Chương 28
Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh bỏ đi để lại Ninh a ma cùng Lưu Hồng bị doạ tại chổ.
Lưu Hồng nằm trên mặt đất vẫn luôn ho khan không còn chút sức lực, muốn đứng dậy nhưng thân thể vẫn luôn mềm nhũn không có sức lực nào.
Mà Ninh a ma hôm nay tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng đồng dạng bị Ninh Diệu Trạch dọa sợ, Ninh a ma chưa bao giờ biết nhi tử mình sẽ hung ác đến vậy.
Thậm chí bà suy nghĩ, may mắn là đã phân gia, bằng không Ninh Diệu Trạch không chừng sẽ động thủ đánh người Ninh gia.
Đương nhiên, đối với Lưu Hồng Ninh a ma không có mấy thiện cảm, bà không cho rằng Lưu Hồng là người Ninh gia, chỉ xem Lưu Hồng là a ma của tôn tử bà mà thôi.
Suy nghĩ này của Ninh a ma chôn rất sâu ở trong lòng ai cũng không biết, cho dù ngày thường Ninh a ma thái độ không tốt, nhưng cũng sẽ không nghĩ mọi chuyện theo hướng này.
Người đã đi không biết đã bao lâu, Lưu Hồng cũng tốt hơn một chút, mới tự mình bò dậy, Ninh a ma cũng không liếc mắt nhìn qua Lưu Hồng một cái.
Mà Lưu Hồng trong lòng cũng đồng dạng oán trách Ninh a ma, vừa rồi Ninh Diệu Trạch ra tay với mình, Ninh a ma không hỗ trợ thì thôi, thế mà khi người đi rồi lại không hỏi mình một câu.
Lưu Hồng trong lòng ủy khuất, sợ hãi, nhìn Ninh a ma không kiên nhẫn, đứng dậy dứt khoát không quản Ninh a ma, tự mình chạy ngược lại hướng đồng ruộng.
Lưu Hồng tính cùng Ninh a ma về nhà nấu cơm, không nghĩ đến nửa đường sẽ đụng Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh, hiện tại mọi người đều bận rộn, tuy rằng chuyện bọn họ phân gia nháo rất lớn nhưng lương thực quan trọng hơn, cho nên một ngày trôi qua cũng không ai nhàn nhã chú ý bọn họ.
Cho nên người Ninh gia cũng không biết tình huống Ninh Diệu Trạch như thế nào, hôm nay thấy được hai người này Lưu Hồng tự nhiên không tránh được châm chọc mỉa mai một phen, nhưng càng làm cho Lưu Hồng không nghĩ tới chính là Ninh Diệu Trạch thế nhưng muốn bóp chết hắn, Lưu Hồng trong lòng sợ, nhưng hắn lại càng nhịn không được uỷ khuất.
Cho nên hắn muốn đi tìm nam nhân nhà mình, muốn đi tìm Ninh Diệu Trạch gây phiền toái.(có bệnh=)))
Lưu Hồng vừa chạy vừa khóc, còn khóc rất lớn, dọc theo đường trong thôn mà đi, toàn bộ người trong thôn đều nghe được, cũng có người tò mò hỏi Lưu Hồng bị làm sao vậy, nhưng Lưu Hồng không phản ứng, chỉ chạy về phía trước.
Ninh a ma ở phía sau nhìn thấy Lưu Hồng đi rồi, hùng hổ đứng lên đi theo chửi bới, Lưu Hồng ở phía trước Ninh a ma theo ở phía sau, không ngừng kêu Lưu Hồng đứng lại.
Nhiều người trong thôn thắc mắc không biết Lưu Hồng có phải ở Ninh gia chịu uỷ khuất muốn về nhà mẹ đẻ hay không, nhiều người suy đoán nhưng không ai đoán được.
Lưu Hồng một đường tới rìa ruộng Ninh gia, mấy huynh đệ Ninh gia đều ở ngoài ruộng cắt bông lúa, trước kia đây đều là Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh làm, năm nay phân gia bọn họ bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình làm, nhưng bọn họ đều lười biếng, động tác chậm rì rì, cắt một lát liền nghỉ một lát, cho nên nhà người khác đã cắt hơn phân nửa, Ninh gia cắt lúa như mới vừa bắt đầu.
Lưu Hồng thấy được Ninh Diệu Nghiêu ở rìa ruộng liền chạy đến ôm con của hắn khóc.
Lưu Hồng xông ra làm tất cả người Ninh gia rất sửng sốt, toàn bộ đều nhìn hắn.
Phu lang Ninh Diệu Hưng cùng Ninh Diệu Phát trước hết thò lại gần, phu lang Ninh Diệu Hưng gọi là Lý Liên Tử , Lý Liên Tử với Lưu Hồng quan hệ không tốt, nhìn thấy hắn khóc liền ôm cánh tay nói "Ha, đại tẩu đây là làm sao vậy? Không phải đang trở về làm cơm sao, như thế nào lại khóc? Chúng ta còn đang phơi nắng, đại tẩu nếu không muốn nấu cơm, vậy đổi cho chúng ta trở về cũng được đúng không, đại tẩy ngươi nói gì đi."
Phu lang của Ninh Diệu Phát là Lý Hành Tử, hắn với Lý Liên Tử là cùng một thôn mà gả qua, hai người quan hệ tốt hơn rất nhiều, Lý Hành Tử nghe Lý Liên Tử nói liền vội vàng nói: "Chắc không phải như vậy, đại tẩu không muốn cùng đại ca tách ra, vậy ở chỗ này cắt lúa là được, chúng ta trở về nấu cơm."
Lời hai người này nói Lưu Hồng đều nghe vào lỗ tai, nhưng hắn không để ý tới mà là không ngừng khóc, khóc làm mọi người khó chịu, Ninh Diệu Nghệu không muốn để ý tới hắn, nhưng không thể để hắn khóc lóc mãi, chỉ phải lớn tiếng nói một câu: "Ngươi nếu có ủy khuất gì thì nói ra, chỉ biết khóc khóc khóc, khóc có ích lợi gì!"
Lưu Hồng đương nhiên cũng không muốn khóc, chỉ là khóc lâu nhất thời dừng lại không được, hơn nữa bên cạnh còn có hai người nói làm hắn khó chịu hơn, cho nên khóc càng thêm lợi hại.
Nhưng khi bị Ninh Diệu Nghiêu rống lên, Lưu Hồng không dám tiếp tục khóc, miễn cưỡng nén lại biến thành nhỏ giọng run rẩy: "Hắn, hắn muốn bóp chết, bóp chết ta, lão tam tâm địa ác độc, hắn muốn bóp chết ta, hắn muốn bóp chết ta, ô ô......"
Miễn cưỡng nói xong Lưu Hồng lại bắt đầu khóc, nhưng những người khác đều nghe thấy lời hắn nói, lão tam trong miệng Lưu Hồng chính là Ninh Diệu Trạch, Lưu Hồng nói Ninh Diệu Trạch muốn bóp chết hắn, lời này đã có thể làm người ta chấn kinh rồi.
Lúc Ninh Diệu Nghiêu muốn hỏi Lưu Hồng, Ninh a ma cũng chạy tới, vừa chạy vừa mắng chửi người, cái gì tâm địa ác độc, quỷ đoản mệnh, đồ đen đủi linh tinh, một câu này lại thêm một câu khác, giọng nói cũng như tiếng khóc của Lưu Hồng quá lớn.
Người làm việc ở gần đó không ít, cơ hồ đều nghe được, rất nhiều người còn tò mò lại xem náo nhiệt.
Sự xuất hiện của Lưu Hồng cùng Ninh a ma khiến Ninh gia mông lung.
Thấy Lưu Hồng còn đang khóc, Ninh Diệu Nghiêu cũng mặc kệ hắn, hùng hùng hổ hổ đi qua hỏi Ninh a ma : "A ma, đây là làm sao vậy? Hai người không phải trở về nấu cơm sao? Tại sao lại trở lại, Lưu Hồng còn nói lão tam muốn bóp chết hắn, chuyện này thật sao?"
Ninh a ma vốn dĩ nhìn thấy nhi tử im lặng, nhưng sau khi nghe những gì Ninh Diệu Nghiêu hỏi liền mở miệng: "Quỷ đoản mệnh kia, tâm địa ác độc, không phải cái thứ tốt lành, hắn thế mà muốn bóp chết phu lang ngươi, lão đại ngươi mang theo phu lang của ngươi đi nha môn cáo trạng hắn đi, cho hắn vào ăn cơm nhà lao!"
Ninh a ma chứng thực lời Lưu Hồng nói là sự thật, nhưng vẫn khiến người khác hoang mang, Ninh Diệu Trạch là người thành thật, như vậy làm sao sẽ bóp cổ người khác? Lúc trước còn ở Ninh gia đều là tùy ý bọn họ khi dễ.
Ninh Diệu Nghiêu có chút nghi hoặc, lại nhìn phu lang mình khóc đứt hơi, trong lòng có chút lưỡng lự.
Lý Liên Tử cùng Lý Hành Tử cũng đi tới, Lý Liên Tử hỏi Ninh a ma: "A ma, ngươi nói thật? Lão tam mới phân gia không bao lâu, lá gan hắn lớn như vậy, hắn thế mà dám bóp cổ đại tẩu sao? a ma có phải nhìn lầm rồi hay không?"
"Đúng vậy a ma, tuy rằng lão tam xác thật không phải thứ tốt, lá gan kia của hắn cũng không dám làm ra chuyện như vậy!" Lý Liên Tử cũng phụ họa theo.
Ninh a ma thấy bọn họ không tin lời mình nói, trên mặt lập tức liền khó coi, lấy tay đánh Lý Liên Tử một cái: "Ngươi cái kẻ hám tiền này, ngươi còn cho rằng ta là nói dối, hay là ngươi muốn giúp đỡ quỷ đoản mệnh kia? Nếu không thấy ta có thể nói lời như vậy sao? Các ngươi nếu không tin, thì đi xem cổ đại tẩu ngươi đi, khẳng định có để lại dấu vết."
Ninh a ma nói xong, Ninh Diệu Nghiêu đột nhiên phản ứng lại, lập tức xem cổ Lưu Hồng
Nhưng thoạt nhìn trên cổ Lưu Hồng trừ bỏ có chút hồng bên ngoài, dấu vết gì cũng không có.
Ninh Diệu Nghiêu hỏi Ninh a ma: "A ma, thật sự là lão tam bóp cổ sao, hay chỉ là hù dọa các ngươi, trên cổ Lưu Hồng không có cái gì hết."
Dù sao đây là chuyện đại sự, Ninh Diệu Nghiêu nghe lời Ninh a ma nói xong cũng không dám đi báo quan, người nông dân bọn họ sẽ không đi nha môn, trong mắt họ nha môn nơi bọn họ ở cũng không phải là nơi tốt gì, kêu bọn họ đi cáo trạng, nha môn cũng sẽ không quan tâm.
Ninh a ma không tin lời Ninh Diệu Nghiêu nói, tự mình đi qua xem, nhìn thầy Lưu Hồng còn khóc, trước tiên tát Lưu Hồng một cái : "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, sao lúc nãy hắn không bóp chết ngươi luôn đi cái đồ tâm địa đen tối."
Ninh a ma vừa mắng vừa xem cổ Lưu Hồng, nhưng trên cổ giống như lời Ninh Diệu Nghiêu nói, trừ bỏ có chút hồng, dấu vết khác đều không có.
Ninh a ma tức giận đến mức tát Lưu Hồng một cái: "Đồ vô dụng, sao lại tốt nhanh như vậy, bằng không là có thể cho quỷ đoản mệnh kia đi ăn cơm nhà lao."
Ninh a ma mắng xong Lưu Hồng, lại nhìn Ninh Diệu Nghiêu nói: "Đi, trở về lấy cái cuốc, đi tìm quỷ đoản mệnh kia bồi tiền, phu lang ngươi tuy không sao, nhưng quỷ đoản mệnh kia thật sự bóp cổ hắn, ta thấy được, phải tìm hắn kêu hắn phải bồi tiền!"
Mặc kệ Ninh a ma cùng Lưu Hồng nói có phải sự thật hay không, Ninh a ma nói những lời này làm Ninh Diệu Nghiêu cao hứng.
Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh đã được Đào Đức Thụ lãnh về, Ninh Diệu Trạch không có tiền, nhưng Đào gia có, nếu chuyện này có thể chèn ép được, đi tìm bọn họ gây phiền toái có được bạc còn phải lo nghĩ sao?
Ninh Diệu Nghiêu kêu hai đệ đệ còn có cha lại đây, người một nhà Ninh gia đối với chuyện này rất chờ mong, liền bắt đầu lẩm nhẩm thương lượng.
Mà những người làm việc bên cạnh, nghe một hồi liền trở về làm việc, bọn họ không phải không nghe được lời Ninh a ma, nhưng vậy thì sao, những người đó bọn họ cũng không có quan hệ thân thiết gì.
Người Ninh gia bàn bạc xong, bọn họ cũng không thèm đếm xỉa đến bông lúa ngoài ruộng, trực tiếp đi thẳng về nhà.
Đương nhiên cũng không phải chỉ về nhà, đi trên đường cũng là vừa đi vừa khóc, ban đầu những người thấy Lưu Hồng khóc còn không rõ nguyên nhân lúc này toàn bộ đều đã biết, Ninh Diệu Trạch muốn bóp chết Lưu Hồng, Ninh gia muốn đi tìm bọn họ phiền toái.
Nhiều người họ Ninh người nghe xong đều đi theo xem náo nhiệt, cũng cho người Ninh gia thêm can đảm, trong chốc lát tụ tập được một đám người, một đám lại đi vừa vặn lúc ăn cơm trưa, rất nhiều người còn đang ở nhà.
Mà Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh vừa vội vã về Đào gia không biết chuyện này.
Bọn họ trở về có chút muộn, cơm trưa Đào a ma đã nấu xong, chỉ chờ bọn họ trở về ăn.
Vốn đang muốn hỏi bọn họ đi xem đất sao lâu như vậy, nhìn thấy bó củi trên lưng Đào Thanh bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ kêu bọn họ rửa tay ăn cơm.
Hai người cũng đói bụng, bên ngoài nắng to, nước cũng không uống, nhu cầu cấp bách muốn bổ sung năng lượng.
Sau khi ngồi xuống Đào Đức Thụ liền hỏi Đào Thanh và Ninh Diệu Trạch: "Hai người xem đất ở nơi nào? Xây ở đâu?"
Đào Thanh liếc mắt nhìn Ninh Diệu Trạch một cái, ý bảo hắn nói.
Ninh Diệu Trạch đem đồ ăn trong miệng nuốt vào sau đó mới mở miệng nói: "Ở cuối thôn, mãnh đất dựa vào núi kia, nơi đó có đất hoang nhiều, sửa xong nhà cửa chúng con đi đào chút đất hoang để làm ruộng, chúng con không có bạc cũng chỉ có thể làm như vậy."
Đào Đức Thụ chính là người thôn này, Đào Đức Thụ nghe Ninh Diệu Trạch và người khác nói đương nhiên biết là ở đâu.
Đào cha gật đầu: "Được, nơi đó tuy rộng rãi nhưng mà không có nhiều người ở, lại dựa gần núi, sợ là có dã thú xuống núi sẽ không an toàn."
Ninh Diệu Trạch vội nói: "Cái này chúng con cũng nghĩ tới, đến lúc đó dưỡng mấy con cẩu giữ nhà."
Đào Đức Thụ nghe xong lời này liền nói: "Nếu các ngươi có thể an bài, ta cũng không nói nhiều làm gì, đã chọn xong địa điểm tốt, buổi chiều đi tìm thôn trưởng xem ngày cho các ngươi, chờ đến khi xong việc rồi thì khởi công."
Ninh Diệu Trạch gật đầu: "A cha, chúng con đã biết."
Đào Đức Thụ không nói gì, những người khác cũng không nói gì, an tĩnh ăn cơm.(by:Myo)
_____
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro