🌷8.Thành thân

Edit-Beta by WISP1997

Ngày hôm sau Quý Lương trời chưa sáng liền tỉnh, ngẫm lại hôm nay phải thành thân, lập tức phải kết thúc độc thân 2 đời, lên tinh thần đi vào không gian chuyển động một vòng mới ra, trời cũng sáng.

Một hồi đại bá mẫu mang theo đại đường tẩu cùng mấy thí tới hỗ trợ, hết thảy đều không cần hắn nhọc lòng.

Không lâu Quý đại bá cũng mang theo một ít đại thúc đem bàn ghế, mâm chén đũa đều lấy tới.

Mà hắn, chỉ cần rửa mặt sạch sẽ mặc tốt hỉ phục, chờ giờ lành đi đón dâu là được.

Giờ lành vừa đến, đem mọi việc trong nhà giao cho đại bá đại bá mẫu, Quý Lương giá xe bò mang theo đám đường huynh đệ đi Diệp gia, một đường diễn tấu sáo và trống, hoan thanh tiếu ngữ, tiểu hài tử cũng ở phía sau đuổi theo, không khí vui mừng nhộn nhịp.

---------

Diệp gia thôn, nhà Diệp Văn.

Diệp Văn sáng sớm đã bị Diệp mẫu gọi dậy, hắn còn có chút mơ hồ, tối hôm qua mẹ đưa cho hắn quyển sách nhỏ, bảo hắn xem, hắn không biết là cái gì liền nghe lời mở ra, liếc một cái đã bị tranh vẽ làm xấu hổ mặt đỏ bừng.

Nguyên lai mẹ đưa cho hắn chính là một quyển xuân cung đồ, vẽ hán tử cùng ca nhi quá chân thật, dọa hắn giật mình, làm cho hắn không ngủ ngon.

Diệp Văn dậy thì Diệp mẫu chuẩn bị nước ấm đẩy hắn đi tắm, tẩy rửa xong thì Phúc thúc sao bắt đầu se mặt trang điểm cho Diệp Văn, hắn không thích son phấn nên chỉ kẻ chân mày, son môi, làm người khác sáng mắt.

Một bên Phúc thúc sao vẻ mặt đáng tiếc, nếu là tiểu hán tử khẳng định chịu cô nương ca nhi thích.

Chờ tóc khô liền bắt đầu chải đầu, kiểu tóc ca nhi tương đối đơn giản, tóc phân thành trên dưới, nữa trên thắt bím cột dây màu đỏ cắm trang sức, Diệp Văn liền cắm cây trâm mà Quý Lương tặng, nửa dưới tự nhiên rối tung, cuối cùng mặc hỉ phục, giày, khăn voan hiện tại không cần, trước khi ra cửa đội lên là được.

Diệp mẫu nhìn ca nhi anh tuấn nhà mình trong lòng cổ quái, chẳng lẽ là sinh sai giới tính.

Trong nhà những người khác còn có rất nhiều chuyện muốn làm, độc lưu Diệp Văn ngồi ở mép giường chờ Quý Lương tới đón hắn.

Không chờ bao lâu bên ngoài liền náo nhiệt, tiếng pháo chiêng trống, tiếng cười vui không phân trường hợp, hắn biết là Quý Lương tới, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Chỉ chốc lát trong phòng vào một ít người, đều là một ít ca nhi bằng tuổi, mọi người thấy Diệp Văn ngồi ở mép giường đôi mắt sáng ngời.

"A Văn, ngươi thật may mắn có thể mặc trọn bộ hỉ phục ngồi xe bò xuất giá."

"Đúng vậy, A Văn, hy vọng ta về sau có đươc một nửa như ngươi thì tốt rồi."

------------

Cuối cùng mọi người trò chuyện không đến một khắc ( khoảng 15') liền nghe thấy tiếng kêu bên ngoài, nguyên lai Quý Lương đã qua năm quan trảm sáu* đánh bại người nhà Diệp Văn rốt cuộc có thể nhìn thấy phu lang.

*Năm quan trảm sáu: Câu chuyện Tào Tháo vượt 5 ải chém 6 tướng.

Diệp Phong vào nhà bối Diệp Văn ra cửa, những người khác đi theo sau xem náo nhiệt.

Quý Lương nhìn thấy cậu em vợ cõng phu lang của mình ra, vội tiếp nhận phu lang tới xe bò. Trên xe bò đều phô đệm chăn cùng vải bố đỏ thẫm, bốn phía cột dải lụa hồng, trên đầu trâu cũng cột bông hoa to màu đỏ, không khí vui mừng.

Nhận được phu lang, Quý Lương bái biệt nhạc phụ, nhạc mẫu, cậu em vợ, đánh xe bò mang theo đoàn người cùng của hồi môn mênh mông cuồn cuộn về nhà.

Chiêng trống tiếp tục, pháo nổ bùm bùm, tiểu hài tử theo ở phía sau xem náo nhiệt, Quý Mông Quý Dư rải kẹo mừng, đám tiểu hài tử cao hứng điên đoạt đều thật cao hứng.

Trở về đi một con đường khác, ngụ ý là không quay về lối cũ.

Sau đó chính là bái đường, kết thúc buổi lễ đem phu lang đưa vào tân phòng bên ngoài liền khai tịch, Quý Lương muốn đi bồi rượu chỉ có thể lưu luyến đi ra ngoài, hắn muốn cùng phu lang ở bên nhau cũng không muốn bồi những lão gia hoả đó!

Quý Lương tửu lượng tệ hại, cho nên đường ca đường đệ đều bị hắn kéo tới chắn rượu.

Mà tân phòng bên này, đám người đi rồi đóng cửa lại Diệp Văn mới cảm giác tự tại, buổi sáng hắn chỉ ăn một chút đồ vật nên giờ đói bụng, cẩn thận xốc khăn voan lên đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống bắt đầu ăn gì đó.

Ừm...ừm trái cây, điểm tâm ăn ngon thật.

Bên này tiệc rượu ăn hơn một canh giờ, đám người lục tục rời đi, Quý Lương đem một ít đồ ăn dư đều phân cho người tới nhà hỗ trợ, mượn đồ vật cũng để cho bọn họ mang về, dọn dẹp khắp nơi xong xuôi một nhà đại bá cũng trở về, đóng viện môn lại đã sắp đến giờ Dậu ( 5 giờ chiều ).

Trong nhà không người ngoài, Quý Lương rất cao hứng, kế tiếp là thời gian của hắn cùng phu lang.

Ái dà nhưng mà phu lang lâu như vậy không ăn cái gì nhất định đói bụng rồi, hắn đi nấu chén canh chân giò hun khói thịt cái đã.

Bưng canh vào tân phòng, nhìn người an tĩnh ngồi ở mép giường, Quý Lương có chút khẩn trương, đem chén đũa để trên bàn khóa kỹ cửa phòng, Quý Lương từ từ đi tới đến mép giường:

"A Văn, chúng ta rốt cuộc đã thành thân."

Nói xong xốc khăn voan lên, lập tức ngây ngẩn cả người, phu lang nhà mình thật đẹp trai, chiếm tiện nghi lớn rồi!

Diệp Văn nguyên bản biết Quý Lương vào trong lòng có chút khẩn trương, nhưng người này nhấc khăn voan lên sau đó lại ngây người làm hắn thả lỏng, trong mắt người này không ghét bỏ hắn.

Quý Lương rốt cuộc hoàn hồn, cười haha nói: "A Văn em thật là đẹp trai!" Diệp Văn cạn lời, người này khen hắn đẹp.

"Vợ đói bụng đi, anh nấu chén canh cho em nè!! Lại đây ăn đi."

Diệp Văn nghe gió thổi qua hương khí xác thật cảm giác đói bụng, vì thế nghe lời được Quý Lương dắt tới bên cạnh bàn.

Quý Lương đem chiếc đũa đưa cho Diệp Văn rồi ngồi bên cạnh nhìn người ăn, thật là đẹp mắt.

Dưới ánh mắt nóng cháy của Quý Lương, Diệp Văn ăn xong canh, Quý Lương đem chén đũa để tới một bên, rót cho Diệp Văn ly rượu, nói: "Vợ, nên uống rượu hợp cẩn."

Uống xong rượu hợp cẩn, buông ly, Quý Lương lập tức đem người bế lên giường. Diệp Văn nghĩ đến tối hôm qua xem xuân cung đồ lập tức đỏ mặt.

Đem người để trên giường, Quý Lương liền bắt đầu cởi quần áo, chỉ chốc lát sau hai người thẳng thắn thành khẩn đối đãi, lỗ tai Diệp Văn đều đỏ bừng, nhưng cũng không chống đẩy.

Nhẹ nhàng đè trên người vợ, thấy vợ tuy rằng ngượng ngùng lại không kháng cự, Quý Lương một trận nhiệt huyết, cúi người hôn lấy đôi môi thủy nhuận của vợ.

Ngày hôm sau, Quý Lương tỉnh lại mặt trời đã lên cao, tối hôm qua vợ mệt đến giờ còn chưa tỉnh, an tĩnh ngoan ngoãn nằm trong ngực mình.

Nhìn người trong ngực chốc lát, cảm giác thấy thế nào đều không đủ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi, một trận thỏa mãn.

Một lát sau, lông mi Diệp Văn run rẩy, nhíu mày, chậm rãi mở mắt, mang theo một chút mê mang mới vừa thanh tỉnh, Quý Lương thấy người ngốc ngốc nhịn không được cúi đầu lại hôn một trận.

Diệp Văn rốt cuộc thanh tỉnh, nhớ tới tối hôm qua đủ tuw thế có chút ngượng ngùng, vùi đầu trong lòng Quý Lương.

Quý Lương tâm tình rất tốt cười lên tiếng, lồng ngực chấn động làm tai Diệp Văn đỏ lên.

"Hừ, còn cười em, về sau không cho anh làm nữa." Gia hỏa này ở trên giường đa dạng nhiều trò, hắn khó có thể chống đỡ.

Quý Lương tức khắc cười không nổi, ủy khuất nói: "Đừng nha vợ, anh lúc này mới khai trai em như vậy đối với anh quá tàn nhẫn!"

Diệp Văn "Hừ... hừ."

Quý Lương bị bộ dáng ngạo kiều manh muốn chết, ôm người một đốn gặm, ở trên giường náo loạn nửa ngày mới dậy.

Nhưng Quý Lương không để Diệp Văn dậy, tối hôm qua lần đầu tiên hắn thực tủy biết vị muốn người rất nhiều lần, vẫn để cho vợ nghỉ ngơi thêm đi!

Quý Lương đi vào phòng bếp, ngày hôm qua làm tiệc rượu đồ vật dư thừa hắn đều cho khách nhân mang về, cho nên phòng bếp rất sạch sẽ, nghĩ tới vợ hiện tại nên ăn thức ăn thanh đạm, hắn tính toán nấu cháo rau xanh thịt nạt, lại xào tiểu thái thanh đạm rửa ít trái cây.

Đem đồ ăn cùng nước rửa mặt đến trên bàn, thấy vợ ngủ rồi, nhẹ chân đi đến mép giường, cúi người đem người hôn tỉnh.

Diệp Văn ngủ đến mơ mơ hồ hồ, chậm rãi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, miệng có gì đó đang liếm, mở mắt ra phát hiện là Quý Lương đang tác loạn, trừng mắt hắn một cái.

Quý Lương cười đem người đỡ lên, nói: "Cơm đã làm tốt, dậy rửa mặt đi."

Hai người ăn cơm xong đã là giữa trưa, xem như ăn cơm sáng thành cơm trưa.

Quý Lương đem chén đũa dọn dẹp liền mang theo Diệp Văn ở trong nhà dạo qua một vòng, cùng hắn nói tình huống tiếp theo cùng tính toán sắp tới trong nhà.

Hai người đi vào hậu viện, Quý Lương chỉ vào bên trái nói: "Đó là trâu nhà chúng ta, anh còn nuôi con thỏ, nơi này chuẩn bị về sau nuôi ít gà."

Lại chỉ bên phải nói: "Lúc trước để lại khối đất trống, về sau chúng ta dùng bữa ở đó, bên cạnh giếng nước anh trồng mấy cây nho, chờ trưởng thành đáp cái giá, chúng ta ở dưới mang ghế bập bênh, vừa ăn nho vừa nghỉ ngơi."

Diệp Văn ở bên cạnh lẳng lặng nghe, trong lòng đối với tương lai tràn ngập chờ mong.

--------vote ⭐ nhé--------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro