Chương 84: Hiện tại các ngươi giải thoát rồi

Chúc Ẩn chân nhân tức khắc chần chờ: "Này......"

Bạch Miểu là tiểu cô nương không hiểu chuyện, lời nàng nói có thể không để trong lòng, nhưng Thẩm Nguy Tuyết nói lại không ai dám không nghe.

Thẩm Nguy Tuyết không chỉ là trụ cột của Phù Tiêu Tông, càng là Kiếm Tôn toàn bộ Tu chân giới sợ hãi kính trọng. Theo lý mà nói, đừng nói chưởng môn Phù Tiêu Tông, tất cả mọi người ở đây đều thấp hơn hắn một cái đầu.

Trong thủy kính, mọi người trầm mặc không nói, Diệp Tiễn Đồng đột nhiên lên tiếng.

"Sơn Quỳnh Cung nguyện ý mở ra, tiếp nhận bá tánh Phong Đô tị nạn."

"Sơn Quỳnh Cung chủ! Ngươi đây là ý gì?" Trưởng lão nghị sự Huyền Xu Môn vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không dự đoán được Diệp Tiễn Đồng sẽ đồng ý đề nghị hoang đường này.

Diệp Tiễn Đồng không nhiều lời, nhưng Thúy Vi phong chủ đột nhiên ở trước mắt bao người lấy ra cái tẩu, châm thuốc, hít sâu một hơi, sau đó lười nhác mở miệng dưới cái nhìn căm tức của Thương Viễn phong chủ.

"Kỳ thật ta cũng tán đồng quyết định của Kiếm Tôn và Diệp cung chủ."

Thương Viễn phong chủ nhíu mày: "Ngươi lại đang nói linh tinh cái gì......"

"Nói linh tinh đến tột cùng là ta, hay là ngươi?" Thúy Vi phong chủ như thường, không khách khí mà đánh gãy ông ta, "Người tu đạo chúng ta chức trách chính là bảo vệ thương sinh, hiện giờ thương sinh gặp nạn, chẳng lẽ các ngươi muốn như không thấy, vứt bỏ không thèm nhìn sao?"

Lời nàng nói châm chọc thẳng thắn, Thương Viễn phong chủ nghe lọt vào tai, biểu tình vốn kiên định chợt biến đổi.

Chưởng môn và Kinh Trúc phong chủ sắc mặt cũng không quá tốt, chỉ có trưởng lão Huyền Xu Môn vẫn cố gắng theo lý của mình.

"Chúng ta hiện tại đúng là phải cứu vớt thương sinh, Thúy Vi phong chủ, ngươi nói như vậy, lại đem trả giá và nỗ lực của chúng ta đặt ở đâu? Nếu ngươi tiếp tục nói năng lỗ mãng, Huyền Xu Môn quyết định sẽ không cùng chư vị......"

Trưởng lão còn chưa dứt lời, chưởng môn đột nhiên thở dài.

"Nhược Thủy nói đúng."

Trưởng lão Huyền Xu Môn lại cả kinh: "Chúc Ẩn chân nhân?!"

"Bảo vệ thương sinh vốn là chức trách của chúng ta, cũng là ước nguyện ban đầu mà người tu đạo chúng ta cần tuân theo." Chưởng môn nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết, trầm giọng nói, "Phù Tiêu Tông cũng đồng ý tiếp nhận bá tánh Phong Đô, cho bọn họ bảo hộ và trợ giúp tất yếu."

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, không nói gì nữa.

Bạch Miểu nghe xong, nhịn không được liếc hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Kinh Phỉ thấy thế, cũng cười nói: "Ta liền không cần phải nói, việc Thanh Yếu Cốc vốn làm chính là cứu người."

Có Thẩm Nguy Tuyết can thiệp, chỉ chớp mắt, trong tứ đại môn phái có ba phái tiếp nhận đề nghị của Bạch Miểu.

Còn lại trưởng lão Huyền Xu Môn giống bị đặt lên bếp lò, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được.

"...... Sự tình quan trọng, ta cần phải thương nghị với trưởng lão khác." Cuối cùng, hắn chỉ nghẹn ra một câu này.

Kinh Phỉ tùy ý nói: "Vậy các ngươi chậm rãi thương nghị."

Nói xong, liền cắt đứt thủy kính với Huyền Xu Môn. Ba đại môn phái giao lưu chút, quyết định đồng thời mở ra mấy Truyền Tống Trận ở Phong Đô, chuyển bá tánh Phong Đô đến các môn phái.

Một khi quyết định xong, mọi người liền bắt đầu công việc.

Đệ tử ba đại môn phái tìm mấy chỗ đất trống an toàn ở Phong Đô, trước tiên dọn sạch máu của ma binh xung quanh, sau đó cùng môn phái thành lập Truyền Tống Trận.

Vài luồng sáng trên bầu trời Phong Đô liên tiếp sáng lên, theo đó Truyền Tống Trận của Tu chân xuất hiện.

"Đó là...... Truyền Tống Trận?" Nguyễn Thành Thù đang ở bên đường tìm kiếm bá tánh bị thương, nhìn thấy ánh sáng của Truyền Tống Trận, không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

"Mở Truyền Tống Trận lúc này, chẳng lẽ là tông môn phái nhiều người......"

Giang Tạ đang nghiêm túc phỏng đoán, Tông Nguyên đột nhiên từ xa chạy tới.

"Các huynh đệ, nhìn thấy Truyền Tống Trận không?" Hắn chạy đến trước mặt mấy người, tay chống đầu gối, thở hồng hộc hỏi.

Tiêu Trường Bình: "Chúng ta không phải người mù, Tông huynh."

"Các ngươi đoán thế nào?" Tông Nguyên xua xua tay, kích động nói, "Nghe nói đó là chủ ý của nhóm Bạch Miểu!"

Nguyễn Thành Thù theo bản năng thẳng sống lưng: "Bạch Miểu?"

"Đúng!"

Tông Nguyên gật đầu, ngay sau đó nói đề nghị để bá tánh Phong Đô đến Tu chân giới tị nạn của Bạch Miểu cho bọn hắn nghe.

"Bạch cô nương đúng là lòng mang đại nghĩa......" Tạ Thính Thu yên lặng nghe ở một bên đột nhiên lắc lắc quạt xếp, cười khẽ lên tiếng, "Không hổ là người ta ngưỡng mộ."

Vừa dứt lời, bốn thiếu niên tức khắc không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.

"Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói sai gì sao?" Tạ Thính Thu vẻ mặt vô tội.

Nguyễn Thành Thù đen mặt: "Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ Bạch Miểu?"

"Đúng vậy." Tạ Thính Thu không nhanh không chậm nhẹ lay quạt xếp, "Ta ngưỡng mộ nữ tử có chủ kiến, có ý tưởng."

Nguyễn Thành Thù muốn trào phúng hắn, nhưng tạm dừng vài giây, cuối cùng không nói gì.

Tạ Thính Thu nói đúng, Bạch Miểu đúng là một nữ hài tử có chủ kiến, có ý tưởng.

Cho dù lúc này đây, điều nàng nghĩ đến vẫn nhiều hơn hắn, xa hơn hắn.

Nguyễn Thành Thù trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi Tông Nguyên: "Cha ta tỏ thái độ sao?"

Tông Nguyên sửng sốt: "Chuyện đó thì hình như ta không nghe......"

Nguyễn Thành Thù dừng một chút, đi đến một bên, lấy truyền âm phù ra.

"Phụ thân."

Truyền âm phù sáng lên, tiếp theo vang lên thanh âm quen thuộc.

"Thành Thù? Sao, cuối cùng cũng mệt rồi?"

"...... Con không mệt." Nguyễn Thành Thù mím môi, "Chuyện tiếp nhận bá tánh tị nạn, Nguyễn gia chúng ta tham dự không ạ?"

"Tất nhiên là không." Giọng cha Nguyễn bình tĩnh, "Chuyện này tiên môn tiếp quản là được, không liên quan Nguyễn gia."

Nguyễn Thành Thù không khỏi nhíu mày: "Nhưng nói như thế nào Nguyễn gia chúng ta cũng là thế gia đứng đầu, phàm nhân gặp nạn, chúng ta có nghĩa vụ đứng ra bảo vệ bọn họ."

"Thành Thù, những việc này không cần con quản." Cha Nguyễn nói thẳng, "Lần này con đã làm rất tốt, chuyện còn lại, giao cho ta và nương con......"

"Phụ thân!" Nguyễn Thành Thù nhịn không được cao giọng.

Cha Nguyễn bị hắn đánh gãy, giọng nói đột nhiên im bặt.

"Con nói vậy, cũng không phải vì biểu hiện bản thân, cũng không phải vì tăng danh vọng cho Nguyễn gia." Nguyễn Thành Thù hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, "Phụ thân, cha nhìn thấy bá tánh vô tội, chẳng lẽ không có một chút cảm giác nào sao?"

Cha Nguyễn trầm mặc.

Qua hồi lâu, ông đột nhiên vui mừng nở nụ cười.

"Thành Thù...... Con rốt cuộc trưởng thành rồi."

Nguyễn Thành Thù: "???"

"Nếu con khăng khăng như thế, ta cũng không nói gì nữa. Dù sao Nguyễn gia sớm hay muộn đều là của con, nếu không, con còn có thể phát động nương con tới thuyết phục ta." Cha Nguyễn đổi giọng, so với vừa rồi cơ hồ như hai người khác nhau, "Ta hiện tại liền đi thương nghị việc này với Kiếm Tôn, tự con chú ý an toàn."

Nguyễn Thành Thù vừa nghe, vội vàng nói: "Con còn có một việc......"

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trên truyền âm phù liền biến mất.

Nguyễn Thành Thù: "......"

Vốn đang muốn nhân cơ hội này nói chuyện đính hôn...... Xem bộ dáng này lại phải đợi lần sau.

Hắn thu hồi truyền âm phù, trở lại bên cạnh các bạn.

"Thế nào, ông ấy nói như thế nào?" Giang Tạ tò mò hỏi.

Tạ Thính Thu cũng có hứng thú hướng mắt.

Nguyễn Thành Thù gật đầu: "Ông ấy đồng ý."

"Xem ra cha huynh cũng không khó nói chuyện như vậy." Tông Nguyên cao hứng mà vỗ vỗ vai hắn.

Nguyễn Thành Thù biểu tình không quá tự nhiên: "...... Các ngươi đang làm gì?"

Giang Tạ: "Chúng ta đang hộ mọi người đến Truyền Tống Trận."

Tiêu Trường Bình: "Mới vừa hạ mệnh lệnh."

Nguyễn Thành Thù nhìn người già phụ nữ và trẻ em nằm xung quanh, vội vàng nói: "Ta đi với các ngươi."

*

Mọi người đều phân công nhiệm vụ, Bạch Miểu cũng không nhàn rỗi.

Nàng gọi Liễu Thiều, bảo hắn cùng mình đi tìm tượng Phật bị phá, xem có thể nghiên cứu ra thứ gì không.

Liễu Thiều tất nhiên không ý kiến, Thẩm Nguy Tuyết thật ra không quá đồng ý.

"Ta đi cùng nàng không được sao?"

Bạch Miểu lắc đầu: "Chàng không thể đi, nơi đó nói không chừng còn có ma khí sót lại......"

"Miểu Miểu." Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn nàng.

"...... Được rồi." Bạch Miểu một giây thỏa hiệp, "Nhưng một khi cảm giác không ổn, chàng phải lập tức rời đi."

"Được." Thẩm Nguy Tuyết cười nhạt.

Từ tối tới nay, lần đầu tiên hắn lộ ra mềm mại như vậy, thả lỏng tươi cười.

Bạch Miểu có chút ngẩn ngơ.

Nàng nghĩ, mình hẳn là hết thuốc chữa.

Nàng thích hắn như thế...... Thích đến không thể tự kiềm chế.

Nếu không vì sao chỉ nhìn thấy hắn cười, nàng đều sẽ sinh ra xúc động muốn khóc?

Bạch Miểu dùng sức chớp chớp mắt, che giấu bản thân thất thố.

"Chúng ta đi thôi."

Thẩm Nguy Tuyết niệm chú, dẫn theo Bạch Miểu, đảo mắt liền đi tới nơi tượng Phật rơi xuống.

Tượng Phật đã biến thành tàn tích đầy đất, hai người tiến lên, cẩn thận quan sát, rất nhanh phát hiện chỗ quỷ dị của tượng Phật.

"Tượng Phật này cũng có thể hấp thu linh khí phàm nhân." Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói.

Bạch Miểu kinh ngạc nói: "Giống yểm cảnh Du Ngư Tâm bày ra sao?"

Thẩm Nguy Tuyết khẽ lắc đầu: "Tốc độ nhanh hơn yểm cảnh, hấp thu linh khí cũng càng nhiều."

"Chẳng trách có thể mở ra Ma môn nhanh như vậy......" Bạch Miểu bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Liễu Thiều nói trước khi bọn họ tới Phong Đô, đúng lúc Tiễu Hàn Sinh gây chuyện ở Tha Châu, sau đó bởi vì Du Ngư Tâm đột nhiên kêu cứu, hắn mới chạy tới phó thành."

Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì: "Dương đông kích tây sao......"

Hắn chỉ lẩm bẩm câu này, Bạch Miểu liền hiểu ý hắn.

Nếu đoán không sai, mục tiêu ngay từ đầu của Ma Tôn chính là Phong Đô, mà Tiễu Hàn Sinh và Du Ngư Tâm chỉ là bia ngắm hắn dùng để mê hoặc mọi người.

Nếu đúng là như vậy, Ma Tôn hẳn là đã sớm trốn ở Phong Đô. Thậm chí, có khả năng đến nay đều không có rời đi......

*

Màn đêm đen nhánh, gió đêm lạnh lẽo, bá tánh Phong Đô dưới sự sắp xếp của các tu sĩ, có trật tự tiến vào Truyền Tống Trận.

Bốn người Nguyễn Thành Thù từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng không ngừng bận rộn giống hôm nay. Lúc này bọn họ đã mệt đến không còn sức lực, lại không có ai đề nghị nghỉ tạm một lát.

Bọn họ luôn hiểu nhau, cho nên đều rất ăn ý không mở miệng. Nhưng Tạ Thính Thu vẫn luôn bận rộn cùng bọn họ nhìn ra bọn họ mỏi mệt, từ từ nói:

"Các ngươi đã rất mệt rồi, không nghỉ ngơi một chút sao?"

"Không được, còn có rất nhiều người đang chờ cứu trợ đó." Tông Nguyên lắc lắc đầu, kỳ quái nhìn hắn một cái, "Ngươi không mệt sao?"

Tạ Thính Thu nhẹ lay quạt xếp: "Thể lực của ta mạnh hơn nhiều so với các ngươi."

Tông Nguyên: "......"

Nói thì nói vậy, nhưng hắn cư nhiên bận cùng bọn họ đến bây giờ, còn giúp băng bó rất nhiều bá tánh bị thương, điểm này thật ra ngoài dự đoán của bốn người.

Nguyễn Thành Thù một lời khó nói hết mà nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ làm việc vì nữ tử......"

Tạ Thính Thu cười khẽ: "Ta đích xác giúp rất nhiều nữ tử."

Nguyễn Thành Thù thần sắc vi diệu, miễn cưỡng vẫn là nghẹn lại.

Tông Nguyên đĩnh đạc nói: "Không chỉ là nữ tử đi? Tạ huynh, không nghĩ tới ngươi vẫn là người tốt."

Tiêu Trường Bình cũng gật đầu: "Tuy rằng thỉnh thoảng rất tuỳ tiện."

Giang Tạ: "Được rồi được rồi, các ngươi đây là đang khen sao?"

"Ta đương nhiên là đang khen huynh ấy......"

"Không bằng huynh câm miệng."

"Nguyễn huynh, lời huynh nói cũng không tốt hơn ta là mấy......"

Các thiếu niên rất nhanh ầm ĩ, Tạ Thính Thu chỉ cười không nói, đột nhiên gấp lại quạt xếp, thản nhiên đánh gãy bọn họ.

"Các ngươi nói chuyện đi, bên kia lại có người tới, ta đi xem."

Nói xong, bước chân, xoay người đi xa.

Hẻm nhỏ tối tăm không ánh sáng, một đôi vợ chồng ôm nhau run bần bật.

Máu tươi từ chân bọn họ chảy ra, bọn họ cuộn tròn ở góc dơ bẩn, nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm dần dần tới gần, tức khắc sợ tới mức ôm chặt nhau.

"Cần trợ giúp không?" Tạ Thính Thu mỉm cười đi vào ngõ nhỏ.

"Tiên nhân! Tiên nhân! Cầu ngài cứu chúng tôi...... Hai chúng tôi đều bị thương, không thể đứng lên được......"

Hai vợ chồng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Thính Thu, tức khắc giống nhìn thấy thần tiên vươn tay, vội vàng liên tục cầu cứu hắn.

"Là chân bị thương à." Tạ Thính Thu đứng trước mặt bọn họ, thân hình thon dài mà cao lớn, nhìn không rõ gương mặt ẩn trong bóng đêm, "Dày vò không? Thống khổ không?"

Hai vợ chồng mặt đầy nước mắt, liên tục gật đầu: "Quá thống khổ, cầu ngài, cầu ngài cứu chúng tôi......"

"Thật đáng thương. Nhưng không sao......"

Tạ Thính Thu mở quạt xếp, thương hại mà cảm khái một tiếng, cổ tay bỗng nhiên vừa chuyển ——

Đầu hai vợ chồng đồng thời rơi xuống đất.

Hẻm nhỏ đen nhánh, mùi máu tươi không tiếng động lan tràn.

Tạ Thính Thu hơi cúi người, nhìn hai khuôn mặt hoảng sợ, gấp quạt cười khẽ.

"Hiện tại các ngươi giải thoát rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro