Thời Thanh mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông ăn mặc chẳng ra cái dạng gì quỳ trước mình, lời nói ra cũng không đẹp bằng bộ đồ trên người.
Hắn đang nói: "Đại nhân, chỉ cần ngài có thể cho tôi biết cái vòng tay phỉ thúy kia bị mẹ tôi giấu ở đâu, tôi nguyện ý lấy phần thọ mệnh còn lại của mẹ tôi tới đổi!"
Thời Thanh hơi hơi híp mắt, nhanh chóng nhìn ký ức trong não bộ.
Thân phận của hắn ở thế giới này là đại ma vương, sẽ cố ý dụ dỗ mọi người lấy đi đồ vật trân quý tới đổi một thứ đồ khác, nhưng mà hắn có quy củ, chính là không đổi tiền.
Mà người phía dưới này, đang muốn dùng mạng của mẹ tới đổi cái vòng phỉ thúy kia.
Người đàn ông còn đang nói: "Tuy rằng hiện tại mẹ tôi là người thực vật, nhưng mà bà ta nhất định có tuổi thọ, đại nhân, ngài liền giúp tôi đi, hiện tại tôi thiếu nợ cờ bạc chỉ có mình mẹ tôi trả, bây giờ tự dưng biến thành người thực vật cũng không có biện pháp nói cho tôi biết cái vòng tay kia ở đâu, tôi chỉ cần cầm cái vòng tay đó đi mới có thể có tiền dùng thôi!"
Thời Thanh dựa ra sau, nhìn vận mệnh của người đàn ông nọ, nhướng mày: "Tuổi thọ của mẹ ngươi chỉ bà mới có thể đổi, ngươi muốn vòng tay, dùng chính đồ của ngươi tới đổi."
Người đàn ông ngây ngẩn cả người.
Cái này hoàn toàn không giống thông tin hắn nghe được chút nào.
Nhưng hắn quá sốt ruột: "Tôi đây, tôi đây có thể dùng cái gì tới đổi?"
"Để tôi ngẫm lại đã."
Thời Thanh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra ghét bỏ: "Ngươi không có lương tâm, lớn lên cũng không tốt, người cũng không chăm chỉ, thân thể cũng bởi vì hút DU nên mới kém như vậy, nhân phẩm càng bỏ đi, vì đánh bạc mà dám đẩy mẹ mình xuống lầu, có cái gì để đổi cho ta."
"Có! Có!"
Người nọ vừa nghe, càng thêm nóng nảy: "Tôi nhất định có, ngài không giúp tôi là tôi xong đời mất!"
"Được rồi, nhưng trực tiếp đổi vòng tay thì không được, ngươi dùng giọng nói của ngươi, trái lại đổi được thứ khác."
"Giọng nói......"
Người nọ nghĩ đến bọn đòi nợ bên ngoài, khẽ cắn môi, gật đầu: "Được! Giọng nói! Đại nhân, giọng của tôi có thể đổi cái gì?"
"Mẹ ngươi nuôi mèo đúng không."
Thời Thanh ngáp một cái.
Người nọ nghĩ nghĩ: "Hình như là nuôi một con, là bạn bà ta tặng."
"Chủng loại là gì ngươi còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ! Nhớ rõ! Mèo Chartreux nước Pháp*!!"
"Sau khi mẹ ngươi rời khỏi lúc ngươi bán hết tài sản trong nhà, cũng chỉ mang theo con mèo này cùng chung sống, nó biết vòng tay đặt ở nơi nào, ngươi có thể dùng giọng ngươi, đổi lại có thể nghe hiểu con mèo này nói gì, bất quá giọng của ngươi bị thuốc lá xâm nhiễm quá khó nghe, chỉ được đổi một câu, tự ngươi chọn đi."
Người đàn ông: "Tôi đổi!! Tôi đổi!!"
Cái vòng tay kia trước đó nghe được là trị giá mấy trăm con mẹ nó vạn, nhưng bởi vì là của ông cha đã chết của hắn để lại, cho nên nói cái gì bà cũng không chịu bán đổi tiền cho hắn đánh bài.
Thậm chí còn giấu vòng tay đi.
Lúc hắn ép hỏi hơi sốt ruột, mới đẩy bà xuống lầu.
Nghĩ đến sau khi có cái vòng tay này, không chỉ mỗi nợ bài bạc, hắn còn có thể cá mặn xoay người, trong mắt hắn liền tràn ngập hy vọng.
"Được."
Thời Thanh duỗi tay, cho hắn một tờ giấy: "Ký tên, giọng ngươi, đổi lấy nghe được một câu của con mèo Chartreux nước Pháp mẹ ngươi nuôi nói một lời."
"Chỉ cần ngươi hỏi con mèo xong một vấn đề, ngươi liền sẽ mất đi giọng nói, bất quá không quan trọng, nó sẽ nói cho ngươi thứ ngươi muốn biết."
Nam nhân gấp không chờ nổi ký xuống, hắn cũng không rảnh lo cái khác, vội vàng xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Lại vừa mở mắt, chính là chỗ ở của mẹ hắn.
Hắn mở cửa, thấy được con mèo kia.
Thời Thanh đang ngồi trên xà ngang trong phòng, lắc chân, ngâm ca, tâm tình tốt cực kỳ nhìn nam nhân kia đối mặt với bé mèo.
"Nhanh, nói cho tao biết, vòng tay mẹ nó ở nơi nào."
Mèo hé miệng:
"#¥#¥¥%*"
Người đàn ông một chữ cũng chưa nghe hiểu: "???"
Hắn muốn tiếp tục hỏi, lại phát hiện chính mình phát không ra bất luận âm thanh nào.
Thời Thanh vừa lòng nhìn người đó ách thanh, đầy mặt thất hồn lạc phách rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng nhảy xuống, ôm mèo vào trong ngực, sờ sờ đầu của nó.
"Đứa nhỏ ngoan."
"Tiếng Pháp nói thật tốt."
Thời Thanh ôm mèo đi trên đường, nhan sắc trời sinh, mang một cái áo dài thêu hoa nhỏ, ngồi chễm chệ trên tay chủ nhân.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng, cậu dừng lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính.
Bây giờ là đầu mùa thu, người đi đường mang áo khoác, mang quần bò, không quần bò thì cũng mang váy.
Còn Thời Thanh thì như cosplay.
Cũng may không ai nhìn thấy cậu nên không nhảy ra chụp ảnh gì.
Thời Thanh bình tĩnh nhìn mình trong kính: 【 Hệ thống, nói nghe, thế giới nghỉ phép này khác gì thế giới nhiệm vụ? 】
【 Đương nhiên là khác chứ. 】 hệ thống xông ra: 【 Kí chủ không phát hiện tướng mạo của cậu trong thế giới này là tướng mạo nguyên bản của mình à? 】
Thời Thanh phát hiện đúng là cái mặt của mình thật.
Thân hình thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, luôn phảng phất khí chất tao nhã.
Chỉ có điều không phải tóc ngắn, mái tóc dài màu đen bối một nửa, phần còn lại xõa sau lưng, làm khuôn mặt kia mang vẻ yêu mỵ hơn.
Cậu giơ tay tên đặt lên tấm kính, Ma Vương đứng đối diện hơi nhếch miệng.
Càng thêm tà khí.
Hệ thống cẩn thận nhắc nhở Thời Thanh: 【 Kí chủ, đây là thế giới nghỉ phép nên không cần để ý thiết lập tính cách, không cần phải tỏ vẻ bại hoại. 】
Thời Thanh nhíu mày, nghiêng đầu mỉm cười: 【 Ai nói với mày tao không bại hoại ? 】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh chậm rãi thả tay xuống, sờ sờ con mèo trong ngực: 【 Ôke, coi tình hình thế giới này đi. 】
Hệ thống:...
Luôn cảm thấy kí chủ thật giống Ma Vương.
Nó nơm nớp lo sợ truyền tống kí ức.
Vì đây là thế giới nghỉ phép nên không có cốt truyện gốc, nhưng lại có tóm tắt giới thiệu về nhân vật tương đối trọng yếu.
Ví như Thời Thanh là Ma Vương máu lạnh vô tình, lạc thú lớn nhất là cướp đồ quan trọng của người khác, sau đó nhìn bọn họ tuyệt vọng.
Đi phá tình cảm là đam mê khó bỏ.
Tình thân, tình bạn, tình yêu.
Người ta hạnh phúc là cậu chịu không nổi, thích nhất là đi phá hỏng sự hạnh phúc ấy.
Như cái tên đàn ông đẩy mẹ mình xuống cầu thang, Ma Vương đố kị tình thương mẹ gã cho gã nên mới dụ dỗ gã lấy mẹ mình ra trao đổi.
Ma Vương có nguồn gốc đấy, nhờ các loại tà niệm lẫn năng lượng tiêu cực trên thế giới này nên cậu mới xuất hiện.
Chỉ cần Ma Vương thích thì sẽ bất tử, cho nên trước mắt thì không ai có thể thật sự đối phó với cậu.
Phương Tây gọi hắn là Satan. Nhưng đây là phương Đông nên xài Ma Vương cho hợp văn hóa.
Thế giới này như một nồi thập cẩm, có địa phủ, có người tu đạo, người tu đạo luôn đối đầu với Ma Vương.
Địa phủ đánh không lại cậu nên không đả động gì đến cậu.
Người tu đạo thì khác, nói rằng bọn họ luôn đối đầu với Ma Vương là vì lí tưởng của bọn họ là cứu vớt muôn dân, mà cái muôn dân này đương nhiên bao gồm cả những người bị Ma Vương dụ dỗ mất đi tất cả.
Ma Vương không thèm tính toán, vẫn không kiềm chế được kiến người ta tan nhà nát cửa, sau đó phát hiện loài người bình thường chơi chán quá, nên đột nhiên nghĩ tới người tu đạo.
Nghĩ thử đi, nếu như một đạo sĩ tâm tư liêm khiết ngay thẳng mà lại bị cậu dụ dỗ thì không phải rất vui sao.
Hệ thống truyền kí ức xong: 【 Kí chủ, đây là thân phận của cậu đó, cảm giác sao? 】
Thời Thanh mở mắt ra, một màu đỏ chợt lóe lên dưới đáy mắt: 【 Tốt lắm. 】
【 Nói cách khác là muốn tao đi dụ dỗ người tu đạo hả? 】
Hệ thống: 【 Không cần không cần, kí chủ à, đây là thế giới nghỉ phép nên không cần phải làm theo thiết lập tính cách. 】
Thời Thanh: 【 Mà mày không cảm thấy dụ dỗ đám đấy vui lắm à? 】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh: 【Nghĩ thử đi, một người thanh tâm quả dục mà bị tao dụ dỗ, từ từ sa đọa, hé hé hé.】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh: 【 Không đợi được nữa, nói mau, người kia là ai. 】
Hệ thống hoang mang nhưng vẫn truyền dữ liệu qua.
Người tu đạo, Mông Khanh.
Mồ côi, vừa sinh ra đã bị đưa lên núi, được sư phụ nhặt được, trở thành đạo sĩ.
Có thể vì từ nhỏ đã ở trong Đạo môn nên Mông Khanh một lòng hướng đạo, công danh lợi lộc không là gì trong mắt hắn, chỉ chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp, từ nhỏ đến lớn chưa hề chạm tay vào con gái.
Năm nay hắn 20 tuổi, trong sáng tới mức nghe người khác thảo luận chuyện giường chiếu đã đỏ mặt, còn cổ đại hơn người cổ đại.
Trước kia là hắn luôn nỗ lực giúp người bị Ma Vương dụ dỗ.
Thời Thanh xem xong hơi nhíu mày: 【 Lớn có đẹp trai không? 】
Hệ thống: 【 Cũng đủ nhìn.. 】
Thời Thanh: 【 Trăm nghe không bằng một thấy. 】
Hệ thống: 【? ? ? Oá? Kí chủ cậu đi đâu thế? 】
Ma Vương là hiện thân của oán khí trên đời, chỗ nào có oán khí là chỗ đó có Ma Vương.
Không ăn no là oán khí, ngủ không ngon là oán khí, ngay cả cơ thể không thoải mái cũng là oán khí.
Theo lẽ đó, cậu có thể dịch chuyển tức thời đến nơi có oán khí, hay nói là chỗ nào có người là cậu tới được ngay.
Ở Thanh Chân Quan có nhiều đạo sĩ lớn nhỏ, đương nhiên không thể không có một chút oán khí nào được.
Ma Vương nhẹ nhàng đặt chân trước cửa Thanh Chân Quan.
Cậu đạo sĩ đang vẩy nước quét nhà, vài người bình thường đang đi tới đi lui.
Thời Thanh nhắm mắt lại, trước mắt không còn người nữa mà là từng sợi khí bồng bềnh.
Skill đặc thù của Ma Vương là có thể nhìn thấy năng lượng của mỗi người.
Có skill này thì đi dụ người dễ lắm.
Mà giữa những sợi khí màu xám màu xanh thậm chí còn có cả màu đen, một sợi khí trắng như tuyết xen lẫn trong đó, Thanh Chân Quan to lớn, nhưng chỉ có một mình hắn là trắng phau, Thời Thanh nhìn thứ nhỏ bé ấy mà cảm thấy thật đáng thương.
Thời Thanh mỉm cười nhắm mắt, nhấc chân.
Lúc mở mắt ra đã tới gian nhà trước rồi.
Cậu thổi một hơi tới phía trước, cửa từ từ mở ra, không một tiếng động.
Ma Vương chậm rãi đi vào.
Phía sau, cửa từ từ đóng lại.
Khi cậu tới bên giường, có thể nhìn thấy một người thanh niên đang say ngủ, hai mắt nhắm chặt, mặt ửng đỏ, rõ ràng là đầu thu nhưng trán lại đầy mồ hôi, có chút khó thở hé miệng, lông mày cũng nhíu lại.
"Bị bệnh à."
Ma Vương mở miệng nói nhỏ, giọng cậu có chút trầm khàn, có cảm giác mê hoặc khó tả.
Thanh niên trên giường như không nghe thấy, lông mày càng nhíu rõ hơn, khổ sợ chống chọi ốm đau trong giấc mơ.
Thời Thanh chậm rãi đưa tay ra đặt lên trán Mông Khanh.
Chỉ vài giây sau, lông mày đối phương đã dần thả lỏng, vẻ mặt khó chịu chuyển thành yên bình, hô hấp đều đặn.
Thời Thanh nở nụ cười, cố ý ghé vào tai đạo trưởng, môi cách một khoảng ngắn, thì thầm:
"Ta giúp ngươi khỏe lại, phải trả công đấy."
Thanh niên đột ngột choàng tỉnh từ trong mộng, đôi mắt trợn to đối diện với khuôn mặt của Ma Vương.
Thấy hắn tỉnh rồi, Ma Vương cười càng thêm ngọt, chậm rãi tiến gần đến thanh niên, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt.
Cậu hé môi, kéo giọng gọi: "Đạo sĩ nhỏ..."
"Cậu tỉnh rồi sao."
Mông Khanh: "! ! !"
Có thể nói đây là một tình huống mặt đối mặt hoàn mỹ, đạo trưởng trẻ đỏ mặt nhanh chóng, ngay cả cổ cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Hắn rốt cuộc cũng phản ứng lại, đỏ mặt đứng phắt dậy trốn về phía sau, núp bên góc giường, nhìn đáng thương cực kỳ.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai!"
Căng thẳng đến nỗi líu lưỡi luôn mà vẫn lớn mồm để giấu sợ hãi, Thời Thanh càng cảm thấy thú vị, cậu leo lên giường, áp sát vào cậu đạo sĩ đang rúm ró lại thành một cục.
"Trốn làm gì, không phải ngươi muốn tìm ta sao?"
Mông Khanh con người gian xảo trước mặt, đẹp đến nỗi không thể nào ghét được, mặt không hiểu sao còn đỏ hơn.
Hai tay hắn ôm đầu gối, nhích nhích vào trong góc, nhanh chóng rũ mắt kiềm chế nhịp tim đang nhảy vùn vụt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Cậu đạo sĩ thở ra một hơi dài, không dám nhìn cái mặt kia, cứ vậy rũ mắt trả lời: "Ngài đây cứ nói đùa, bần đạo trước nay chưa từng gặp qua ngài, làm sao có khả năng muốn tìm."
"Chưa từng tìm thấy à?"
Thời Thanh mặc kệ dáng vẻ cứng ngắc né tránh của đối phương, dí càng sát hơn ngửi một cái, đột nhiên nói:
"Ngươi thơm thật đấy."
"Đạo sĩ nhỏ, ngươi không phải là nữ nam nhân hở? Sao thơm hơn cả nữ nhân thế?"
"Ta, ta..."
Mặt Mông Khanh càng đỏ hơn, từ nhỏ đã ở trong sơn môn, vẫn luôn duy trì lễ tiết với người khác, chưa từng gặp ai khen mình thơm như Thời Thanh, bây giờ không biết phải nói gì.
Nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
"Bàn đạo dùng chung loại xà phòng như các huynh đệ, nếu ngài đây thích thì bần đạo có thể nói tên."
"Ý ta không phải thế."
Thời Thanh nở nụ cười, chậm rãi cầm tay Mông Khanh, cảm nhận được cơ thể hắn giật một cái, thân thể nhích tới trước, gương mặt đạo sĩ nhỏ sốt sắng không ngừng chớp mắt, ngửi ngửi:
"Mùi của ngươi, là từ linh hồn truyền tới."
"Bọn họ không có."
Đạo trưởng trẻ tuổi cố rút tay về, nhưng dù hắn rõ ràng cao cơ hơn người cùng tuổi ở đây nhưng dù cố thể nào đi nữa cũng không thể tránh khỏi tay Thời Thanh.
Chỉ có thể đỏ mặt cảm thụ nam nhân xa lạ vững vàng nắm tay mình, mặt đỏ như cà chua.
Đạo sĩ nhỏ gằn giọng : "Thí chủ, mời ngài thả ra."
"Không thả."
Thời Thanh nắm tay hắn, đặt đôi tay trắng nõn thon dài từng lật vô số trang Đạo kinh lên vạt áo mình:
"Đạo sĩ nhỏ, cảm thấy gì không?"
Mông Khanh chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai vội vàng đến mức tim sắp vọt ra ngoài.
Hắn đâu còn tâm trí cảm nhận cái gì nữa, chỉ hung hăn rút tay về: "Thí chủ, mời ngài thả ra, chuyện này không hợp lễ nghi."
"Mong ngài buông tay, nếu không ta sẽ gọi người..."
Đạo trưởng trẻ tuổi chợt im bặt, hắn không thể tin được nhìn Thời Thanh tủm tỉm cười nhìn mình, tay đặt lên vạt áo đối phương chần chờ, giật giật.
"Ngươi... Ngươi không có nhịp tim!"
Mông Khanh rụt tay lại như bị phỏng, trong mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng vươn dậy lấy ra một tấm bùa dưới gối.
Xấu hổ trên mặt bao nhiêu thì biến thành ác liệt bấy nhiêu, lông mày nhăn mạnh, giơ bùa lên trước mặt Thời Thanh, cảnh giác nhìn:
"Yêu vật! Dám tự tiện xông vào Thanh Chân Quan!"
Thời Thanh bình thản không chút sợ sệt, thậm chí còn chậm rãi nằm xuống, tay phải chống đầu, khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười:
"Không có nhịp tim thì là yêu vật sao?"
"Đạo sĩ nhỏ, sư phụ ngươi không dạy ngươi rằng không có nhịp tim không nhất thiết phải là yêu vật hở?"
Mông Khanh bây giờ không dễ ức hiếp như lúc nãy nữa, sau khi xác định đại mỹ nhân trước mắt là yêu thì cố gắng tìm lí do bao biện cho phản ứng trước đó.
Yêu sẽ thao túng tâm trí con người, vừa nãy hắn đỏ mặt tim đập nhanh chắc chắn là bị điều khiển!
Không sai! Chính là như vậy!
Đạo trưởng trẻ tuổi mặt mày kiên quyết một lòng như ngọc, lời nói ra khỏi miệng cũng rất chắc nịch:
"Nơi này là Thanh Chân Quan, không phải nơi ngươi có thể làm càn! Nếu ngươi không đi, bần đạo sẽ không khách khí nữa!"
"Được thôi."
Thời Thanh còn tỏ vẻ mong đợi, đãi giọng, chậm rãi nằm hẳn lên giường Mông Khanh, gối lên đầu gối hắn, thản nhiên coi nơi này là địa bàn của mình.
"Đến đây, không khách khí thử coi."
"Ngươi!"
Mông Khanh cũng từng cùng các sư huynh xuống núi đi đánh lũ yêu làm loạn, nhưng gặp bao nhiêu yêu rồi nhưng chưa hề gặp yêu nào như Thời Thanh, không chút lo sợ Thanh Chân Quan.
Bị coi thường làm hắn vừa giận vừa khó hiểu, định dùng tấm bùa trên tay đánh tới.
Tờ bùa sắp rơi vào mặt Thời Thanh lại bị cậu đưa tay ra đón lấy.
Tấm bùa bay tới với uy lực lớn nhưng lại nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Ma Vương, như bé mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Mông Khanh: "..."
Không thể nào, đây là tấm bùa tốt nhất mà hắn vẽ rồi.
"Đạo sĩ nhỏ, có tuyệt chiêu nào nữa không? Ta buồn ngủ quá."
Mông Khanh bị giọng điệu đê tiện của Ma Vương chọc tức thêm.
Hắn cắn răng: "Ngươi chờ đấy!"
Nói xong, quay người chạy tới chỗ thùng đựng bùa đặt bên cạnh của mình, tìm ra tấm bùa được sư phụ đưa cho, có chút không nỡ lòng xoa xoa rồi lại cầm kiếm gỗ treo trên tường, niệm chú dẫn bùa đánh vào yêu vật đang nằm ngáp trên giường.
Bùa chú yên tĩnh rơi xuống lần thứ hai, một chút công dụng cũng không xuất hiện.
"Không thể nào..."
Đạo trưởng trẻ tuổi đã sử dụng không ít bùa chú lợi hại từ nhỏ hốt hoảng, không thể tin được nhìn chằm chằm Thời Thanh cầm tấm bùa của mình thưởng thức.
"Đã nói với ngươi rồi, ta không phải yêu, ngươi dùng bùa diệt yêu để đối phó với ta, hiệu quả mới là lạ."
Thời Thanh trở mình, đối mặt Mông Khanh, trong mắt tràn ngập mê hoặc, đầu ngón tay trắng nõn ngoắc ngoắc hắn lại.
"Chơi xong rồi thì đến ngủ với ta chút."
Đạo sĩ ai lại đi dỗ yêu ngủ.
Mông Khanh chần chờ nhìn Ma Vương trên giường một chút, chân lui về sau một bước, lập tức xoay người chạy.
———— "— "
Hắn tông vào kết giới vô hình, không đau, nhưng độ đàn hồi rất mạnh, vẫn bị đẩy trở về.
Đẩy lên hẳn trên giường, lập tức bị Thời Thanh ôm từ phía sau tới, lôi vào trong chăn nằm.
Đạo trưởng trẻ tuổi cảm nhận được nhiệt độ nóng rực phía sau, mặt đỏ như gấc, liều mạng muốn giãy dụa thoát ra nhưng chẳng biết vì sao mà con yêu phía sau chỉ cần phất nhẹ tay là một luồng sức mạnh vô hình quấn quanh hắn, dùng sức thế nào cũng không thoát được.
"Yêu vật! Thả ta ra! Nơi này là Thanh Chân Quan, nếu dám ra tay với ta thì sư phụ nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Sư phụ ngươi? Là ông già râu gan nhỏ hơn chuột tên Chính Hành á?"
Mông Khanh càng thêm giãy dụa : "Không được lăng mạ sư phụ ta, người đạo pháp cao thâm, người tự tiện xông vào Thanh Chân Quan, người mà phát hiện ngươi thì nhất định ngươi sẽ tiêu đời!"
"Sư phụ ngươi không sát sinh, sẽ không muốn mạng của ta."
Thời Thanh nhẹ nhàng tiến sát đến tai đạo sĩ nhỏ, thì thầm:
"Hơn nữa ông ta cũng không giết được ta."
"Đạo sĩ nhỏ, không phải lúc trước ngươi luôn chạy theo ta sao? Bây giờ ta đến rồi sao phải trốn thế."
Có lẽ bởi vì bị nói thầm vào tai nên làm cho cả người hắn trở nên khó chịu, đạo trưởng trẻ tuổi càng đỏ mặt hơn:
"Bần đạo chạy theo ngươi khi nào!"
"Không có hởm?"
Thời Thanh chậm rãi giải phép ép buộc Mông Khanh.
Mông Khanh vui vẻ, vội vã muốn đứng dậy, lại phát hiện rõ ràng ý thức của mình thanh tỉnh nhưng không thể động đậy, chỉ có thể duy trì tư thế cũ nằm trên giường.
Hắn cảm giác cơ thể mình tự chuyện động, từ tư thế đưa lưng về phía Thời Thanh biến thành nằm ngửa, còn tên yêu kia thì đang cười đắc ý.
Yêu vật đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy cằm hắn lên như nghịch đồ chơi:
"Quên rồi sao? Ngươi đã phá nhiều chuyện tốt của ta đó. Như lần trước có tên người muốn dùng lương tâm đổi vé số trúng thưởng, nếu không phải ngươi ngăn cản thì vụ giao dịch này của ta đã xong rồi."
Thời Thanh nhìn đồng tử của đạo trưởng trẻ tuối dưới thân của mình co rụt lại, cười càng thêm tươi:
"Sao? Nhớ chưa?"
Mông Khanh nhìn chòng chọc vào Thời Thanh: "Là ngươi! Ngươi chính là ma đầu kia!"
"Mở miệng là ma đầu với yêu vật, không lễ phép."
Thời Thanh chậm rãi nằm nhoài lên ngực thanh niên, ỷ hắn không thể cử động, chốc chốc nắm chóp mũi hắ.
"Gọi ta là Thời Thanh, hoặc là ngài Ma Vương, nào."
Mông Khanh: "Ma đầu!"
"Lì lợm thật đấy."
Ngài Ma Vương không tức giận mà chậm rãi bò lên, hơi đè thấp người, nhìn môi đỏ của đạo trưởng trẻ tuổi, trong mắt lóe lên một tia đỏ.
"Nghe nói ngươi lớn lên tại Thanh Chân Quan, không tiếp xúc với người ngoài bao giờ, nói cách khác, chỗ này của ngươi..."
Dưới tầm mắt căng thẳng của Mông Khanh, cậu chọt chọt vào cằm hắn: "Ta là người đầu tiên nhỉ?"
Thời Thanh rất hữu hảo đề nghị:
"Đạo sĩ nhỏ à, ngươi chưa từng hôn ai thì để ta giúp một chút, để ngươi cảm thụ xem cảm giác đấy như thế nào hen."
Cậu nói, mỉm cười cúi đầu xuống.
Ma Vương chậm rãi, từng chút một áp cái mặt mình lên mặt Mông Khanh.
Gần quá.
Gần hơn rồi.
Chỉ còn 1 cm cuối, chỉ cần nhúc nhích là sẽ chạm môi.
"Thời Thanh!"
Đạo trưởng trẻ tuổi rốt cuộc cũng gọi cái tên này, đợi Ma Vương nằm trên người mình đắc ý cười rồi chậm rãi ngồi dậy mới hậu tri hậu giác phát hiện mình lại thỏa hiệp với một ma đầu, nhất thời buồn bực vô cùng.
Hắn nhắm chặt mắt, quyết không rơi vào bẫy, kiên định nói:
"Ngươi muốn giết hay lăng trì thì cứ ra tay, coi như ta chết dưới tay ngươi thì sư phụ nhất định sẽ báo thù thay ta!"
Nói xong, hắn bắt đầu niệm thầm [ Đạo đức kinh ].
"Giết ngươi làm gì, ngươi đuổi theo ta lâu thế mà không biết ta chưa bao giờ giết người à?"
Thời Thanh trở mình, nằm cạnh Mông Khanh: "Chắc ngươi chưa biết cái tên kia đến tìm ta đổi giọng nói của mình đấy."
Mông Khanh ngừng đọc kinh, tâm tư rối loạn.
Thời Thanh vẫn còn tiếp tục: "Nó còn muốn dùng mạng mẹ nó đổi kìa, nhưng mà ta không muốn nên mới thay thành giọng nói."
"Nói đi, ngươi nhọc nhằn khổ sở giúp đỡ một người như thế có đáng giá không?"
Đạo trưởng trẻ tuổi thở dài:
"Bọn họ chỉ bị ngươi dụ dỗ mà thôi."
"Bị ta dụ dỗ? Nó đẩy mẹ xuống cầu thang ta còn chả biết nó là ai."
Mông Khanh không nói lại được.
Thời Thanh đặt tay lên người đạo trưởng trẻ tuổi.
Bây giờ là đầu thu, Mông Khanh mặc trang phục đạo sĩ, lúc ngủ thì mang loại trung y bình thường, tốt ở chỗ thoáng mát thoải mái, chỗ hỏng là chỉ cần người bên cạnh muốn thì có thể thuận tay vén lên.
Mà bây giờ, cái tay đê tiện Ma Vương lại rất nóng lòng muốn thử.
Thời Thanh có thể cảm nhận được nhịp tim của Mông Khanh.
Không biết là căng thẳng, hay là sợ sệt, nói chung không thể thấy rõ được.
Thời Thanh: "Ngươi thích cứu người, rất tốt. Nhưng ngươi cũng phải hiểu rằng, người mình muốn cứu có phải là "người" thật sự hay không."
Mông Khanh cắn răng: "Hắn hại người là hắn sai, ngươi hại người là ngươi sai."
"Ta có hại người á? Ai nói ta hại người ?"
Thời Thanh nhíu mày, ngay thẳng vô cùng: "Bọn họ nguyện ý trao đổi, ta cho bọn họ vĩnh viễn, không ép tiền trao cháo múc, còn kết cục về sau thì mắc mớ gì đến ta."
"Cãi chày cãi cối!"
Đạo trưởng trẻ tuổi há mồm rồi ngậm lại, vẫn chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Nói chung mỗi người đều có cuộc đời của chính mình, ngươi không nên can thiệp vào."
"Ta ban cho họ thứ họ muốn, vì họ cảm thấy thống khổ."
Thời Thanh vẽ hình tròn lên áo Mông Khanh, đôi mắt ma mị nhìn đạo trưởng trẻ tuổi đỏ mặt mạnh mồm:
"Ta làm chuyện tốt đó, đạo trưởng."
"Ma như ta luôn công bằng, nếu không muốn trao đổi với ta thì ta chắc chắn sẽ không ép buộc. Mỗi một vụ giao dịch đều là hai bên tự nguyện hoàn thành."
Nói, Thời Thanh cử động, ngưng kết ra một tờ giấy.
"Nào đạo sĩ nhỏ, kí tên đi."
"Lúc trước ta chữa bệnh cho ngươi, ngươi nên dùng một thứ để trao đổi lại."
Mông Khanh: "... Không phải ngươi nói mỗi vụ giao dịch đều là hai bên tự nguyện sao? Ta không có ý định trao đổi với ngươi, ta không đổi!"
"Ừm, hai bên tự nguyện."
"Nhưng ngươi là ngoại lệ."
Thời Thanh cười vui vẻ, đưa tay, một hộp mực đóng dấu xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đại Ma Vương cười híp mắt, cầm tay đạo sĩ trẻ tuổi ấn ngón tay hắn ấn xuống hộp mực, rồi lôi tới ấn lên tờ giấy kia.
Dấu tay đã ấn, khế ước hiệu lực, chậm rãi biến mất trước mặt hai người.
"Được rồi."
Thời Thanh lúc này mới thỏa mãn chui vào ngực Mông Khanh, lôi tay hắn đặt lên vạt áo mình, cảm nhận tiếng tim đập giữa không gian tĩnh lặng.
"Đạo sĩ nhỏ, ngươi là của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro