Ngoại truyện 10: Tìm thấy một con mèo

Lại đến ngày nghỉ, Đường Chân Chân lôi kéo Bạch Miểu bồi nàng cùng nhau xuống núi mua thoại bản.

Sau khi Bạch Miểu và Thẩm Nguy Tuyết hợp tịch, thoại bản trên thị trường lấy Thẩm Nguy Tuyết làm vai chính liền trải qua một lần thay máu.

Ban đầu nội dung của đám thoại bản này đều là giữ nguyên nam chính và thay đổi nữ chính, từ Sơn Quỳnh Cung chủ Diệp Tiễn Đồng, cho tới bé gái mồ côi sống tạm hậu thế, chọn nữ chính có thể nói là hoa hoè loè loẹt, cái gì cần có đều có. Nhưng hiện tại những thoại bản đó đều biến mất, không phải cấm phát hành —— trên thực tế Thẩm Nguy Tuyết và Phù Tiêu Tông chưa bao giờ quản mấy thoại bản đó, mà chúng tự biến mất.

So với những ghép đôi giả dối đó, hiện tại mọi người thích đọc Thẩm Nguy Tuyết và Bạch Miểu làm vai chính hơn—— đây chính là xứng đôi vừa lứa trời sinh chân thật!

Còn gì vui sướng hơn khi được ăn đường thật? Suy nghĩ một chút, trước khi ngủ mà đọc thoại bản, ngày đầu tiên đi quán trà là có thể nghe thấy tình hình gần đây của bọn họ, vận khí tốt còn có tin nóng độc nhất vô nhị, quả thực không có trải nghiệm nào tốt hơn đọc sách!

Cũng bởi vì nguyên nhân này, doanh số thoại bản lấy Bạch Miểu làm nữ chính liền tăng, trong lúc nhất thời, mỗi người đều muốn thấy tình yêu tuyệt mỹ của vợ chồng Kiếm Tôn, những thoại bản cũ cũng không ai hỏi thăm.

Hôm nay Đường Chân Chân cũng thu hoạch được nhiều, thẳng đến khi ra khỏi hiệu sách, vẫn rất vui vẻ: "Hôm nay đúng là được mùa, lại mua được nhiều sách mới như vậy, gần đây có thể đọc đến sảng luôn!"

Bạch Miểu không bình luận.

Dù sao nữ chính thoại bản đều là nàng, nàng tùy tay lật vài tờ, cảm giác thật sự vi diệu.

Hôm nay thời tiết rất tốt, phong cảnh trên núi cũng rất đẹp, hai người liền phá lệ không ngự kiếm, mà đi bộ về. Đi đến nửa đường, Bạch Miểu đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu nhỏ bé yếu ớt.

Nàng dừng chân, nghiêng tai lắng nghe: "Chân Chân, muội nghe xem, hình như có tiếng mèo kêu."

"Mèo?" Đường Chân Chân nhìn quanh bốn phía, "Mèo ở đâu?"

"Suỵt ——"

Bạch Miểu dựng tay để bên môi, theo thanh âm chậm rãi đi đến một thân cây, đẩy ra tầng tầng lớp lớp cành lá, ở trong bụi cỏ tìm thấy một con mèo.

Con mèo này thuần trắng, cuộn tròn thành một nhúm, chân sau dính máu, lông trắng mềm mại dính vào nhau, nhìn thấy Bạch Miểu tới gần cũng không trốn, mà hữu khí vô lực giãy giụa hai cái, bất lực lại đáng thương.

"Thật sự có mèo!" Đường Chân Chân kinh hô một tiếng.

"Nó bị thương." Bạch Miểu đau lòng nhìn mèo trắng, cẩn thận bế nó lên, "Không biết Ý tỷ tỷ có thể chữa khỏi cho nó hay không."

Đường Chân Chân: "Không phải tỷ cũng học thuật pháp trị liệu sao?"

"Ta học là thuật pháp trị người, không phải trị mèo." Bạch Miểu cẩn thận, "Người khác mèo rất lớn, nếu không cẩn thận trị nó chết thì làm sao bây giờ?"

Đường Chân Chân: "......"

Nàng nhịn không được nhắc nhở Bạch Miểu: "Kỳ thật Trình Ý học cũng là trị người......"

"Vậy trước tiên mang về băng bó miệng vết thương, cái khác chờ lúc sau rồi nói."

Bạch Miểu ngự kiếm ra khỏi vỏ, kéo Đường Chân Chân cùng lên, sau đó ôm mèo trong lòng ngực, trực tiếp bay trở về.

Hai người một hồi đến đệ tử uyển, liền gọi Trình Ý tới. Trình Ý xem xét xong thương thế, trực tiếp lấy ra một ít đan dược, nghiền nát thành phấn, bôi lên miệng vết thương con mèo, sau đó rửa sạch máu dính vào lông, cuối cùng thuần thục băng bó.

Chân sau bị thương của mèo nhỏ được băng bó kín mít, nó cố sức bò dậy, nhìn ba người Bạch Miểu trước mặt, tựa hồ có chút sợ hãi, không tự giác lui về sau.

Ba người trao đổi ánh mắt, Bạch Miểu chợt vươn tay, bẻ điểm tâm trước đó mua ở phường thị thành miếng nhỏ, đưa tới bên miệng con mèo: "Ăn không?"

Mèo trắng thấp đầu nhỏ, cảnh giác nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, hồi lâu, rốt cuộc duỗi lưỡi liếm. Có thể là cảm thấy hương vị không tồi, cũng có thể là đói lả, mèo trắng không còn kháng cự, vùi đầu ăn.

Ba người Bạch Miểu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

"Nhóc này phỏng chừng bị động vật khác cắn, thương thế không nghiêm trọng, cẩn thận tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục." Trình Ý ôn nhu nói.

"Vậy là tốt rồi." Bạch Miểu thử sờ đuôi mèo, đối phương ăn vui vẻ, cũng không tránh nàng, "Vậy có cần thay thuốc cho nó mỗi ngày không?"

"Không cần." Trình Ý lắc đầu, "Ăn nhiều thịt, uống nhiều nước, đừng để nó liếm miệng vết thương là được."

"Vâng." Bạch Miểu hoàn toàn yên tâm.

"Chúng ta phải xử lý nó như thế nào?" Đường Chân Chân nghi hoặc hỏi, "Nuôi ở chỗ muội, hay là nuôi chỗ các tỷ?"

"Đệ tử uyển cấm nuôi động vật, chỗ muội chỉ sợ không được." Trình Ý mặt lộ vẻ tiếc nuối, "Chỗ ta thật ra không có quy định này, nhưng Thúy Vi Phong không ít dược thảo, sợ nó sẽ cắn loạn khắp nơi......"

Bạch Miểu nghe vậy, vội vàng nhấc tay: "Vậy để ta mang về!"

"Này......" Trình Ý và Đường Chân Chân liếc nhau, "Kiếm Tôn sẽ không nói gì chứ?"

"Sẽ không, chàng cũng rất thích mèo."

Bạch Miểu nghĩ như vậy, nếu không lúc trước ở Phong Đô, vì sao hắn lại biến thành mèo, mà không phải động vật khác?

Trình Ý nghe xong, vui mừng nói: "Vậy ta đưa chút đan dược cho muội, để ngừa vạn nhất."

"Được."

Cứ như vậy, Bạch Miểu ôm mèo trắng về Tê Hàn Phong. Vì kéo gần tình cảm, nàng còn đặt cho con mèo cái tên, kêu Bánh Trôi.

Chân sau của Bánh Trôi bị thương, đi lại không tiện, Bạch Miểu liền một đường ôm nó vào trúc lâu.

Thẩm Nguy Tuyết đang tỉa cành giàn hoa phía sau, nhìn thấy Bạch Miểu tiến vào, đầu tiên là ôn hòa mỉm cười theo thói quen: "Đã trở về?" Tiếp theo ánh mắt rơi xuống trong lòng Bạch Miểu, ngữ khí hơi kinh ngạc: "Đó là cái gì?"

"Là mèo ta nhặt được!" Bạch Miểu hưng phấn đi đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, đem mèo trong lòng cho hắn xem, "Xem này, lông xù xù, đáng yêu không?"

Thẩm Nguy Tuyết: "Ừm......"

Hắn nhìn mèo trắng, ánh mắt bình thản trước sau như một, không lộ rõ tình cảm. Bạch Miểu sờ đầu mèo trắng, tiếp tục nói: "Chân sau của nó bị thương, nếu không phải đúng lúc ta và Chân Chân phát hiện, phỏng chừng lúc này đã bị dã thú khác ngậm đi rồi......"

"Bị thương?" Thẩm Nguy Tuyết lông mi nhẹ chớp, như cánh bướm lướt nước, "Vậy có cần trị liệu một chút?"

"Hiện tại không cần, Ý tỷ tỷ đã bôi cho nó thuốc tốt nhất." Bạch Miểu thân mật cọ cọ mèo trắng, trong giọng nói tràn đầy trìu mến, "Nhưng hiện tại nó chưa thể đi đường, phải điều dưỡng mấy ngày."

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, lại nhìn mèo trắng.

Nghe ngữ khí Miểu Miểu, tựa hồ là tính giữ con mèo này lại, nuôi mấy ngày.

Thật ra hắn không có ý kiến, chiếu cố động vật nhỏ bị thương vốn là chuyện tốt, huống chi Miểu Miểu luôn mềm lòng, sẽ đưa ra quyết định như vậy cũng là trong dự kiến.

Chỉ là, hắn nhớ mang máng Miểu Miểu tựa hồ rất thích mèo......

"Đúng rồi, nó tên là Bánh Trôi." Bạch Miểu vẻ mặt tự hào, như là đang giới thiệu con của mình.

Thẩm Nguy Tuyết kinh ngạc nói: "Nàng còn đặt tên cho nó?"

Bạch Miểu gật đầu: "Bằng không vẫn luôn gọi là mèo nhỏ, rất không lễ phép."

Thẩm Nguy Tuyết tâm tình có chút phức tạp.

Lúc trước khi hắn hóa thành mèo trắng, Bạch Miểu không đặt tên cho hắn......

"Bánh Trôi, ngươi trước tiên ở đây nghỉ một lát, ta đi pha cho ngươi chút nước."

Bạch Miểu nói xong, liền đặt Bánh Trôi trên mặt đất, tiếp theo xoay người ra khỏi trúc lâu. Trong trúc lâu, Thẩm Nguy Tuyết cùng Bánh Trôi hai mặt nhìn nhau, Bánh Trôi tựa hồ không thích Thẩm Nguy Tuyết, nhìn chằm chằm hắn vài giây, xoay người liền chạy ra ngoài.

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Hắn hơi nhíu mày, đang suy xét có nên đuổi theo, Bạch Miểu ngay sau đó trở về.

Bánh Trôi vừa mới chạy trốn lúc này lại bị nàng ôm trong lòng, nàng một bên vuốt lông Bánh Trôi, một bên bước nhanh đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, hưng phấn nói: "Chàng biết không, Bánh Trôi vừa đi tìm ta đó! Nó thật sự rất dính người, đúng là một nhãi con biết tri ân báo đáp......"

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Hắn nhìn con mèo ghé vào trong lòng Bạch Miểu, tâm tình càng phức tạp.

Suốt một buổi trưa, Bạch Miểu đều vì Bánh Trôi mà bận trước bận sau. Vừa chuẩn bị cho nó ăn, vừa giúp nó chải lông, còn làm một cây đồ chơi cho mèo giản dị, bồi nó chơi hồi lâu.

Thẩm Nguy Tuyết mơ hồ có cảm giác bị ra rìa.

Bình thường vào lúc này, Bạch Miểu sẽ luôn ở bên cạnh hắn, nhưng hôm nay tất cả tâm tư Bạch Miểu đều đặt ở trên con mèo kia, đừng nói thân mật, nói cũng không nói với hắn được mấy câu.

Các nàng ở ngoài trúc lâu vớt cá bắt bướm, chơi vô cùng vui vẻ, hắn ở trúc lâu đọc sách phát ngốc, toàn bộ quá trình lạnh lẽo.

Ngay cả Thanh Loan cũng bị hắt hủi, bởi vì nó mổ một chút lông mèo, bị Bạch Miểu đuổi theo đánh mười dặm đường.

Thanh Loan nó mới là lão đại ở Tê Hàn Phong, con mèo hoang không biết từ chỗ nào dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của nó?!

Thanh Loan rất tức giận, vì thế liền chạy đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết cáo trạng.

"Pi! Pi!"

"Nó bị thương, ngươi nhường nó chút." Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi châm trà, ngữ khí ôn hòa, "Đừng so đo với một con mèo."

Không biết là đang khuyên Thanh Loan, hay là đang khuyên chính mình.

Thanh Loan vẫn không phục, nhưng Thẩm Nguy Tuyết đã nói như vậy, nó cũng không ồn ào nữa.

Tới lúc ăn cơm tối, Bạch Miểu ôm Bánh Trôi tới, để Bánh Trôi ngồi bên cạnh nàng, lại đem bát đặt trước mặt Bánh Trôi, để Bánh Trôi cùng bọn họ dùng cơm.

Thẩm Nguy Tuyết hắng giọng, hỏi: "Miểu Miểu, chờ lát nữa muốn tắm suối nước nóng không?"

Gần đây bọn họ đều cùng nhau tắm suối nước nóng, Bạch Miểu rất thích hoạt động này, hắn lúc này đột nhiên nhắc tới, tất nhiên là vì hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Bạch Miểu nghe vậy, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó cự tuyệt.

"Đêm nay không tắm, ta muốn bồi Bánh Trôi."

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút: "Có thể cho Thanh Loan bồi nó."

"Không được, Thanh Loan sẽ khi dễ nó." Bạch Miểu lập tức lắc đầu, "Hôm nay Thanh Loan mổ nó hai lần."

"......"

Trong nháy mắt, Thẩm Nguy Tuyết sinh ra xúc động đá Thanh Loan khỏi Tê Hàn Phong.

Nếu không phải Thanh Loan ngứa miệng, Bạch Miểu cũng không bao che con mèo này đến mức giống bao che con.

Hắn hít sâu một hơi, khống chế cảm xúc, ngữ khí ôn hòa nói: "Ta sẽ dặn dò Thanh Loan, không cho nó khi dễ Bánh Trôi."

Bạch Miểu vẫn lắc đầu: "Thanh Loan này luôn không nghe lời, ta phải tự mình nhìn mới có thể yên tâm."

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng nàng cũng không thể luôn nhìn nó."

"A?" Bạch Miểu khó hiểu nói, "Vì sao không thể?"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn bộ dáng mờ mịt của Bạch Miểu, bất đắc dĩ cười nhạt: "Nàng cũng phải đi ngủ đúng không? Đến lúc đó, nàng muốn nhìn nó thế nào?"

Bạch Miểu không cần nghĩ ngợi: "Ta có thể ôm nó cùng nhau ngủ."

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Ý cười trên mặt hắn dần phai nhạt.

"Nàng là nói, ngủ cùng nó?"

Bạch Miểu gật đầu, thuận tay vuốt lưng Bánh Trôi: "Đúng vậy, nó rất sạch sẽ, chàng không cần lo lắng."

Không, hắn không phải lo lắng vấn đề này......

Thẩm Nguy Tuyết rũ mày, muốn nói lại thôi, hồi lâu phun ra một câu:

"...... Vậy còn ta thì sao?"

Đúng lúc Bánh Trôi ăn uống no đủ, Bạch Miểu bế nó lên, cúi đầu hôn đầu nó, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Tự chàng ngủ."

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro