Chương 6
Đến chỗ này ăn cơm rất nhiều lần rồi. Hứa Duy cẩn thận nghĩ lại, phát hiện đều là Vu Thế Châu mang cô đến đây. Lúc cô bận việc lên thì làm việc như không muốn sống, phần lớn thời gian Vu Thế Châu làm chồng thật quan tâm tới chuyện ăn uống của cô.
Cảm giác đối với anh vô thức tốt lên, gọi đồ ăn xong còn chưa bắt đầu ăn, liền gặp được người quen. Tô Tĩnh cùng Vạn Lệ Tước cũng đến đây ăn cơm. Thật khéo là chọn một cửa hàng như bọn họ, Vu Thế Châu hẹn trước nên mới có chỗ, hai người Vạn Lệ Tước bây giờ tới liền không còn chỗ.
Họ muốn ngồi cùng một bàn với hai người, Hứa Duy không tỏ thái độ, Tô Tĩnh trước ngồi xuống gần cô, lời nói rất vui vẻ.
- Trước kia đều là Thế Châu tới cùng tôi, bây giờ anh ấy cùng cô, Lệ Tước đi cùng tôi tới, vậy mà còn gặp nhau.
Hứa Duy kì quái nhìn Tô Tĩnh, tuy rằng trước mặt người ngoài hai người có vẻ rất quen thuộc, chỉ có họ biết ghét nhau như chó với mèo mới là thái độ bình thường của họ, thân mật như vậy thật quỷ dị.
Bởi vì thêm hai người, liền biến thành liên hoan, Vạn Lệ Tước gọi phục vụ tới gọi thêm món ăn, còn mở một bình rượu. Thấy bình rượu, Hứa Duy liền nhớ tới chuyện say rượu tối qua, còn cùng Vu Thế Châu làm chuyện không thể miêu tả được, trên mặt liền nóng lên.
Vạn Lệ Tước kỳ quái nhìn cô.
- Cậu bị cảm?
Hứa Duy trừng mắt liếc anh ta một cái, Vu Thế Châu rót cho Hứa Duy một ly nước, mỉm cười nói.
- Không có, Duy Duy hôm nay không thoải mái, không ương rượu.
Cái này liền đến phiên Tô Tĩnh kỳ quái, cô ta nhớ rõ Hứa Duy và Vu Thế Châu không thích nhau, từ lúc nào lại gọi nhau thân mật như vậy?
Nguyên bản Vạn Lệ Tước không thích Hứa Duy cô ta liền vui vẻ, Hứa Duy cùng Vu Thế Châu kết hôn sau không được Vu Thế Châu thích cô còn có chút mừng thầm.
Hiện tại lại cảm giác quái quái, ăn cơm đến một nửa, Tô Tĩnh hỏi Hứa Duy chuyện công ty. Lần trước vẫn tiếp tục hợp tác, nhà xuất bản thay đổi một người đi theo Hứa Duy bàn bạc, hai công ty đều rất vừa lòng.
Hứa Duy đem đồ ăn không thích kẹp đến bên cạnh đĩa, Vu Thế Châu đem những đồ ăn đó kẹp đến đĩa của mình, sau đó thay bằng đồ Hứa Duy thích ăn. Tô Tĩnh nhìn thấy, tâm tình có chút kì lạ. Vu Thế Châu từ nhỏ tới lớn đều thanh lãnh khắc chế, ở lúc người khác còn nhỏ chơi đùa, anh học tập, ở lúc người khác dậy thì yêu đương anh vẫn học tập.
Lúc học cao trung nhiều nữ sinh theo đuổi anh như vậy, một cái anh cũng không để ý, trúc mã ưu tú như vậy cô ta cũng từng động tâm, thời niên thiếu khinh cuồng còn muốn thổ lộ. Lúc đó trong viện của họ còn có một cô gái thích Vu Thế Châu đã nhiều năm, lúc học sơ trung thổ lộ với anh bị từ chối, Vu Thế Châu liền dần dần xa cách người ta.
Khi đó cô ta liền biết, ở bên người Vu Thế Châu chờ đợi lâu dài, chỉ có bạn bè anh hoặc là người anh thích. Cô ta không tiến vào được trái tim anh, chỉ có thể lui mà cầu, vốn dĩ cho rằng đời này anh sẽ không yêu ai.
Bây giờ nhìn anh cẩn thận che chở một cô gái khác, tuy rằng không nhất định là yêu nhưng trong lòng cô ta vẫn là không thoải mái. Thật giống như là đồ vật mình khát vọng từ lâu mà không có được, có người lại không tốn nhiều sức liền có được trong tay, tư vị kia thật không dễ chịu.
Nhưng tưởng tượng đến Hứa Duy thích Vạn Lệ Tước, mà Vạn Lệ Tước trước nay đều không cho Hứa Duy cơ hội, trong lòng Tô Tĩnh tức khắc lại cân bằng.
Cô ta nghĩ muốn gắp đồ ăn cho Hứa Duy, Hứa Duy lại cầm đĩa lấy ra.
- Có việc nói thẳng.
Tô Tĩnh cũng không thấy xấu hổ, Hứa Duy có thói ở sạch, ngay cả Vạn Lệ Tước đều không thể đoạt đồ vật trong chén của cô.
- Cái kia, trang web của các cô sách mua khá tốt đi.
Công ty Hứa Duy kinh doanh một trang Web, tuy rằng là tư nhân, nhưng trong tay bồi dưỡng rất nhiều tác giả sách bán chạy, vẫn là rất có danh tiếng. Lúc trước Hứa Duy còn chưa ra trường liền được mời, tiền lương cao, phúc lợi tốt, bằng không cô đại khái sẽ không làm cho xí nghiệp tư nhân.
Nghe vậy không chút để ý gật đầu, Tô Tĩnh tiếp tục nói.
- Em gái tôi viết truyện trên mạng, về sau muốn làm nhà văn, đã được Mặc Hương kí hợp đồng.
Công ty trách nhiệm hữu hạn văn học Mặc Hương chính là công ty Hứa Duy làm việc.
- Tôi muốn nhờ cô chăm sóc con bé, tôi cảm thấy văn của con bé viết khá tốt, hơn nữa con bé đặc biệt thích một đại thần là thuộc hạ của cô. Nếu cô mang con bé, con bé nhất định có thể nổi tiếng.
Hứa Duy buông đũa nhàn nhạt nói.
- Nếu cô ta viết tốt, tự nhiên sẽ nổi tiếng, không cần dựa vào tôi cũng được.
Tô Tĩnh khẽ cười, nhìn có chút ngượng ngùng.
- Có người quen dễ làm mọi chuyện, cảm ơn cô trước.
Hứa Duy vốn muốn nói cô chưa có đồng ý, trước đừng cảm ơn, chính là Vạn Lệ Tước lại mở miệng.
- Những nữ sinh đó đều nhiệt tình có ba phút, Tô Lan không phải mới năm nhất, Duy Duy cậu chú ý chút, không cần quá để ý.
Hứa Duy cười cười.
- Thôi đi, tôi nói, chỉ cần cô ta nỗ lực còn có chút thiên phú như vậy không cần tôi cũng có thể nổi tiếng.
Vạn Lệ Tước nhìn Tô Tĩnh có chút khó xử, nghĩ tới Tô Lan quấn lấy cô ta mời Hứa Duy hỗ trợ, nói.
- Cậu liền nhìn không cần tốn sức lực, về sau tôi mời cậu ăn cơm.
Trước kia lúc không kết hôn, khi nào muốn ăn cơm liền đi ăn cơm, hiện tại không nói là muốn hẹn trước, mười lần có chín lần phải hủy bỏ. Hứa Duy buồn bã, có đôi khi tâm tư mình cũng rất mẫn cảm tinh tế, không nói gì.
Vu Thế Châu bình thản, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô, trước kia chính là nhìn thấy cô không vui, vì không đến mức làm cho tâm tình cô càng không xong, anh cũng sẽ không nói gì.
Hôm nay, anh lại kéo tay cô ở bên dưới bàn, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Trên mặt vẫn là bộ dáng đạm nhiên, cùng với Vạn Lệ Tước nói chuyện thị trường chứng khoán biến đổi. Hứa Duy ngoài ý muốn tay tránh tránh, anh nắm càng chặt. Trong lòng Hứa Duy khẽ động, lại không có động tác gì nữa.
Ăn xong Vạn Lệ Tước muốn cùng Tô Tĩnh đi xem phim, Vu Thế Châu liền mang Hứa Duy về nhà. Buổi tối lúc ngủ, cô đi ra từ phòng tắm, anh thế nhưng đã tắm rửa xong ngủ trên giường cô.
Hứa Duy lau tóc đi qua.
- Anh làm gì?
Anh nhìn khắp nơi, trên mũi mang một cái kính, khuôn mặt có thêm một cổ nho nhã, lật một trang sách.
- Ngủ.
Hứa Duy quỳ gối ở mép giường, xốc chăn lên đuổi người.
- Anh ngủ trên giường anh đi.
Anh khép sách lại, giảng đạo lý.
- Đây là nhà của tôi, trên giường ngủ vợ tôi, còn không phải là giường tôi.
- Chính là ...
Trước kia anh đều ngủ ở phòng cho khách.
- Không có chính là, chúng ta kết hôn đều có nghĩa vụ và quyền lợi, tôi thực hiện nghĩa vụ của mình liền phải được sử dụng quyền lợi hợp lý.
Hứa Duy sửng sốt, bọn họ xác thật kết hôn nhưng trong lòng đều có người khác, bên nhau như vậy không phải chơi lưu manh sao? Bất quá kết hôn giống như càng vô sỉ, cô túm chăn.
- Tôi muốn ngủ một mình.
Vu Thế Châu thuận thế kéo cô vào trong chăn.
- Duy Duy, em không có khả năng ngủ một mình cả đời được, chúng ta vừa mới kết hôn, em liền không cho anh chạm vào em, em muốn ly hôn với tôi sao?
Vừa mới bắt đầu, cô không quen ngủ hai người, buộc anh phân phòng ngủ, hiện tại sắp nửa năm rồi, cái lý do này giống như không dùng được nữa.
Không biết anh nghĩ như thế nào nhưng cô thích người khác, ngủ cùng anh luôn có cảm giác tội ác phản bội tình yêu. Cô quay đầu hỏi anh.
- Rõ ràng trong lòng có người yêu thích rồi, bên người lại nằm người khác, sẽ không khó chịu sao?
Cho rằng cô nói Vạn Lệ Tước, Vu Thế Châu chua xót, đem cô kéo xuống dưới nằm.
- Nếu không thể ngủ cùng nhau, liền chứng minh không có duyên phận, sớm quên một chút đối với ai cũng tốt, anh ta cũng sẽ không ngoại tình vì cô.
Hứa Duy thực kinh ngạc.
- Anh có thể quên cô ta?
Sắc mặt Vu Thế Châu tức khắc tối sầm lại, trước kia cô luôn nói anh thích Tô Tĩnh, anh chỉ coi như cô nói đùa nói bậy, không nghĩ tới cô nghiêm túc. Anh ôm mặt cô, mắt đối mắt với cô.
- Tôi trước nay không thích Tô Tĩnh, nhiều lắm chỉ là bạn cùng nhau lớn lên, em suy nghĩ nhiều rồi.
Cô thừa nhận chính mình có chút suy bụng ta ra bụng người, xấu hổ xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Vốn dĩ đúng là như thế a, trước kia tôi bắt nạt cô ta, anh là người đầu tiên đứng ra, ở trước mặt tôi cũng thường xuyên nói chuyện vì cô ta.
Đứng ra chẳng qua là vì có thể liếc nhìn cô một cái. Trước kia, trong mắt Hứa Duy chỉ có Vạn Lệ Tước, đối với người con trai khác không có sắc mặt tốt, anh không có bất kì cách nào để tiếp cận cô. Nhưng Tô Tĩnh có, cho nên anh mới đến gần Tô Tĩnh, muốn gia tăng tỷ lệ được gặp cô.
Anh không cảm thấy anh luôn là giúp Tô Tĩnh nói chuyện, chẳng qua Hứa Duy mỗi lần gặp được Tô Tĩnh cùng Vạn Lệ Tước đều mất lý trí. Anh nhìn không được cô thương tâm khổ sở, thời gian như vậy càng ít càng tốt, chỉ vì để cô nguôi giận, nào biết cô chú ý sai trọng điểm.
Điểm này về sau anh phải chú ý, trong lòng anh thủy chung chỉ có một mình Hứa Duy. Anh xưa nay tính tình đạm bạc, Hứa Duy cùng Vạn Lệ Tước là thanh mai trúc mã, còn thích anh ta nhiều năm như vậy, anh sắp ghen ghét điên rồi.
Nếu khả năng từ nhỏ tới lớn bên người tới tới lui lui nhiều bạn bè như vậy, anh nguyện ý dùng tất cả bọn họ đổi một mình Hứa Duy. Cùng cô từ nhỏ gặp được, thanh mai trúc mã lớn lên, ở lúc cô mất đi thân nhân ôm lấy cô, nói với cô : " em còn có tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro