Chương 22
Lúc này nước rất thanh mát, hơn nữa gần đây nước sông hạ xuống, cho nên có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy sông, sông này rất sạch nhưng nhìn cũng rất sâu, cũng trách không được người lớn sẽ không đồng ý cho hài tử đến bên này chơi, nếu rớt bên trong sông này phỏng chừng có thể không thấy người.
Mắt thường là có thể nhìn thấy một chút cá nhảy trên sông, bất quá cá ở giữa sông, bọn họ thấy được nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, chắc chắn là bắt không tới.
Mộc Tử cùng Cánh Rừng đi đến nơi thích hợp, đem hai cái giỏ tre thả vào trong sông, bên trong có mấy con giun, hai hài tử ở bên cạnh chờ, chờ trứng tôm nhỏ tiến vào.
Tuy rằng người không thể ăn trứng tôm nhỏ, nhưng cho heo ăn cũng không tồi.
Ở nông thôn hài tử sớm hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ sẽ suy xét muốn người trong nhà ăn ngon như thế nào, động vật cũng sẽ được chiếu cố một chút.
Thấy hai hài tử này bận rộn, Ninh Diệu Trạch mang theo mấy hài tử khác đi bên cạnh nhìn xem có thể tìm được chút đồ vật khác hay không.
Cuối cùng đi một vòng, thấy được hai con cua, Ninh Diệu Trạch tóm được. Lại thấy được rất nhiều ốc nước ngọt tiểu hài tử rất thích nhặt cái này, Ninh Diệu Trạch cũng không ngăn cản, đến cuối cùng mấy hài tử lại nhặt một đống lớn, chụm lại đặt ở trên mặt đất.
Ninh Diệu Trạch biết ốc nước ngọt cũng có thể ăn, xào chung với ớt cay là tốt nhất, ớt cay thật ra Ninh Diệu Trạch đã nhìn thấy qua ở Đào gia, nhưng thứ này hắn không tiện mở miệng, thứ này là có thể ăn nhưng không cứu đói, lúc uống rượu là lúc thích hợp để ăn nhất, đương nhiên nhà có tiền có lẽ sẽ hướng về phía hương vị để thử, nhưng nhà nghèo sẽ không có tâm tư đi lăn lộn làm cái này.
Ốc nước ngọt ở trong sông còn rất lớn, thịt bên trong lấy ra cũng có không ít, trở về xào thật ra có thể ăn một chén.
Nghĩ như vậy, Ninh Diệu Trạch liền tống cổ bọn nhỏ đi nhặt thêm một chút trở về, bất quá vì an toàn, phân công một đứa lớn mang theo một đứa nhỏ, mà chổ mình thì Quả nho cùng hai ca nhi đi theo Ninh Diệu Trạch.
Ba hài tử lúc trước rất dính Ninh Diệu Trạch, nhưng Ninh Diệu Trạch hôn mê lâu hiện tại trên người có thương tích, Đào Thanh cũng nói qua cho bọn chúng trước tiên không được dính a cha, chờ vết thương của a cha tốt lên lại nói, cho nên thời điểm hiện tại ba hài tử ở nhà đều là cùng mấy hài tử Đào gia chơi cùng nhau.
Lúc này có thời gian đơn độc ở chung với a cha, ba hài tử liền ríu rít hỏi này hỏi kia, hai đứa nhỏ biểu đạt không được, đều là Quả nho chuyền đạt.
Quả nho ở bên cạnh thấy được một con ốc nước ngọt, lập tức lạch bạch chạy tới nhặt lên, sau đó đi đến bên người Ninh Diệu Trạch hỏi "Cha, ốc nước ngọt có thể ăn sao? Chúng ta nhặt nhiều như vậy làm cái gì?"
Ninh Diệu Trạch nói "Có thể ăn, trước tiên nhặt ốc, đợi chút chúng ta đem thịt bên trong lấy ra rồi lại mang về, buổi tối a ma xào cho các con ăn."
Quả nho nhéo nhéo ốc nước ngọt trong tay, vẫn không nghĩ tới ốc nước ngọt này rốt cuộc ăn như thế nào.
"Trước kia cha đã ăn qua ốc nước ngọt rồi sao? Ăn ngon không?"
Ninh Diệu Trạch sờ đầu của Quả nho nói "Cha khi còn nhỏ ăn qua, ăn rất ngon nơi này đều là thịt, Quả nho có muốn ăn thịt không?"
Thịt, thứ này đối với ba hài tử mà nói là hàng xa xỉ không có chút nào không quá, từ khi sinh ra cho đến bây giờ ăn bao nhiêu lần thịt sợ là có thể đếm trên đầu ngón tay, thời điểm nghe được cha nói ăn thịt Quả nho cao hứng "Cha, thật sự có thể ăn thịt sao?"
Ninh Diệu Trạch gật đầu: "Đương nhiên."
Sau khi nói xong Ninh Diệu Trạch lại đi xem hai tiểu tử, hai tiểu tử ngửa đầu nhìn Ninh Trạch "Ăn thịt, cha, chúng con muốn ăn thịt."
Thanh âm tiểu hài tử mềm mại, còn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Ninh Diệu Trạch nghe cảm giác được tâm hắn mềm nhũn.
Hắn lúc trước cũng không phải người thích hài tử, nhưng đối với ba hài tử trước mặt này hắn không chán ghét, tất cả hài tử ở Đào gia hắn không chán ghét.
Ninh Diệu Trạch khắc sâu cảm thấy mình gia nhập tùy tục quá nhanh.
Phụ tử ba người vẫn luôn ở bờ sông nhặt ốc nước ngọt, nhặt trong chốc lát có được không ít. Ninh Diệu Trạch mang theo ba hài tử trở về, cùng những hài tử khác tập hợp.
Lúc trời gần tối, Mộc Tử cùng Cánh Rừng cũng lấy được không ít trứng tôm nhỏ, toàn bộ đều ở trong sọt.
Ninh Diệu Trạch làm cho bọn họ một cái sọt dùng để đựng thịt ốc.
Ninh Diệu Trạch mang theo một đám hài tử ở bờ sông lấy thịt ốc xác thì đặt ở một bên, Ninh Diệu Trạch tính ném xác xuống sông, nhưng Mộc Tử nói cái xác ốc nước ngọt này có thể cho heo ăn, vì thế bọn họ quyết định đem xác mang về.
Hài tử sức chiến đấu cũng không yếu, một đống lớn thịt ốc nước ngọt rất nhanh đã bị bọn chúng lấy xong, cuối cùng thịt ốc đều để trong cái sọt, buổi tối có thể xào một nồi to để ăn.
Thu thập tốt một chút, Ninh Diệu Trạch một tay cầm cái sọt nặng nhất, một tay khác bị Quả nho nắm chặt, dư lại mấy hài tử ôm ốc nước ngọt xách trở về, mênh mông cuồn cuộn tới, mênh mông cuồn cuộn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro