Chương 89: Vậy trực tiếp lên?

Bạch Miểu kinh ngạc mở to hai mắt: "Sao mọi người cũng tới?"

Thanh Loan thả chậm tốc độ, bốn người rất nhanh đuổi theo.

"Hô, ta còn là lần đầu tiên bay nhanh như vậy, quá kích thích......" Minh Song Dao ổn định trường kiếm dưới chân mình, hưng phấn nhẹ nhàng thở ra.

Đường Chân Chân nháy mắt hô to: "Kích thích? Rõ ràng là đáng sợ được không?!"

Nàng vẫn không dám ngự kiếm một mình, toàn bộ hành trình giống koala ôm chặt Minh Song Dao, lúc này đã sợ tới mức một thân mồ hôi, tứ chi nhũn ra, giọng đều run đến lạc điệu.

Trình Ý không trách mà cười cười, nói với Bạch Miểu: "Chân Chân tinh mắt, nhìn thấy muội cưỡi Thanh Loan rời khỏi Phù Tiêu Tông, liền lập tức thông báo cho chúng ta."

Bạch Miểu: "Như vậy cũng có thể bị mọi người nhìn thấy......"

Liễu Thiều nhướng mày: "Muội cũng không nghĩ thú cưỡi của muội dễ thấy thế nào."

Thanh Loan nghe tiếng, tức khắc bất mãn kêu lên.

Cư nhiên nói thần điểu tôn quý là nó thành thú cưỡi, thật sự quá thất lễ!

Bạch Miểu như suy tư gì: "Xác thật có chút dễ thấy......" Nàng nhìn phía dưới, nói: "Chúng ta xuống phía dưới đi."

Bọn họ đang phía trên một thâm cốc rừng rậm, nơi này địa thế phức tạp, cây rừng tươi tốt, giữa thực vật rậm rạp còn có dã thú lui tới, nhìn qua nguy hiểm mà bí ẩn.

Mọi người gật đầu tán đồng, theo nàng đáp xuống rừng rậm.

Sau khi đáp xuống đất, Bạch Miểu từ trên lưng Thanh Loan nhảy xuống, Liễu Thiều chống cằm đánh giá nàng, đột nhiên mở miệng: "Thanh kiếm sau lưng muội, là Minh Kỳ sao?"

Bạch Miểu hơi kinh ngạc: "Huynh từng thấy?"

"Ta đã thấy...... trên sách thần binh mà sư tôn sưu tầm được." Liễu Thiều cười đến vẻ mặt giảo hoạt, "Ông ấy cho rằng mình giấu kỹ, kỳ thật đã sớm bị ta phát hiện."

Bạch Miểu: "......"

Đồ của chưởng môn cũng dám xem trộm, không hổ là hắn.

"Ta nhớ Minh Kỳ là kiếm của Kiếm Tôn......" Trình Ý lo lắng nhìn Bạch Miểu, "Muội mang theo nó, là tính đi tìm Kiếm Tôn sao?"

Bạch Miểu gật đầu: "Chàng cần thanh kiếm này."

"Ta biết ngay......" Đường Chân Chân ăn thuốc Trình Ý cho nàng, sắc mặt rốt cuộc đỡ hơn, "Muội thấy đúng lúc tỷ vội vã rời khỏi Phù Tiêu Tông, liền đoán được khẳng định tỷ là vì Kiếm Tôn."

Minh Song Dao vẻ mặt kính nể: "Không hổ là đồ đệ Kiếm Tôn dạy, ta quả nhiên không nhìn lầm cô!"

Bạch Miểu đã không còn tâm tư sửa đúng nàng.

Nàng đi tìm Thẩm Nguy Tuyết là chuyện của một mình nàng, không hy vọng kéo người vô tội xuống nước —— đặc biệt những người này còn là bạn thân nàng quý trọng.

Bạch Miểu nhìn mọi người, nghiêm túc nói: "Chuyện này không liên quan mọi người, mọi người nhanh trở về đi, đừng để chưởng môn phong chủ lo lắng."

"Muội nói gì thế?" Liễu Thiều cười cười, tuỳ ý để Thùy Vụ kiếm trên vai, "Nếu chúng ta đã tới, liền không tính trở về."

Bạch Miểu: "A?"

Đường Chân Chân nắm tay, lòng đầy căm phẫn nói: "Không sai, chúng ta phản sư môn!"

Bạch Miểu kinh hãi: "Cái gì?"

"Sao có thể?" Đường Chân Chân thấy nàng biểu tình khiếp sợ, chợt "Phụt" cười ra tiếng, "Chúng ta là chuồn ra."

Minh Song Dao: "Oa, ta còn là lần đầu tiên làm loại chuyện này đấy, thật kích thích!"

Bạch Miểu: "......"

Nhóm người này thật đúng là một chút khẩn trương cũng không có.

"Lần này thật sự rất nguy hiểm, mọi người......"

Nàng còn muốn khuyên can, lời còn chưa dứt, đã bị Liễu Thiều vẫy tay đánh gãy.

"Chúng ta lại không phải trẻ con, muội cho rằng trước khi đi, chúng ta không nghĩ kỹ sao?"

Bạch Miểu giọng nói cứng lại.

Đúng. Đường Chân Chân và Minh Song Dao còn chưa tính, Liễu Thiều và Trình Ý đều là người có chủ kiến, chưa bao giờ xúc động hành sự.

"Hơn nữa chúng ta là bằng hữu mà." Đường Chân Chân đương nhiên mà nói, "Giữa bằng hữu đồng cam cộng khổ, đây không phải điều đương nhiên sao?"

"Chân Chân nói đúng." Trình Ý dịu dàng nói, "Đúng là bởi vì nguy hiểm, cho nên chúng ta mới càng không thể để muội đi một mình."

"Chờ đã, ta là vì Kiếm Tôn nha!" Minh Song Dao vội vàng chứng minh, "Ta và các người không giống nhau!"

"Vậy ta là vì tìm chút việc vui." Liễu Thiều lười nhác cười, hướng Bạch Miểu chớp mắt, "Muội cũng biết mà? Ở tông môn thật sự quá nhàm chán."

Bạch Miểu thần sắc phức tạp nhìn bọn họ, biết mình không khuyên được.

"Được rồi." Sau một lúc lâu, nàng hít sâu một hơi, trịnh trọng nói, "Nhưng mọi người đừng kéo chân sau ta nha!"

Liễu Thiều: "Ai kéo chân sau ai còn chưa chắc đâu."

Mọi người nhìn nhau cười, không khí nháy mắt nhẹ nhàng rất nhiều.

"Chúng ta hiện tại đi hướng nào?" Đường Chân Chân tò mò hỏi, "Nơi này xung quanh đều là cây, cảm giác đi hướng nào cũng giống nhau."

Bạch Miểu cúi đầu nhìn Thanh Loan đứng một bên: "Thanh Loan hẳn là biết."

"Thật sao?" Minh Song Dao khom lưng để sát vào Thanh Loan, vẻ mặt sùng bái nói, "Không hổ là thần điểu bên cạnh Kiếm Tôn, hiểu biết thật nhiều......"

Thanh Loan nghe xong, tức khắc kiêu ngạo mà ngẩng đầu, tiếp theo thay đổi thân thể, nâng lên một bên cánh, chỉ một hướng.

Đường Chân Chân hoài nghi nói: "Kiếm Tôn thật sự ở hướng này sao?"

Bạch Miểu: "Nếu không chắc, Thanh Loan sẽ không khẳng định như vậy."

"Được rồi, vậy tin nó một lần." Đường Chân Chân nói thầm với Bạch Miểu xong, quay đầu lớn tiếng nói, "Nếu thần điểu đã đưa ra chỉ thị, chúng ta liền đi nhanh đi!"

Đoàn người đi theo sau Thanh Loan, nhanh chóng xuyên qua rừng rậm. Dọc theo đường đi cảnh sắc biến ảo, tiếng gió phần phật, không biết qua bao lâu, Thanh Loan đột nhiên dừng lại.

Minh Song Dao lập tức nói: "Thần điểu làm sao vậy?"

Liễu Thiều sờ sờ cằm, như suy tư gì: "Xem ra đúng hướng......"

Đường Chân Chân khó hiểu nói: "Huynh từ đâu nhìn ra?"

Bạch Miểu chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ: "Có ma từ hướng này tới gần."

Một trận gió mạnh xuyên qua, cành lá bị thổi đến rào rạt, tại đây tiếng sột soạt vang lên, ma khí lặng yên tới.

Trình Ý nhẹ giọng nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Vừa dứt lời, một đám ma binh đột nhiên từ trong rừng rậm vọt lại. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, hàn ý tàn sát bừa bãi, cùng với tiếng gào rống của nhóm binh mê muội, ma khí nháy mắt bao phủ khắp thâm cốc!

Liễu Thiều nhếch khóe môi, bỗng chốc rút kiếm: "Vào việc!"

Hắn giơ tay vung kiếm, kiếm phong vẽ ra đường cong hoàn mỹ, sương mù mênh mang theo kiếm quang lan ra. Cùng lúc đó, Bạch Miểu xuất kiếm phối hợp, quét ngang sương trắng, nháy mắt kết ra băng sương cứng rắn lạnh thấu xương.

Ma binh xông tới nháy mắt bị đông lạnh, Trình Ý thuần thục phất tay áo, độc phấn theo hướng gió tấn công ma binh phía sau, Đường Chân Chân nhân cơ hội lấy ra bùa chú đã chuẩn bị, vứt vào không trung, một luồng sáng tức khắc hóa thành trận phòng hộ, bao quanh mấy người.

Bọn họ động tác cực nhanh, phối hợp ăn ý.

Bạch Miểu đứng ở trong trận, nghiêng mắt nhìn về phía Liễu Thiều: "Ta nghi huynh lén lút luyện sau lưng ta."

"Không cần hoài nghi." Liễu Thiều cười cười, "Lại xem cái này."

Hắn thu kiếm vào vỏ, giơ tay về phía ma binh bị đông cứng, đầu ngón tay bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lơ, ngưng hóa thành cung, tiếp theo, linh cung từ đầu ngón tay hắn bay vụt đi ——

Linh cung bắn thủng băng sương, ngọn lửa hăng hái lan rộng, thời gian ngắn ngủn, ma binh bị đông lại liền hoà tan trong ngọn lửa màu xanh lơ.

Ma binh phía sau bị hạ độc lúc này cũng bị vạ lây, ngọn lửa thiêu đốt, bọn chúng gào thét không ngừng trong ngọn lửa, chạy trốn khắp nơi, tạo thành một mảnh hỗn loạn.

"Thế nào, lợi hại không?" Liễu Thiều khoe.

Bạch Miểu gật đầu: "Về sau nhớ dạy ta."

Trình Ý nghe vậy, cùng Đường Chân Chân nhìn nhau cười.

Nàng nói "Về sau".

Như là được truyền động lực, mấy người sôi nổi lấy vũ khí, chuyên tâm đối phó ma binh đang tới.

Ma binh tuy nhiều, khả năng phối hợp và sức chiến đấu của chúng lại không kịp với sự ăn ý của họ. Huống chi bọn họ còn càng đánh càng hăng, không bao lâu, phòng hộ ngoài trận liền hỗn độn, phóng mắt nhìn lại, thi thể ma binh chất đầy cùng tứ chi còn sót lại.

"Ta cảm thấy ta có thể đột phá!" Liễu Thiều cao hứng mang theo kiếm.

Bạch Miểu: "Ta cũng vậy."

Đường Chân Chân: "Muội cũng vậy!"

Minh Song Dao: "Kiếm cô còn chưa rút ra, chỉ là ném bùa chú và pháp bảo mà thôi......"

Đường Chân Chân: "Vậy cũng là thực lực của ta!"

Khi hai người cãi cọ, Trình Ý đột nhiên ngước mắt nhìn phía trên không, hơi ngưng mắt.

"Mọi người cẩn thận. Có kẻ đang tới."

Nàng vừa dứt lời, trên không trung ma khí đột nhiên cuồn cuộn. Một thân hình từ trên trời giáng xuống, vạt áo bay tán loạn, cuồng phong gào thét lấy hắn làm trung tâm, giây lát san bằng cây cối trong phạm vi mười dặm.

Uy áp khiếp người này, đích xác cách biệt một trời với ma binh.

Đường Chân Chân nhíu mày nhìn chằm chằm người tới, đột nhiên cả kinh nói: "Đây không phải Lục Lĩnh sao!"

Đối phương nghe vậy, trầm mặc trông lại. Trên khuôn mặt tái nhợt tuấn lãng, kín ma văn đen nhánh, khiến cho hắn nhìn qua âm trầm mà lạnh lùng.

Đúng là Lục Lĩnh sau khi đoạ ma.

"Hắn cũng đã tới, xem ra chúng ta cách đích đến không xa."

Liễu Thiều cười cười, tiến lên một bước, giơ tay vung kiếm, sương trắng mênh mang nháy mắt lan ra, tách bọn họ với Lục Lĩnh.

Giây tiếp theo, cuồng phong mang theo ma khí phá tan sương mù, giữa cuồng phong, Lục Lĩnh dựng kiếm, một luồng kiếm khí lạnh lẽo đánh úp lại!

"Ái ái!"

Đường Chân Chân sợ tới mức luống cuống tay chân, liên tiếp ném ra mấy tấm bùa chú, ánh sáng của pháp trận liên tiếp sáng lên, giúp bọn họ chống đỡ Lục Lĩnh tập kích.

Mặt Lục Lĩnh vô cảm, lại lần nữa nâng kiếm.

Liễu Thiều thấy thế, quay đầu nói với Bạch Miểu: "Muội đi trước đi, giao hắn cho chúng ta."

Bạch Miểu hơi nhíu mày: "Nhưng hắn không giống ma binh khác......"

Dù sao cũng là người được Ma Tôn lựa chọn, nói vậy lực chiến hiện giờ của Lục Lĩnh ít nhất đã đạt tới cấp bậc Tiễu Hàn Sinh.

Đối với Thẩm Nguy Tuyết mà nói, loại đối thủ này khả năng không tính là gì, nhưng đối với bọn họ, đã không dễ đánh bại.

"Không cần lo lắng, chúng ta đông hơn." Trình Ý ôn nhu nói, "Cho dù thật sự không đánh lại, chúng ta còn có thể chạy trốn."

"Đúng!" Đường Chân Chân tự tin nói, "Muội chuẩn bị rất nhiều pháp bảo chạy trốn, cho dù hiện tại Ma Tôn xuất hiện, muội cũng chống đỡ được!"

Minh Song Dao: "Cô vẫn nên khiêm tốn một chút......"

Bạch Miểu thấy thái độ bọn họ kiên định, biết mình nói gì cũng vô dụng, vì thế không nhiều lời nữa.

"Được, vậy giao cho mọi người."

Nàng nói xong, lưu loát xoay người nhảy, rơi xuống lưng Thanh Loan. Cùng lúc đó, Thanh Loan đột nhiên đập cánh, thổi vô số bụi đất, mọi người không khỏi nhắm mắt, khi mở mắt ra, Bạch Miểu đã bay lên trên cao.

Lục Lĩnh thờ ơ với việc này, không chút sứt mẻ, vẫn hờ hững nhìn mấy người Liễu Thiều.

Hắn phảng phất đã quên hết thảy, quên mất Phong Đô, quên mất Sư Thanh Thanh, quên mất tình cảm của hai người, hoàn toàn, triệt để trở thành con rối của Ma Tôn.

Hắn đã biến thành một công cụ không có linh hồn.

Đường Chân Chân và Minh Song Dao lập tức bày trận, Trình Ý vững vàng bấm tay niệm thần chú, trong ánh sáng mờ ảo, Liễu Thiều giơ tay xoa mũi kiếm, thanh âm nhẹ nhàng mà bình tĩnh.

"Xem bộ dáng này của ngươi, buông lời hung ác hình như cũng không có ý nghĩa......"

Hắn nhướng mày ngước mắt, cười với Lục Lĩnh.

"Vậy trực tiếp lên đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro