6

"Tần Vân Sinh, em muốn ăn cái này."

"Tần Vân Sinh, em muốn ăn cái kia."

"Tần Vân Sinh, em muốn ăn trái cây."

"Tần Vân Sinh, vai em mỏi quá xoa bóp cho em."

"Tần Vân Sinh, em muốn đi hát, tối nay anh đi hát với em đi."

Đây là những yêu cầu Tiểu Hầu tước đưa ra trong ngày đầu tiên chính thức yêu đương.

Sáng hôm sau, viện Khoa học không chỉ biết được tin "Tôi hết độc thân rồi" do Thời Thanh thông báo, mà còn bị nhồi một miệng thức ăn cho chó.

Bản thân người viện Khoa học tương đối thoải mái, đặc biệt là mấy ai lên tới cấp bậc giáo sư.

Tuy trước đó mọi người đều biết Thời Thanh là một giáo sư từ ngoài vào, nhưng từ ngoài vào thì hắn vẫn là giáo sư.

Hơn nữa ai cũng biết thực lực của Thời Thanh, làm việc nghiêm túc không thể kêu được hắn ló mặt, nhưng lúc chia phần thưởng chia công lao tuyệt đối có mặt hắn.

Khó chịu là đương nhiên, nhưng không có biện pháp, ai kêu người ta là quý tộc chứ.

Dù sao vị đại gia này không quấy rối là được.

Kết quả hôm nay vị đại gia này vẫn không làm gì như trước đây, nhưng sai sử bạn trai lại sai không ngừng nghỉ.

Chính hắn thoải mái dễ chịu ngồi một bên đọc sách, còn quân nhân cao lớn cường tráng lại chỉ có thể nghe lệnh hắn chạy tới chạy lui, thê thảm.

Tuy rằng không chạy tới đổ mồ hôi, nhưng trên cơ bản là không dừng lại.

Chọc cho người khác không nhịn được liếc mắt nhìn qua.

Còn nhịn không được đồng tình với Tần Vân Sinh.

Có người lặng lẽ phun trào: "Đây thật sự là đang yêu đương với bạn trai sao?"

Thật sự không phải mua người hầu rồi điên cuồng sai sử sao?

Lúc trước khi Tần Vân Sinh tương đương với nửa cái bảo tiêu cũng chưa thảm tới vậy.

Bởi vì chuyện Thời Thanh ra mặt đối chứng với Đàm Minh Nghĩa, nên giờ bọn họ không dám nói năng lung tung về cái vị giáo sư Thời thâm tàng bất lộ này, sợ không cẩn thận một cái đã bị vả mặt.

Nhưng không bàn tán chuyện công việc, thì bàn chút chuyện sinh hoạt chắc không thành vấn đề đi.

Lịch sử đen của giáo sư Thời thật sự là quá nhiều quá nhiều, tội lỗi khó viết hết nan tre.

Hiện tại, hắn lại nhiều thêm một tội, đó là không coi bạn trai như người mà sai sử.

Mấy người ra ngoài đi WC lầm bầm bàn tán trên hành lang, Tần Vân Sinh rửa sạch trái cây cũng trở lại.

Thấy bọn họ đang nói về Tiểu Hầu tước, chân mày cương nghị của quân nhân liền nhăn lại.

Làm quân nhân, thiên tính của hắn liền ẩn chứa trách nhiệm.

Tuy bản thân bị bày mưu, nhưng Thời Thanh thật sự không buộc hắn đồng ý, là chính hắn không chịu được dụ hoặc.

Nếu đã đồng ý rồi, vậy thì Thời Thanh là bạn trai hắn, hắn nên thực hiện được trách nhiệm bảo vệ bạn trai mình.

Huống chi, Thời Thanh nào có như họ nói.

Khi chỉ có hai người ở chung, tuy hắn có chút không khách khí nhưng tuyệt đối không đi quá đà.

Chỉ hơi nhõng nhẽo một chút, khó ở một chút, ăn cái gì cũng kén một chút, thích sai sử một chút mà thôi.

Bản tính vẫn rất tốt.

Trước đây bị nói thành như vậy, chắc là bởi mọi người chỉ thấy mặt ngoài xấu tính chứ không chú ý tới nội tâm thật sự của hắn.

Quân nhân đi nhanh tới, cũng không trốn tránh, trực tiếp tới trước mặt mấy người kia.

"Mọi người hiểu lầm rồi."

Mấy người đang nhiều chuyện đột ngột nhìn thấy đương sự xuất hiện: "!!!"

"... Anh, anh Tần..."

Tần Vân Sinh nhìn biểu cảm dè dặt của họ, nghiêm túc mím môi, nghiêm túc giải thích: "Thời Thanh không phải như mọi người nói, em ấy chỉ hơi trẻ con, bọn tôi vừa mới chính thức yêu đương nên em ấy muốn khoe khoang cho tất cả mọi người đều biết thôi."

Mấy người kia: "Đúng đúng đúng."

Tần Vân Sinh: "Mặc dù bình thường em ấy không đáng tin một chút nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng như mọi người nói, chỉ tại trẻ con nên chưa hiểu chuyện lắm."

Mấy người: "......"

Trẻ con??

Trẻ con???

Anh gặp đứa nhỏ nào lớn như vậy rồi hả??

Trẻ con nhà ai mà lên làm giáo sư được vậy??

Nhưng đối mặt với quân nhân nghiêm túc, quân trang thẳng tắp, tùy tiện đứng thẳng cũng hiển lộ cương nghị, bọn họ vẫn trái lương tâm gật đầu.

"Không sai không sai, chúng tôi cũng cảm thấy vậy đó."

Tần Vân Sinh tiếp tục: "Có lẽ mọi người có chút hiểu lầm về em ấy, nhưng trước khi mọi chuyện còn chưa được xác thật vẫn đừng có bàn tán, miễn cho ai đó nghe nhầm đồn bậy."

Mấy người kia lại lần nữa: "......"

Giáo sư Thời còn phải dùng "nghe nhầm đồn bậy" sao??

Đấy không phải sự thật rành rành sao??

Nhưng nhìn bạn trai tân nhiệm của giáo sư Thời cau mày chờ bọn họ trả lời, bọn họ vẫn miễn cưỡng cười một cái.

"Anh Tần... Nói đúng lắm."

Tần Vân Sinh không phải không nhìn ra miễn cưỡng trên mặt họ, nhưng người ta không tin, hắn cũng không thể ấn đầu ép tin.

Quân nhân nhíu mày, sắc mặt càng nghiêm túc.

Hắn nghĩ tới Thời Thanh.

Đó là một người nếu bạn không thích hắn, hắn sẽ càng làm cho bạn không thích, cái hắn nghĩ đến không phải nỗ lực khiến bạn hết ghét hắn, mà là bạn không thích cái gì, chán ghét cái gì, hắn sẽ đi làm cái đó.

Điển hình của loại người không chọc cho người ta tức chết thì cũng là ghê tởm tới chết.

Vì thế mọi chuyện biến thành dáng vẻ như bây giờ, gần như toàn bộ viện Khoa học Kỹ thuật đều cảm thấy hắn là kẻ rất phiền phức, xấu tính, còn ké thành quả của mọi người.

Tuy biết Thời Thanh không để bụng nhưng Tần Vân Sinh làm bạn trai mới của hắn, vẫn phải có chút bức bối thay hắn.

Rõ ràng bản lĩnh đầy mình, lại bị coi như phế vật.

Rõ ràng tâm địa không xấu, lại bị trở thành nhân vật phản diện.

Rõ ràng yếu ớt chạm cái là đau, lại không ai phát hiện, chỉ thấy hắn ra vẻ, thấy hắn xấu xa.

Một người như Thời Thanh, nếu không phải vì hắn vô tình đụng đau, chỉ sợ đời này, hắn cũng sẽ như mấy người đó.

Luôn cho rằng Thời Thanh chính là người như vậy, yên lặng chờ làm xong nhiệm vụ liền nhanh chân bỏ của chạy lấy người.

Mấy người kia thấy Tần Vân Sinh đứng ở chỗ cũ, ánh mắt thâm thúy không biết nghĩ đến cái gì, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng đẩy ra một người.

Người này xấu hổ gãi gãi đầu, cổ họng tắc nghẽn hỏi Tần Vân Sinh: "Anh Tần này, anh thật sự quen giáo sư Thời hả?"

Quân nhân lấy lại tinh thần, nghiêm túc gật đầu. "Đúng."

"Vậy, vậy, vậy chúng tôi nhất định ủng hộ hai người, nhưng mà anh Tần, anh không cảm thấy hình thức ở chung của anh với giáo sư Thời có hơi sai à?"

Ở trước mặt đương sự nói bậy sẽ làm con người ta ngại ngùng, nói chuyện cũng bị nói lắp, người nọ uyển chuyển:

"Yêu đương, không phải là thấu hiểu nhau, chăm sóc nhau sao?"

Tuy rằng Thời Thanh mới thông báo yêu đương với Tần Vân Sinh chưa đến một ngày, nhưng hình thức ở chung của hai người đã quá rõ ràng.

Hoàn toàn là Tần Vân Sinh đơn phương chăm sóc Thời Thanh.

Mà Thời Thanh còn đặc biệt đúng lý hợp tình sai sử người ta.

Yêu nhau bình thường, có lẽ không phải như thế đâu.

Tuy Thời Thanh làm ra chuyện như vậy bọn họ không thấy kỳ quái, nhưng Tần Vân Sinh......

Dù ngày thường hắn nói chuyện rất hòa khí, cũng rất thích cười, nhưng khí thế trên người đã đủ làm người đối diện phải cẩn thân, lại nhìn thân thể rắn chắc cùng cặp mắt thâm thúy kia.

Khi mặt hắn không tỏ vẻ gì đứng lặng yên một chỗ, thật sự khiến người khác kính sợ vô cùng.

Một người đàn ông nhìn thế nào cũng rất rất kiên cường, đối với yêu cầu của Thời Thanh lại thuận theo như vật nuôi trong nhà.

Cái, cái này không hợp lý...

Hắn lại cẩn thận tiếp tục nói: "Chuyện yêu đương này á, tôi cũng trải qua mấy lần, phải đối tốt lẫn nhau mới lâu dài, anh Tần thấy đúng không?"

Tần Vân Sinh không ý thức được trong mắt người nọ mình là hình tượng thế nào, hắn chỉ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

"Không sai."

Hắn nói thống khoái như vậy, thật sự làm người vắt hết óc uyển chuyển nhắc nhở Tần Vân Sinh ngây ngẩn.

Thấy hắn không biết nói cái gì, một người khác chờ không kịp, dứt khoát tiến lên, nói trắng ra:

"Anh Tần, quan hệ của chúng ta cũng không tồi, bọn tôi rất kính trọng anh, anh có người mình thích đương nhiên tụi này lấy làm vui vẻ, nhưng anh không cảm thấy thái độ giáo sư Thời đối với anh có hơi quá đáng sao? Cả ngày nay cậu ta đều kêu anh chạy đi chạy lại khắp nơi."

Chăm sóc người yêu không thành vấn đề, nhưng mà đây nào phải chăm sóc, căn bản là cung phụng.

Có một người luôn không lên tiếng, thấy hai người kia nói như vậy Tần Vân Sinh vẫn không giận, mới cẩn thận mở miệng:

"Anh Tần, anh không phát hiện dù hai người quen nhau nhưng hình thức ở chung của anh với giáo sư vẫn như trước đây sao?"

Tần Vân Sinh bị câu này nói đến chấn động.

Đúng vậy, bọn họ xác nhận quan hệ, nhưng thái độ của Thời Thanh đối với hắn y hệt trước đây.

Giống như trước, sai sử hắn như chân chạy vặt, đúng lý hợp tình muốn hắn làm cái này làm cái kia, chờ đến hắn rảnh rỗi, lại vênh váo tự đắc yêu cầu hắn xoa vai đấm lưng.

Trước đó hắn cũng ngẫu nhiên nảy sinh bất mãn, nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến hắn giấu đi, lãnh ngạnh tiếp tục làm việc.

Nhưng hiện tại, ý thức được trước khi yêu đương với sau khi yêu đương thái độ của Thời Thanh vẫn không biến hóa, vẻ mặt quân nhân dần dần biến hóa.

Mắt hắn tối sầm, lộ ra nét suy tư:

"Chẳng lẽ......"

Mấy người kia đều vui vẻ, cho rằng hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ, căng thẳng lại chờ mong nhìn hắn.

Tần Vân Sinh: "Chẳng lẽ trước đó Thời Thanh đã thích tôi sao?"

Mấy người kia: "???"

Mấy người kia: "......"

Không phải, kết luận này rốt cuộc làm sao đúc kết ra được vậy??

Đâu ra người nào thích ai lại như thế!

Quân nhân căn bản không chú ý tới bọn họ, không thể kiềm chế lâm vào tự hỏi.

Bây giờ nhớ lại, sợ là Thời Thanh đã đối xử với hắn bất đồng với người khác từ sớm.

Hắn sẽ đúng lý hợp tình yêu cầu mình làm cái này làm cái kia, mềm yếu vô cớ gây rối.

Nhưng đối với người khác, hắn lại không nhiều lời một chữ, đương nhiên cũng không đi yêu cầu người khác làm cái gì.

Còn chẳng phải trong mắt Thời Thanh, hắn khác với người ta sao?

Hơn nữa trước đây bọn họ có chút hiểu lầm, nếu là người bình thường sẽ không chịu phủ nhận, còn một mực chắc chắn thông báo bọn họ có tình cảm sao?

Tuy rằng nhìn qua Thời Thanh là đang cố ý chọc giận hắn, nhưng nào có cái cách chọc tức người khác mà cũng kéo mình xuống nước?

Tuyên bố yêu đương với hắn, đối với Thời Thanh tuyệt đối không có chỗ tốt.

Tuổi của Thời Thanh, cũng nên yêu đương, như lại đi đâm đầu quen bạn trai, sau này hắn còn yêu đương gì nữa.

Chuyện công khai yêu đương theo ý từ một phía của Thời Thanh, người hưởng lợi duy nhất là Tần Vân Sinh hắn đây.

Chân mày cau lại của quân nhân dần dần buông lỏng.

Trong mắt hắn, cũng mang theo một chút dịu dàng cùng thương tiếc.

"Thì ra em ấy đã thích tôi sớm như vậy."

Trước đó Thời Thanh còn nhắc đi nhắc lại mình là kiểu hình em ấy thích nhất, nhưng đều bị mình bỏ qua.

Thật ra, lời em ấy nói đều là thật lòng đi?

Mấy người kia: "???"

Nếu bọn họ biết Tần Vân Sinh đang nghĩ cái gì, nhất định tóm vai hắn điên cuồng lắc cho hắn tỉnh táo lại.

Thái độ Thời Thanh đối với Tần Vân Sinh càng ác liệt là bởi vì hắn ghi hận, ghi hận Tần Vân Sinh có qua lại với Thời Di Di.

Hắn không sai sử người khác đó là bởi vì người khác đều đứng đắn làm việc, không phải đặc biệt tới đây để bảo vệ Thời Thanh.

Sự thật rành rành, tại sao đi qua đầu óc của Tần Vân Sinh lại bẻ lái một cái gắt như vậy??

Đương nhiên, hiện tại bọn họ còn không biết trong đầu Tần Vân Sinh nghĩ gì, nhưng cũng không cản trở họ bày ra biểu tình anh da đen chấm hỏi đầy mặt.gif.

Cái gì gọi là Thời Thanh đã sớm thích hắn???

Quân nhân này thật sự không mù sao???

Giáo sư Thời đối xử với hắn như vậy, còn nói thích hắn??

Tần Vân Sinh lại khoan khoái hệt như sau khi suy nghĩ thông suốt.

Kỳ thật tối hôm qua, cả đêm hắn đều không ngủ, vẫn luôn lo nghĩ quan hệ của mình với Thời Thanh.

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng nói thật, khi Thời Thanh cố ý yếu ớt lừa hắn, hắn thật sự có hơi dao động.

Dù Tiểu Hầu tước có nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày.

Nhưng gương mặt nóng lên, cảm giác tim đập thình thịch, vẫn vô cùng mới mẻ với Tần Vân Sinh.

Hắn vừa cảm thấy có bạn trai như Tiểu Hầu tước cũng khá tốt, vừa sợ Thời Thanh đang âm mưu gì đó.

Hai người vô luận là tính cách, sở thích, hay là công việc, đều cách nhau quá xa.

Xác suất Thời Thanh thật sự thích hắn cũng quá thấp.

Mà hiện tại, được mấy người này nhắc nhở, hắn mới ý thức được, có lẽ trước đây là Thời Thanh cố ý đối xử với hắn như vậy.

Quân nhân hơi nhếch môi, cười tới an tâm.

Hắn nói với mấy người kia: "Cảm ơn mọi người nói tôi biết Thời Thanh vẫn luôn thích tôi."

"Tôi có mua trái cây, chút nữa sẽ đem ra bàn lớn, mọi người muốn ăn cứ lấy, tôi đi trước đây."

Nói xong, quân nhân cao lớn, đi đường cũng luôn phảng phất nét cương nghị, soái khí nâng khóe miệng, tâm tình cực tốt rời đi.

Mấy người kia: "......"

"Anh ấy vừa mới nói cái gì?"

"... Hình như là, cảm ơn chúng ta nhắc nhở anh ấy giáo sư Thời vẫn luôn thích anh ấy......"

"Đây là mơ đúng không?"

***

【Đinh! Tần Vân Sinh độ bài xích: 65/100, ký chủ giỏi quá! Ký chủ siêu giỏi! Ký chủ giỏi nhất hành tinh! 】

Thời Thanh vắt chân ngồi trên sô pha, bộ dạng như đại gia nhìn máy tính:【Ta còn chưa làm gì, không cần khen ta, vô công không hưởng lộc.】

Hệ thống: 【A?】

Nó có chút ngơ ra.

Tỉ mỉ nhìn nhìn lịch sử giảm xuống của độ bài xích.

Hệ thống:【Nhưng mà độ bài xích vẫn giảm đều đều này.】

Thời Thanh:【À, cái này sao.】

Thời Thanh:【Không có gì đâu, bình thường, Tần Vân Sinh là tính cách này, không cần ta làm gì hắn cũng có thể tự não bổ xong một cuộc tình.】

Lần đầu tiên hệ thống gặp phải tình huống này, nó có hơi không load nổi.

Sau đó......

【Đinh! Tần Vân Sinh độ bài xích: 61/100】

Lần này nó thấy rõ ràng, ký chủ thật sự chưa làm gì.

Hệ thống kiểm tra vài lần, cũng chưa phát hiện số liệu có lỗi, chỉ có thể lải nhải trở về đợi xem tình huống.

Nhân loại thật đúng là kỳ quái quá.

Hệ thống đi rồi, Thời Thanh tiếp tục nhìn máy tính.

Hắn ngồi dựa tường, nói cách khác, người khác chỉ có thể nhìn thấy mặt hắn, cùng với lưng máy tính.

Nên hình ảnh đa số mọi người ở trong văn phòng nhìn thấy là:

Thời Thanh lười biếng ngồi trên sô pha, chân vắt lên bàn, tay ôm bịch bánh khoai tây, nhìn màn hình máy tính xem không chớp mắt.

Vừa xem, vừa ăn khoai tây.

Răng rắc răng rắc, răng rắc răng rắc.

Đáng giận, hắn nhất định là đang xem phim truyền hình cẩu huyết nào đó.

Quý tộc ác bá.

Nhưng không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám nói Thời Thanh lãng phí tài nguyên ngồi chơi trong lúc công tác như vậy là không đúng.

Người này thù dai, bị hắn ghi hận thì ngày tháng sau này coi như xong.

Vì thế, một đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Thanh thoải mái dễ chịu xem màn hình máy tính, vừa cầm lấy một ly coca cola sảng khoái uống.

Uống xong rồi, lại tiếp tục ăn khoai lát.

Răng rắc răng rắc, răng rắc răng rắc.

Lúc Thời Thanh răng rắc răng rắc ăn tới vui sướng, cửa bị mở ra.

Tần Vân Sinh tiến vào, đặt trái cây được rửa sạch sẽ lên bàn.

"Tôi có mua chút trái cây, mọi người lại ăn trái cây đi."

Văn phòng vang lên tiếng trả lời, đều là người trẻ tuổi, cũng đều tương đối hoạt bát, lập tức có người đứng dậy đi lấy trái cây.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Tần Vân Sinh đứng tại chỗ, nghiêm túc lại nhanh chóng chọn ra trái lớn nhất ngọt nhất, để tới trước mặt Thời Thanh.

Mà giáo sư Thời, hai mắt không rời màn hình, cứ vậy mở miệng, muốn người đút.

Nè! Bạn trai cậu cực khổ rửa trái cây lại tỉ mỉ chọn ra trái ngon nhất cho cậu ăn.

Kết quả cậu lại có thái độ kiểu này!?

Thẳng nam đều thấy đau lòng thay Tần Vân Sinh.

Nhưng đương sự không hề cảm thấy Thời Thanh qua loa với mình, hắn nhìn Tiểu Hầu tước nhìn chằm chằm máy tính.

Đương nhiên Tiểu Hầu tước đang nghiêm túc, con ngươi hắn thường ngày đen nhánh đẹp đẽ, kết hợp với làn da trắng nõn càng đẹp đẽ.

Mà hiện tại, bởi vì đang nhìn chằm chằm màn hình nên hai mắt càng sáng, nghiêm túc chuyên tâm giống như bên trong hàm chứa tinh quang.

Quân nhân nhìn nhìn nội dung trên màn hình.

Quả nhiên lại có một ít từ ngữ chuyên ngành hắn đọc không được.

Tuy xem không hiểu, nhưng hắn cũng rõ ràng Thời Thanh là có bao nhiêu lợi hại mới có thể xem hiểu mấy từ này.

Mà hắn nghiêm túc như vậy, lại bị người khác cho là không học vấn không nghề nghiệp.

Tưởng tượng đến đây, ánh mắt quân nhân nhìn người yêu càng dịu dàng.

Hắn nhìn Thời Thanh, chóp mũi nhỏ của Thời Thanh vì ánh sáng từ màn hình nên trông càng mỏng mảnh, môi ngược lại càng hồng hào.

Tần Vân Sinh trước đây không cẩn thận để ý mặt mũi người khác, nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện, mình trước đây ghét bỏ Thời Thanh mềm yếu thật sự giống như so sánh con cá không thể leo cây.

Trước kia sao hắn không phát hiện, dáng vẻ của Tiểu Hầu tước bản chất là yếu ớt, mềm tới nỗi động ngón tay cũng là hắn ai nha ai nha kêu đau.

Người như vậy, sinh ra là để được nâng trong lòng bàn tay yêu thương.

Tri thức của hắn lại không hề thua kém bất luận người chuyên nghiệp nào, lại bị người ta hiểu lầm.

Tuy Thời Thanh không sao cả, thậm chí còn thấy vui mừng.

Nhưng trên thế giới này làm sao có người bị hiểu lầm còn vui vẻ chứ?

Nói không chừng chỉ là trước kia đã tập thành quen, nên bây giờ mới không khổ sở.

Tưởng tượng đến đây, quân nhân liền hận không thể thu nhỏ Tiểu Hầu tước đáng thương lại đáng yêu, đặt vào túi, để hắn vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ không ai chăm sóc hắn.

Tần Vân Sinh cầm một trái quýt lên, cẩn thận lột hết chỉ trắng xuống đưa tới bên môi Tiểu Hầu tước.

Thời Thanh không chớp mắt nhìn màn hình, mở miệng, nhấm nuốt vài cái, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc nhăn thành một nhúm.

"Ưm...... Chua quá."

"Chua sao?"

Lúc mua quân nhân đã cân nhắc kỹ kích thước với màu sắc, nhưng không nghĩ tới sẽ mua phải trái bị chua, hắn vội vàng rút khăn giấy đưa tới bên miệng Tiểu Hầu tước:

"Nhả ra."

"Ăn nho cho đỡ chua một chút."

Thời Thanh lại không nhổ ra, nhăn mặt nuốt xuống, nuốt xong hắn xoay người đứng lên, dán lên vai Tần Vân Sinh.

Tiểu Hầu tước cười hì hì, gương mặt yêu nghiệt tràn đầy vẻ xấu xa, cho dù không có ánh sáng máy tính con ngươi cũng như hàm chứa sao trời như cũ.

Hắn bắt lấy tay Tần Vân Sinh, lôi kéo hắn qua phòng nghỉ.

Quân nhân có chút không rõ nguyên do, nghi hoặc:

"Làm sao vậy? Mệt rồi sao?"

Phòng nghỉ có sô pha bàn trà, mỗi ngày đều có người tới quét tước, cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.

Thời Thanh chen tay vào tay hắn, mềm mại kéo dài giọng: "Em muốn ngủ."

Tần Vân Sinh đã tiến vào trạng thái làm bạn trai: "Anh nhớ trong ngăn tủ có mấy cái chăn, em đắp chăn hẳn ngủ."

Nói rồi hắn liền muốn xoay người lấy chăn, Tiểu Hầu tước lại không buông tay, ngón tay mềm mại lôi kéo hắn, đưa hắn tới bên cạnh sô pha.

Mỗi lần hai người tiếp xúc, quân nhân đều bởi vì sợ tổn thương đến hắn nên không dám dùng chút sức, lúc này cũng giống vậy.

Cho dù hắn xua xua tay là có thể làm Tiểu Hầu tước buông tay, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo lực của Thời Thanh đi tới bên sô pha.

Con ngươi hắn phảng phất như mang theo ý cười, dựa vào tay vịn sô pha, hỏi người yêu nhỏ luôn rất tùy hứng: "Làm sao vậy?"

Thời Thanh đẩy hắn, làm quân nhân đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống sô pha mềm mại.

Tần Vân Sinh căn bản không kịp phản ứng, liền thấy Tiểu Hầu Tước cũng ngã xuống theo.

Hắn gần như lập tức điều chỉnh vị trí theo bản năng, vừa bảo đảm mình không làm hắn bị cần vừa vươn bàn tay thon dài, không dùng chút sức nâng thân thể mềm mại nghênh diện tiến tới, tránh cho Thời Thanh ngã đau.

Cứ như vậy, hai người đều thuận lợi ngã vào sô pha.

Quân nhân ở dưới, Tiểu Hầu tước ở trên.

Đôi môi hồng hào của Thời Thanh bất mãn mím lại, đầu ngón tay tinh tế mềm mụp chọc chọc quần áo Tần Vân Sinh.

"Trái quýt vừa rồi thật sự quá chua, bây giờ miệng em đều chua chết được, sao anh có thể mua tới trái quýt chua như vậy?"

Quân nhân có chút luống cuống với khoảng cách thân mật của cả hai, nhưng vẫn nỗ lực khống chế xúc động đỏ mặt trả lời:

"Anh mua dưới lầu, thấy màu sắc tưởng là trái ngọt, lần sau anh sẽ xác định là ngọt rồi mới mua về."

"Vậy không được, anh làm em chua quá, mau mau bồi thường em."

Tiểu Hầu tước không buông tha, chỉ là lần này khác trước, tuy hắn nói bồi thường, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đều là nét cười xấu xa, ánh mắt nhìn Tần Vân Sinh... Cũng đều là nét cười xấu xa.

Quân nhân đã nhận ra thái độ của hắn có chút không đúng, hơi mờ mịt lại hơi nghi hoặc, còn không đợi hắn hỏi ra miệng, Thời Thanh đã thoáng đứng dậy.

Hắn kéo lớn khoảng cách giữa hai người, một tay đè lên vai quân nhân, một tay dừng trên cổ áo quân nhân.

Kéo cổ áo, làm hắn không thể không tới gần mình.

Giây tiếp theo, Tần Vân Sinh nhìn gương mặt người yêu nhỏ gần trong gang tấc, đột nhiên mở to mắt.

Thời Thanh buông hắn ra: "Anh nếm thử, chua không?"

Vài giây sau, quân nhân cương nghị đỏ mặt nỗ lực chịu đựng sức nóng trên mặt, đỏ cả tai, ấp úng mở miệng:

"Ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei