8

Sa mạc hoang vắng, Ân Minh Tranh lẻ loi một mình đi trên đó.

Một mảng sa mạc này là địa bàn của Trùng tộc, bởi vì dân cư thưa thớt cho nên Trùng tộc trông giữ cũng không nhiều lắm, hắn tận lực hành động kín đáo, một khi có Trùng tộc phát hiện, hắn liền lập tức ra tay diệt khẩu.

Hắn ra tay mới phát hiện, năng lượng dị năng của mình cao hơn trước không ít, lực khống chế cũng hơn xa lúc trước.

Ân Minh Tranh ngay lập tức liền nghĩ tới mười mấy ngày nay Thời Thanh vẫn luôn ỷ vào mấy tấn thể trọng đè ở trên người hắn , buộc hắn dùng dị năng bế mình đi ăn cơm, muốn ôm một cái.

Tắm rửa, muốn ôm một cái.

Đi ngủ, muốn ôm một cái.

Cậu giống như là một bé con, không có lúc nào là không làm nũng muốn người ôm.

Nhưng sau khi biết Thời Thanh mấy nghìn năm nay sống như thế nào, Ân Minh Tranh lại không thể không thừa nhận, cậu bé như vậy khiến hắn một chút cũng không phiền chán.

Ngược lại, còn có một chút thương tiếc.

Nhìn đám Trùng tộc cấp thấp ba chân sáu mắt chưa kịp kêu lên một tiếng nào đã bị mình làm cho thành một đống tro tàn, Ân Minh Tranh trước mắt lại phảng phất hiện xuất hình ảnh thiếu niên ngoan ngoãn dính người sau khi tỉnh lại không thấy hắn liền hiện ra biểu tình mờ mịt .

Thời Thanh đã nói với hắn, phi thuyền vẫn luôn hướng về phía trước đi lên, bởi vì Lam Tinh có sức hút của trái đất tác động, nên phi thuyền đi lên vô cùng chậm chạp, không giống như là những loại người máy móc đó có thể nhẹ nhàng đi từ trên xuống dưới, một ngày trước khi Ân Minh Tranh trốn thoát, thiếu niên còn nói qua, chỉ còn lại có một ngày bọn họ liền có thể rời đi khỏi Lam Tinh.

Cũng bởi vì câu nói này, Ân Minh Tranh nguyên bản còn dự định sắp xếp ổn thỏa rồi rời đi mới có thể chọn bí quá hoá liều, nhân lúc Thời Thanh vừa mới học được cách ngủ vào ban đêm ngày đầu tiên, trốn khỏi phi thuyền.

Hắn hiện tại đã không còn suy nghĩ Thời Thanh sau khi tỉnh lại có thể hay không phái người tới đuổi giết mình.

Lúc ấy phương pháp giải quyết tốt nhất chính là giết Thời Thanh, cách giải quyết này có thể tránh được họa lớn, nhưng Ân Minh Tranh lại không ra tay được.

Coi như bị cái gì kích thích, bản chất của hắn cũng vẫn là anh hùng nhân loại ôn hòa thiện lương.

Không giết phụ nữ và trẻ con là điểm mấu chốt, mà Thời Thanh cho dù địa vị của cậu có cao cỡ nào, cấp dưới nhiều cỡ nào, năng lực lại mạnh bao nhiêu, mấy ngày nay ở chung cũng làm Ân Minh Tranh nhận định đây chỉ là một đứa bé.

Giống như là lúc trước đối với Thời Thanh nói như vậy: Cậu bé mấy nghìn tuổi.

Đêm thứ nhất rời khỏi phi thuyền, Ân Minh Tranh ngủ cũng không tốt.

Mười mấy ngày nay Thời Thanh quả thực không có lúc nào là không dính ở trên người hắn, rõ ràng chỉ ở chung hơn mười ngày, lại giống như ở chung mười mấy năm dài như vậy.

Thời Thanh giống như chiếc bánh dẻo lớn gắt gao dính bản thân vẫn là hữu dụng mười phần.
Không còn thiếu niên người ngoài hành tinh mềm mại ôn nhuận như là chó con ở trong lồng ngực của hắn cọ tới cọ lui.

Cũng đã không còn hắn vừa hơi động đậy, đã bị người bên cạnh giống như bạch tuộc ôm chặt.
Ân Minh Tranh nửa đêm tỉnh rất nhiều lần, luôn cảm thấy trong lồng ngực vắng vẻ, giống như là thiếu cái gì đó.

Hắn nửa tỉnh nửa mê nghe được động tĩnh trong rừng cây có chim chóc bay qua, đều sẽ vươn tay theo thói quen muốn vỗ nhẹ thiếu niên dỗ cậu.

Đương nhiên, tay vươn lên chỉ vỗ vào không khí, người cũng từ trong giấc ngủ mở bừng mắt.

Ân Minh Tranh từ trước vẫn luôn cảm thấy mình không thích nam nhân, nhưng lúc trải qua vô số lần cùng bé con người máy Thời Thanh thân mật, một loại cảm xúc quan trọng của nhân loại bỗng dưng xuất hiện ( chắc là tình yêu ), hắn cũng không xác định được tính hướng của mình.

Như vậy sau vài lần quay đi quay lại lăn lộn, trời đã sáng, hắn cũng chỉ có thể thở dài, tâm tình phức tạp tiếp tục lên đường.

Cùng lúc nội tâm của hắn thổi qua vô số suy nghĩ, trên mặt vẫn như cũ trầm tĩnh ổn trọng lên đường, tại nơi mà hắn không nhìn thất, Thời Thanh đang ngồi ở phi thuyền nhỏ của cậu, trong miệng ngậm ống hút, một bên uống "Nước trái cây" một bên điều khiển phi thuyền không xa đuổi theo phía sau Ân Minh Tranh.

Cùng Ân Minh Tranh lên đường vào ban ngày, buổi tối ngay tại chỗ nghỉ ngơi, dãi nắng dầm mưa không giống nhau, Thời Thanh ở trong phi thuyền muốn cái gì có cái đó, chỉ cần thoải mái dễ chịu nằm, là có thể vẫn luôn đi theo sau nam nhân phía trước.

Như vậy đuổi theo một ngày, cậu cảm giác có chút nhàm chán, bắt đầu chọc hệ thống: 【 Tao là tân thủ, đây là thế giới thứ nhất , theo lý thuyết mà nói, chúng mày chắc hẳn phải có quà dành cho tân thủ chứ. 】

Hệ thống do dự nói:【 Có thì cũng có, nhưng đây là khen thưởng của thế giới thứ nhất, làm nhiệm vụ thành công mới có thể cho. 】

Thời Thanh vừa nghe nó nói xong với cái ngữ khí kia liền biết hệ thống có quyền hạn ban thưởng sớm, lập tức cười, hướng dẫn từng bước: 【 Mày cảm thấy tao sẽ không hoàn thành nhiệm vụ sao? 】

Hệ thống nhìn độ bài xích 60, thật cảm thấy có chút nghi hoặc.

Tuy rằng nói độ bài xích từ 50 trở xuống thì sẽ không bị trục xuất khỏi thế giới này, nhưng độ bài xích kia càng xuống thấp càng khó giảm......

Thời Thanh giống như bị hệ thống trầm mặc kích thích , ngữ khí mất mát: 【 chẳng lẽ mày không tin tưởng tao như vậy sao? Chẳng lẽ mày thật sự cho rằng tao mười mấy ngày nay chỉ lo trầm mê sắc đẹp, chiếm tiện nghi của đại bảo bối sao? Chẳng lẽ tao ở trong lòng mày chính là loại người chỉ lo vui chơi thôi sao! 】

Hệ thống đáng yêu lập tức liền luống cuống.

【 không phải ký chủ, đương nhiên không phải, ngài sẽ không trầm mê sắc đẹp, chỉ lo vui chơi, tôi hiện tại liền đem phần thưởng cho ngài!! 】

Nói xong, nó đem một cái bình ngọc màu trắng lấy ra đưa cho Thời Thanh.

【 đây là phấn hoa mê dược, chỉ cần rải lên một ít, người thực lực cao đều sẽ ngủ say, trong quá trình ngủ mơ có thể đề cao tinh thần lực, trị liệu thân thể, có tác dụng trong năm giờ. 】

Thời Thanh cầm bạch ngọc bình, biểu tình mất mát đột nhiên chuyển hóa thành sắc mặt vui vẻ, khẽ dựa vào ghế, 【 đồ ngốc. 】

【 Tao chính là loại người trầm mê sắc đẹp chỉ lo vui chơi đó. 】

Hệ thống: 【...】

Hệ thống: 【 oa, oa, oa......】

【 Được rồi, đừng khóc đừng khóc, nếu tao đã cầm phần thưởng rồi, nhiệm vụ này nhất định hoàn thành. 】

Thời Thanh đem bình ngọc màu trắng ném lên trời, lại bắt được, lại ném lên, lại tiếp được.

【 thứ này tao có thể dùng để làm cái gì đây......】

Khóc xong, được dỗ dành xong hệ thống cũng mau chóng tích cực đưa ra chủ ý: 【 ký chủ có thể dùng để đối phó với Trùng tộc, chỉ cần rắc lên một chút, là ngài có thể muốn làm gì thì làm! 】

【 muốn làm gì thì làm......】

Ngón tay Thời Thanh thon dài trắng nõn, thong thả cầm nắm bình ngọc, một đôi mắt màu bạc, dần dần lộ ra vẻ suy tư gì:

【 Mày nói không sai, muốn làm gì thì làm. 】

Ý kiến của hệ thống ít khi được tiếp thu, bỗng nhiên lại được, nó vui mừng như ăn tết vậy.

Nó liền biết, nó vẫn vô cùng hữu dụng!

***

Ân Minh Tranh tâm tình phức tạp phát hiện, từ đêm ngày thứ hai sau khi lên đường, tuy giấc ngủ của hắn bắt đầu bình thường, nhưng cũng bắt đầu cùng người máy đó giao lưu trong mộng đẹp (mộng xuân).

Trong mộng, hắn phảng phất lại trở về trên phi thuyền như trước đấy.

Thiếu niên người ngoài hành tinh như bánh dẻo dựa vào trong lồng ngực hắn, như là một con mèo nhỏ nghịch ngợm kéo khóa áo của hắn.

Mà chờ đến ngày thứ hai, Ân Minh Tranh liền phát hiện giấc mơ của hắn là lúc ở trên phi thuyền mỗi ngày đều bị trêu chọc đến mức chịu không nổi mà buông súng đầu hàng. (Mộng xuân)

Có thể biết được, đối với Ân Minh Tranh luôn thanh tâm quả dục chưa từng làm loại chuyện này, hơn nữa lần này lại còn là mơ mộng về một nam nhân khác là đả kích không gượng dậy nổi.

Sau khi trời tối, trên sa mạc, Trùng tộc dần dần ít đi, Trùng tộc cấp thấp bởi vì chỉ lo tiến hóa giá trị vũ lực, đầu óc cùng thị lực liền phát triển bình thường, nên ban đêm, chính là thời gian nghỉ ngơi của chúng nó .

Ân Minh Tranh là dị năng giả nên năng lực nhìn trong đêm cũng không tệ lắm, hắn tìm được một mảnh đất trũng, ở phía trên trải quần áo, liền miễn cưỡng coi như là giường.

Lại bố trí ở xung quanh tấm vải mấy cái bẫy, bảo đảm khi có Trùng tộc tới gần hắn có thể lập tức tỉnh lại, nam nhân lúc này mới nằm ở trên mặt đất, bởi vì biết đêm nay khẳng định còn tiếp tục nằm mơ, tâm tình của hắn có chút phức tạp.

Không phải bởi vì kháng cự, mà là bởi vì hắn đã nhận ra đáy lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.

Nhưng thời gian của hắn không nhiều lắm, ở trên sa mạc này nhiều nhất là dừng lại một ngày, nguy hiểm cùng nhân tố không xác định được liền xuất hiện nhiều hơn, hắn nhất định phải nhanh chóng đi vào giấc ngủ bổ sung thể lực, cũng may ngày tiếp theo trôi qua yên ổn.

Ân Minh Tranh hô hấp dần dần nhẹ nhàng, nhưng tay của hắn vẫn trước sau luôn nắm chặt, một khi có gió thổi cỏ lay, nam nhân nhìn qua tưởng chừng như đang ngủ say liền tung ra sát chiêu.

Trên sa mạc gió thổi phất qua mặt nam nhân.

Một cái phi thuyền loại nhỏ lặng yên không tiếng động bay qua đầu hắn.

Rõ ràng một chút âm thanh cũng không phát ra, Ân Minh Tranh lại giống như cảm nhận được trong không khí có cái gì không đúng lắm, mí mắt hơi hơi nhăn lại, phảng phất ngay sau đó liền có thể mở mắt ra.

"Hô ——"

Thời Thanh hết sức quen thuộc thổi bay phấn hoa trong lòng bàn tay xuống phía dưới.

Ân Minh Tranh đang nhíu mày, lúc sau dính phải phấn hoa liền chậm rãi hạ xuống , một lần nữa tiến vào giấc ngủ sâu.

Hệ thống trơ mắt nhìn Thời Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, trực tiếp chui vào trong lồng ngực của nam nhân , thoải mái dễ chịu điều chỉnh tốt tư thế.

Nó nghẹn rồi lại nghẹn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được: 【... Ký chủ, tôi cảm giác như vậy không tốt lắm. 】

【 Tại sao lại không tốt nha? Tao cái gì cũng không làm a. 】

Thời Thanh hưởng thụ đè lên người Ân Minh Tranh, híp mắt bắt đầu chuẩn bị ngủ: 【 Mày xem đi, tao cũng không làm cái gì với hắn. 】

Hệ thống không còn lời gì để nói.

Được, Thời Thanh sẽ không đối với Ân Minh Tranh làm cái gì.

Nhưng Ân Minh Tranh sẽ làm nha!!

Đã sớm ở chung hơn mười ngày cùng thói quen với Thời Thanh sớm chiều tiếp xúc, nam nhân trong lúc ngủ mơ cảm nhận được thân mình mềm mại tiếp cận, hắn mơ hồ là theo bản năng duỗi tay ra đem người ôm vào trong lồng ngực, cứ như vậy nhắm hai mắt bắt đầu làm theo thói quen.

Hệ thống mắt đầy màn che yên lặng đi đến kho tìm sách Phật mà mình trữ được.

【 đạo khả đạo, phi thường đạo......】

【 danh khả danh, phi thường danh......】

****

Cứ như vậy gian ( thoải ) khó ( mái ) vất ( tốt ) vả ( đẹp ) vài ngày sau, Ân Minh Tranh rốt cuộc đi tới trước cửa căn cứ của nhân loại.

Hắn cũng không che che dấu dấu, trực tiếp liền tùy tiện đi tới cửa.

Nghĩ cũng biết, lúc những người đó lúc mang hắn giao ra liền không nghĩ tới hắn có thể sống sót trở về, tự nhiên không có khả năng thực hiện thủ đoạn nào khác.

Cho nên hắn trực tiếp đứng ra, là tốt nhất.

Quả nhiên, Ân Minh Tranh vừa lộ mặt, người đầu tiên ở căn cứ kinh ngạc không thể tin được, tiếp theo chính là một cảnh mừng như điên.

"Ân tướng quân đã trở lại!!! Ân tướng quân đã trở lại!!"

"Cái gì?! Ân tướng quân thật sự đã trở lại?!!"

"Thật tốt quá, Ân tướng quân anh còn sống."

Tại một bầu không khí ăn mừng, Thời Thanh trốn ở trong phi thuyền quan sát bên này nhìn thất một người phụ nữ vẻ mặt tràn đầy vui sướng, nhu nhược đáng thương nhào vào trong lồng ngực Ân Minh Tranh .

Tuy rằng Ân Minh Tranh né tránh, nhưng nàng như vậy, không giống như là đơn thuần cao hứng quá mức mà không chú ý hành vi.

【 hệ thống, người này ai. 】

Hệ thống rà quét một chút: 【 Con gái duy nhất của Triệu tướng quân, Triệu tướng quân vẫn luôn muốn cùng Ân Minh Tranh liên hôn. 】

Nói xong, nó suy xét đến mấy ngày này Thời Thanh đối Ân Minh Tranh, còn thập phần nhân tính hóa bổ sung một câu:

【 ký chủ không cần để ý cô ta, nguyên cốt truyện nàng vẫn luôn không đắc thủ, về sau lại phản bội Ân Minh Tranh, còn đầu nhập vào Trùng tộc, cuối cùng bị Ân Minh Tranh tiêu diệt, xcậu như một tiểu Boss đi. 】

【 không thèm để ý, tao đương nhiên không thèm để ý. 】

Thời Thanh nhìn xa xa tới một mảng quần áo màu tro nhưng lại thấy nữ nhân ở giữa mặc quần áo màu trắng, 【 để tao đoán coi, thuộc tính của cô ta có phải Bạch liên hoa hay không ? 】

【 đúng vậy, chính là bạch liên hoa...... Ký chủ, ngài làm cái gì? 】

Thời Thanh nhảy xuống phi thuyền, vài cái đem quần áo trên người vừa xé vừa phá , lại bôi tro lên trên mặt, nhẹ nhàng gật gật gương mặt trắng nõn.

【 làm Bạch liên hoa. 】

Hệ thống bắt đầu cảm thấy không ổn.

Cảm nhận được trực giác không ổn, nó cơ trí trước tiên móc ra 《 Đạo Đức Kinh 》.

***

"Minh Tranh ca, em thật sự rất lo lắng cho anh, thật may mắn vì anh vẫn ổn, em trong khoảng thời gian này cơm cũng không ăn , mỗi ngày lo lắng hãi hùng nghĩ anh có thể đang chịu khổ hay không......"

Coi như Ân Minh Tranh né tránh chính mình, nữ nhân như cũ khóc nhu nhược đáng thương, người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ: "Anh gầy như vậy......"

Nàng nói xong liền nâng mắt lên muốn xem Ân Minh Tranh gầy nhiều hay ít, kết quả sau khi thấy rõ âm thanh trong cổ họng liền bị nghẹn lại .

Mười mấy ngày nay Ân Minh Tranh mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, bằng không chính là cùng Thời Thanh cùng nhau đi chơi, ngay cả ở trên sa mạc đều mỗi đêm có phấn hoa mê dược tăng tinh thần lực, nhìn so với trước khi rời khỏi căn cứ còn thấy khỏe mạnh hơn mấy phần.

Nữ nhân im lặng vài giây, lại tiếp tục câu chuyện , "Anh không có việc gì thì tốt rồi, anh không có việc gì em liền không lo lắng, khụ khụ......"

Bằng hữu đi theo nàng đã lâu lập tức phối hợp nói: "Ân tướng quân, mấy ngày này Diệu Diệu vì ngài ăn không ngon ngủ không yên, đều bị hành đến bệnh nặng."

Nữ nhân nhu nhược lắc đầu, "Em không có việc gì, em chỉ là......"

—— "Khụ khụ......"

Một tiếng ho nho nhỏ đột nhiên vang lên phía sau lưng bọn họ.

Ân Minh Tranh nguyên bản còn đang nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên xoay người.

Thời Thanh đứng ở trước cửa căn cứ không xa, quần áo trên người bị rách vài chỗ, gương mặt luôn luôn trắng nõn không nhiễm bụi bây giờ cũng nhiễm một ít tro, giờ phút này viền mắt còn hông hồng, đầy mặt ủy khuất khuất nhìn hắn.

Thấy Ân Minh Tranh nhìn sang, đôi mắt màu bạc của thiếu niên đong đầy nước, thân thể của cậu nhu nhược phảng phất bị gió thổi một cái liền ngã, nước mắt phảng phất như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Minh Tranh, khụ khụ......"

Ân Minh Tranh đại não trống rỗng, hắn thậm chí không kịp suy nghĩ tại sao Thời Thanh sẽ xuất hiện ở chỗ này, tại sao lại trở thành bộ dáng chật vật như vậy, cơ thể liền đi trước suy nghĩ một bước vội chạy đến, vài bước đã đi tới trước mặt thiếu niên, thuần thục đem cậu ôm ở trong lồng ngực, lại cởi áo khoác của mình xuống, che cho thiếu niên bởi vì quần áo bị rách mà lộ ra thân thể.

Hắn hơi há mồm, thanh âm như phát đau: "Thời Thanh......"

Thời Thanh mềm mại dựa vào trong lồng ngực hắn, một chút ý tứ chất vấn hắn đều không có, giống như là lúc ở trên phi thuyền, kéo dài âm điệu làm nũng: "Anh đi đâu vậy, Tôi tìm anh đã lâu."

Nói xong, cậu đặc biệt yếu đuối, đặc biệt giống bạch liên hoa hướng trong lồng ngực nam nhân cọ cọ, âm điệu mười phần mười ủy khuất, hu hu hu nói:

"Nơi này thật đáng sợ, Tôi gặp rất nhiều nguy hiểm, quần áo đều rách hết......"

Lời này nói ra có chút làm ra vẻ, nhưng đặt ở trên người thiếu niên phảng phất giống như hoàng tử nhỏ, Ân Minh Tranh chỉ cảm nhận được thương tiếc cùng áy náy, nhịn không được lại nắm thật chặt tay ôm lấy thiếu niên.

Mà Thời Thanh hu hu xong, còn liếc mắt một cái nhìn sang hồ ly bị mình đoạt đất diễn, nhìn đến khi nét mặt nữ nhân trở nên cương cứng, giây tiếp theo lại giống như bị sắc mặt khó coi của nàng dọa sợ giống như thỏ con rúc vào lồng ngực của nam nhân.

Nhu nhược, đáng thương, lại nhát gan:

"Oa...... Tôi sợ quá."

Hệ thống chứng kiến tất cả: 【......】 =-=

Biểu diễn tinh vi như thế, nếu không phải mấy ngày này nó tận mắt nhìn thấy Thời Thanh ban ngày chơi game ngủ ngon, buổi tối trầm mê sắc đẹp chiếm tiện nghi nói, nó liền thật sự tin.

Con người các ngài, kỹ thuật diễn đều tốt như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammei