🌷12.Thu hoạch vụ thu
Edit-Beta by WISP1997
Ngày hôm sau hai người cùng đi đưa mứt trái cây, thuận tiện đem gà rừng trong nhà tích cóp cầm đi bán.
Bán đi gà rừng thu vào 180 văn.
Hai người đi vào Như Ý Trai, Trang Mặc đầy mặt ý cười tiếp đãi hai người.
Trang Mặc cao hứng nói: “Hai ngày nay chúng ta làm điểm tâm nhân mứt trái cây rất được mọi người hoan nghênh, sau đó có rất nhiều người tới mua mứt trái cây này, mấy cân mứt trái cây buổi sáng ngày hôm qua liền bán hết, rất nhiều người đều tiếc nuối không tới đâu.”
“Phải không, thật sự là quá tốt, hôm nay ta mang theo 3 cân mỗi loại, ngươi nhìn xem.” Quý Lương không ngoài ý muốn.
Trang Mặc cảm thấy hơi thiếu, nói: “Mứt trái cây bán khá tốt, kế tiếp mấy ngày sau mỗi ngày mỗi loại đưa năm cân đi, qua mấy ngày lại xem tình huống!”
“Được, sáng mai ta đưa năm cân lại đây.” Quý Lương tỏ vẻ không thành vấn đề.
“ Được.”
Thanh toán tiền bạc, Trang Mặc đưa hai người ra cửa.
Mứt trái cây giá thị trường tốt, hai người tính toán mua thêm một ít bình.
Bên này Trang Mặc tiễn hai người đi trở lại quầy, Hàn Phi nói: “Phu quân, bọn họ lần này mang nhiều ít?”
“Mỗi loại 3 cân.”
“ Hơi ít nha, có vài khách nhân đều dặn có mứt trái cây thì để lại bọn hắn!”
“Không có việc gì, ta bảo bọn họ về sau mỗi ngày đưa một lần, mỗi lần đưa năm cân.”
“ Ừm, vậy tốt, mứt trái cây thật đúng là ăn ngon a!”
“Ha ha, mèo nhỏ tham ăn!”
Hai người ở bên này nói chuyện, đột nhiên một gã sai vặt cùng một thiếu niên đi đến “Trang lão bản, xin hỏi mứt trái cây hôm nay có hàng hay không?”
“Có, không biết khách nhân muốn nhiều ít?”
“Hai bình đi.” Nơi này một lọ cũng không phải một cân, mà là nửa cân, vật chứa cũng bị Trang Mặc đổi thành bình sứ, tuy chỉ là bình thường bình sứ nhưng đóng gói so với ban đầu xa hoa rất nhiều.
Hàn Phi bỏ mứt vào bình, nhanh chóng cầm bốn bình mứt trái cây ra tới “Đây là mứt trái cây ngươi muốn, hân hạnh chiếu cố, tổng cộng một lượng hai văn.”
Gã sai vặt tiếp nhận mứt trái cây bỏ vào rổ, thanh toán tiền liền cao hứng đi ra. Kế tiếp lục tục lại có người tới hỏi mứt trái cây, không bao lâu trừ bỏ muốn lưu lại mứt làm điểm tâm, mặt khác đều bán hết, một ít người đi sau lại chỉ có thể tiếc nuối mua điểm tâm khác, muốn ngày mai tới sớm.
Còn chưa tới nửa ngày liền bán hết, Trang Mặc cảm thấy khả năng ước lượng thiếu rồi.
Quý Lương lần này mua 50 cái bình nhỏ, xe bò xóc nảy, thứ này dễ vỡ, hai người đem xe bò đi rất chậm.
Về đến nhà còn sớm, Quý Lương tính toán lên núi một chuyến, quả quýt dễ bảo tồn, hắn trước tiên ở phòng cất chứa thả rất nhiều, quả đào thì không được, cho nên hắn phải hái ít trở về.
Diệp Văn ở nhà rửa bình, Quý Lương cõng sọt mang theo rổ lên núi.
Giữa trưa Quý Lương mang về mấy con mồi cùng mười mấy cân quả đào.
Có máy trộn ở đây làm mười cân mứt trái cây không cần bao lâu, dù sao nơi này buổi tối không có việc gì, cho nên hai người đem mứt trái cây để đến buổi tối làm, buổi chiều hai người tính toán đem đất sau hậu viện trồng rau.
Đại bá mẫu cho hạt giống cải trắng, củ cải trắng, tần ô, cà rốt, hai người trồng mỗi loại một ít.
Lâu lắm không làm việc nhà nông Quý Lương còn có chút không thích ứng, ngẫm lại qua hai ngày đến vụ thu hoạch thì một trận eo đau xương đau, nhưng đó là đại bá a, vất vả mấy ngày đi.
Ngày hôm sau Quý Lương đem bếp quầy cùng bàn ghế dọn về, cái cũ bỏ đi làm củi đốt.
Đem gia cụ dọn xong Quý Lương liền đi đưa mứt trái cây, đơn đặt hàng tăng thêm hai cân mứt quýt trái cây.
Quý Lương đem giao bán mứt trái cây cho Diệp Văn một tay xử lý, hắn nghe nói ngày mai nhà đại bá bắt đầu thu hoạch vụ thu, hắn muốn giúp đỡ đại bá thu hoạch liền không rảnh làm chuyện khác.
Có nhà thu hoạch sớm mấy ngày đã bắt đầu rồi, Quý Thành tính toán nhà mình ngày mai bắt đầu, nhà hắn 6 mẫu lúa nước, 3 mẫu lúa mì vụ xuân, 2 mẫu bắp, 1 mẫu bông.
Ngày hôm sau Quý Thành mang theo hai nhi tử sớm ra đồng, thừa dịp buổi sáng không chưa nóng bức làm sớm, đi vào đồng ruộng còn chưa khởi công thì thấy cháu trai tới.
“Tiểu Lương sao tới đây?” Quý đại bá nghi hoặc nói.
“Đại bá ngươi thu hoạch vụ thu không gọi ta nên ta phải tự mình tới.” Quý Lương làm bộ oán giận nói.
Quý đại bá nghe xong sửng sốt, nói: “Ngươi tiểu tử này, không gọi ngươi không phải đau lòng ngươi sao, ngươi chưa trải qua cái việc nhà nông thu hoạch vụ thu này à!”
“Haha, nói giỡn, biết đại bá đau lòng ta, nhưng ta về sau cũng là muốn học làm ruộng, cho nên tự mình tới học, đại bá không sợ ta thêm phiền toái là được.”
“Haha, tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, ngươi muốn tới thì tới đi!” Quý đại bá biết cháu trai thiệt tình đến hỗ trợ cũng tiếp nhận, mình nhìn hắn làm là được, nông gia hán tử luôn là phải học được làm ruộng.
Bởi vì giữa trưa quá nóng chịu không nổi, buổi sáng sớm mọi người làm đến giữa trưa, buổi chiều mặt trời không còn gay gắt thì làm đến trời tối, buổi sáng cắt lúa, buổi chiều bó mang về nhà, để ngừa trời mưa.
Bốn người vội 6 ngày thu xong lúa nước cùng lúa mạch rồi vận trở về nhà, dư lại bắp bông để nhà đại bá gia tự mình chậm rãi làm.
Nói thật 3 người Quý Thành lau mắt nhìn Quý Lương, Quý Thành còn tưởng rằng cháu trai nhiều lắm làm hai ngày là chịu không nổi, không nghĩ tới lại kiên trì đến cuối cùng, cho dù mỗi ngày trở về khi đều mệt không dậy nổi, nhưng ngày hôm sau lại sinh long hoạt hổ.
Kỳ thật ba người xem trọng hắn, mấy ngày nay hắn chính là dựa linh thủy, mệt không được thì trộm uống, buổi tối còn phải bỏ thêm linh thủy tắm một cái, bằng không sớm không xong. Mấy ngày xuống dưới Quý Lương trở nên đen rất nhiều, nhưng người lại rắn chắc thêm.
Đã trải qua lần thu hoạch vụ thu này, Quý Lương cảm thấy hắn phải nên kiếm tiền mua chút đất cho thuê mới tốt, đồng ruộng trong nhà cũng không cần thu hồi.
Mấy ngày nay bán mứt trái cây kiếm hơn 22 lượng, so với làm ruộng mệt ch·ết mệt sống ổn áp hơn nhiều, hiện tại làm ruộng toàn dựa nhân công, sản lượng lại thấp thật sự là kiếm không ra văn tiền nào.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Quý Lương lại khôi phục cuộc sống trước kia, buổi sáng đưa mứt trái cây, trở về đi lấy bẫy thuận tiện hái chút quả dại rau dại, bí mật mang theo chút hàng lậu trong không gian, cơm nước xong cùng vợ ngủ trưa, nửa buổi chiều vợ ở nhà làm mứt trái cây, hắn đi trên núi chặt củi trở về.
Hôm nay, Quý Lương ở trong núi phát hiện một mảnh rừng hạt dẻ.
Quý Lương nhặt một sọt hạt dẻ trở về, giữa trưa làm hạt dẻ hầm gà, hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường, khiến Diệp Văn lập tức yêu hương vị hạt dẻ.
“Hạt dẻ ăn ngon quá, anh ở nơi nào phát hiện, còn không a?” Diệp Văn tò mò.
“Chỗ trong núi đi nửa canh giờ, không tính sâu, nơi đó có một mảnh rừng hạt dẻ.” Quý Lương nói.
“Oa, nhiều như vậy, cái này ăn ngon chúng ta có thể cầm đi bán không? Chúng ta đi nhặt ít trở về cầm đi bán thử đi!” Hai mắt Diệp Văn sáng lấp lánh.
Quý Lương nơi nào cự tuyệt ánh mắt lấp lánh đó, nói: “Được, ngày mai anh nhặt trở về, nhưng quá nhiều đường không dễ đi, em đừng đi nữa, anh kêu đại bá bọn họ, cũng coi như cho bọn hắn thêm chút việc làm, sinh ý mứt trái cây không thể ngừng, em còn có thể ở nhà phơi hạt dẻ, phơi khô dễ dàng đập vỏ.”
Diệp Văn ngẫm lại cũng đúng, mứt trái cây chính là nguồn kiếm tiền, hắn lên núi một ngày có thể nhặt trở về bao nhiêu cân hạt dẻ.
“Ừm, vậy mọi người cẩn thận một chút, sớm trở về.” Diệp Văn dặn dò nói.
“Ừm.” Quý Lương từ khi đạt được không gian lại hồn xuyên, hiện tại ngũ cảm so người bình thường nhạy bén rất nhiều, ở trong núi như cá gặp nước, cũng không lo lắng.
Hơn nữa mảnh rừng hạt dẻ kia, xung quanh ngoại trừ mấy con sóc linh tinh cũng không có động vật khác tồn tại, có thể là bởi vì hạt dẻ giống cầu gai đi.
Buổi chiều Quý Lương liền mang theo một ít hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường đi qua nhà đại bá.
Nhà đại bá thu hoạch vụ thu xong mấy ngày hôm trước, bên này mọi người sau khi thu hoạch xong đều dưỡng đất, trong đất chỉ trồng vài mẫu cải dầu cùng rau dưa, nhà đại bá còn chưa bắt đầu trồng, vừa lúc rảnh rỗi.
Quý Lương đem hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường đưa cho Quý Thành, nói: “Đại bá ngươi nếm thử cái này.”
“Đây là cái gì, nghe thơm thơm ngọt ngọt.” Nói xong nếm một chút.
“Cái này một cái gọi là hạt dẻ nước đường, một cái là hạt dẻ rang đường, đều làm từ hạt dẻ.”
“Ừm, hương vị đều khá tốt, rất phí đường đi, nhưng hạt dẻ là cái gì?” Quý đại bá nghi hoặc.
Quý Lương hình dung bộ dáng hạt dẻ, ba người bừng tỉnh đại ngộ, Quý Dư nói: “Cái đó không phải cầu gai sao? Có thể ăn à, cha cho ta cũng nếm thử.”
“Có thể, ta ở bến tàu trên trấn gặp qua, cho nên mới hái tới ăn.” Quý Lương bịa chuyện.
Đồ vật không nhiều lắm, Quý Thành phân cho hai nhi tử một người phần.
Hai người đều cảm thấy không tồi.
Quý Lương cho biết ý đồ đến, “Đại bá, ta tới là muốn kêu các ngươi cùng ta đi thu hạt dẻ, ta ở trên núi phát hiện phiến rừng hạt dẻ, đại khái có thể thu mấy ngàn cân, ta một người thu không nỗi.”
“Nhiều như vậy ngươi là muốn cầm đi bán hả? Có thể bán ra ngoài sao?” Quý Thành còn có chút nghi ngờ.
“Không thành vấn đề, cùng lắm thì chúng ta trữ lại qua mùa đông ăn, đỡ tốn lương thực.”
Quý đại bá nghe xong cảm thấy cũng phải, tốn chút thời gian nhặt trở về bán không được cũng không lỗ.
“ Được, vậy chúng ta khi nào đi?”
“Sáng mai liền đi.” Hắn còn tính toán trở về dùng thỏ da làm mấy đôi bao tay. Da thỏ đều là Diệp Văn xử lý.
Thương lượng thời gian xong Quý Lương liền về nhà, dùng da thỏ làm hai bộ bao tay, cái này chủ yếu là khi nhặt hạt dẻ trên mặt đất còn xác.
--------vote ⭐ nhé--------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro