Chương 5

Hứa Duy cảm thấy rất không được tự nhiên, bị người khác lãnh đạm quen rồi, đặc biệt thường xuyên bị khi nhục trước mặt Vạn Lệ Tước, cô cũng quên mất mình cũng rất thích bị người nuông chiều, che chở.

Ánh mắt Vu Thế Châu nhìn cô tràn ngập ánh sáng nhu hòa, giống như trong mắt chỉ có mình cô, khiến cô có chút muốn chạy trốn. Thân thể thật không thoải mái, phía dưới nóng rát, chân mỏi eo đau, né tránh ánh mắt của anh, nhấp môi nói.

- Tôi muốn tắm rửa, anh ra ngoài trước đi.

Chăn bên người bị nhấc lên một góc, Hứa Duy kinh ngạc bị bế lên, bắt lấy cổ áo anh.

- Anh làm gì a?

Anh chặt chẽ ôm lấy cô, khuôn mặt tinh xảo ánh lên ý cười.

- Ôm em đến phòng tắm.

Đem cô đặt ngồi trên bồn cầu, anh xả nước ấm trong bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi xoay người.

- Mau tắm đi, tắm xong còn ra ăn cơm.

Sau đó anh mở cửa đi ra ngoài, thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa, Hứa Duy có chút ngốc. Đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật, phải biết rằng, trước kia cô không muốn cùng anh chung giường, hai người đều ngủ riêng.

Ăn cơm xong đã là 10 giờ, hôm nay là thứ bảy, Vu Thế Châu không cần đi dạy. Trước kia, Hứa Duy không phải là hẹn bạn ra ngoài chơi cũng là đi gặp tác giả đang hot, một mặt liên hệ cảm tình một mặt thúc giục bản thảo.

Hôm nay, thân thể cô không thoải mái liền không muốn động. Đột nhiên nghĩ đến, anh ở trong thân thể cô suốt một đêm, bọn họ cũng không dùng biện pháp phòng tránh nào. Cô hoảng loạn trong chớp mắt, sau đó đúng lý hợp tình sai khiến anh.

Anh ngồi bên cạnh cô, mặc một chiếc áo thun màu đỏ, quần ở nhà màu xám, trang phục ở nhà. Một gương mặt thanh tuyển phá lệ đẹp mắt, hai mươi mấy tuổi mà vẫn là bộ dáng của thiếu niên. Hơn nữa hôm nay anh giống như thật vui vẻ, trước kia đều thích chui vào trong thư phòng đọc sách nghiên cứu tài liệu, hôm nay vậy mà cùng xem phim thần tượng với cô.

Hứa Duy tuy rằng không được tự nhiên, nhưng cô sẽ không nói thẳng ra, cố ý vô tình nói Vu Thế Châu đi bận việc đi, không cần để ý tới cô.

Người này hôm nay da mặt thật dày, cô đuổi anh hoàn toàn làm như không hiểu, vây quanh người cô. Lúc cô xem TV, rót nước, lấy đồ ăn vặt, còn đi mua cho cô một cái bánh kem nhỏ.

Chờ cô nói đến chuyện thuốc, anh thế nhưng trầm mặc, không khí lặng im xấu hổ, Hứa Duy không rõ thái độ của anh, tầm mắt dừng trên TV, không nhìn anh, trong lòng có chút bồn chồn, thúc giục một câu.

- Anh mau đi đi.

Buông ly nước, anh quay đầu nhìn cô, tròng mắt đen như mực, sáng ngời như hồ nước sâu thẳm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Nghe thấy thanh âm đóng cửa, Hứa Duy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy học sinh của Vu Thế Châu thật vất vả, tầm mắt của người này có cảm giác quá áp bách, đặc biệt là lúc chăm chú nhìn bạn, giống như bạn đào phần mộ tổ tiên nhà anh vậy.

Cô cảm giác ánh mắt anh quá xâm lược, quay đầu uống thuốc. Anh thu thập bàn trà xong lại ngồi vào bên cạnh cô. Hứa Duy chỉ cảm thấy mệt tâm. Hôm nay Vu Thế Châu là giả đi, cô đi thẳng vào vấn đề.

- Anh đi làm việc của anh đi, tôi xem hết là được rồi.

Ngón tay thon dài chuyển động trên ly pha lê, hầu kết hơi lăn lộn, nhất cử nhất động đều rất đẹp, tiếng nói trầm thấp.

- Anh xem cùng em, bài giảng cuối tuần anh đều chuẩn bị tốt rồi.

Trên tay Hứa Duy không còn sức lực, chỉ có thể mềm mại đẩy anh.

- Anh ở chỗ này, tôi còn xem TV như thế nào được.

Anh bắt lấy tay cô, tâm tính cô cứng rắn nhưng thân mình lại rất mềm mại. Anh nghĩ đến ở trong thân thể cô mềm mại ướt át, quyến rũ đong đưa vòng eo. Giờ phút này cô tay cô mềm mại không xương bị anh nắm trong tay, giống như đột nhiên phản ứng lại, Hứa Duy cũng chỉ là một cô gái, vẫn là người anh thích, có đôi khi không cần đem cô nghĩ đến quá lý trí.

- Anh cùng em.

- Tôi không cần anh xem cùng tôi, anh xem cũng không hiểu.

- Phim thần tượng so với học thuyết lượng tử, cùng bảo toàn động năng nhiệt năng càng dễ hiểu.

Hứa Duy không còn lời nào để nói, chỉ có thể trừng mắt liếc anh một cái, tuy rằng để mặt mộc nhưng làn da cô như trứng gà bóc, vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo nhìn qua có vẻ rất nhỏ tuổi. Đáy lòng Vu Thế Châu thỏa mãn, nhéo nhéo khuôn mặt cô, dịu dàng nói.

- Đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.

Cô vốn dĩ không muốn động, nhưng ở nhà lại không đuổi người được, anh còn đặt nhà hàng cô đặc biệt thích, vì thế ngoan ngoãn đi thay quần áo, trang điểm nhẹ.

Sắc trời tối muộn, rặng mây đỏ tràn ngập, trên đường xe tới xe lui như mắc cửi, mỗi một người xa lạ gặp gỡ thoáng qua không biết là ý trung nhân ai tha thiết mơ ước. Trên đường đi có không ít học sinh, Hứa Duy nhìn thấy một đôi học sinh cao trung, sóng vai đi tới, cậu bạn trai cao lớn soái khí, cô bé nhìn lên có chút giống nhau.

Cô nhớ tới thời cấp 3 của cô và Vạn Lệ Tước, khi đó Vạn Lệ Tước rất cao lãnh, khinh thường nhìn lại nữ sinh, chỉ có hứng thú với bóng rổ và chơi game. Miệng cũng rất độc, Hứa Duy cũng không biết mình thích cậu ta lúc nào.

Vốn dĩ cho rằng bên người cậu ta chú định là cô đơn, chính là không hiểu sao lại thích Tô Tĩnh đâu. Tô Tĩnh người này, cô không nhìn ra điểm đặc biệt nào. Vạn Lệ Tước ở đại học tốt như vậy, hoa hậu giảng đường theo đuổi cậu ta nhiều như vậy, tùy tiện nhặt một người cũng tốt hơn Tô Tĩnh a.

Cố tình lại đi thích một người mọi thứ đều không bằng cô Tô Tĩnh. Lúc biết được cậu ta có bạn gái, đoạn thời gian đó cô đều ngốc. Cô thích Vạn Lệ Tước, chính là tính tình hèn mọn cảnh giác từ nhỏ không thể làm cô theo đuổi cậu ta lại được, cô không thể bỏ xuống tự tôn cùng rụt rè được. Thích cũng không nói lên lời được, cậu ta như thế nào cũng không cảm giác được, thật đúng là mười mấy năm coi cô là anh em tốt.

Lần trước gặp mặt, nói là tình nhân cũ đều là cô ấp ủ trong lòng hồi lâu mới mở miệng được, phỏng chừng lại bị coi là trò đùa. Cô lắc đầu, trong lòng thầm than thật khó làm, sau đó liền nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của người đang lái xe.

- Cái gì khó làm?

Quay đầu lại xem, người kia vẫn là một bộ dáng gợn sóng bất kinh, cô cảm thấy đàn ông luôn hiểu rõ đàn ông hơn, rất có hứng thú mà quay lại hỏi anh.

- Con trai vì cái gì sẽ yêu thích một người con gái, rõ ràng là bên người đều có cô bạn tốt hơn.

Vu Thế Châu đầu cũng không nâng lên.

- Em nói tốt hơn chính là do ai định nghĩa, có lẽ ở trong mắt người con trai kia, cậu ta thích mới là tốt nhất.

Hứa Duy suy tư gật đầu, như vậy xem ra, không phải là do cô tự luyến, cô cảm thấy mình tốt hơn Tô Tĩnh, ở trong mắt người khác lại không phải là như vậy. Chẳng lẽ Vạn Lệ Tước nghĩ như vậy, Hứa Duy có chút không phục.

- Anh nói, tôi cùng Tô Tĩnh ai tốt hơn?

Vu Thế Châu nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt hơi sáng lên, mũi cao thẳng hoàn mỹ, nhíu mày lại.

- Em tốt nghiệp đại học danh tiếng, sự nghiệp thành công, diện mạo xinh đẹp cao cấp có hàm dưỡng, năng lực mạnh, kiến thức nhiều, là cô gái hiếm có.

Tuy rằng lời nói của anh như đoán mệnh nhưng trong lòng Hứa Duy vẫn là có chút đắc ý, cười tủm tỉm nói.

- Nói vậy, tôi tốt hơn Tô Tĩnh?

Nhưng người nào đó nói chuyện vừa chuyển.

- Tô Tĩnh chỉ tốt nghiệp đại học hạng hai, mơ mơ màng màng không có chủ kiến, tính tình mềm yếu, không thông minh lắm. Nhưng đáy lòng cô ấy thiện lương mềm mại, kiên cường có ý chí cầu tiến, trên người có một cỗ dẻo dai, có lẽ cậu ta chính là thích cô ấy như vậy.

Hứa Duy thật tức giận.

- Ở trước mặt vợ anh khen người phụ nữ khác, anh đủ rồi đấy!

Vu Thế Châu nhàn nhạt nói.

- Anh không phải đang giúp em phân tích bất đồng giữa hai người hay sao? Em không phải muốn biết vì sao Vạn Lệ Tước thích Tô Tĩnh sao, còn vì cô ấy thiếu chút nữa cùng trong nhà quyết liệt.

- Đầu óc cậu ta bị cửa kẹp, lúc trước cưới tôi liền bớt việc, ít nhất môn đăng hộ đối, tính tình thích hợp, người lớn trong nhà đều thích tôi.

Cô thở phì phì nói.

Trong xe an tĩnh trong chốc lát, Vu Thế Châu tiếp tục nói.

- Vậy em lúc trước vì sao lúc cậu ta bị ngừng thẻ lại cho cậu ta vay tiền, lúc bác Vạn tìm Tô Tĩnh nói chuyện đi hỗ trợ giải vây, sao em không nhân cơ hội đó tiếp cận cậu ta? Em thông minh như vậy, nhất định sẽ thành công.

Kỳ thật cô cũng không biết vì sao, chẳng qua tình yêu như vậy quá đê tiện, cô tâm cao khí ngạo, ngại những sự tình xấu xa dơ bẩn như vậy.

Trong lòng Vu Thế Châu lại thấy may mắn, Hứa Duy quá quang minh chính đại, cô khinh thường dùng thủ đoạn, cô muốn một tình yêu sạch sẽ đường đường chính chính. Yêu là cả đời cái loại này, nhưng cô để sai chỗ rồi.

Hứa Duy có chút kỳ quái.

- Sao anh lại biết?

Những việc này Vạn Lệ Tước cũng không biết, trong lòng Vu Thế Châu có chút chua xót, người anh yêu vì người đàn ông khác làm rất nhiều chuyện, người đàn ông kia không biết, anh lại biết rõ ràng.

Thậm chí Tô Tĩnh vì để Vạn Lệ Tước càng yêu cô, liền che dấu những thứ Hứa Duy phải trả giá, chỉ có Hứa Duy ngu ngốc cho rằng yêu một người là yên lặng phụng hiến. Còn tốt là anh đều thấy, còn tốt là chỉ mình anh thấy.

Anh không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi.

- Em vì sao lại thích Vạn Lệ Tước như vậy, anh không nhìn ra cậu ta có gì tốt đâu, bên cạnh em không phải có người càng ưu tú sao?

Hứa Duy cà lơ phất phơ nói.

- Cậu ta đẹp trai a, tôi lúc nảy mầm tình gặp được cậu ta, đã bị cậu ta kinh diễm nhiều năm.

Vu Thế Châu quay cửa kính xe xuống, thở ra một hơi, anh cảm thấy khó chịu đến hoảng. Hứa Duy nói một câu, lại đột nhiên mở miệng, lần này nghiêm túc hơn nhiều.

- Ba mẹ tôi bị tai nạn lúc tôi 13 tuổi, lúc ấy nhiều người tham gia tang lễ như vậy, đều như đi ngang qua sân khấu. Chỉ có cậu ta khóc lóc nói với tôi:" Duy Duy, nhất định thật thương tâm sợ hãi đi, không quan hệ, về sau tớ thay cô chú bảo vệ bạn"

Cậu ta ở lúc cô bất lực nhất ôm lấy cô nói ấm áp như vậy.

Một câu kia làm cô khăng khăng một mực nhiều năm như vậy, đem trái tim giao ra liền không thu lại được. Trong lòng Vu Thế Châu khó chịu đến có chút hoảng, có chút thất bại, vì sao không sớm gặp được cô, Duy Duy mười ba tuổi mất cha mẹ nhất định vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nếu lúc đó anh gặp được cô, nhất định sẽ đem cô về nhà, cẩm y ngọc thực nuôi lớn. Anh cực kì đau lòng, ghen ghét ảo não vô lực dâng lên trong lòng, đắng cay chua, chính là không có ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro