Chương 15: "Vị hôn thê của tôi ơi, em bị sốt rồi."
Bám sát thời gian, Thẩm Cố Lễ bóp cổ Tinh Dã Thừa, kéo người kia ra khỏi bồn rửa mặt tràn đầy nước, ngón tay thon dài giữ chặt đầu của Tinh Dã Thừa, ép anh ta lên tấm gương lạnh lẽo.
"..."
Thẩm Cố Lễ...
Tinh Dã Thừa cố gắng hét lên, nhưng Thẩm Cố Lễ bóp cằm anh ta, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm ấy phản chiếu một thứ ánh sáng tối tăm đến đáng sợ, tựa như sự hoang vắng và tĩnh lặng tuyệt đối của một người sắp chết đuối ngay trước giây phút cuối cùng.
Bên ngoài, có người đang cố mở cửa.
Cảnh Dực dùng sức rất lớn, nhưng đáng tiếc, Tinh Dã Thừa tự cho mình thông minh, đã khóa trái cửa nhà vệ sinh.
Không phải ai cũng có khả năng thực thể hóa tinh thần lực.
Ít nhất, vẫn còn nửa phút.
Thẩm Cố Lễ buông cằm Tinh Dã Thừa.
Tinh Dã Thừa nắm lấy cơ hội, liền chửi lớn: "Mày là đồ..."
"Ục ục ục!"
"Ưm ưm..."
Thẩm Cố Lễ lại lần nữa ấn đầu Tinh Dã Thừa vào bồn rửa đầy nước.
Tinh Dã Thừa vùng vẫy dữ dội, làm nước nhuốm máu bắn tung tóe, thấm vào chiếc áo sơ mi trắng mà Thẩm Cố Lễ đã cởi bỏ áo khoác ngoài.
"Rầm!"
Cửa nhà vệ sinh bị một lực mạnh đá văng ra.
Thẩm Cố Lễ chậm rãi buông tay, Tinh Dã Thừa vừa thoát khỏi sự giam cầm, lập tức vịn vào bồn rửa, miệng vẫn không ngừng mắng: "Thẩm Cố Lễ, đồ tiện nhân..."
Tinh Dã Thừa vung một cú đấm, nhưng bị một đôi tay chặn lại giữa chừng.
Cảnh Dực phản đòn, tung một cú đấm mạnh mẽ!
Bên ngoài nhà vệ sinh, vang lên tiếng người hốt hoảng. Thẩm Cố Lễ đứng yên lặng một bên, ánh mắt dõi ra ngoài cửa.
Tiếng bánh xe lăn vang lên.
"Cảnh... Cảnh thiếu, anh..."
Người hầu nhà Tạ cẩn trọng lên tiếng.
Một giọng nói trầm ổn, bình thản cất lên: "Phiền nhường đường."
Tinh Dã Trì, ngồi trên xe lăn, xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Cố Lễ.
Anh ta nhìn em trai mình bị đánh, sắc mặt không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Cảnh thiếu, nể mặt tôi một chút."
Ánh đèn ấm áp trong nhà vệ sinh chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt, trầm lặng của Thẩm Cố Lễ. Chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt sũng nước lạnh pha lẫn máu, dính chặt vào eo, mơ hồ lộ ra đường nét gầy gò, thanh mảnh.
Thẩm Cố Lễ không nghe rõ tiếng mọi người nói chuyện. Trong tai anh vang lên những tiếng ù ù hỗn loạn, như từng cây kim đâm vào màng nhĩ.
Anh cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác.
"Thẩm Cố Lễ."
Một giọng nói nhẹ nhàng, vui vẻ vang lên, kéo anh khỏi cơn hỗn loạn.
Mồ hôi mỏng lấm tấm trên trán, anh khẽ nâng mắt, nhìn khung cảnh hỗn loạn trong nhà vệ sinh, môi hơi mấp máy, muốn gọi tên một người.
"..."
Anh nhận ra người đó, khẽ cất tiếng gọi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Cảnh Dực."
Cảnh Dực đá văng Tinh Dã Thừa đến bên xe lăn của Tinh Dã Trì, sau đó lập tức bước nhanh về phía Thẩm Cố Lễ, đỡ lấy anh.
Thẩm Cố Lễ ngã vào lòng Cảnh Dực, được áo khoác dày che chở, hơi ấm từ cơ thể Cảnh Dực truyền qua lớp vải, khiến thân thể anh run rẩy khẽ hơn.
Ở bên kia, Tinh Dã Trì ra hiệu cho thuộc hạ kéo Tinh Dã Thừa đi.
Người vừa bị đánh đến mức không phân biệt nổi phương hướng, trong khoảnh khắc ấy, vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Cố Lễ đang tựa vào Cảnh Dực, mắng lớn: "Thẩm Cố Lễ, đồ tiện..."
Bây giờ còn giả vờ yếu đuối ư? Lúc ở nhà vệ sinh đánh người, sức mạnh đâu giống một Omega chút nào!
Tinh Dã Trì liếc mắt một cái.
Tên thuộc hạ ban nãy lập tức giơ tay, không do dự đánh ngất Tinh Dã Thừa.
Cảnh Dực nhận thấy cơ thể người trong lòng khẽ run, liền bế ngang Thẩm Cố Lễ, sải bước rời đi.
Lúc này, chủ nhân bữa tiệc mới chậm rãi xuất hiện.
Kỳ Tinh Ngôn, người đi theo sau Tạ Minh Xuyên, nhìn thấy Thẩm Cố Lễ trong vòng tay Cảnh Dực, sốt ruột muốn chạy đến, nhưng bị chị gái Kỳ Anh giữ lại.
Cậu ta quay đầu nhìn, thấy chị mình nhẹ lắc đầu.
Tạ Minh Xuyên bước tới, vẻ mặt mang theo chút áy náy: "Chuyện này cũng là lỗi của tôi."
"Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng, Cảnh thiếu có thể đưa vị hôn thê của mình về nghỉ ngơi, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ đến kiểm tra ngay sau đó."
Thẩm Cố Lễ không hoàn toàn mất ý thức, anh chỉ chìm trong một trạng thái mơ hồ, đen tối, chật vật muốn thoát ra.
Cho đến khi lưng chạm vào nệm giường mềm mại, anh mới chậm rãi mở mắt, nhìn lên ánh đèn dịu dàng trên trần.
Cảnh Dực đứng bên giường, cúi xuống cởi cúc áo sơ mi của anh, giọng nói trầm thấp: "Thay đồ trước đã."
Trong phòng, người nhà họ Tạ đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo sạch sẽ, đặt bên cạnh giường.
Thẩm Cố Lễ im lặng vài giây, đưa ngón tay nhẹ nắm lấy đầu ngón tay Cảnh Dực, giọng khẽ khàng: "Khó chịu, tắm trước rồi thay đồ."
Giọng nói khàn nhẹ, mang theo chút nũng nịu.
Cảnh Dực không để anh giở trò, buông tay, đứng thẳng, nhìn xuống: "Lúc ấn người ta vào bồn rửa, sao không nói khó chịu?"
Thẩm Cố Lễ chậm rãi ngồi dậy, không đáp, khuôn mặt tái nhợt, trông yếu ớt, vô tội.
"Còn khóa cửa?"
"Không phải tôi khóa, là hắn tự khóa."
Thẩm Cố Lễ nhỏ giọng phản bác, nhắm mắt lại, yên tĩnh một lúc, rồi định tự vào phòng tắm.
Anh vừa đứng lên, liền bị Cảnh Dực chặn lại, không còn cách nào khác, đành phải đi vòng sang hướng khác, nhưng chưa kịp bước đi, đã bị bế ngang lên.
Thẩm Cố Lễ yếu ớt khẽ gọi: "Cảnh Dực."
Cảnh Dực ôm anh vào phòng tắm, mở nước nóng, rồi thả anh vào bồn tắm.
Nước ấm bao bọc lấy anh, khiến Thẩm Cố Lễ phản ứng chậm rãi, ngẩn người vài giây, rồi tựa lưng vào thành bồn.
"10 phút."
Cảnh Dực nói xong, xoay người rời đi.
"Tốt nhất là sau đó nên làm một cuộc kiểm tra toàn diện."
Sau khi bác sĩ rời đi, Cảnh Dực quay lại và phát hiện Thẩm Cố Lễ chỉ lấy một loại thuốc từ số thuốc bác sĩ kê để uống.
Cảnh Dực hỏi: "Sao chỉ uống mỗi loại này?"
Thẩm Cố Lễ nhẹ giọng đáp: "Cơ thể của mình, tôi tự biết tình trạng."
"Cậu có phải đang nghĩ bác sĩ nhà Tạ đều là đồ vô dụng?"
Đối với việc Cảnh Dực cố tình bóp méo lời nói của mình, Thẩm Cố Lễ chỉ im lặng đáp lại.
Trước khi ngủ, Thẩm Cố Lễ cầm thiết bị liên lạc lên, mở giao diện và lần lượt trả lời tin nhắn của mọi người.
Cuối cùng, anh nhìn thấy mục "danh sách tin cậy tuyệt đối" mà Cảnh Dực đã ghim lên đầu. Anh không có phản ứng gì đặc biệt.
Tắt đèn đầu giường, Thẩm Cố Lễ lặng lẽ nằm sang một bên.
Mấy năm qua, anh và Cảnh Dực hiếm khi ngủ chung một giường. Phần lớn thời gian đều là ngủ riêng. Ở nhà họ Cảnh, phòng dư dả. Ngay cả khi ở căn hộ của Cảnh Dực trên hành tinh A1, anh cũng có phòng riêng.
Đến khuya, Cảnh Dực hỏi: "Ngủ rồi à?"
Thẩm Cố Lễ mở mắt, không đáp. Hơi thở anh trở nên đều đặn, nhưng trong lòng lại nghĩ: Có khi bác sĩ nhà họ Tạ thực sự là lang băm, cùng một loại thuốc mà hiệu quả kém quá.
Cảnh Dực đột nhiên kéo anh qua. Nhịp thở vốn giả vờ bình ổn của Thẩm Cố Lễ khẽ loạn, anh nhẹ giọng nói: "Bị anh làm ồn tỉnh rồi."
Cảnh Dực nhìn chằm chằm vào anh, nhẹ nhàng véo mặt: "Giả vờ ngủ còn quay sang vu oan cho người khác?"
"Không có."
Thẩm Cố Lễ đáp.
Trong bóng tối mờ nhạt, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp ấy. Môi anh khẽ động, vô thanh nói gì đó.
Âm thanh nhẹ bẫng như hơi thở vang lên:
"... Tôi muốn hôn anh."
Hơi thở của Thẩm Cố Lễ phả nhẹ lên mặt Cảnh Dực.
Như thể chạm vào một giấc mơ xa vời, anh khẽ hôn lên đôi mắt ấy.
Giây tiếp theo, Cảnh Dực đè anh xuống chiếc chăn mềm mại, một nụ hôn mạnh mẽ, chiếm đoạt rơi xuống, phá tan mộng tưởng.
Có vẻ như trận tắm nước lạnh tối nay chẳng có tác dụng gì với Cảnh Dực cả.
Thẩm Cố Lễ lặng lẽ đón nhận nụ hôn này.
Trong không gian, chỉ còn lại âm thanh của vải vóc cọ xát, mập mờ khó phân. Đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào anh. Chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến thân thể anh khẽ run, không rõ là vì kích động hay vì cảm xúc nào khác.
Cảnh Dực siết nhẹ lấy vòng eo mảnh khảnh đang vô tình để lộ ra.
Cảm giác da thịt trơn láng, nóng bỏng dưới ngón tay khiến anh chần chừ trong giây lát. Người nằm dưới ngẩng đầu, định hôn lên mắt anh.
Ngày thường cũng đâu thấy Thẩm Cố Lễ nhát gan như thế này. Không hiểu vì sao, anh ta chỉ dám chủ động hôn mắt Cảnh Dực.
Ngón tay Cảnh Dực lần theo đường cong của eo, sau đó vươn tay bật đèn đầu giường, đưa tay chạm vào trán Thẩm Cố Lễ.
Từ góc nhìn trên cao, Cảnh Dực có thể thấy trong đôi mắt đen láy kia thoáng hiện lên vẻ hoang mang, trông giống như một chú mèo nhỏ đáng thương không nơi nương tựa.
Môi anh bị hôn đến đỏ bừng. Sắc đỏ rực rỡ ấy càng làm nổi bật làn da trắng nhợt, thêm phần ám muội.
"Vị hôn thê của tôi." Cảnh Dực cất giọng, "Cậu sốt rồi."
Thẩm Cố Lễ nhìn chằm chằm vào anh, màn sương trong đôi mắt dần tan đi, giọng nói khẽ vang lên: "Cảnh Dực."
Cảnh Dực.
Cảnh Dực.
Cảnh Dực.
Anh lặp đi lặp lại cái tên đó trong đầu, gần như đến mức ám ảnh.
Cảnh Dực hỏi: "Là kỳ phát tình sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro