Chương 95: Hoàn chính văn

"Ta cũng yêu nàng"

"Không bằng để hắn tới khiêu chiến ta trước đi." Liễu Thiều duỗi người, một bàn tay nâng cằm, rất có hứng thú mà nói, "Như vậy về sau hắn có thể thổi phồng với người khác, mình cũng từng khiêu chiến kiếm tiên."

Bạch Miểu nhướng mày nói: "Huynh là kiếm tiên?"

Liễu Thiều cười cười: "Sớm hay muộn sẽ phải."

Đường Chân Chân: "Không biết xấu hổ!"

Hai tiểu cô nương đều bị Liễu Thiều tổ lái, chỉ có Trình Ý là chú ý trọng điểm: "Chân Chân, muội 'nghe nói' là nghe ai nói?"

"Ách......" Đường Chân Chân ánh mắt lơ đãng, "Chính là Tông Nguyên, trừ hắn còn ai có thể......"

"Ồ...... Hoá ra là Tông Nguyên." Bạch Miểu kéo dài âm, trao đổi ánh mắt với Trình Ý, "Ta còn tưởng hai người đã không liên hệ nữa."

Đường Chân Chân vội vàng nói: "Là hắn chủ động tìm muội!"

Bạch Miểu: "Đúng đúng đúng, muội đối với hắn một chút hứng thú cũng không có......"

"Vốn dĩ không có!"

"Chân Chân của chúng ta chỉ là cảm thấy hứng thú với bát quái thôi......"

"Không phải còn có ăn sao?"

"Mọi người không phải cũng vậy sao!"

Bốn người đùa giỡn, lại trò chuyện trong chốc lát, Đường Chân Chân đột nhiên thở dài.

"Sao vậy?" Trình Ý hỏi.

"Kỳ thật muội gọi mọi người tới, là bởi vì có chuyện, muốn mọi người giúp muội đưa ra chủ ý......"

Đường Chân Chân gãi đầu, thoạt nhìn rất là buồn rầu.

"Chuyện gì?" Liễu Thiều lột hạt dưa ném vào trong miệng, "Sẽ không phải lại liên quan đến Tông Nguyên......"

"Không phải!" Đường Chân Chân giận dữ trừng mắt nhìn hắn, "Lần này là cha mẹ muội!"

Bạch Miểu hiếu kỳ nói: "Cha mẹ muội làm sao?"

Đường Chân Chân thở dài một tiếng, nhụt chí mà nằm bò lên bàn: "Bọn họ muốn muội về nhà, bắt đầu học kinh doanh."

Liễu Thiều: "Bây giờ?"

"Đúng vậy." Đường Chân Chân vô lực gật đầu.

Ba người nhìn nhau. Đường Chân Chân phải về kế thừa gia nghiệp điều này bọn họ đã sớm biết, chỉ là không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

Bạch Miểu: "Sao bất ngờ vậy?"

Đường Chân Chân uể oải nói: "Bọn họ nói tu đạo vẫn quá nguy hiểm, suốt ngày đánh nhau, không bằng về nhà buôn bán an ổn."

Ngược lại cũng đúng......

Trình Ý ôn nhu nói: "Muội nghĩ như thế nào?"

"Muội vốn dĩ cũng không quan tâm, nhưng hiện tại......" Đường Chân Chân cúi đầu cậy móng tay, có chút thẹn thùng mà nói, "Muội vẫn muốn ở bên mọi người."

Bạch Miểu và Trình Ý nghe xong, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Bạch Miểu: "Vậy tiếp tục ở lại đi."

Đường Chân Chân vui vẻ ngẩng đầu: "Mọi người cũng cảm thấy muội hẳn nên ở lại?"

Liễu Thiều: "Ta thật ra không quan tâm......"

"Huynh nói cái gì?!" Đường Chân Chân lập tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Liễu Thiều nhướng mày, tự nhiên nói tiếp: "Đương nhiên, có thể ở lại càng tốt."

Đường Chân Chân: "Hừ, tạm được."

Trình Ý che miệng cười khẽ: "Nói tóm lại, chỉ cần muội nói rõ ràng với họ, ta tin họ sẽ không cưỡng bách muội."

"Cưỡng bách thì không, họ cũng chỉ là trưng cầu ý kiến muội......"

Bạch Miểu nâng cằm nghiêm túc nghe, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử quen thuộc.

【 Ký chủ, tôi đã về rồi! 】

Bạch Miểu: "...... Hệ thống?"

【 Không sai, chính là tôi! 】 Hệ thống ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe tựa hồ rất hưng phấn, 【 Thế nào, có nhớ tôi không? 】

Bạch Miểu: "...... Không."

【 Thật lạnh nhạt, nhưng không sao, lập tức cô sẽ cảm ơn tôi! 】

Bạch Miểu bắt đầu tin tưởng hệ thống đúng là mang về tin tức tốt —— nếu không nó sẽ không dùng ngữ khí ghê tởm như vậy nói chuyện.

Nàng bình tĩnh nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

【 Bây giờ cô muốn biết sao? Được rồi, vậy tôi trực tiếp nói cho cô......】

Hệ thống dừng một chút, đột nhiên cao âm lượng: 【 Chúc mừng cô, nhiệm vụ của cô kết thúc viên mãn! 】

Nó thậm chí bắt chước tiếng pháo mừng trong đầu Bạch Miểu.

Bạch Miểu: "......"

"Nhiệm vụ kết thúc?" Nàng có chút không phản ứng kịp, "Ý là thành công, hay là thất bại?"

【 Tôi đã dùng từ 'viên mãn' rồi, đương nhiên là thành công. 】 hệ thống đắc ý nói, 【 Tôi trình bày với tổng bộ tình huống của cô, hơn nữa nói với bọn họ, là cô và tôi kịp thời ngăn cản thế giới tan vỡ, bọn họ cũng đồng ý điều này, trải qua thảo luận, cuối cùng quyết định để cô lập công chuộc tội."

"Lập công chuộc tội?" Bạch Miểu không hiểu ra sao, "Có ý gì?"

【 Chính là không thất bại cũng không thành công. 】 Tiếng hệ thống nghe có chút cảm khái, 【 Cô sẽ không phải chịu trừng phạt, cũng không thể trở lại quá khứ. Hết thảy cốt truyện và nhiệm vụ đều bỏ dở, từ nay về sau, cô tiếp tục làm 'Bạch Miểu' ở thế giới này. 】

Mắt Bạch Miểu bỗng chốc sáng một chút: "Nói cách khác, ta không cần đi theo cốt truyện nữa?"

【 Đúng vậy, cô tự do rồi. 】 Hệ thống tựa hồ đang cười, 【 Theo đó, tôi cũng phải rời đi. 】

Bạch Miểu nghe vậy, vội vàng nói: "Ngươi bị phạt?"

【 Không phải, chỉ là nhiệm vụ ở thế giới này kết thúc, tôi nên đi thế giới tiếp theo. 】

【 Lần này tôi trở về chính là vì nói chuyện này, thuận tiện tạm biệt cô. 】

"Không bị phạt là được." Bạch Miểu không khỏi nhẹ nhàng thở ra, "Vậy ngươi đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian."

Hệ thống: 【 Không chào tạm biệt tôi sao? 】

Bạch Miểu mỉm cười: "Chúng ta đã thân như vậy, không cần phải làm thế chứ?"

【 Cũng đúng......】 hệ thống thở dài, tiếp theo như trút được gánh nặng nói, 【 Vậy, tạm biệt. 】

Đây là ngữ khí gần gũi nhất mà nó tiếp cận với nhân loại, trong thanh âm tình cảm đầy rẫy phức tạp.

Bạch Miểu: "Ừm, tạm biệt."

Tiếng hệ thống hoàn toàn biến mất. Bạch Miểu cảm thấy trong đầu mình tựa hồ có thứ gì đó trong nháy mắt bị rút ra, nàng thử gọi hai tiếng, lại không có tiếng ồn ào đáp lại giống như thường.

"Bạch Miểu? Bạch Miểu?"

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, Bạch Miểu nâng mắt, phát hiện Đường Chân Chân cười hì hì nhìn chằm chằm nàng.

"Gần đây hình như tỷ thường xuyên thất thần nha? Mau thành thật, có phải có người thích rồi?"

Lại bắt đầu......

Bạch Miểu buồn cười nói: "Đúng là có một người."

Không ngờ nàng sẽ trực tiếp thừa nhận, Đường Chân Chân tức khắc khiếp sợ mở to hai mắt, Liễu Thiều và Trình Ý cũng kinh ngạc nhìn lại.

"Thật sự có?" Đường Chân Chân nháy mắt hưng phấn, "Mau nói mau nói, rốt cuộc tình huống như thế nào?"

Bạch Miểu trầm ngâm một chút: "Nói đúng ra, là thích nhau."

Lời này vừa nói ra, ba người đều lộ ra biểu tình bát quái, Liễu Thiều càng nhướng mày, phát ra một tiếng "Oa".

"Cái gì?!" Đường Chân Chân tròng mắt đều trừng ra, "Đối phương là ai? Cư nhiên giấu kín như vậy, mau nói cho chúng ta biết!"

Nói cho bọn họ sao......

Bạch Miểu nghĩ nghĩ, bình tĩnh cười: "Tạm thời bảo mật, mọi người về sau sẽ biết."

"Cái gì, vậy mà còn úp úp mở mở! Không được, hôm nay tỷ phải nói, bằng không chúng ta liền không cho tỷ đi về......"

Bốn người chơi đùa, thẳng đến khi trời tối, mới từng người trở về.

Đường Chân Chân đến cuối cùng cũng không có cậy ra được bí mật tên người yêu từ miệng Bạch Miểu, điều này khiến cho nàng rất thất bại.

Bạch Miểu lại không quan tâm. Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ nói cho bọn họ, hiện tại giữ chút thần bí cũng không tồi.

Nàng có dự cảm, "Sớm hay muộn" này sẽ không dài.

Buổi tối, Bạch Miểu đến Tê Hàn Phong cùng Thẩm Nguy Tuyết ăn cơm. Sau khi ăn uống no, Thẩm Nguy Tuyết kéo nàng đến trên đùi mình, một tay đỡ eo nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nàng.

"Suy nghĩ gì thế?"

Hắn rất nhớ nàng. Trong khoảng thời gian này, Bạch Miểu vẫn luôn lo lắng ma chủng trong thân thể hắn sẽ lần nữa sống lại, cho nên một lần cũng không quá ôn tồn với hắn.

Hắn nhẫn nại đến...... dày vò.

"Ta nghĩ, sao Thanh Loan không kêu nữa?" Bạch Miểu nghiêm túc nói, "Trước kia chỉ cần ta gần gũi chàng, nó đều sẽ ríu rít không ngừng."

Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ: "Ta thu hồi liên kết với nó."

"Liên kết?" Bạch Miểu chớp mắt.

"Là thuật pháp trước đây ta thiết lập trong cơ thể nó." Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ một tiếng, cúi đầu vùi vào cổ nàng, "Có thuật pháp này, nó liền có thể cảm giác được cảm xúc của ta, giám sát tâm tính ta, do đó ngăn cản ta mất khống chế."

Tuy rằng nó căn bản không ngăn được.

Bạch Miểu như suy tư gì: "Chẳng trách mỗi lần chàng tới gần ta, Thanh Loan sẽ đặc biệt kích động."

"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ hôn cổ nàng, "Nó đã nhận ra......"

Bạch Miểu bị hắn hôn đến có chút ngứa: "Vậy hiện tại nó không phát hiện ra?"

Thẩm Nguy Tuyết hôn cằm nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng muốn nó nhận thấy được sao?"

"Ta không muốn......" Bạch Miểu còn chưa dứt lời, đột nhiên phản ứng lại mình bị trêu đùa, vì thế hơi có chút buồn bực mà cúi đầu, cắn môi Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết hơi há mồm, an tĩnh hôn nàng.

Bạch Miểu nâng tay, chống lại bờ vai của hắn, cùng hắn tinh tế mà dây dưa, tim đập kịch liệt, hô hấp có chút khó khăn.

Qua thật lâu, bọn họ mới kết thúc nụ hôn này.

"Miểu Miểu......" Thẩm Nguy Tuyết nằm ở vai Bạch Miểu, thấp thấp thở dốc, thanh âm nhẹ mà hơi khàn, "Dọn về đây đi."

Bạch Miểu ôm cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào?"

"Đêm nay."

Bạch Miểu đỏ mặt.

Thẩm Nguy Tuyết không cần nói cũng biết, nàng lại không phải đồ ngốc, đương nhiên nghe ra.

"Ta......" Nàng hắng giọng, ý để mình nghiêm túc một chút, "Ta có một việc muốn nói với chàng."

"Ừm?" Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi vuốt ve nàng.

Bạch Miểu theo bản năng thả nhẹ thanh âm: "Kỳ thật...... Ta không phải người thế giới này."

Ngày ấy ở Phó Thành, nàng dùng phương pháp tạm dừng thời gian đâm Tạ Thính Thu kiếm cuối cùng. Thẩm Nguy Tuyết cũng ở đó, tuy rằng chỉ tạm dừng hai giây, nhưng hắn khẳng định có thể phát hiện.

Bạch Miểu không muốn giấu giếm hắn. Nàng muốn nói hết thảy việc mình trải qua cho hắn, nhưng suy xét mình còn trót buộc với hệ thống, cho nên nàng không dám tự tiện nói ra chân tướng.

Nàng sợ mình sẽ hại Thẩm Nguy Tuyết.

Hiện tại hệ thống hoàn toàn rời đi, nàng sẽ không chịu bất kỳ trói buộc nào nữa, cũng sẽ không thay đổi bất kỳ vận mệnh kẻ nào, cho nên nàng quyết định nói hết thảy chân tướng cho Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, hơi giương mắt, mỉm cười mà nhìn nàng: "Cho nên?"

Bạch Miểu: "?"

Đây là phản ứng gì? Cũng quá bình tĩnh đi! Nàng lấy hết can đảm nói ra tin tức quan trọng như vậy, hắn nghe cũng không kinh ngạc một chút sao?

Bạch Miểu không thể tưởng tượng nói: "Chẳng lẽ chàng đã sớm biết?"

"Ta không biết." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta chỉ là...... Không để bụng."

Bạch Miểu trợn mắt há mồm: "Chàng không cảm thấy đáng sợ sao?"

"Có gì đáng sợ?" Thẩm Nguy Tuyết khẽ cười, "Người tu đạo biến hóa muôn vàn, có đoạt xá hoàn hồn, cũng có chết đi sống lại."

"Bọn họ đều không đáng sợ, nàng sao lại đáng sợ."

Bạch Miểu lập tức chống nạnh: "Chàng khinh thường ta?"

"Không, ta chỉ muốn nói, nàng rất đáng yêu......" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng thở dài, duỗi tay đỡ nàng, không cho nàng lắc lư.

"Được rồi." Bạch Miểu tạm thời không hề rối rắm vấn đề này, tiếp tục nói, "Kỳ thật ta vốn không phải gặp chàng. Chàng vốn nên phi thăng trong hai năm, bởi vì ta đến nhầm thời gian, lại nhận sai người, mới hại chàng phi thăng không thành, còn bị phản phệ, biến thành như bây giờ."

"Nhận sai người?" Thẩm Nguy Tuyết khựng lại.

"Ừm, ngay từ đầu ta không biết chàng là sư tổ, còn tưởng rằng chàng chính là sư tôn của ta......" Bạch Miểu ngượng ngùng rũ mắt, "Nếu không ta cũng sẽ không làm những chuyện kỳ quái đó với chàng, còn thiếu chút nữa cưỡng gian chàng......"

"Nói như vậy, nếu lúc trước nàng không nhận nhầm ta," Tay Thẩm Nguy Tuyết bỗng nhiên buộc chặt, lòng bàn tay hơi dùng sức, nhéo eo mềm mại của nàng, "Thì sẽ làm những chuyện đó với Tống Thanh Hoài?"

Bạch Miểu vội vàng biện giải: "Ta là bị ép!"

"Ồ?" Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn nàng, "Bị ai ép?"

"Hệ thống. Chính là một thứ không có hình thể, nhưng nói rất nhiều......"

Bạch Miểu giải thích đơn giản khái niệm hệ thống một lần. Thẩm Nguy Tuyết vô cùng thông minh, cho dù Bạch Miểu nói vừa hỗn loạn vừa mơ hồ, hắn cũng rất nhanh nghe hiểu.

"Cho nên, sở dĩ ta gặp được nàng, đều là vì nó?"

Bạch Miểu liên tục gật đầu.

Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: "Vậy ta hẳn là cảm tạ nó mới đúng......"

"Nó đã đi rồi!" Bạch Miểu thở dài, "Chàng không cảm thấy tiếc nuối sao? Bởi vì ta, hại chàng thiếu chút nữa chết, còn bỏ lỡ phi thăng......"

"Miểu Miểu, ta cũng không để ý mình có phi thăng không."

Thẩm Nguy Tuyết nắm tay Bạch Miểu, kéo nàng về phía mình.

"Là nàng khiến ta muốn sống ở trên đời này." Hắn chăm chú nhìn Bạch Miểu, nghiêm túc nói, "Nếu không gặp được nàng, ta chỉ là một cái vỏ rỗng, cho dù sống hay chết, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Bạch Miểu ngơ ngẩn nhìn hắn, hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng lên.

Nàng không nên gặp hắn, hắn cũng không nên gặp nàng.

Nhưng bọn họ vô cùng may mắn, trong sinh mệnh cô độc gặp được đối phương.

Bọn họ là quỹ đạo sai lầm của nhau, cũng là định mệnh của nhau.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ búng trán Bạch Miểu, thấp giọng hỏi nàng: "Còn nhớ ngày ấy ở Phó Thành, nàng nói gì với ta không?"

Bạch Miểu nho nhỏ đáp: "Nhớ."

Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ, lại lần nữa hôn nàng.

"Ta cũng yêu nàng."

Hắn thanh âm rất nhẹ, giống ánh trăng tối nay, ôn nhu chảy xuôi, yên ổn vĩnh hằng.

Bạch Miểu lông mi run rẩy, duỗi tay ôm hắn.

Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói, còn có rất nhiều chuyện muốn làm.

Nhưng giờ phút này, nội tâm nàng lại chỉ có một suy nghĩ.

"Chúng ta kết làm đạo lữ đi."

Thân hình Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên chấn động. Hắn chậm rãi rũ mắt nhìn về phía nàng, ánh nến leo lắt, chiếu vào con ngươi trong trẻo của hắn, giống mặt hồ đầy sao, sóng nước lóng lánh.

"Nàng nghĩ kỹ rồi?"

Bạch Miểu nghiêm túc gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."

Nàng nhìn qua bình tĩnh mà kiên định, rõ ràng vừa rồi mới đưa ra quyết định, giống như đã suy nghĩ thật lâu.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn chăm chú nàng, lặng im hồi lâu, đột nhiên cười khẽ: "Khi nào?"

"Khi nào cũng được."

Bạch Miểu thỏa mãn nhắm mắt lại, lần nữa ôm lấy hắn.

Chỉ cần có hắn ở đây, thời gian, không gian, hết thảy đều không phải vấn đề.

Hết thảy đều sẽ viên mãn.

—————————-

Tác giả có chuyện nói:

Chính văn đến đây liền kết thúc. Kế tiếp sẽ viết một số phiên ngoại về cốt truyện hằng ngày lúc trước nói qua, ví dụ như nuôi mèo, mát xa, ngày đến Thanh Yếu Cốc...... Nghĩ đến đâu viết đến đó nha.

————————

Editor có lời muốn nói:

Nhận xét một chút về cốt truyện, mình cũng vừa edit vừa đọc, nên cảm thấy hơi hụt hẫng đối với cách xử lý phản diện của tác giả: quá nhanh, quá chóng vánh và cũng không quá khó đoán.

Còn mấy chương phiên ngoại nữa, vì mình lười nên sẽ đăng dần dần nhé. Cảm ơn mọi người đã đợi 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro