Ngoại truyện 1: Phiền não của Bạch Miều

Bạch Miểu rất nhanh dọn về Tê Hàn Phong.

Tống Thanh Hoài không quản trời quản đất giống như trước, dùng lý do "Không hợp lý" tới ngăn cản nàng nữa, ngược lại không nói hai lời liền đáp ứng. Tuy rằng ngoài miệng không tỏ vẻ, nhưng lúc ấy, toàn thân hắn đều lộ ra một loại cầu còn không được.

Bạch Miểu cũng không biết bởi vì hắn xấu hổ, hay là vì trốn tránh mỗi ngày gọi nàng là "Sư nương".

Cũng có thể là cả hai.

Nói tóm lại, Bạch Miểu vẫn thuận lợi dọn về. Thẩm Nguy Tuyết đã sớm chuẩn bị hết thảy cho nàng, nàng không cần dọn gì, trực tiếp xách giỏ vào ở.

Đương nhiên, lúc này nàng không ở riêng, mà "chen chúc" cùng một phòng với Thẩm Nguy Tuyết.

Ngay từ đầu nàng cảm thấy ở một gian phòng cũng khá tốt, tuy rằng bọn họ tạm thời chưa hợp tịch, nhưng nàng không phải người ở đây, không chú ý nhiều như vậy.

Nhưng mà, sau khi ở mấy ngày, nàng liền bắt đầu hối hận.

Nàng cảm thấy, mình khả năng, có chút, quá coi thường Thẩm Nguy Tuyết.

Có nên nói không hổ là Kiếm Tôn sống hơn một ngàn năm không...... Ở phương diện nào đó, hắn đích xác mạnh đến kinh người.

Thỉnh thoảng một lần còn đỡ, mỗi ngày như vậy, Bạch Miểu có chút không chịu nổi.

Suy xét đến mình còn muốn dành một phần sức để tu luyện, nàng quyết định tìm một cơ hội nói chuyện với Thẩm Nguy Tuyết.

Ngày ấy, Thẩm Nguy Tuyết đến Thượng Thanh Phong mở họp. Nội dung họp vẫn là những chuyện tầm thường, đương nhiên, cũng có một số nội dung mới, ví dụ như lại đề cử một môn phái mới bước vào tứ đại tiên môn, hay cần tăng cường giám sát phàm giới vân vân.

Hiện giờ ma chủng trong cơ thể Thẩm Nguy Tuyết đã bị loại bỏ, sự kính ngưỡng mọi người đối với hắn không giảm ngược lại còn tăng, cho dù hội nghị lớn nhỏ nhất định mời hắn tham dự, vô hình chung, hắn cũng không nhàn như trước.

Bạch Miểu thừa dịp hắn không ở, sảng khoái tắm suối nước nóng, lại tưới hoa cỏ trong trúc lâu một lần, sau đó một bên thất thần thiền, một bên chờ hắn trở về.

Thẳng đến buổi chiều, Thẩm Nguy Tuyết rốt cuộc đã trở lại.

Bạch Miểu nghe thấy động tĩnh, lập tức nhắm mắt lại, làm bộ mình đang tĩnh tâm thiền.

Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, ngừng lại trước mặt nàng.

Nàng thậm chí không cần phân biệt, chỉ ngửi thấy mùi hương thanh u lạnh lẽo đó, là có thể xác định người đến là hắn.

Giữ vững, không thể khiến hắn cho nghĩ rằng cả ngày mình không làm gì.

Bạch Miểu nhắm mắt lại, phảng phất không nhận thấy Thẩm Nguy Tuyết tới gần, hô hấp vững vàng, mí mắt cũng chưa động một chút.

Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng chuyên chú như thế, quả nhiên không phát ra âm thanh.

Một lát sau, Bạch Miểu cảm thấy mu bàn tay có chút ngứa, như là đang bị thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng quét qua.

Là lá cây? Hay là lông Thanh Loan......

Lúc nàng còn đang suy đoán, cánh môi đột nhiên bị cái gì nhẹ dính một chút.

Loại cảm giác này quá quen thuộc, Bạch Miểu theo bản năng hé môi, đối phương liền linh hoạt duỗi lưỡi tiến vào.

Bạch Miểu không khỏi ngẩng mặt, để nụ hôn này càng thêm thâm nhập. Hai người môi lưỡi triền miên, Bạch Miểu bị hôn đến hốt hoảng, mơ hồ nếm được một chút mùi trà mát lạnh ngọt lành.

Rất nhanh, nàng không thở nổi.

Bạch Miểu nhịn không được mở to mắt, lông mi dài và dày của Thẩm Nguy Tuyết nháy vào mi mắt.

Người này, vừa trở về liền làm loại chuyện này......

Bạch Miểu hô hấp không thuận, thừa dịp mình còn chưa mất sức, vội vàng duỗi tay đẩy hắn ra.

"Ta còn đang thiền đấy!" Giọng nói của nàng bất mãn.

Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn nàng, cười như không cười: "Thật sao?"

Bạch Miểu: "......"

Đây chính là điều tồi tệ khi yêu người quá lợi hại, tùy tiện nói dối cũng có thể bị hắn nhìn ra.

"Chàng uống trà ở Thượng Thanh Phong?" Bạch Miểu đành phải xấu hổ nói sang chuyện khác, "Hình như ta chưa từng uống loại này."

"Nàng thích?" Giọng Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng, "Chỗ ta thật ra cũng có, nhưng ta cảm thấy vị giống nhau, cho nên chưa bao giờ pha......"

"Cảm giác hương vị cũng không tệ lắm." Bạch Miểu thưởng thức dư vị vừa rồi, "Ta hiện tại có thể nếm thử không?"

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, hơi kinh ngạc mà chớp mắt, sau đó hôn lên trán nàng một cái.

"Được, ta đi pha trà."

Bạch Miểu nhảy xuống từ đệm hương bồ, đi đến trước bàn ngồi xuống, khuỷu tay chống trên mặt bàn bóng loáng, rất có hứng thú mà nhìn Thẩm Nguy Tuyết pha trà.

Nàng là người rất lười, lười đến nhìn người khác làm những việc này, cũng cảm thấy lãng phí thời gian.

Nhưng nếu đối phương là Thẩm Nguy Tuyết, nàng nhìn thế nào cũng không đủ.

Khi Thẩm Nguy Tuyết làm những việc này, đều có một vẻ đẹp nước chảy mây trôi. Rất nhanh, trà pha xong, Thẩm Nguy Tuyết rót một ly, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đẩy đến trước mặt Bạch Miểu, nhẹ giọng nói: "Xong rồi."

Bạch Miểu nâng ly trà lên, chờ mong mà nhấp một ngụm.

"......"

Ừm, hắn nói không sai, vị xác thật giống nhau......

Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, chuyên chú nhìn nàng: "Thế nào?"

"Chẳng ra gì." Bạch Miểu chép chép miệng, ghét bỏ buông chén trà, "Một chút cũng không ngon."

Thẩm Nguy Tuyết có chút kinh ngạc: "Vậy vừa rồi vì sao nàng......"

Bạch Miểu cũng cảm thấy kỳ quái. Sao vừa rồi nàng còn cảm thấy mùi trà rất ngọt như có như không, hiện tại uống rồi, ngược lại không ngon?

Nàng mày đẹp nhíu lại, đang định nếm lại, đột nhiên ý thức được cái gì, trên mặt nháy mắt hiện lên hồng nhạt vi diệu.

Thẩm Nguy Tuyết cũng phát hiện mặt nàng đỏ.

Hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng bị trà làm nóng, vì thế duỗi tay chạm vào mặt nàng.

"Nóng sao?" Hắn lo lắng nói.

"...... Không phải." Bạch Miểu cảm thấy xấu hổ đến thiếu chút nữa nói không nên lời.

Thẩm Nguy Tuyết thấy thế, càng thêm tin nàng bị nóng.

"Để ta xem." Hắn nhẹ nhàng nắm cằm Bạch Miểu, ý bảo nàng há mồm.

Bạch Miểu lập tức lắc đầu.

Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ than nhẹ, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, hơi cúi người, duỗi tay nâng cằm nàng.

"Ngoan, há mồm."

Bạch Miểu cảm thấy không thể để hắn hiểu lầm như vậy.

Nếu không hắn có rất nhiều biện pháp kiểm tra khoang miệng nàng.

"Cái kia, ta thật sự không nóng......" Bạch Miểu đành phải giải thích với hắn, "Ta chỉ là, phát hiện thích căn bản không phải vị trà, mà là vị của chàng......"

Thẩm Nguy Tuyết hơi giật mình: "Cái gì?"

Bạch Miểu lặp lại một lần: "Ta nói, ta không thích vị trà......"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên cúi người hôn nàng.

Nụ hôn này so với lúc trước, mãnh liệt hơn, có loại xâm nhập không thể cưỡng lại.

Da thịt Bạch Miểu rất nhanh nóng lên.

Hiện tại nàng thật sự bị nóng rồi.

Bạch Miểu bị hôn đến choáng váng, khi ý thức mông lung, Thẩm Nguy Tuyết bế ngang nàng lên.

Hắn ôm nàng lên gác mái, cho đến khi nằm lên trên giường, Bạch Miểu mới đột nhiên tỉnh táo.

Không đúng không đúng không đúng, sao lại tiến đến bước này?

Mục đích hôm nay của nàng không phải là khuyên hắn giảm bớt bước này sao? Thế nào hai câu chưa nói lại lạc lối!

Bạch Miểu gấp đến độ lập tức bật dậy, nhưng mà giây tiếp theo, lại bị Thẩm Nguy Tuyết ấn trở về.

Hắn cúi người, lông mi buông xuống, tóc đen xoã ra như nước chảy, dừng ở đầu vai nàng, quyện vào tóc nàng.

Bạch Miểu đột nhiên đã quên mình muốn nói gì.

Thẩm Nguy Tuyết hôn mắt nàng, ngón tay thon dài mềm mại đi vào eo nàng, linh hoạt cởi đai lưng.

Bạch Miểu vội vàng mở miệng: "Sư tổ, hiện tại là ban ngày......"

"Nàng gọi ta là gì?" Giọng Thẩm Nguy Tuyết khàn khàn, môi như có như không nhẹ cọ vành tai nàng.

Bạch Miểu thân mình nháy mắt mềm: "Nguy, Nguy Tuyết......"

Nàng luôn quên gọi tên hắn.

Ngay từ đầu, Thẩm Nguy Tuyết còn kiên nhẫn sửa đúng nàng. Dần dần, hắn liền thay đổi một phương pháp trực tiếp hơn.

Vành tai Bạch Miểu bị cắn nhẹ, nàng nắm chặt tay, muốn tìm về một chút lý trí rách nát: "Ta, chúng ta...... Gần đây phải chăng có chút thường xuyên?"

"Thường xuyên?"

Thẩm Nguy Tuyết hôn đi xuống, ngữ khí không chút để ý, hiển nhiên không nghiêm túc nghe nàng nói gì.

"Ừm......" Bạch Miểu bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì, "Ta nghe nói, như vậy đối với thân thể không tốt......"

"Nghe ai nói?"

Bạch Miểu lông mi run rẩy: "...... Kinh Phỉ?"

Kinh Phỉ đã trở lại Thanh Yếu Cốc đột nhiên hắt xì.

Thẩm Nguy Tuyết hơi khựng lại, nâng tầm mắt.

Hắn nhìn Bạch Miểu, ánh mắt u tối, tiếng nói khàn khàn lộ ra bất đắc dĩ.

"Những lúc thế này...... Đừng gọi tên người khác."

Đặc biệt còn là tên của người đàn ông khác.

Bạch Miểu bị hắn nói đến hổ thẹn, ngượng ngùng nói tiếp.

Trên thực tế...... Nàng vốn dĩ cũng không thể nói thêm gì nữa.

Trong nhiệt ý đang không ngừng bốc hơi, Bạch Miểu tinh thần hoảng hốt, khóe mắt thấm ra nước mắt ấm áp. Nàng dư quang mê ly, mơ hồ nhìn thấy Thẩm Nguy Tuyết kéo màn che xuống.

Màn đêm buông xuống.

*

Ngày hôm sau, Thanh Loan ngậm một con chim trắng nhỏ trở về.

Bạch Miểu ghé vào án nghỉ ngơi, nhìn thấy chim nhỏ trong miệng Thanh Loan, dụi dụi mắt: "Thanh Loan, sao ngươi ăn thịt chim?"

Hôm qua nàng mệt không nhẹ, cho tới bây giờ vẫn rất mệt mỏi. Thẩm Nguy Tuyết thương tiếc nàng, vài lần muốn cho nàng trở về phòng ngủ, nhưng trong lòng Bạch Miểu còn đang suy nghĩ mở miệng nói chuyện kia thế nào, nói gì cũng không chịu lên lầu.

Không còn cách nào, Thẩm Nguy Tuyết đành phải ở dưới lầu bồi nàng.

"Là Kinh Phỉ đưa tin tới."

Thẩm Nguy Tuyết buông quyển sách, tiếp nhận chim nhỏ từ trong miệng Thanh Loan. Ánh sáng dịu loé lên, chim nhỏ nháy mắt hóa thành một bức thư.

Bạch Miểu mê hoặc: "Không phải có thể trực tiếp truyền âm sao? Làm gì phiền toái như vậy?"

Thẩm Nguy Tuyết cười nhạt: "Hắn chỉ là muốn khoe thuật pháp của mình thôi."

Bạch Miểu: "......"

Thẩm Nguy Tuyết mở thư ra, Bạch Miểu cũng thò lại gần xem.

Trên thư viết một đống chữ vô nghĩa, chủ yếu chính là bảo Thẩm Nguy Tuyết mau chóng tính phí khám chữa bệnh trong khoảng thời gian này, không thể khất nợ, bằng không sẽ tăng lãi.

Bạch Miểu: "Thanh Yếu Cốc nghèo lắm sao?"

"Không nghèo." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Là Kinh Phỉ yêu tiền."

Hắn nói còn tính là uyển chuyển, không dùng từ "Tham".

Bạch Miểu: "Vậy chàng còn phải tính tiền, lại phái người đưa cho hắn?"

"Ừm......"

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng, tùy tay mở trang sau, không biết nhìn thấy gì, đột nhiên tạm dừng một chút.

Bạch Miểu nhìn hắn một cái, hiếu kỳ nói: "Mặt sau viết cái gì?"

"Không có gì." Thẩm Nguy Tuyết rũ mi như không có chuyện gì, gấp thư lại.

Nhưng ngay sau đó, thư lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giữa ánh sáng lập loè, giọng Kinh Phỉ cũng theo đó vang lên.

"Biết ngay tên già nhà ngươi sẽ dùng chiêu này, vẫn may ta sớm có chuẩn bị."

Mặt Bạch Miểu lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.

Tai Thẩm Nguy Tuyết ửng đỏ, thần sắc có chút xấu hổ.

Ánh sáng mang âm thanh còn đang tiếp tục.

"Miểu Miểu, gần đây thế nào? Bị Thẩm Nguy Tuyết lúc nào cũng dính bên cạnh, rất vất vả đi? Gần đây thời tiết ở Thanh Yếu Cốc rất đẹp, nhóm dị thú quý hiếm cũng ra thông khí, còn có giao long con, ngươi muốn tới đây chơi không, tiện ở lại mấy ngày?"

Bạch Miểu vừa nghe, nháy mắt hưng phấn mở to hai mắt.

"Hắn nói có giao long!"

Thẩm Nguy Tuyết giơ tay vỗ trán, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

"Á, đúng rồi! Có một điều kiện ——"

Giọng Kinh Phỉ đột nhiên nghiêm túc, phảng phất đang phát biểu cái gì quan trọng.

"Thẩm Nguy Tuyết không được đi theo."

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro