Chương 16
Xuyên Việt Chi Ở Núi Dựa Sông
Edit : Myo
________________
Ninh Diệu Trạch ngủ một đêm không tốt, trong mộng vẫn luôn lặp đi lặp lại hình ảnh khi hắn chết, mỗi một lần lặp lại là những chuyện hắn đã từng trải qua.
Ninh Diệu Trạch cảm thấy mệt không chịu được, đến nửa đêm mới tốt lên một chút, nhưng trong mộng lại đổi thành hình ảnh hắn tới thế giới này sau khi trải qua chuyện lúc sáng, hắn ở trong mộng nhìn thấy máu tươi trên đầu mình chảy xuống từng giọt từng giọt.
Ninh Diệu Trạch không biết đây là cảm giác như thế nào, chuyện trong mộng hắn phỏng chừng đã từng trải qua, hắn không sợ hãi, chỉ cảm thấy bực bội, không nghĩ là sẽ nhìn thấy hình ảnh này.
Ngày mới lúc tờ mờ sáng Ninh Diệu Trạch nghe được động tĩnh bên ngoài, hắn không muốn tiếp tục nằm mơ, liền dứt khoát nghiêng người đứng dậy.
Hắn đi tới sân sau mới phát hiện sớm như vậy mấy nam nhân Đào gia đã rời giường, cầm lưỡi hái chuẩn bị đi xuống ruộng làm việc.
Ninh Diệu Trạch thật ra muốn đi theo hỗ trợ, nhưng hắn chỉ có một cánh tay lành lặn, đi theo cũng vô dụng, cho nên người Đào gia đều không cho hắn đi, kêu hắn trở lại ngủ thêm một lát.
Ở thời đại này, thời điểm lười nhác thật đúng là khó có được, trừ bỏ mùa đông không có việc gì làm, ngày thường đều là sáng sớm rời giường đi làm việc.
Ninh Trạch vẫy tay nói “Không được, ngủ lâu như vậy ta cũng ngủ không được nữa, ta chuẩn bị đi dạo, thuận tiện đi lên trên núi nhìn xem có thể tìm được cái gì đi bán lấy tiền hay không.”
Người Đào gia rất lo lắng, Đào đại ca hỏi “Bộ dáng này của ngươi có thể đi một mình được không? Ta nghĩ ngươi vẫn là đừng đi lên núi, ngươi đi ở phụ cận một chút, miễn cho ngươi lên núi không cẩn thận bị gì đó.”
Ninh Diệu Trạch nghe xong lời này nở nụ cười “Đại ca, lúc trước chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta xem là như ở trong núi lớn lên, có thể có cái gì được, lại nói ta lại không phải tiểu hài tử, đại ca yên tâm đi!”
Ninh Diệu Trạch nói cũng là nói thật, hắn đối với núi tuyệt đối so với bất cứ cái địa phương nào quen thuộc hơn, bởi vì thời gian hắn lăn lê bò lết trong núi quá lâu, mỗi lần sung sướng không nổi nữa đều là ở trong núi, cuối cùng đều dựa vào đồ vật trong núi mà sống.
Ninh Diệu Trạch nói như vậy, Đào đại ca cũng không phản đối, liền nói: “Vậy ngươi đi từ từ, ta kêu Mộc Tử cùng Cánh Rừng lên núi cùng ngươi, cũng có người chiếu cố.”
Mộc Tử cùng Cánh Rừng trong miệng Đào đại ca chính là hai nhi tử lớn nhất của Đào đại ca, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, lên núi không có vấn đề gì.
Ninh Diệu Trạch không cự tuyệt, hắn cũng không biết đường trên núi đi như thế nào, có người dẫn đường tất nhiên tốt hơn không có.
Ninh Diệu Trạch gật đầu “Được, ta cùng hai tiểu tử kia đi.”
Ninh Diệu Trạch đi rửa mặt, sau đó lại đi tìm Đào Thanh chuẩn bị nói với hắn một tiếng để ra cửa.
Thời điểm Ninh Diệu Trạch đi vào Đào Thanh đang mặc quần áo, thấy Ninh Diệu Trạch cũng không cảm thấy thẹn thùng, còn hỏi hắn “A Trạch, ngươi tại sao lại dậy sớm như vậy, đã tỉnh ngủ rồi sao?”
Ninh Trạch nói, “Hôm qua ngủ nhiều, bây giờ ngủ không được nữa, ta đi với Mộc Tử cùng Cánh Rừng đi lên núi nhìn xem, a cha bọn họ cũng chuẩn bị xuống ruộng làm việc, ngươi buổi sáng muốn làm cái gì?”
Đào Thanh nói “A cha bọn họ lát nữa phải về nhà ăn cơm, ta đi nấu cơm trước, chờ thái dương lên một chút ta mang ngươi đi xem đại phu, ngươi tay còn chưa tốt, vẫn là đừng lên núi, ta cũng không yên tâm.”
Ninh Diệu Trạch nói “Ngươi yên tâm, ta lên núi nhìn xem, cũng thuận tiện quen đường, vết thương của ta ta rõ ràng, sẽ không bị thương nữa, ta biết không có tiền trị, cho nên mới muốn đi lên núi nhìn xem có thể có thể đào cái gì hay không.”
Đào Thanh còn muốn nói cái gì, Ninh Diệu Trạch đã vẫy tay đi ra cửa.
Ninh Diệu Trạch đi đến trong sân, những người Đào gia đã ra cửa, còn dư lại Mộc Tử cùng Cánh Rừng đang đợi hắn.
Hai huynh đệ này lớn lên rất giống nhau, chỉ là một đứa lớn một đứa nhỏ mà thôi.
Hai đứa nhỏ kêu Ninh Diệu Trạch là thúc phụ, dựa theo cách gọi chính xác, kêu Ninh Trạch dượng mới đúng, bất quá nơi này chỉ có kêu thúc phụ, Ninh Diệu Trạch cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.
Ninh Diệu Trạch nhìn Mộc Tử nói “Mộc Tử, ngươi đi lấy cái cuốc nhỏ thêm một cái sọt đeo trên lưng, chúng ta sẽ đi lên núi.”
Mộc Tử nghe lời, rất nhanh đã cõng sọt cầm cái cuốc ra tới, Ninh Diệu Trạch muốn tiếp nhận sọt để đeo, bất quá Mộc Tử thấy hắn có thương tích trong người nên cự tuyệt, Ninh Diệu Trạch nghĩ dù sao sọt cũng trống không cũng không nặng, nên không nói gì.
Hai đứa nhỏ đi ở phía trước dẫn đường cho Ninh Diệu Trạch, đường không xa lắm, đi không bao lâu là có thể lên núi.
Ở sau thôn Hàm Ninh có ngọn núi lớn nhất, tài nguyên rất phong phú, nghe nói trên núi này có rất nhiều dã vật, cũng có rất nhiều rau dại cùng trái cây hoang dã, Ninh Diệu Trạch chủ yếu là muốn đi xem thử thời vận may, có thể tìm được trái cây gì hay không.
Mặt khác hắn cũng muốn nhìn một chút có dược liệu linh tinh gì hay không, dược liệu là thứ xưa nay rất đáng giá.
Ba người lên núi, Ninh Diệu Trạch khi bắt đầu còn trong lòng còn tràn đầy chờ mong, nhưng lúc sau khi lên núi nơi nơi đều là dấu vết người khác dẫm bước qua, cũng có không ít gồ ghề lồi lõm, vùng phụ cận này phỏng chừng đã sớm bị người khác đào không còn gì cả.
Ninh Diệu Trạch nhìn một vòng cái gì cũng không thấy được, sau đó mang theo hai tiểu tử đi vào bên trong, chỉ cần không đi sâu vào bên trong là sẽ không có gì nguy hiểm, có thú hoang xuất hiện cũng không phải là lớn, chỉ là một ít gà rừng thỏ hoang linh tinh.
Tới bên trong đường đi tốt lên một chút, bất quá Ninh Diệu Trạch nhìn vẫn không có phát hiện được gì, không khỏi làm hắn thất vọng, hy vọng lên núi kiếm thêm khoản thu nhập như vậy liền tan biến.
Hắn hiện tại trên người có thương tích, lại không có công cụ, hắn cũng không dám đi sâu vào bên trong, càng quan trọng là hắn còn mang theo hai đứa nhỏ, hai hài tử này mà bị thương hắn sẽ không biết làm sao.
Ninh Diệu Trạch lắc lắc đầu “Mộc Tử, Cánh Rừng, đi thôi, ở đây cái gì cũng không có, chúng ta vẫn là trở về đi!”
Hai đứa nhỏ cũng thật thất vọng, Mộc Tử nhìn Ninh Trạch nói “Thúc phụ, chúng ta chưa đào được gì, như vậy đi trở về sao?”
Ninh Diệu Trạch nói “Đúng vậy, ta cũng nghĩ là đào cái gì trở về, nhưng nơi này cái gì cũng không có, sâu trong núi lại không thể đi vào, cũng chỉ có thể chờ lần sau lại đến.”
Hai đứa nhỏ đều hiểu chuyện, tự nhiên sẽ hiểu nếu bọn họ đào được cái gì, trong nhà có thể có thêm đồ ăn hoặc là cho bọn họ ăn thêm một đống thịt linh tinh, cái gì cũng không đào được, tự nhiên sẽ không cao hứng.
Ninh Diệu Trạch cũng không có biện pháp, không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của hai đứa nhỏ, chỉ đành mang theo bọn chúng đi vào trong một chút.
Người ở đây càng vào càng thêm ít, tới chổ có người không nhiều lắm, nơi này gần với chỗ sâu bên trong rừng rậm, nhất định sẽ có nguy hiểm.
Ninh Diệu Trạch mang theo hai đứa nhỏ đi hồi lâu, hắn muốn tìm dược liệu nhưng không tìm được, muốn tìm con vật nhưng không thấy được, ngay cả rau dại cũng không có.
Không biết tìm kiếm bao lâu, Mộc Tử mắt sắc thấy được một cây đào, vội vàng kêu Ninh Diệu Trạch cùng Cánh Rừng đi xem.
Ninh Diệu Trạch lôi kéo Cánh Rừng đi qua, Mộc Tử chỉ vào cây kia là một cây đào lông hoang dại, trên cây kết đầy trái đào lông.
Mùa này là mùa đào lông kết trái, bất quá trái này không có giá trị, hái trở về cho mấy hài tử ăn thì được.
Ninh Diệu Trạch thử trèo bằng một tay lên cây, nhưng còn chưa bò lên trên liền rơi xuống, thật sự là quá mức gian nan.
Sau đó Mộc Tử cùng Cánh Rừng xung phong nhận việc muốn leo cây đi hái, Ninh Diệu Trạch cảm thấy có thể, dù sao nam hài tử bị trầy da cũng mau lành, leo cây nhỏ hẳn là không có gì vấn đề.
Vì thế hai đứa nhỏ leo lên trên cây, Ninh Diệu Trạch ở dưới hứng đào, không bao lâu, một thân cây bị bọn họ cướp sạch, đào lông cũng được nửa sọt, đi một chuyến này cũng coi như là không có đến không.
Hái đào lông xong, bọn họ cũng không thấy được mấy cây ăn quả khác, dưới chân dẫm được vài cọng thảo dược, bất quá cũng không phải thảo dược quý trọng gì, Ninh Diệu Trạch cũng không đào.
Thấy thật sự không có gì, Ninh Diệu Trạch cũng dứt khoát mang theo hai đứa nhỏ trở về.
Bất quá lúc trên đường trở về, bọn họ thấy được mấy cây sơn tra, chỉ là sơn tra còn chưa chín, Ninh Diệu Trạch yên lặng đánh dấu một cái, tính toán chờ đến khi chín lúc đó lại đến hái.
Người nghèo trái cây hoang dã trên núi cũng là trân phẩm.
(*)Cây sơn tra
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro