🌷16.Anh là thần tiên sao?

Edit-Beta by WISP1997

Hai người vào núi không lâu, phát hiện rất nhiều dấu vết động vật nhỏ hoạt động, xem ra mùa thu qua đi, động vật đều sinh sôi nẩy nở không ít.

Từ khi sinh ý mứt trái cây rượu trái cây đi vào quỹ đạo, hai người rất ít vào núi đi săn, có đôi khi cũng chỉ là nhặt củi hoặc cắt cỏ.

Một là bởi vì mứt trái cây rượu trái cây kiếm lời không ít, nếu không muốn dẫn người chú ý chỉ có thể đánh một ít động vật, kiếm không bao nhiêu, hai là sợ quá thường xuyên ảnh hưởng chuỗi đồ ăn, đến lúc đó động vật ăn cỏ ít đi mà động vật ăn thịt phải xuống núi.

Hai người vừa đi vừa nhìn, chậm rãi liền đến gần cái bẫy cuối cùng.

Quý Lương cảm giác có chút không thích hợp, phụ cận có rất nhiều hơi thở dã thú, vội vàng kéo Diệp Văn tay, "Suỵt!"

"Chúng ta lặng lẽ lui về phía sau, phía trước giống như có rất nhiều dã thú!" Quý Lương nhỏ giọng nói.

Diệp Văn tuy rất buồn bực Quý Lương làm sao mà biết được, nhưng vẫn nghe lời cùng nhau lặng lẽ lui về phía sau.

Hai người dần dần cách xa tại chỗ hơn hai mươi mét, Quý Lương kéo chặt Diệp Văn tay hô "Chạy mau!" Nguyên lai những dã thú đó đã phát hiện bọn họ, dsang tới gần bên này.

Hai người không chạy xa liền phát hiện mặt sau đuổi theo bảy tám con sói, Diệp Văn sợ tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Quý Lương cảm thấy hai người chạy không thắng hỏi: "Vợ, biết leo cây không?"

"Biết."

"Được, chúng ta đây lập tức leo lên cây."

Nói xong hai người buông tay nhanh chóng bò lên hai cây đại thụ.

Đại thụ đại khái cao 10 mét, thô tráng, hai người một hơi bò đến năm sáu mét đến một cái chạc cây mới lưng dựa thân cây ngồi xuống thở một hơi.

"Thật là hù ch·ết! May mắn chạy nhanh!" Diệp Văn nói.

"Đúng vậy!" Nhìn thấy bầy sói sắp đuổi tới dưới tàng cây, Quý Lương nghĩ lại mà sợ.

"Chúng ta trước tiên ở trên cây nghỉ ngơi một hồi đi, tin tưởng không lâu chúng nó liền rời đi."

"Ừm."

Hai người không nói nữa, sói phía dưới lại tru lên không ngừng, hai người ở trên cây ngồi gần ba canh giờ, trời đã dần dần đen, buổi sáng hai người có ăn gì thì giờ bụng đã thầm thì kêu, nhưng bầy sói vẫn không đi.

Quý Lương nghi hoặc bầy sói vì cái gì nhìn bọn hắn chằm chằm không bỏ.

"Vợ, em thế nào?"

"Em không có việc gì, chính là thân thể mệt mỏi, còn có chút đói." Nói xong bụng kêu một tiếng.

"Anh nơi này có mấy cái quả trái cây, em có muốn ăn không?"

Nhìn bầy sói phía dưới mà mình ở trên này ăn cơm, Diệp Văn nói: "Không được. Em không biết chúng nó vì cái gì còn không rời đi nữa?"

Quý Lương cũng khó hiểu, nhìn trời càng ngày càng đen hắn có chút do dự, muốn bại lộ không gian hay không, nhưng hắn lại sợ vợ đem hắn thành yêu quái.

Trời càng ngày càng lạnh, hai người cảm thấy rét, Quý Lương sợ hai người đợi lát nữa thân thể ngã xuống liền phiền toái, đột nhiên Diệp Văn kêu sợ hãi một tiếng, cẳng chân bị rắn cắn.

Quý Lương kinh hãi, vội nhảy tới nhánh cây có Diệp Văn, tay chân lanh lẹ bắt được bảy tấc của con rắn, cây lung lay một chút, Quý Lương một tay nắm chặt một tay đem rắn nhanh chóng đập trên cây, thẳng đến khi nó ngừng giãy giụa thì đem nó ném xuống.

"Vợ, em thế nào?" Nói xong từ trong sọt lấy ra một lọ nước, nôn nóng nói: "Vợ, mau uống đi!" Đây là linh thuỷ hắn lấy từ trong không gian.

Diệp Văn thấy Quý Lương nôn nóng liền uống lên, uống khá tốt.

Thấy Quý Lương muốn hút độc rắn vội ngăn cản nói: "Đừng cố sức, em chắc sống không lâu, không thể liên luỵ anh, đợi lát nữa em nhảy xuống hấp dẫn bầy sói, anh chạy mau, nhớ rõ giúp em chiếu cố cha mẹ tiểu đệ, còn có, cảm ơn anh, em thích anh!"

Thấy Diệp Văn bộ dáng ngốc ngốc, Quý Lương cũng không suy xét nhiều nữa, đem người đưa tới trong không gian.

Đột nhiên hoàn cảnh thay đổi làm cho Diệp Văn tưởng mình sắp ch·ết lập tức ngốc manh, Quý Lương lại không cố kị được nhiều như vậy, trực tiếp bắt đầu hút độc, hút xong còn dùng linh thủy rửa sạch vết thương, mình cũng dùng linh thủy súc miệng, lại uống mấy ngụm, nhìn máu trên cẳng chân vợ chảy ra màu đỏ mới yên lòng.

Thấy người trạng thái đờ đẫn, Quý Lương chặn ngang đem người ôm lên.

Diệp Văn lập tức hoàn hồn, nhìn Quý Lương muốn nói lại thôi.

"Này, đây là nơi nào? Chúng ta......"

"Không cần sợ, đây là tùy thân không gian của anh, nơi này rất an toàn."

"Tùy thân không gian là cái gì?"

"Tựa như động phủ của tiên nhân trong thoại bản."

Diệp Văn lập tức kích động, nói: "Vậy anh là thần tiên sao?"

Quý Lương bất đắc dĩ nói: "Không phải, anh chính là người thường."

Diệp Văn không tin, có được bảo bối thần kỳ như thế nào không phải thần tiên, chần chờ nói: "Vậy anh là thần tiên hạ phàm lịch kiếp?" Nói xong còn có chút lo lắng.

"Vậy anh lịch xong kiếp liền rời đi trở lại bầu trời phải không?"

Quý Lương hiện tại không lo lắng bị coi là yêu quái, nhưng bất đắc dĩ, nói: "Đồ ngốc, anh từ đầu tới đuôi đều không phải thần tiên, chỉ là vận khí tốt được cái bảo bối này mà thôi, anh sẽ vẫn luôn bồi em sẽ không rời đi, đừng miên man suy nghĩ."

Diệp Văn gật đầu, tỏ vẻ đã biết, trong lòng lại cảm thấy Quý Lương trước kia là thần tiên, có lẽ là phạm vào thiên điều gì đó bị biếm hạ phàm, trở về không được nên ngượng ngùng nói ra.

Đem Diệp Văn ôm vào trúc ốc, thả lên giường, mang hòm thuốc tới băng bó miệng v·ết th·ương.

"Em ở đây nghỉ ngơi một hồi, một ngày không ăn gì rồi, anh đi nấu cơm."

Quý Lương sau khi rời khỏi đây, Diệp Văn nằm ở trên cái giường lớn mềm mại, cười như tên ngốc, hắn tìm thần tiên làm bạn lữ, thật là quá may mắn!.

Quý Lương bưng đồ ăn vào thì Diệp Văn đã ngủ rồi, hẳn là một ngày cảm xúc dao động quá lớn, mệt mỏi.

Quý Lương không đánh thức, ăn cơm xong đem cơm của Diệp Văn đặt trong nồi cơm điện giữ ấm, mình thì ở trong không gian xoay chuyển.

Từ khi thành thân để ngừa không gian bại lộ hắn rất ít vào không gian, mỗi lần đi vào cũng vội vội vàng vàng, hiện tại thẳng thắng, hắn có thể yên tâm.

Đem trứng gà nhặt hết, Quý Lương ăn không ngồi rồi liền bắt đầu làm mứt trái cây, trong không gian không có bình gốm hắn liền dùng bồn inox, ra khỏi nồi liền phóng tới tầng hầm ngầm, ngày mai trở về lại bỏ vào vại.

Làm xong mứt trái cây Quý Lương cũng có chút mệt mỏi, nhanh chóng rửa mặt một phen liền ôm vợ nặng nề ngủ.

Hai người bị đồng hồ báo thức đánh thức, Diệp Văn tỉnh lại phát hiện mình vẫn ở chỗ này, thật sự không phải mộng!

"Tỉnh, đói bụng chưa, anh có để cơm lại cho em kìa, dậy lên ăn chút."

Bụng Diệp Văn hợp với tình hình kêu lên, "Được."

Hai người cơm nước xong, Quý Lương nhìn bên ngoài, 5 giờ sáng, bầy sói cũng không thấy.

"Sói bên ngoài đã rời đi, lập tức trời sắp sáng, chúng ta hiện tại xuống núi đi!"

"Ừm."

Ra không gian, nhiệt độ trong ngoài chênh lệch quá lớn, hai người rụt cổ, Quý Lương đem áo choàng của Diệp Văn nắm thật chặt, nắm tay chuẩn bị xuống núi.

Đột nhiên Diệp Văn đề nghị nói: "Nếu không đi trước cái bẫy kia nhìn xem, em hoài nghi ngày hôm qua bầy sói vây công chúng ta khả năng cùng cái kia có quan hệ."

"Được đi xem đi."

Hai người cẩn thận đi vào chỗ đặt bẫy, phát hiện bên trong có con sói con không biết ch·ết sống.

"Có phải đã ch·ết rồi hay không?" Diệp Văn nhỏ giọng nói.

"Không biết, anh nhìn xem." Nói xong từ không gian lấy ra một cái võng, đem số con vớt lên.

"Thân thể có hơi thở phập phồng, còn chưa có ch·ết, nhưng cũng sắp nhanh chết, chúng ta đút cho nó chút linh thủy đi."

Đút xong, hai người tìm chút cỏ khô làm thành cái ổ cho sói con liền xuống núi, sau đó liền xem tạo hóa của nó thôi.

Về đến nhà hai người nhẹ nhàng thở ra, Diệp Văn đột nhiên nhớ tới mứt trái cây hôm nay còn chưa làm!

"Lập tức trời sắp sáng, mứt trái cây làm sao bây giờ?"

"Tối hôm qua anh làm rồi, nhưng còn chưa bỏ vào vại."

"A? Nếu không trang vại, trời nóng vậy, dễ dàng hư mất."

"Không, cùng anh tới." Quý Lương mang theo Diệp Văn cùng bình gốm trong nhà dư lại vào không gian.

Diệp Văn lại lần nữa tiến vào không gian vẫn đầy mặt không thể tưởng tượng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Quý Lương, Quý Lương đi vào hầm ngầm, hai người đem mứt trái cây dọn ra, cùng nhau bỏ vào vại.

Diệp Văn cảm thấy rất thần kỳ, "Cái này sao hay quá vậy?"

"Vừa rồi cái hầm ngầm kia là cái phòng cất chứa, đồ vật bỏ vào trong sẽ bảo trì trạng thái ban đầu lúc bỏ vào, tựa như băng, bỏ vào sẽ không hư hỏng." Quý Lương giải thích.

"Oa, không hổ là bảo bối tiên nhân, chúng ta về sau một lần làm nhiều rượu trái cây, mứt trái cây, về sau không cần mỗi ngày làm phải không?"

"Phải, hơn nữa nơi này còn có rất nhiều đồ vật có thể nhanh tốc độ làm mứt trái cây."

"Thật vậy chăng? Hiện tại còn sớm chúng ta đóng gói xong đi thử đi?" Diệp Văn nóng lòng muốn thử.

"Được."

"Oa, cái này thật là lợi hại, ấn một chút thịt quả đều thành bùn, oa, cái này cũng thần kỳ, không thấy lửa mà có thể nóng lên......"

Nghe âm thanh thường thường kinh ngạc cảm thán, Quý Lương cong lên khóe miệng, năng lực tiếp thu của em ấy so với hắn tưởng tượng mạnh mẽ rất nhiều a.

Không bao lâu Diệp Văn liền nắm giữ máy xay sữa đậu nành, cách dùng nồi điện từ, Quý Lương thấy bên ngoài trời đã sáng choang, nói: " Vợ, anh đi đưa mứt trái cây, em ở chỗ này chờ anh đi."

"Được, em ở đây tiếp tục làm mứt trái cây, đợi lát nữa anh mua nhiều thêm mấy cái bình trở về nha."

"Ừm." Nói xong Quý Lương ra không gian.

Đem mứt trái cây đưa đến Như Ý Trai, Quý Lương cùng Trang Mặc nói chuyện bình, dù sao mứt trái cây bọn họ đều là dùng bình sứ đóng gói, mứt trái cây bán bình không dùng được, chồng chất quá nhiều không bằng bảo hắn thu về.

Trang Mặc cảm thấy có thể, hắn suy xét nên xử lý bình đó như thế nào, cuối cùng Quý Lương lôi kéo một xe bình nhỏ về nhà, bình chất đống nên không chỗ ngồi, lần sau đi.

Về đến nhà khóa kỹ cửa sổ Quý Lương liền mang theo một đống bình vào không gian.

"Anh đã trở về."

"Anh sao mua nhiều bình nhỏ thế?"

"Không phải, cái này là từ Như Ý Trai thu về, dù sao bọn họ giữ cũng vô dụng, còn có rất nhiều kéo không được, ngày mai đi đưa mứt trái cây lại mang một xe trở về."

"Ờ ha, sao em không nghĩ tới ha, vẫn là A Lương thông minh!" Không hổ là thần tiên.

Có nhiều bình như vậy, hai người bắt đầu làm mứt trái cây số lượng lớn, đem bình chứa đầy khả năng kiên trì thật nhiều ngày sau.

--------vote ⭐ nhé--------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro