Chương 23. Hiểm cảnh
Mắt thấy Nhan Cảnh Bạch bọn họ nhanh chóng biến mất sau màn đêm, Hoàn Nhan Tông Tuấn không cho người ra sức truy kích.
Hắn thậm chí vẫy tay kêu bọn lính dừng lại ghìm ngựa đứng ở trước mặt đối phương, nói:"Phương tiểu hầu gia, ngươi là bằng hữu Đại Kim ta, lại từng cứu qua tính mạng của ta, ta không muốn khó xử, ngươi vẫn là tránh ra đi."
Phương Ứng Khán cười lạnh: "Bằng hữu Kim nhân sợ là không chỉ một mình ta đi !"
Hoàn Nhan Tông Tuấn nhướn mày: "Vô luận Đại Kim có bao nhiêu bằng hữu, tiểu hầu gia lại là minh hữu trọng yếu nhất của chúng ta."
Phương Ứng Khán hừ lạnh: "Bản hầu cũng có cảm giác như vậy ! Lần này hoàng đế Bắc tuần, an nguy đều là do ta phụ trách, các ngươi lại lựa chọn thời cơ như vậy giết người, không phải muốn ta chết thì là cái gì? !"
"Tiểu hầu gia nói quá lời." Hoàn Nhan Tông Tuấn vẻ mặt xấu hổ: "Chỉ là cơ hội lần này ngàn lần có một, nếu muốn giết Triệu Hoàn thì không thể bỏ qua được. Huống hồ việc này đối với ngài cũng không phải không hề có ích, một khi hoàng đế chết, với ngài mà nói không phải là cơ hội tốt sao !"
Phương Ứng Khán cả người khẽ run vì tức giận: Tốt cho hắn sao? Cũng không biết là ai không chút do dự hạ lệnh bắn tên, còn muốn bắn chết cả hắn ! Ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng cười lạnh liên tục, khuôn mặt tuấn mĩ đột nhiên hiện lên một mạt tươi cười có chút trẻ con, khẽ nói:"Bản hầu biết thái tử điện hạ là tri ân báo đáp nhân, không có tâm hại ta, chỉ là thái tử lại là có chút không biết tình huống Đại Tống."
Hắn cố ý thở dài, nói tiếp: "Ta tại Tống triều gây thù hằn thật nhiều, lần này Triệu Hoàn nếu gặp chuyện không may ngay dưới sự bảo vệ của ta, chỉ sợ không phải là cơ hội, mà lại là tử kỳ của ta."
Hoàn Nhan Tông Tuấn cũng cùng nhíu mày: "Đúng là như thế, lần này là ta sai lầm, chỉ là ta là thật không biết là tiểu hầu gia đi theo bảo hộ, kẻ kia không hề thông báo với ta!"
"Kẻ kia là ai?" Phương Ứng Khán thắp giọng bâng quơ hỏi.
Ý thức được chính mình nói hớ miệng, Hoàn Nhan Tông Tuấn nhanh chóng đánh vài cái ha ha, chuyển ra đề tài nói: "Nếu là Tống triều không có chỗ dung thân cho tiểu hầu gia, đại môn Đại Kim ta luôn rộng mở chào đón ngươi! Với tài năng của tiểu hầu gia như võ nghệ uy năng, vinh hoa phú quý thật tìm đến dễ như trở bàn tay!"
"Thái tử quá khen !"
Hai người lòng mang mưu mô nịnh hót lẫn nhau vài câu, Phương Ứng Khán càng cùng đối phương nói chuyện tào lao, càng cảm giác sự tình không thích hợp.
Hắn vốn tính toán kéo dài thời gian, làm cho Nhan Cảnh Bạch có thể trốn xa một chút. Đối với một mình hắn mà nói thì cho dù Hoàn Nhan Tông Tuấn giở thủ đoạn gì, hắn cũng là có thể toàn thân mà trở ra .
Nhưng phản ứng của đối phương lại nằm ngoài dự liệu của hắn, tựa hồ cũng không vội vàng như dự đoán, thậm chí còn cùng hắn tán gẫu thoải mái vài câu, chẳng lẽ......
Hắn chợt cả kinh, lòng bàn tay mồ hôi lạnh ứa ra, đôi mắt lại không che giấu, như mũi tên nhọn bắn về phía Hoàn Nhan Tông Tuấn: "Tiền phương còn có mai phục?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại tràn ngập khẳng định.
Hoàn Nhan Tông Tuấn cũng không lại dối trá diễn trò, ánh mắt gian tràn đầy hung ác nham hiểm cùng sát khí đằng đằng: "Triệu Hoàn tất nhiên phải chết !"
Phương Ứng Khán một bên kẹp bụng ngựa, nhanh chóng ghìm ngựa xoay người, đuổi theo về phía Nhan Cảnh Bạch ly khai.
Thiên quang dần dần hiện lên vài tia sáng trong lành, một đêm u ám rốt cuộc sắp chấm dứt.
Nhan Cảnh Bạch tay chân cương ngạnh đứng ở tại chỗ, nhìn Từ Long Vệ cuối cùng vì bảo hộ hắn mà ngã vào bên trong vũng máu, cảm quan đều biến thành chết lặng.
Đây là một nước cờ thất bại!
Hắn mặt sau là vách núi sâu không thấy đáy, mà phía trước, một lão nhân, tóc bạc phơ lại tay không giết ba mươi hai Từ Long Vệ, đang từng bước một hướng tới gần hắn.
Bên người đã không còn ai, hắn bỗng nhiên đi lên vài bước, chậm rãi hạ thấp người, tự tay khép mắt Từ Long Vệ chết không nhắm lại kia.
Đối diện lão nhân có chút sửng sốt nhìn hắn một cái, bất giác kì quái hỏi:"Ngươi không sợ sao?"
"Đương nhiên là sợ." Nhan Cảnh Bạch thẳng thắn trả lời, từ khi hắn trở thành Triệu Hoàn tới nay, làm hết thảy mọi thứ bất quá là vì sống mà thôi.
Hắn cũng không phủ nhận chính mình là người tham sống sợ chết, kẻ từng chết một lần, thì so với người thường càng thêm quý trọng sinh mệnh chính mình.
Chỉ là hắn thản nhiên ngẩng đầu nhìn lão nhân kia, nói: "Nếu lão nhân vì ta khóc lóc quỳ lạy van xin mà tha mạng cho ta, thì ta tất nhiên sẽ làm." Đáng tiếc, chuyện này không có khả năng, thứ đối phương muốn là mạng của Triệu Hoàn hắn, hắn vô cùng rõ ràng minh bạch điểm này.
"Không nghĩ tới hoàng đế Tống triều đúng là người thú vị như vậy !" Lão nhân có chút tiếc hận thở dài: "Vậy nên ta sẽ nhanh chóng thành toàn cho ngươi."
Lão nhân mạnh mẽ vung tay, kình phong quét đến, Nhan Cảnh Bạch hô hấp bị kiềm hãm, tay chân có chút bủn rủn, hắn biết chính mình là không trốn khỏi lần này, ngay sau đó hắn liền sẽ cùng nằm ở nơi này giống Từ Long Vệ kia, biến thành một khối thi thể băng lãnh.
Nguyên lai làm nhiều điều như vậy, bố trí nhiều thứ như vậy, cuối cùng vẫn phải chết . Mặc dù có chút kinh hoảng, nhưng lại vô cùng thản nhiên, dù sao cũng sống nhiều thêm mấy tháng, hiện tại chỉ là hoàn trở về mà thôi !
Nghĩ như vậy, khóe môi hắn loan ra một độ cong nhỏ xinh đẹp.
Một người khi đối mặt với tử vong, mặt còn có thể treo lên mỉm cười, thong dong tự nhiên, lão giả quả thật có chút bội phục. Bất quá bội phục thì bội phục, tốc độ của lão gia lại càng nhanh thêm vài phần, trên người sát khí cũng càng đậm đặc.
Tống triều có một hoàng đế như vậy, tuyệt đối là họa cho Đại Kim !
Mắt thấy Nhan Cảnh Bạch sắp mất mạng, bỗng nhiên, ngân mang phá không, uy phong lẫm lẫm trường long rung lên tựa như rung đùi đắc ý trước uy phong bản thân, thiểm điện nhanh như cắt cắm vào giữa hai người tạo khoảng cách.
"Ba !" Nhục chưởng phóng xuống, cứng rắn va chạm cùng cán thương vang lên tiếng "oang oang" chói tai. Phương Ứng Khán triệt thương, bay vọt đến, nhanh chóng đem Nhan Cảnh Bạch hộ tại phía sau chính mình.
"Hảo công phu !" Lão nhân hét lớn một tiếng, cũng không thu thế, ngược lại tay áo giương lên, một ánh sánh kim loại mang theo hình vòng tròn có răng cưa ở không trung xoay quanh gào thét, hướng Phương Ứng Khán vọt tới.
Phương Ứng Khán không dám chủ quan, ngắn ngủi một khắc, hắn liền biết đối phương tuyệt đối là cao thủ hiếm thấy của Kim quốc.
Tay phải tìm tòi tới eo lưng người nọ, quang mang chợt vung lên, một thanh nhuyễn kiếm mảnh dài đã bị hắn đặt ở trong tay.
Phương Ứng Khán kiếm là Huyết Hà thần kiếm, kiếm pháp hắn cũng gọi Huyết Hà kiếm pháp, trên đời này có thể địch nổi hắn không có mấy người. Thế nhưng bất hạnh làm sao, lão nhân trước mắt này chính là một trong số đó.
Vòng kim loại cùng trường kiếm tế nhuyễn phát ra tia lửa loẹt xoẹt, nếu là mới giao thủ Phương Ứng Khán còn có một nửa khả năng thắng lợi, nhưng hiện tại, đã một đêm ra sức đánh nhau, chống lại mấy trăm địch nhân, hiện tại với lão nhân tuổi bán giáp kia, cũng không có chút hi vọng thắng lợi.
Ầm vang từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, Hoàn Nhan Tông Tuấn đã mang theo kỵ binh đến, vô số mũi tên nhọn hoắc đã gương lên chuẩn bị tư thế công kích.
"Phương tiểu hầu gia !" Hoàn Nhan Tông Tuấn cao quát to: "Đừng dại dột mù quáng hành động sai lầm nữa, hoàng đế Đại Tống chết sống cùng ngươi có quan hệ gì đâu? ! Ngươi là bằng hữu Đại Kim ta, là ân nhân cứu mạng Hoàn Nhan Tông Tuấn ta, chỉ cần ngươi lại đây, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, cũng sẽ không khiến bất luận kẻ nào làm khó dễ ngươi !"
Nhan Cảnh Bạch cảm thấy căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đang đứng trước mặt chính mình.
"Ha ha ha !" Phương Ứng Khán cao giọng cười dài, nháy mắt thu kiếm đứng ở một bên: "Thái tử thịnh tình Ứng Khán thế nào cô phụ !"
Hắn hướng tới Nhan Cảnh Bạch hơi mang vẻ áy náy cười cười xin lỗi: "Xin lỗi, quan gia, thần nguyên bản là tưởng cứu ngươi đào thoát. Nhưng giờ đại thế đã mất, thần cũng không tài cán vì người xuất lực !"
Hoàn Nhan Tông Tuấn vẻ mặt đắc ý nhìn sắc mặt tái nhợt Nhan Cảnh Bạch, cười nói: "Tiểu hầu gia mau tới đây đi, cung thủ của ta sẽ đem hắn bắn thành con nhím, ngộ thương đến ngươi thật không tốt."
Phương Ứng Khán hướng hắn cảm kích gật gật đầu, sau đó từng bước một thong dong tự nhiên hướng đối phương đi tới.
Hoàn Nhan Tông Tuấn ngồi ngay ngắn tại trên lưng ngựa, gắt gao trừng Nhan Cảnh Bạch, ánh mắt thập phần nham hiểm hung ác, Phương Ứng Khán đi đến gần, tay hắn đã nâng lên, chỉ chờ vung xuống, mưa tiễn lập tức liền như vậy bắn về phía Nhan Cảnh Bạch.
Gần, càng gần, một người một ngựa thong thả đi qua.
"Thái tử cẩn thận !" Một tiếng hét to vang lên, òng kim loại luân bàn đã xoay quanh tới, phát ra tiếng vang ong ong.
Nhưng là, cũng không bằng tốc độ của Phương Ứng Khán, chỉ thấy hồng ảnh thon dài vọt lên, như chim ưng chớp nhoáng đánh về phía Hoàn Nhan Tông Tuấn.
Vốn sống trên lưng ngựa, Hoàn Nhan Tông Tuấn tuy rằng bối rối, nhưng roi ngựa trong tay lại theo bản năng hướng đối phương.
Ngón tay thon dài hơi hơi cong lên, liên tục chém đến tới tấp, roi ngựa đen nhánh nháy mắt bị cắt thành mấy khối, Phương Ứng Khán ra tay nhanh như điện, một phen bóp chặt cổ thiếu niên áo lam.
Bánh răng vong kim loại đã phóng sát đến, Phương Ứng Khán khóa ngồi ở trên lưng ngựa, lôi kéo Hoàn Nhan Tông Tuấn hướng trước mặt làm lá chắn, quả nhiên, vị Kim quốc cao thủ kia chỉ có thể thu hồi vũ khí, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bốn phía yên tĩnh đến mức chết lặng.
Hoàn Nhan Tông Tuấn oán hận nói: "Phương Ứng Khán ! Ngươi muốn phản bội Đại Kim? !"
Phương Ứng Khán cười khẽ: "Chưa bao giờ nguyện trung thành, tại sao lại nói là phản bội?"
Tầm mắt phẫn hận nhìn thẳng Nhan Cảnh Bạch, Hoàn Nhan Tông Tuấn cười lạnh nói: "Đáng tiếc ngươi cùng Đại Kim hợp tác đã bại lộ,quân chủ của ngươi vĩnh viễn sẽ không lại tin tưởng ngươi, ngươi xác định muốn đánh bạc tính mạng đi cứu hắn? Sẽ không sợ hắn phản thủ cho ngươi một đao sao? !"
Đối với lời nói ly gián, Phương Ứng Khán chỉ là cười tủm tỉm cho ra ba chữ: "Ta thích đấy!"
Hoàn Nhan Tông Tuấn khí thiếu chút nữa hộc máu, oán hận mắng một câu: "Ngu ngốc !"
Bởi vì thái tử đang ở trong tay đối phươn duyên cớ, Kim nhân ném chuột sợ vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phương Ứng Khán ruổi ngựa đi đến trước mặt Nhan Cảnh Bạch, đưa ra một bàn tay đến muốn kéo hắn lên ngựa.
Tuy rằng vửa bị một hệ liệt biến cố biến thành có chút hoãn bất quá thần (hoang mang, hoài nghi), nhưng Nhan Cảnh Bạch vẫn biết hiện tại đang lâm vào khó khăn, trọng yếu nhất chính là có thể chạy thoát thân.
Hắn thò tay, lòng bàn tay cầm đối phương, nương theo lực đạo sải bước ngồi trên lưng ngựa. Mà đúng lúc này, biến cố lại phát sinh !
Một thanh chủy thủ mang độc xà lóe sáng từ nơi âm u phóng ra, hướng về ngựa Nhan Cảnh Bạch đang ngồi.
Phương Ứng Khán không hề có biện pháp trở tay, trừ phi hắn có ba đầu sáu tay, bằng không chỉ có thể buông ra sự kiềm chế với Hoàn Nhan Tông Tuấn.
Cơ hồ khi vừa mới đoạt được thanh chùy thủ, Hoàn Nhan Tông Tuấn đột nhiên cúi người, cả người biến mất ở trên lưng ngựa, sau đó theo hét lớn một tiếng,"Bắn tên !"
Vô số tên được bắn ra !
Đáng chết! Phương Ứng Khán oán hận mắng một tiếng, sau đó cả người lập tức từ trên lưng ngựa nhảy lên, mũi chân ẩn chứa ngàn cân lực đạo nhẹ nhàng mà điểm tại bụng ngựa, tiếng ngựa hí vang, hắn đã ôm Nhan Cảnh Bạch bổ nhào xuống dưới vách núi......
Dương quang vòng kim loại chiếu khắp vùng núi rừng rậm rạp, sương trắng quay cuồng, chỉ có một đạo thanh âm mỉm cười dưới từ nhai truyền đến: "Có Kim triều thái tử vi ngô đẳng bồi thường, cũng coi như không mệt !"
Kim nhân toàn bộ đại kinh thất sắc, chờ đến khi bọn hắn từ dưới bụng ngựa lật ra Hoàn Nhan Tông Tuấn, nhìn đến đã thấy ngũ tạng thái tử đều bị chấn vỡ.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro