi trách ta lừa ngươi, nhưng hai người chúng ta là trời sinh một đôi mà, nếu không phải ngươi không thèm để ý tới ta trước, không chịu nắm tay ta, ta lừa ngươi làm cái gì."
"Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, từ khi chúng ta gặp mặt tới nay, có khi nào ta hại ngươi chưa, ngược lại là ngươi, ác ngôn ác ngữ mắng ta, còn ném phù chú, còn muốn dùng kiếm giết ta."
Đáy lòng tiểu đạo sĩ bị áy náy bao phủ.
Đúng vậy, hắn chỉ nghe nói ma đầu này ma đầu nọ, nhưng chưa bao giờ chú ý, tên ma đầu đó tới từ đâu, có cha mẹ, có người dạy dỗ hay không.
Nếu thật sự như lời Thời Thanh nói, từ khi xuất hiện đã là thiên sinh địa dưỡng, thì tính cách trở nên không đứng đắn cũng là lẽ thường tình.
Nghĩ thông suốt, tiểu đạo sĩ liền căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Lúc đó ta không cố ý, ta cho rằng ngươi có ý xấu."
Giọng Thời Thanh càng thêm uất ức: "Nếu ta thật sự có ý đồ xấu thì một tiểu đạo sĩ hai mươi tuổi như ngươi tính là gì, ta ở trong mơ cũng có thể khiến ngươi đi xuống âm tào địa phủ, hà tất phải đi một đường vòng dài như thế này với ngươi."
Đúng vậy, Thời Thanh chính là Ma Vương.
Cả sư phụ của hắn còn đánh không lại, nếu thật sự muốn làm gì với hắn thì đâu cần phải nói chuyện hòa nhã với hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn càng thêm áy náy, phải làm sao bây giờ.
Mi tiểu đạo sĩ rung động: "Xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta tuyệt đối không làm vậy với ngươi nữa."
Hắn muốn mở mắt ra, Ma Vương lại nhanh chóng vươn tay ngăn cản.
"Không cho phép nhìn ta, xấu hổ chết đi được!"
Có lẽ Ma Vương sợ hắn thấy mình khóc.
Mông Khanh vội vàng ngoan ngoãn nhắm mắt: "Bần đạo không nhìn."
Thời Thanh: "Này, ngươi thật sự biết mình sai rồi chứ?"
Tiểu đạo sĩ nhắm mắt gật đầu: "Bần đạo đã biết."
Thời Thanh: "Ngươi biết mình sai là được rồi, đêm nay cùng ta đi xem pháo hoa đi, chịu không?"
Mông Khanh tiếp tục gật đầu: "Được."
Ma Vương dựa lên vai hắn dường như lại khóc, bả vai cũng bị nước mắt thấm đẫm ướt át.
Nội tâm tiểu đạo sĩ càng áy náy muốn chết.
Hắn chỉ đồng ý cũng đi xem pháo hoa mà thôi, vậy mà Ma Vương đã cảm động phát khóc rồi, có thể thấy được ngày tháng trước đó hắn phải trải qua cô độc cỡ nào.
Thời Thanh còn đang nói: "Ngày mai ta còn muốn ăn bánh ngọt của Lê Đường, ngươi cũng đi với ta."
Mông Khanh gật đầu: "Được."
"Hơn nữa về sau ngươi đừng có lạnh nhạt ta nữa, phải thường xuyên ở cạnh ta, chủ động nắm tay ta, chúng ta chính là nhân duyên trời định, kể cả khi ngươi không muốn cũng không thay đổi được đâu."
Tiểu đạo sĩ vừa rồi còn thống khoái đồng ý liền do dự.
Hắn ấp úng nói: "Nhưng bần đạo là đạo sĩ."
Ma Vương tựa vào vai hắn lại khóc.
Bả vai cảm nhận được một tia ướt át, đáy lòng Mông Khanh dâng lên một ít thương xót không rõ.
Thời Thanh nhỏ giọng rầm rì: "Ta biết ngươi là đạo sĩ, ta là tà ma ngoại đạo, ngươi chướng mắt ta cũng là hiển nhiên, cho dù ta có lấy lòng ngươi ra sao đi nữa, ngươi cũng sẽ không thích ta, nhưng mà có phải ta muốn như vậy đâu chứ, vừa mới sinh ra ta đã như vậy rồi, nếu cho ta cơ hội, ta cũng muốn lớn lên cùng ngươi ở Thanh Chân Quan, ta cũng muốn để ngươi nhìn trúng ta."
"Không không không! Không phải! Ta không có ý này!"
Mông Khanh gấp gáp, liên thanh giải thích: "Ta chỉ một lòng hướng đạo, không có liên quan tới thân phận của ngươi."
"Được rồi, không cần gạt ta, đạo sĩ Thanh Chân Quan các ngươi đâu phải không thể đón dâu, ngươi một lòng hướng đạo cùng với chuyện ở cạnh ta không hề có xung đột."
"Ta biết, ngươi chỉ là tìm cái cớ để cự tuyệt ta mà thôi, ta như vậy, ngươi chướng mắt ta."
Mông Khanh đã có chút ngốc lăng, vừa sốt ruột vừa không biết nên làm sao bây giờ, cộng thêm hắn vốn đã vụng về nên chỉ có thể vội vàng giải thích:
"Không phải như ngươi nghĩ đâu, thật sự là ta không có chướng mắt ngươi."
Thời Thanh: "Không chướng mắt ta, là thích ta sao?"
Mông Khanh càng ngốc: "Ta, ta......"
Giọng Ma Vương lại giảm sút: "Quả nhiên là ngươi chướng mắt ta, quên đi, là ta không nên cưỡng cầu, ta đáng lẽ phải cô độc sống hết quãng đời còn lại mới đúng, ta nên đi thôi."
Hắn rời khỏi vai Mông Khanh.
Đại não của tiểu đạo sĩ lập tức trống rỗng, theo bản năng nhắm hai mắt, vươn tay căn cứ theo thanh âm bắt được vạt áo Thời Thanh.
"Ta thích ngươi!"
Nói xong câu này, tim Mông Khanh gần như không đập nổi nữa, mặt hắn nhanh chóng nhiễm đó, lông mi run như dây đàn dương cầm.
Không khí tựa như càng tĩnh mịch.
Qua một hồi lâu, Mông Khanh mới cảm giác được bàn tay mềm mại của Ma Vương nắm lấy tay mình.
Chắc hẳn Ma Vương vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, trong giọng nói của hắn mang theo vui vẻ không kìm được, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi không gạt ta đấy chứ?"
Mặt Mông Khanh đỏ lên, nóng bừng.
Hắn muốn mở mắt, lại nghĩ tới vừa rồi Thời Thanh không cho hắn mở mắt ra, vì thế chỉ có thể nhắm mắt đối mặt với Thời Thanh.
"Bần đạo không gạt người."
Ma Vương: "Ta không tin, ngươi rõ ràng chính là chán ghét ta, ta muốn nắm tay ngươi đều không chịu."
"Chịu chịu, ta đồng ý."
Tiểu đạo sĩ vội vàng nắm chặt tay hắn, mặt đỏ như sắp có máu tràn ra, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ ngươi tin rồi đúng không?"
Thời Thanh: "Không được, lỡ đâu ngươi đổi ý thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không."
Mông Khanh chịu đựng xấu hổ, nhắm hai mắt nói: "Đạo sĩ, một lời nói một gói vàng."
"Như vậy cũng không đủ bảo đảm."
Thời Thanh phất tay, một tờ khế ước rơi xuống trước mặt Mông Khanh: "Mở mắt ra, ký nó, ta liền tin ngươi."
Mông Khanh chậm rãi mở mắt, nhìn tờ khế ước trước mặt.
Thật ra không khác mấy với những yêu cầu trước đó của Thời Thanh.
Hắn lấy bút treo ở một bên ra, nghiêm túc ký tên.
Sau khi ký xong, nhìn khế ước chậm rãi biến mất, nội tâm hắn nhẹ nhõm thở dài một tiếng, lại mang theo một chút phiền muộn, cùng một chút cảm xúc không rõ là vui mừng hay thẹn thùng.
"Như vậy còn tạm được."
Nghe chất giọng hài lòng của Thời Thanh, Mông Khanh chịu đựng ngượng ngùng đỏ mặt giương mắt nhìn Ma Vương vẫn đứng ở kia, muốn thay hắn lau nước mắt.
Kết quả vừa nhấc mắt, hắn liền sửng sốt.
Gương mặt trắng nõn của Ma Vương sạch sẽ, trên tay đang cầm một cái kem ốc quế nhìn hắn.
Thấy ánh mắt không thể tin được của hắn nhìn qua, Thời Thanh liếm liếm kem ốc quế, hoàn toàn không có chút dấu vết đã khóc trên mặt, nhướng mày:
"Ánh mắt này là có ý gì?"
"Ngươi, ngươi......"
Tiểu đạo sĩ có chút đơ ra, hắn hỏi: "Ngươi không khóc?"
"Khóc?"
Ma Vương hừ lạnh một tiếng: "Buồn cười, ta đường đường là Ma Vương, sao có thể khóc được."
"Nhưng mà ta rõ ràng cảm giác được có nước mắt......" Mông Khanh mê mang cúi đầu nhìn vai mình, lại thấy phía trên dính một chút kem còn chưa hoàn toàn tan ra.
Mông Khanh: "???"
Mông Khanh: "......"
Thời Thanh thoải mái hào phóng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn vệt kem kia:
"Có thể là vừa rồi không cẩn thận để dính phải."
Nói rồi, Ma Vương hơi hơi nghiêng người, mở miệng, chầm chậm làm chúng nó hòa tan trong miệng mình.
Mông Khanh: "......"
Hắn cứng đờ, cả hô hấp cũng không dám, thẳng đến khi cảm nhận được thứ mềm mềm mơn mỡn kia rời đi, ngực mới bắt đầu kịch liệt phập phồng vì thiếu dưỡng khí.
"Ngươi, ngươi......"
"Ta làm sao?"
Thời Thanh nhắc nhở hắn: "Ngươi vừa rồi đã ký kết khế ước, không thể đổi ý."
Mông Khanh; "......"
Đôi mắt xinh đẹp của hắn tràn đầy mờ mịt cùng vô thố, nhìn Thời Thanh một hồi lâu, mới nghẹn ra một câu:
"Ngươi vô sỉ!"
Ma Vương nhún nhún vai: "Lại không phải ta buộc ngươi ký, ngươi tình ta nguyện, mắng ta làm gì."
Nói rồi, hắn thoải mái dễ chịu lại lần dựa vào Mông Khanh, đưa kem ốc quế đến bên miệng tiểu đạo sĩ:
"Ngươi nếm thử, ăn rất ngon."
Thấy Mông Khanh bất động, hắn vỗ vỗ gương mặt đẹp đẽ của tiểu đạo sĩ: "Được rồi được rồi đừng tức giận, nhanh ăn nào, ăn xong còn có chính sự phải làm."
Tiểu đạo sĩ liếc mắt oán hận nhìn Ma Vương một cái, hé miệng hung tợn cắn một ngụm.
A......
Hắn nhấm nuốt vài cái, lại cắn một ngụm.
Đúng là ăn ngon thật......
***
"Quỷ Y*, từng nghe nói tới chưa?"
(*Y ở đây chỉ bác sĩ)
Ăn xong cây kem kia, Thời Thanh lại biến ra hai cây kem ốc quế khác, hắn và Mông Khanh một người một cái, hai người ngồi trên cái ghế dài, cùng nhau ăn kem.
Thời Thanh ăn xong trước, lấy khăn tay ra đưa cho Mông Khanh.
Mông Khanh bực dọc cầm khăn tay giúp hắn lau khóe miệng: "Ta từng thấy qua trong sách của sư phụ, Quỷ Y kỳ thật cũng không khác mấy với những hồn phách chần chừ mãi không chịu rời đi."
"Vẫn có một chút không giống nhau."
Chờ đến khi Mông Khanh lau sạch cho mình xong, Thời Thanh lại rướn người qua, hự một ngụm, cắn kem của hắn, một bên ăn, một bên ngửa đầu để tiểu đạo sĩ tiếp tục lau khóe miệng cho mình.
"Ít nhất ta cũng phát hiện Quỷ Y lần này rất không giống."
"Ai đúng rồi, thi thể của Mễ Lãng ở ngay dưới nhà xác dưới lầu, ta không siêu độ, một hồi ngươi siêu độ cho hắn một chút, dù sao cũng là tự sát nên trên người vẫn còn một chút oán khí, ngươi vẫn cứ siêu độ cho ngày tháng hắn ở phía dưới tốt hơn đi."
Tay Mông Khanh cầm khăn tay chợt khựng lại, ánh mắt nhìn Thời Thanh ngưng trọng.
Hắn trước đó vẫn luôn bài xích Thời Thanh, hiện tại nhìn kỹ, phát hiện diện mạo của Ma Vương thật ra rất xuất chúng, nhìn nhìn, mặt hắn liền không tự giác đỏ lên:
"Không nghĩ tới ngươi cũng có lòng tốt như vậy."
"Thôi thôi thôi!"
Ma Vương đẩy hắn một phen: "Đây gọi là dịch vụ sau khi mua bán."
Tiểu đạo sĩ vốn dĩ ngồi ở ngoài bìa, hơn nữa vừa rồi chỉ lo sững sờ nhìn Thời Thanh, bị hắn nhẹ nhàng đẩy một cái bất ngờ không kịp đề phòng ngã khỏi ghế dựa.
Không đau, nhưng mà có hơi lơ mơ.
"Ngươi không sao chứ?"
Một bác sĩ đi ngang qua thấy hắn té xuống, vội vàng đỡ Mông Khanh lên.
"Không có việc gì không có việc gì."
Mông Khanh ngượng ngùng lắc đầu, hắn từ nhỏ học đạo pháp, theo lý thuyết hạ bàn phải rất ổn trọng mới đúng, vừa rồi nếu không phải lo nhìn Thời Thanh cũng sẽ không ngã chỉ vì cái đẩy nhẹ nhàng kia.
Thời Thanh cũng đứng lên theo: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ trẻ tuổi cười cười: "Không có việc gì."
"Aiz, bác sĩ." Thấy hắn muốn rời đi, Ma Vương gọi hắn lại: "Làm phiền một chút, cho hỏi nhà xác ở đâu?"
"Đi thẳng bên này, rẽ trái thấy thang máy, tầng -1."
Bác sĩ tốt bụng chỉ đường: "Bên này là ngoại khoa."
"À, cảm ơn bác sĩ."
Thời Thanh lôi kéo Mông Khanh đi theo hướng bác sĩ chỉ, tiểu đạo sĩ bị hắn lôi kéo, vừa ngại vừa nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Sau đó, bị Ma Vương cưỡng chế quay đầu trở về.
"Ngươi nhìn hắn làm gì, ta mới là người yêu của ngươi, nhìn ta."
Mặt Mông Khanh lại đỏ ửng.
Hắn cẩn thận nhìn bác sĩ y tá xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng lớn tiếng nói những lời như vậy, người ta nghe thấy thì không tốt lắm."
"Bọn họ chưa chắc nghe được nữa là."
Vào thang máy, Ma Vương ngáp một cái, dựa vào vai tiểu đạo sĩ: "Ai, ngươi đi xuống Quỷ giới chưa?"
"Chưa đi."
Mông Khanh: "Quỷ giới không phải chỉ có quỷ mới có thể đi được sao? Nếu người sống đi xuống sẽ bị kéo vào Nại Hà."
"Toàn nghe bọn chúng nói bậy bạ."
Ma Vương hừ lạnh một tiếng: "Cái chỗ Quỷ giới đó chỉ cần là người lợi hại hơn Diêm Vương là có thể đi, mặc kệ là chính đạo các ngươi hay tà ma ngoại đạo bọn ta, chỉ cần mạnh hơn hắn thì ra ra vào vào đều tùy ý."
"Bất quá......" Thời Thanh dựa vào vai hắn, đuôi mắt hơi hơi nhướng lên, chậm rãi cười: "Ta càng hy vọng ngươi ra ra vào vào hơn."
Mông Khanh mờ mịt.
"Quên đi, nói chính sự."
Thời Thanh: "Biết vì sao dẫn đầu Quỷ giới gọi là Diêm Vương, còn có Phán Quan Mạnh Bà gì đó không? Bởi vì ngay từ đầu Quỷ giới căn bản là một nơi lộn xộn, cũng không ai quản, về sau xuất hiện một con quỷ, cũng chính là Diêm Vương, sửa lại quỷ đạo, lúc này mới chỉnh đốn lại được toàn bộ Quỷ giới."
"Con quỷ này trực tiếp rập khuôn theo giả thiết Điện Diêm Vương của Hoa Quốc, tự phong Diêm Vương, lại phong Phán Quan Mạnh Bà Quỷ sai vân vân, lúc bấy giờ Quỷ giới mới hoàn toàn biến thành một cái sở Luân Hồi."
Mông Khanh thật đúng là chưa từng nghe được nguồn căn nào thế kia, hắn vẫn luôn cho rằng từ đầu đã có Quỷ giới tồn tại.
Thời Thanh: "Ở Quỷ giới những thứ khác không có, chỉ có được cây cầu Nại Hà là danh xứng với thực, đẹp vô cùng, mỗi một hồn phách vừa xuống Quỷ giới đều phải đi qua cầu Nại Hà, linh hồn của bọn họ sẽ phát ra đủ loại ánh sáng khiến cây cầu giống như biết phát sáng vậy."
"Nghe nói nếu có đôi tình nhân tay trong tay đi qua cầu Nại Hà thì kiếp sau vẫn có thể ở bên nhau đó."
Thấy Mông Khanh vẫn mang dáng vẻ nghe không hiểu, Ma Vương nắm lấy tay hắn, kéo lên trước mặt hai người, nhướng mày: "Hôm nay cùng ta đi Quỷ giới, ta muốn nắm tay ngươi đi qua Nại Hà."
Mông Khanh: "......Cái này không tốt lắm đi, chúng ta dù sao cũng không phải hồn phách, sẽ phá luật Quỷ giới."
"Lần trước ta đi Quỷ giới Diêm Vương cũng nói với ta câu đó." Thời Thanh lộ ra nụ cười hiền lành: "Đánh hắn một trận xong hắn sẽ không bao giờ dám hó hé gì nữa."
Mông Khanh: "......"
Hắn yên lặng câm miệng.
—— Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Hai người nắm tay đi ra ngoài, Thời Thanh thình lình hỏi một câu: "Ngươi còn nhớ rõ thẻ tên của bác sĩ vừa rồi ghi tên là gì không?"
Trí nhớ của Mông Khanh rất tốt, bằng không sao có thể vượt trội hơn các sư huynh đệ được.
Hắn nhắm mắt, ở trong đầu tập hợp lại ký ức.
"Trương Hải Tường."
"Hắn gọi là Trương Hải Tường."
***
Trương Hải Tường là một bác sĩ rất bình thường.
Nhà hắn cũng coi như là đời đời bác sĩ, nghe nói ông cố là thầy lang, ông nội là đại phu trong thôn, ba hắn cũng là một bác sĩ.
Khi còn nhỏ hắn luôn là nhìn ba ba vội tới vội đi, lúc ấy hắn được ông nội đã về hưu chăm sóc, ông nói với hắn khi nào lớn lên ngàn lần vạn lần đều đừng làm bác sĩ.
Cha Trương cũng nói như vậy, tuy rằng lúc trước chính ông cũng không nghe lời khuyên bảo của ông nội, khăng khăng muốn làm bác sĩ.
Nhưng mà Trương Hải Tường vẫn báo danh vào học viện y học.
Không biết là bởi vì đọc một giá sách y học từ nhỏ hun đúc ra, hay bởi vì lúc trước, khi cha hắn bị tai hạn xe cộ, Trương Hải Tường vẫn là một học sinh mười mấy tuổi, hắn ngồi trên ghế ngoài hành lang ôm mặt khóc, tuyệt vọng tới cực điểm.
Sau đó, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, nói với hắn, cha hắn tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.
Một khắc kia, bác sĩ nọ như phát ra ánh sáng trong mắt hắn.
Trương Hải Tường không màn tới phản đối của người nhà, báo danh học y, cho dù lúc ấy mọi người đều nói "Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống", hắn cũng không sợ là không sợ.
Học y có rất nhiều cái không tốt, càng ngày càng nhiều bác sĩ bệnh nặng, vĩnh viễn đọc không hết sách, bận rộn tối mày tối mũi vẫn không thể đứng yên một chỗ, công tác liên tục mười mấy giờ, mới vừa dính vào giường ngủ được một chút thì cuộc điện thoại gọi tới đã phải tiếp tục trở lại làm việc.
Những điều này cha mẹ đều nói tới kỹ càng, nói tới rõ ràng rành mạch lúc hắn quyết định vào đại học y.
Nhưng Trương Hải Tường vẫn báo danh.
Lúc ấy hắn vẫn còn trẻ tuổi nhiệt huyết.
Hắn nghĩ, nếu hắn không học y, mọi người đều không học y, vậy mọi người bị bệnh, bị thương, ai tới chữa đây?
Sinh hoạt của sinh viên y vĩnh viễn ở trong trạng thái bận rộn, xem không hết sách, làm không hết trọng điểm, nghiên cứu không hết thí nghiệm.
Thức dậy sớm hơn gà sớm, ngủ trễ hơn chó, làm việc cực hơn trâu.
Chờ đến khi vất vả tốt nghiệp, lại phải trải qua kỳ thực tập dài hạn, tới thời điểm vượt qua thực tập trở thành một bác sĩ chính thức, mới là khởi đầu.
Trương Hải Tường là bác sĩ khoa ngoại, năm nay hắn còn chưa tới 35 tuổi, vẫn được khen một câu trẻ tuổi, gương mặt tương đối trẻ, nhưng tóc đã bắt đầu rụng rồi.
Nếu có sự kiện trọng đại, tỷ như tai nạn giao thông liên hoàn, xe buýt bị lật vân vân, nghỉ ngơi liền không tồn tại đối với bác sĩ.
Mỗi ngày đều rất bận, mỗi ngày đều rất mệt.
Nhưng Trương Hải Tường rất vui vẻ.
Hắn làm phẫu thuật, hắn đã cứu rất nhiều người, mỗi lần cứu một người, nhìn người nhà bệnh nhân cảm kích cảm ơn mình, đáy lòng hắn liền ấm áp liền mừng rỡ.
Đó là một sinh mạng.
Mà hắn đã cứu vớt được sinh mạng ấy.
Không chỉ một mạng người, hắn còn cứu một gia đình hoặc là hai gia đình.
Trương Hải Tường cảm thấy, làm một bác sĩ, thời khắc hắn hạnh phúc nhất chính là cứu về được một sinh mạng.
Tuy rằng cũng có những lúc không thể vãn hồi.
Bệnh nhân thật vất vả cứu về đột ngột chuyển biến xấu, hoặc là trực tiếp rời đi trên bàn phẫu thuật.
Hắn hành nghề nhiều năm như vậy, tiễn đi rất nhiều người bệnh, cũng cứu trở về càng nhiều người bệnh.
Thời gian càng dài, hắn càng không hối hận vì bản thân đã làm bác sĩ.
Nhiều sinh mạng như thế.
Đều là hắn cứu.
Cảm giác tội lỗi duy nhất, chính là cha mẹ và người nhà.
Hắn đã kết hôn, vợ là một giáo viên, hiện tại có một cô con gái năm tuổi trong nhà, con gái rất ngoan, cũng rất chờ mong được chơi với hắn, nhưng thân là người làm cha, thời gian hắn làm bạn với con thật sự quá ít.
Trương Hải Tường vẫn luôn tích lũy kỳ nghỉ, hắn dự định sau khi tích lũy đủ rồi, liền cùng cả nhà đi du lịch.
Bất quá đầu tiên, hắn vẫn phải hoàn thành tốt công tác đã.
Mấy ngày gần đây không biết là bị gì nữa, người bệnh tới rất nhiều, hết người này tới người khác.
Hắn đi thẳng một đường, chuẩn xác đẩy cửa phòng, bên trong có một thanh niên bị chảy máu liên tục kêu gào thảm thiết.
Trương Hải Tường cẩn thận kiểm tra xong, bày ra một nụ cười: "Được rồi, chỉ là đầu gối phải may một mũi, tôi khâu lại cho cậu là tốt rồi."
"Có muốn tiêm thuốc tê không?"
"Không tiêm không tiêm."
Thanh niên liên tục xua tay: "Bác sĩ à, tôi đau đã lâu rồi, đau tới nỗi đi không được, đều nhờ ngài."
"Không có việc gì, chúng ta có xe lăn, cậu thuê một cái, thật sự đau đi không được thì ngồi xe lăn đi."
Trương Hải Tường hoàn thành thao tác, cẩn thận xong việc, lúc này mới đứng lên:
"Được rồi, mấy ngày này cẩn thận một chút, đừng để dính nước, đau thì uống thuốc giảm đau, tôi viết đơn thuốc cho cậu."
"Ai, cảm ơn bác sĩ."
Thanh niên cảm kích cười: "Đau chết mất, tôi thật đúng là xui xẻo, xe vận tải bị lật thì thôi đi, tôi còn phải chịu đau lâu như vậy."
"Bác sĩ Trương, thật sự cảm ơn ngài, ai, tôi quá ngu ngốc, lâu như vậy mới tìm được ngài, bằng không tôi sớm đã rời đi được rồi."
Bọn họ? Trương Hải Tường thật sự nghĩ đến, thì ra bản thân vốn cũng có chút nhân khí trong giới bác sĩ, hắn cười cười:
"Cậu nghĩ gì vậy, cho dù tôi may cho cậu xong thì cũng phải mất một thời gian mới đi lại bình thường được."
Thanh niên cười xua tay: "Cũng không phải còn sống, may lại là tốt rồi, tôi xem như có thể đi được rồi, ai nha, còn đau nữa thì tôi cũng xuống đó không nổi."
"Bất quá Trương bác sĩ, không thôi tôi để chờ ngài đi cùng, ngài có vẻ cũng sắp tới hạn rồi, ngài giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi lang thang ở đây lâu nên sớm đã quen đường, khi nào ngài xong việc để tôi dẫn đường cho."
Trương Hải Tường cảm thấy, mỗi chữ thanh niên này nói hắn đều hiểu, nhưng sao lúc tổ hợp lại hắn lại không thể hiểu được chữ nào vậy?
Hắn chần chờ hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"
"Ai?" Tiểu tử gãi gãi đầu: "Tôi nói sai rồi sao? Vừa rồi lúc tôi tìm ngài, trùng hợp tìm được thân thể ngài đó, trông giống như sắp hết thời gian rồi."
"Cái gì? Cái gì thân thể? Cái gì thời gian?"
Trương Hải Tường mờ mịt lui về phía sau một bước, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rõ ràng chỉ là nghe thấy vài bước chân, nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu cuộn lên từng đợt.
Hắn nhịn không được đẩy cửa ra, lại nhìn thấy vợ mình đang ôm con gái đi vào dưới sự chỉ dẫn của đồng nghiệp xung quanh.
Đi tới đi tới, có lẽ là sốt ruột, lập tức vướng ngã xuống đất.
"Ai! Chị dâu!"
"Nhĩ Nhĩ!"
Trương Hải Tường theo bản năng muốn tiến lên đỡ cô, nhưng tay hắn vụt qua người cô, rồi lại hiện lên, như là sờ phải không khí.
Hắn cứng đờ, không thể tin tưởng nhìn tay mình.
Con gái mới năm tuổi ngậm cây kẹo que trong miệng, bởi vì được mẹ ôm chặt nên cũng không có việc gì, bé được mẹ ôm, tò mò nhìn khắp nơi.
Quay đầu, thấy Trương Hải Tường, vô cùng cao hứng hô một tiếng:
"Ba ba!"
Chỉ một tiếng như vậy, vợ hắn vừa rồi còn miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh nháy mắt sụp đổ, ôm con gái ngồi quỳ trên đất, đau đớn khóc thành tiếng.
Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng an ủi cô: "Chị dâu đừng khóc, tình huống của bác sĩ Trương chỉ vừa chuyển xấu, còn đang cứu chữa, nhất định không sao đâu."
Vợ hắn lắc đầu, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng gắt gao ôm con gái, giãy giụa đứng lên dưới sự nâng đỡ của đồng nghiệp, tiếp tục thất tha thất thểu đi về phía trước.
"Chị dâu, bên này."
Mắt thấy đồng nghiệp mình mang theo vợ con lên lầu, Trương Hải Tường mờ mịt đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn tay mình.
Xảy ra chuyện gì vậy......
Trong lòng dường như hiểu được gì đó, theo bản năng đi tới thang máy, cửa thang máy vừa vặn đóng lại, Trương Hải Tường lại xoay người chạy thang bộ.
Hắn chạy rất nhanh, cũng rất gấp.
Rốt cuộc cũng chạy tới tầng giải phẫu cao nhất.
Khi hắn chạy lên từ thang bộ, vừa vặn đụng phải mình đang đeo ống thở tái nhợt nằm trên giường, được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
—— Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Thời Thanh và Mông Khanh bước ra từ bên trong, mấy người đi đằng sau đều không thấy họ.
Thời Thanh bước nhanh, kéo Mông Khanh đi tới trước mặt Trương Hải Tường.
"Là hắn."
Cả người Trương Hải Tường phát run, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thanh niên trước mặt vừa mới hỏi đường hắn ban nãy: "Hắn, Trương Hải Tường, bởi vì công tác liên tục mười lăm tiếng đồng hồ, lao lực quá độ."
"Lúc đang phẫu thuật ngã luôn trên bàn giải phẫu, hôn mê khoảng chừng hơn nửa tháng, luôn làm Quỷ Y tới giờ, coi như thọ mệnh được tính tới hôm nay đi."
"Hưởng thọ 35 tuổi, nguyên nhân chết: Lao lực mà chết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro