Chương 23
Còn chưa về đến sân, hai đứa Mộc Tử cùng Cánh Rừng dẫn đầu kêu lên: "Cha, phụ thân, chúng con nhặt ốc nước ngọt trở về rất nhiều, cha phụ thân mau ra đây xem đi!"
Các hài tử khác đi theo cũng phụ họa: "Thật nhiều, ốc nước ngọt thật nhiều."
Ninh Diệu Trạch tuy rằng không rõ đám hài tử này rốt cuộc đang cao hứng cái gì nhưng cũng không ngăn cản, dù sao ốc nước ngọt cũng không phải đồ hiếm lạ, bờ sông nơi nơi đều là ốc, bị người khác nghe được cũng không quan hệ.
Nghe được âm thanh của bọn nhỏ người Đào gia cũng ra đón, nhìn mỗi người trong tay đều là xác ốc nước ngọt, vẻ mặt không biết nên nói cái gì cho tốt, bọn nhỏ thật ra một chút cũng không ngại, đem xác ốc nước ngọt tiến đến nói phải cho heo ăn.
Phu lang Đào An cầm cái ky ra cho bọn nhỏ để xác ốc nước ngọt đặt vào bên trong, đợi chút cùng nhau cho heo ăn.
Bỏ xác ốc nước ngọt xuống, còn dư lại hai cái giỏ tre, một đám hài tử ríu rít vây quanh bên người Ninh Diệu Trạch kêu to, chỉ vào giỏ tre không ngừng nói thịt.
Người Đào gia chưa từng thấy bên trong giỏ tre của Ninh Diệu Trạch có gì, Đào An hỏi Ninh Diệu Trạch: "Chẳng lẽ các ngươi còn đi bắt cá?"
Trong sông là cá hoang ai cũng có thể bắt, ngày thường nếu có người được rãnh rỗi cũng sẽ đi vào sông vớt cá, bất quá cá trong sông đó tương đối thông minh, có thể vớt lên cũng không được nhiều lắm.
Hiện tại là ngày mùa, cơ hồ không ai đi làm cái chuyện này.
Ninh Diệu Trạch cười lắc lắc đầu: "Không phải cá ở bên trong, mang theo mấy hài tử nên không thể bắt, đây là thịt ốc buổi tối dùng ớt cay xào ăn."
Đào An nghe được lời này vẻ mặt kinh ngạc: "Thịt ốc có thể ăn?"
Ninh Diệu Trạch nói: "Đương nhiên có thể ăn, ngươi xem heo ăn không cũng không có việc gì sao? Vậy chứng minh thứ này khẳng định không có độc, đồ không có độc người tự nhiên có thể ăn, chỉ cần xào chín là có thể ăn giống những đồ ăn khác."
Đào An vẫn có chút không tin: "Diệu Trạch, ngươi làm sao biết việc này? Thứ này thật sự có thể ăn sao?"
Ninh Diệu Trạch khẳng định nói: "Đại ca, khi còn nhỏ thứ này ta tự mình nướng ăn, ngươi xem ta bây giờ còn sống tốt, vậy khẳng định là có thể ăn."
Ninh Diệu Trạch vừa nói như vậy thật ra làm Đào An có chút tin, bất quá cũng không hoàn toàn tin tưởng ít nhiều còn có chút hoài nghi.
Ninh Diệu Trạch cũng không giải thích nhiều, chờ đến khi làm xong bọn họ sẽ biết.
Ninh Diệu Trạch trực tiếp đem theo giỏ tre vào phòng bếp, trong phòng bếp là Đào Thanh cùng phu lang Đào Vượng đang nấu, nhìn Ninh Diệu Trạch đem theo một cái sọt có thịt ốc tiến vào, hai người đều lộ ra khó hiểu, Đào Thanh hỏi Ninh Diệu Trạch: "Diệu Trạch, ngươi đang làm gì vậy?"
Ninh Diệu Trạch giải thích nói: "Đây là thịt ốc có thể ăn, trong nhà có làm ớt cay không? Nếu có đợi chút đem xào cái này hơn nữa đem ớt xào cùng cái này là được dư lại có thể làm một chút canh, chúng ta ở bờ sông lấy xác dùng nước rửa sạch sẽ rồi, nên có thể trực tiếp nấu."
Đào Thanh thật ra rất tin tưởng Ninh Diệu Trạch chỉ là phu lang Đào Vượng thì không như vậy, nhìn thứ này tràn ngập hoài nghi, Ninh Diệu Trạch bất đắc dĩ chỉ phải đem lời nói cùng Đào An nói lúc nãy nói lại một lần, lúc này mới tốt.
Một đám hài tử lại chen vào phòng bếp, muốn xem bọn họ xào thịt ốc
Bọn nhỏ muốn ăn thịt ốc như vậy, Đào Thanh cùng Đào Vượng phu lang cũng chỉ có thể dựa theo ý tứ của Ninh Diệu Trạch bắt đầu làm, cũng may hiện tại đồ ăn khác đã xào xong, đem thịt ốc xào thêm lại nấu một bát canh là có thể ăn cơm.
Xào thịt ốc thì phải làm ớt cay, làm ớt cay hương vị sặc người, Đào gia ngày thường cũng không ăn ớt cay nhiều lắm, bọn nhỏ thì càng không sợ sặc bọn nhỏ, Ninh Diệu Trạch liền mang bọn nhỏ đi ra ngoài, bất quá nói gì bọn chúng cũng không chịu rời đi, toàn bộ ghé vào cửa nhìn thịt ốc.
Ở cửa Ninh Diệu Trạch cũng không nói gì nữa, dứt khoát đứng đó nhìn cùng bọn chúng.
Đối với thịt ốc đám hài tử rất chờ mong, tuy rằng là thịt ốc nước ngọt nhưng cái đó cũng là thịt a còn có rất nhiều
Đào Thanh xào rất nhanh, một trận hương vị ớt cay bay ra không bao lâu liền ra khỏi nồi, dựa theo lời Ninh Diệu Trạch nói còn dư lại một ít dùng để nấu canh.
Khi nấu canh xong các đồ ăn khác có thể dọn lên bàn.
Ninh Diệu Trạch kêu Cánh Rừng cùng Mộc Tử ở lại hỗ trợ bưng thức ăn, sau đó kêu các hài tử khác đi gọi mọi người ăn cơm.
Tuy rằng hài tử đều ngoan ngoãn đi, nhưng trước khi đi đôi mắt vẫn không rời bàn thịt ốc kia, rất muốn ăn.
Ninh Diệu Trạch cảm thấy buồn cười đồng thời lại cảm thấy có chút chua xót, hài tử còn nhỏ như vậy, thế nhưng sẽ thèm một chút thịt ốc, bần cùng thật sự là chuyện đáng sợ.
Lúc tô canh cuối cùng được dọn ra bàn, người Đào gia cũng đã ngồi đầy đủ trên bàn.
Người Đào gia ăn cơm trên một cái bàn lớn, người một nhà đều ăn chung một cái bàn, chẳng phân biệt lớn hay nhỏ hán tử hay ca nhi, hôm nay bữa cơm này nhiều thêm một mâm thịt ốc cùng một chén canh ốc nước ngọt, tất cả mọi người tràn ngập chờ mong.
Bất quá bọn họ còn có chút không tin thịt này có thể ăn được hay không, không dám để cho bọn nhỏ động đũa ăn trước, Đào phụ thân duỗi chiếc đũa ăn trước tầm mắt những người khác toàn bộ đều tập trung ở trên người Đào a ma cũng không biết là khẩn trương hay là chờ mong.
Ớt cay bỏ vào không ít, ăn một ngụm vào vị cay lập tức xâm nhập toàn bộ miệng, tất cả đều là cảm giác ớt cay.
Lại nhai thịt ốc, mùi hương lập tức ra tới, thịt ốc này xào cùng dầu muối, Đào Thanh thậm chí còn thả một ít gia vị khác vào, có thể so ngày thường bọn họ xào rau dụng tâm hơn nhiều.
Ăn một ngụm này Đào phụ thân phá lệ vừa lòng, tuy rằng rất cay nhưng ăn xong lại còn muốn ăn tiếp, vì thế Đào phụ thân ăn thêm vài khối thịt mới ngừng lại được.
"Không có việc gì cái này có thể ăn, còn ăn khá ngon trước kia lúc ăn thịt heo cũng chưa thấy qua hương vị như vậy."
Đào phụ thân vừa nói những lời này ra, những người khác đều cao hứng sôi nổi động đũa đi kẹp thịt ốc, bọn nhỏ lúc này ăn cơm không cần người lớn chiếu cố, tự mình biết duỗi tay ăn thịt ốc.
Bất quá cho ớt cay nhiều, hương vị cay người lớn còn có thể ăn, hài tử lại không được, lúc này canh lại có tác dụng Ninh Diệu Trạch đi cầm một cái chén lại, chan một chén canh sau đó đem thịt ốc xào để trong canh qua một lần mới kẹp cho bọn nhỏ ăn.
Đám hài tử lo ăn thời gian nói chuyện cũng không có, miệng bận nhai, trong chén thả không ít thịt, hấp tấp mà ăn.
Người lớn tuy rằng cũng cảm thấy không tồi, nhưng vì hài tử chưa kẹp được mấy đũa, nhiều lắm là vớt chút canh.
Chầu cơm này người Đào gia ăn cực kỳ vừa lòng, bọn họ trước nay không nghĩ tới hương vị thịt ốc đút cho heo ăn hằng ngày có thể có tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro