Chương 91: Cuối ánh sao

Nguyễn Thành Thù nháy mắt hiểu hết thảy.

Ngẫu nhiên gặp được là giả, chơi trò chơi là giả, giúp người cũng là giả...... Mọi hành động của Tạ Thính Thu đến nay đều là biểu hiện giả dối hắn dùng để che giấu bản thân.

Hắn mới là đầu sỏ gây tội ở chỗ tối.

Nguyễn Thành Thù khiếp sợ nói: "Ngươi là Ma Tôn?!"

"Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi."

Tạ Thính Thu cười cười, tượng Phật phía sau hắn đột nhiên đánh một chưởng, tạo trên mặt đất một cái hố sâu.

Nguyễn Thành Thù vụt qua chưởng của tượng Phật, tránh được một kích này. Hắn ngự kiếm đến phía trên tượng Phật, chợt nhảy xuống, trong miệng niệm Xích Hà Kim Quang Quyết, mũi kiếm theo đó ngưng tụ lại một luồng sáng, chém về phía tượng Phật như sấm sét ——

Tượng Phật đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, kiếm đâm qua ánh sáng, giống như đâm vào dòng nước tĩnh lặng, nháy mắt liền bị cắn nuốt không còn thấy bóng dáng.

Đồng tử Nguyễn Thành Thù co rút lại, ánh mắt nhìn về phía tượng Phật tựa như đang nhìn một quái vật đáng sợ.

"Vô dụng thôi, Nguyễn tiểu huynh đệ." Tạ Thính Thu lắc đầu, "Bằng kiếm của ngươi, không thể lay động được thần phật."

Nói xong, hắn bước vào hư không, thấp giọng niệm chú: "Vạn Phật triều tông."

Giọng nói rơi xuống, vô số ảo ảnh tượng Phật đột ngột từ mặt đất mọc lên, phật quang đại chiếu, cùng lúc đó, tầng mây phía trên mở ra một hắc động thật lớn, ma khí quay cuồng, nháy mắt bao phủ khắp không trung.

Trời đất phảng phất bị phân cách thành hai bên, một bên phật quang chiếu khắp, ánh sáng chiếu rọi; một bên sương đen cuồn cuộn, ma binh tàn sát bừa bãi.

Tạ Thính Thu nhẹ lay động quạt xếp, thân hình bỗng nhiên biến mất trong không trung, ngay sau đó, hắn liền xuất hiện phía trên đám ma binh.

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, bóng kiếm phía sau thật mạnh, vật đổi sao dời, tràn ngập uy áp.

"Ta rốt cuộc hiểu, lúc trước tên kia vì sao hao tổn tâm cơ mà gieo ma chủng ở trên người ngươi." Tạ Thính Thu xa xa nhìn Thẩm Nguy Tuyết, cười thở dài, "Ngươi tồn tại như vậy, so với trở thành kẻ địch, đích xác là đồng minh thì tốt hơn."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "...... Là ngươi."

"Ngươi nhận ra ta?" Tạ Thính Thu lắc lắc quạt xếp, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười, "Ta đã biết."

"Ngươi là con mèo mà Bạch cô nương nhặt được ở Phong Đô, đúng không?"

Thẩm Nguy Tuyết không tỏ ý kiến, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

"Hoá ra là ngươi." Tạ Thính Thu hiểu ý gật đầu, lẩm bẩm, "Ta sớm nên đoán được, trừ ngươi, còn có ai có thể trọng thương Tiễu Hàn Sinh ở ảo giác Du Ngư Tâm bày ra chứ......"

Hắn nói còn chưa xong, bóng kiếm phía sau Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên chớp động, như mưa rào sấm đánh, đồng thời hướng thẳng về vạn ma chi môn đen tối dữ tợn.

Cổ tay Tạ Thính Thu vừa lật, mặt quạt phản chiếu ánh sáng thần tính, như mưa tên, va chạm với bóng kiếm lạnh thấu xương, tia sáng vẩy ra, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.

Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình tĩnh khẳng định: "Công pháp Phật đạo."

"Không nghĩ tới?" Tạ Thính Thu mỉm cười, "Tu Phật đạo không đơn giản."

Đây mới là nguyên nhân hắn thân là Ma Tôn, trên người đến nay đều không có ma khí. Công pháp đạo Phật hắn đã tu luyện tới đỉnh cao, ma khí tà ác dơ bẩn bị gột rửa không còn gì, điều này làm hắn thành công ngụy trang thân phận thật sự của mình, khiến hắn có thể du tẩu giữa Tu chân giới và phàm giới, nhẹ nhàng tự tại, không bị bất kì ai phát hiện.

Người nguy hiểm âm tà như thế, cư nhiên tiếp xúc với Miểu Miểu......

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết tối sầm, bóng kiếm quanh thân lại lần nữa bay vút về phía Tạ Thính Thu.

"Vô dụng thôi." Tạ Thính Thu sắc bén vung quạt, vô số ánh sáng đạo phật hội tụ dưới tầng mây, ngưng tụ thành tấm chắn ánh sáng trong suốt trước người hắn, "Ta luôn có thể hấp thụ sức mạnh của phàm nhân, mà ma khí vẫn đang liên tục ăn mòn ngươi, cứ như vậy, đối với ngươi không có lợi."

Thẩm Nguy Tuyết không để ý đến hắn.

Hắn hơi rũ mắt, biểu tình không buồn không vui, vạn bóng kiếm loé lên trong không trung, như trăng mang ánh sao bao phủ hắn.

Tóc đen như mực che khuất gương mặt hắn, dưới sự khúc xạ của kiếm quang, sườn mặt trong trẻo của hắn như thần như ma, một cái chớp mắt an tĩnh thong dong, một cái chớp mắt tái nhợt lạnh băng.

"Kỳ thật ngươi không cần vất vả như vậy." Tạ Thính Thu thong thả ung dung nói, "Ta nhìn ra được, ngay từ đầu mục đích của ngươi là tiến vào Ma môn, đúng không? Nhưng phàm nhân vô dụng thật sự quá nhiều, ngươi biết chỉ có ngươi mới có thể phá hủy tượng Phật, một khi tiến vào Ma môn, phàm nhân bên ngoài liền phải chết."

Có thể giết chết lực lượng thần phật, trên đời này, chỉ một mình Thẩm Nguy Tuyết.

Tạ Thính Thu nói: "Đây là nhược điểm của ngươi, mà người mạnh chân chính, không thể có bất kỳ nhược điểm nào."

Thẩm Nguy Tuyết hơi ngước mắt: "Nhược điểm của ngươi là gì?"

Tạ Thính Thu cười lắc quạt: "Ta không có nhược điểm."

Sắc trời đen kịt như đêm, ma khí cuồn cuộn, cuồng phong tùy ý gào thét. Thẩm Nguy Tuyết lặng im không nói, trong cơ thể như bị muôn vàn con kiến gặm cắn, ý thức hôn mê, đau đớn muốn chết.

Tạ Thính Thu nói rất đúng.

Ma khí ăn mòn hắn ngày càng sâu, cứ như vậy, cho dù hắn không đánh mất lý trí, cũng sẽ trở nên ngày càng yếu, hoàn toàn mất đi phần thắng phá hủy ma đạo.

Trông hoảng hốt, hắn nhớ tới Bạch Miểu ở gác mái.

Khi hắn đi, nàng còn cuộn tròn trong chăn mỏng ấm áp ngủ say. Tia nắng ban mai dừng trên da nàng, chiếu rọi nàng đến trong sáng, nàng hô hấp đều đều, ngủ rất điềm tĩnh, tốt đẹp đến phảng phất không tồn tại trên đời này, khiến người ta không đành lòng gọi dậy.

Nàng là nhược điểm của hắn, sinh mệnh của hắn, tất cả của hắn.

Hắn hy vọng nàng có thể vĩnh viễn tự do, vĩnh viễn vô ưu, vĩnh viễn hạnh phúc.

Đây là dục vọng sâu nhất đáy lòng hắn.

Hắn hy vọng nàng có thể vĩnh viễn sống ở thế giới an bình.

Thẩm Nguy Tuyết giơ tay, chỉ một cái, càng nhiều bóng kiếm bắn ra.

Kiếm sắc nhọn xuyên thấu tầng mây, như mặt trời huy hoàng không lặn, chiếu sáng khắp không trung, trong tầng mây hiện lên điện quang tung hoành, như rồng biến mất, ầm vang rung động, ngay sau đó đâm vào Ma môn đen nhánh, vô số tiếng kêu thảm thê lương từ Ma môn truyền ra, máu tươi giống mưa to từ trên trời giáng xuống.

Tạ Thính Thu chậm rãi gấp quạt, sắc mặt lạnh xuống.

"Hiện tại đã không thể vào."

Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng đứng trong mưa máu đỏ tươi, nhẹ giọng nói: "Trực tiếp giết ngươi là được."

Khuôn mặt hắn tái nhợt, màu mắt nhạt, đáy mắt lại một mảnh sâu thẳm, giống như biển sâu đen nhánh không ánh sáng, không nhìn ra một chút độ ấm.

Tạ Thính Thu cổ quái nhìn hắn, đột nhiên mở quạt xếp, cảm thấy mỹ mãn mà nở nụ cười.

"Được đó, được đó, Kiếm Tôn vô địch nhân gian, rốt cuộc muốn đọa vào ma đạo sao?"

Thẩm Nguy Tuyết không nói một lời, nâng kiếm chỉ, không trung lại lần nữa hội tụ bóng kiếm, nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu trong trẻo.

Đây là...... tiếng kêu của Thanh Loan?

Thẩm Nguy Tuyết tập trung, đang muốn nghiêng mắt nhìn lại, vô số ánh sao đột nhiên từ trên trời rơi xuống, lộng lẫy bắt mắt, bống chốc che đậy hết thẩy ánh sáng trên màn trời.

Cuối ánh sao, Bạch Miểu tay cầm Minh Kỳ, cưỡi Thanh Loan, không chút do dự bay về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro