Ngoại truyện 12: Thêm thành viên mới

Bạch Miểu không ý thức được, con mèo trắng lúc này trong lòng nàng không phải Bánh Trôi thật, mà là Thẩm Nguy Tuyết phân thân.

Dù sao Thẩm Nguy Tuyết đứng trước mặt nàng...... Nàng theo bản năng sẽ không suy xét quá nhiều.

"Chàng nói đúng." Bạch Miểu cao hứng nói, "Vậy chàng nhìn Thanh Loan, đừng để nó vào, ta muốn hít mèo!"

Nói xong, bế mèo trắng lên hít.

Mèo trắng bị nàng hít đến cả người cứng đờ, Thẩm Nguy Tuyết cũng cứng đờ. Hắn nâng tay áo che nửa mặt, xoay người lên lầu, Bạch Miểu đột nhiên gọi hắn lại.

"Chàng đi đâu thế?"

Thẩm Nguy Tuyết khựng lại: "...... Ta về phòng."

"A?" Bạch Miểu chớp chớp mắt, "Nhưng không phải chàng mới từ trong phòng ra sao?"

Thẩm Nguy Tuyết trong lòng thầm than mình bất cẩn, đành phải tiếp tục bậy bạ: "Ta trở về nằm một lát."

"Chàng sao vậy?" Bạch Miểu vừa nghe, tức khắc lo lắng nói, "Có phải nơi nào không thoải mái?"

"Không có......"

"Vậy chàng nằm làm gì?" Bạch Miểu không chịu bỏ qua.

"......"

Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ, bất đắc dĩ xoay người: "Thôi."

Hắn biết mình nói thêm nữa chỉ càng thêm khả nghi, vì thế không nhiều lời, chậm rãi xuống lầu, ngồi xuống án.

Bạch Miểu kỳ quái nhìn hắn: "Chàng lại không nằm?"

"...... Ừm." Thẩm Nguy Tuyết cầm lấy quyển sách, dựng lên, thuận thế che mặt, "Ngồi cũng được."

Bạch Miểu: "......"

Nếu thân thể Thẩm Nguy Tuyết không sao, vậy nàng cũng không hỏi nhiều nữa. Nàng ngồi xếp bằng, đặt mèo trắng lên đùi mình, ngửa bụng nó lên, sau đó bắt đầu nghịch lông tơ trắng trên bụng nó.

"Oa, thật thần kỳ, rõ ràng ngày nào Bánh Trôi cũng cọ tới cọ lui trên đất, lông một chút cũng không bẩn."

Bạch Miểu càng xem càng vui mừng, duỗi tay liền gãi bụng mèo trắng.

"Nào, gãi gãi bụng nhỏ, thoải mái không......"

Mèo nhỏ bị bắt nằm trên đùi nàng, vốn còn giãy giụa muốn đổi tư thế rụt rè chút, nhưng ngay từ đầu Bạch Miểu duỗi tay gãi hắn, hắn liền nháy mắt mất đi sức lực nhúc nhích.

Cái này, có chút, quá mức thoải mái......

Mèo trắng dưới sự tấn công của Bạch Miểu vô lực nhúc nhích, rất nhanh biến thành một nhúm mềm như bông. Cùng lúc đó, Thẩm Nguy Tuyết ngồi đối diện Bạch Miểu cũng toàn thân nhũn ra, lỗ tai càng hồng.

Hắn sợ Bạch Miểu nhìn ra manh mối, vì thế giơ quyển sách đến gần mình hơn, cơ hồ che đậy cả khuôn mặt.

Dù vậy, hắn vẫn cứ cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Bạch Miểu gãi bụng mèo trong chốc lát, đột nhiên thu tay lại.

Nàng lật mèo trắng lại, nâng đuôi mèo, thuần thục đưa bàn tay hướng hai viên bi mèo (viên gì mọi người tự hiểu nha 🌝) ——

"Nàng làm gì vậy?" Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên buông quyển sách, thần sắc vi diệu nhìn nàng chăm chú.

Bạch Miểu đương nhiên nói: "Vuốt mèo đó."

"Ta biết......" Thẩm Nguy Tuyết ánh mắt rơi xuống tay nàng, "Ý ta là, đừng vuốt vị trí đó......"

Bạch Miểu khó hiểu nói: "Vì sao?"

Cư nhiên còn hỏi hắn vì sao......

Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí có chút gian nan: "Đó là mèo đực......"

"Ta biết mà." Bạch Miểu vẻ mặt buồn cười nhìn hắn, "Chàng cho rằng ta không biết bi mèo đực là cái gì sao?"

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Biểu hiện vừa rồi của nàng, xác thật không giống như biết.

"Yên tâm đi, ta không phải đồ ngốc, điều này vẫn biết." Bạch Miểu sờ đuôi mèo trắng, giúp hắn chải lông rụng, "Ta chỉ là thích sờ bi thôi, chàng không cảm thấy mềm mại, xúc cảm đặc biệt tốt sao?"

Thẩm Nguy Tuyết: "Ta chưa từng sờ......"

"Vậy hiện tại chàng thử một chút đi?" Bạch Miểu nghe vậy, tức khắc đầy mặt chờ mong mà mời hắn, "Xúc cảm thật sự rất tốt, sờ không lỗ đâu!"

Thẩm Nguy Tuyết chưa từng xấu hổ như vậy.

Hắn thậm chí bắt đầu hối hận dùng phân thân giả dạng Bánh Trôi.

"Không được...... Không thích hợp." Hắn mất tự nhiên dời tầm mắt, lông mi nửa rũ, cực lực che giấu quẫn bách của bản thân, "Nàng cũng đừng sờ, Bánh Trôi nó......"

Bạch Miểu mờ mịt: "Bánh trôi làm sao?"

"Nó......" Thẩm Nguy Tuyết ho nhẹ một chút, tiếng nói hơi thấp, "Nó không quen bị sờ...... chỗ đó."

Tựa hồ là đang phụ họa Thẩm Nguy Tuyết, mèo trắng kêu một tiếng, tiếng kêu mềm mại tha thiết, nghe hơi có chút oán niệm.

Thẩm Nguy Tuyết nói nghiêm túc, đương nhiên, Bạch Miểu kỳ quái nhìn hắn, vốn định hỏi hắn sao biết được, đột nhiên linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ.

Thẩm Nguy Tuyết có thể nghe hiểu tiếng chim, còn có thể nói chuyện với Thanh Loan, vậy đây có phải chứng minh, hắn cũng có thể nói chuyện với mèo......

"Sư tổ, có phải chàng có thể nghe hiểu Bánh Trôi nói chuyện?"

Thẩm Nguy Tuyết đối diện với ánh mắt hưng phấn của Bạch Miểu, hơi khựng lại, nói: "Hiểu một chút."

"Chẳng trách." Bạch Miểu tin câu trả lời của Thẩm Nguy Tuyết, hoàn toàn không có một chút hoài nghi, "Vậy nó vừa nói gì đó?"

"Nó nói," Thẩm Nguy Tuyết không thể không tiếp tục bịa, "Ta nói rất đúng."

Bạch Miểu nghe vậy, cúi đầu nhìn mèo trắng đang ủy khuất, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguy Tuyết đang bình tĩnh.

"Được rồi." Nàng tiếc nuối thỏa hiệp, "Không sờ thì không sờ, vậy chàng lại giúp ta hỏi một chút, buổi tối nó muốn ăn gì?"

Trước lạ sau quen, lần này Thẩm Nguy Tuyết đã có thể tự nhiên ứng đối.

Hắn rũ mắt nhìn về phía mèo trắng, lập lại vấn đề của Bạch Miểu một lần, mèo trắng nhẹ vẫy đuôi, ngay sau đó phối hợp kêu một tiếng.

Bạch Miểu mắt trông mong nói: "Nó nói gì?"

"Nó nói," Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, "Hôm nay nó ăn nhiều, buổi tối không muốn ăn gì."

"Ăn nhiều?" Bạch Miểu nghi hoặc, "Hôm nay ta cho ăn cũng không nhiều lắm nha."

Thẩm Nguy Tuyết hắng giọng: "Sau khi nàng rời đi, ta lại cho ăn thêm."

"Hoá ra là thế." Bạch Miểu gật đầu, tiếp nhận lời giải thích này.

Sau đó cả buổi chiều, Bạch Miểu vẫn luôn trầm mê trò chơi mới là nói chuyện với mèo trắng. Mèo trắng không ăn không uống, nàng cũng không ăn không uống, Thẩm Nguy Tuyết ở một bên nhìn, một hỏi một đáp một dịch, hai người một mèo hoà thuận vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng hài hòa.

Thẳng đến sau cơm tối, Bạch Miểu thường sẽ bế mèo trắng, Thẩm Nguy Tuyết cho rằng nàng lại về phòng mình, ai ngờ nàng lên lầu, lập tức vào phòng Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết hơi sửng sốt, ngay sau đó đi theo lên lầu, tiến vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Bạch Miểu đang cởi áo tháo thắt lưng, mèo trắng được nàng đặt trên giường, an tĩnh ngồi ngay ngắn, cách màn che cùng Thẩm Nguy Tuyết bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Nguy Tuyết giật mình: "Miểu Miểu, đây là......"

"Hôm nay ba chúng ta ngủ cùng nhau, được không?" Bạch Miểu cười tủm tỉm nói, "Để Bánh Trôi ngủ ở giữa, chàng phải cẩn thận chút, không thể đè lên đuôi nó."

Trong lúc nhất thời, Thẩm Nguy Tuyết có chút dở khóc dở cười.

Ngủ với phân thân, sao có chút quái quái......

"Được." Hắn mặt mày giãn ra, lộ ý cười nhợt nhạt, "Muốn đi tắm suối nước nóng không?"

"Muốn." Bạch Miểu gật đầu, "Nhưng chúng ta đi lần lượt đi, một người ở lại bồi Bánh Trôi."

Thẩm Nguy Tuyết rất muốn nói cho nàng, Bánh Trôi không cần ai bồi.

Cho dù là Bánh Trôi giả, hay Bánh Trôi đang ngủ say trong rừng đào.

Nhưng...... Không sao cả.

Dù sao đây cũng là hắn.

"Được." Hắn cong mắt, thuận theo Bạch Miểu.

Bóng đêm yên tĩnh, phòng ngủ thanh u, đen nhánh yên tĩnh.

Bạch Miểu và Thẩm Nguy Tuyết nằm hai bên giường, giữa kẹp một con mèo trắng lông xù, trong bóng đêm giống như một nhúm nhung tuyết trắng, hơi phát ra ánh sáng nhu hòa.

Bạch Miểu nhắm mắt lại ôm mèo, Thẩm Nguy Tuyết nhắm mắt ôm nàng.

Hai người một mèo đều rất yên bình.

Một lát sau, Bạch Miểu đột nhiên nâng tay, sờ cằm mèo trắng, nhẹ nhàng gãi.

Thẩm Nguy Tuyết lông mi khẽ run, theo bản năng mở to mắt.

Bạch Miểu vẫn cứ nhắm hai mắt, như nửa ngủ nửa tỉnh, đôi tay mềm mại ấm áp gãi tới gãi lui trên người mèo trắng.

Mèo trắng bị nàng gãi đến cả người thoải mái, loại cảm giác này đồng thời truyền lại trên người Thẩm Nguy Tuyết, biến thành tra tấn không tiếng động.

Thẩm Nguy Tuyết cảm giác không ổn.

Hắn muốn gọi tên Bạch Miểu, rồi lại không tiện mở miệng.

Bạch Miểu đang sờ mèo, không phải đang sờ hắn. Dựa theo lẽ thường, hắn không nên có cảm ứng.

Thẩm Nguy Tuyết nhịn xuống thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại.

Bạch Miểu làm bộ không phát hiện hành động của hắn, tiếp tục chuyên tâm vuốt miêu.

Muốn lừa nàng, hừ, xem hắn có thể nhẫn tới khi nào.

Kỳ thật buổi chiều khi "Nói chuyện" với Bánh Trôi, nàng cũng đã phát hiện con mèo này không phải Bánh Trôi thật, mà là Thẩm Nguy Tuyết phân thân.

Không phải Thẩm Nguy Tuyết diễn quá giả, mà là bởi vì nàng quá hiểu Thẩm Nguy Tuyết.

Hắn biến thành mèo cũng không thay đổi được khí chất trong xương cốt, thời gian ngắn còn đỡ, thời gian dài chút, trong mắt Bạch Miểu là người đầy sơ hở.

Nhưng hắn tựa hồ cũng không ý thức được điều này......

Bạch Miểu thật ra không lo lắng tình huống Bánh Trôi thật thế nào, nàng biết Thẩm Nguy Tuyết sẽ không làm gì Bánh Trôi, đơn giản chỉ là tạm thời đưa nó đến nơi khác, hiện tại nói không chừng đang ở nơi nào đó thoải mái ngủ một giấc.

Dù vậy, nàng cũng muốn chỉnh Thẩm Nguy Tuyết một chút.

Nghĩ như vậy, nàng lại chọc chọc bụng mèo trắng.

Ngay sau đó, một bàn tay thon dài đáp trên eo nàng. Nàng nhịn cười, tiếp tục nhẹ gãi cằm mèo trắng, nhưng mèo trắng lại không thuận theo như trước, mà vươn đầu lưỡi hồng nhạt, nhẹ nhàng liếm tay nàng.

Đầu lưỡi mèo mọc đầy gai nhỏ, mỗi lần liếm, đều khiến ngón tay Bạch Miểu tê dại, khiến nàng không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

"Tỉnh rồi?"

Bên tai vang lên tiếng Thẩm Nguy Tuyết, Bạch Miểu mở to mắt, phát hiện mèo trắng nằm ở bên trong đã biến mất từ khi nào, mà trong bóng đêm Thẩm Nguy Tuyết dựa thật sự gần, ngực kề sát nàng, cơ hồ không có khe hở.

Xem ra nàng cũng bị phát hiện rồi.

"Ta bị chàng liếm tỉnh." Bạch Miểu đúng lý hợp tình.

"Là Bánh Trôi." Thẩm Nguy Tuyết sửa đúng nàng.

"Bánh Trôi còn không phải là chàng sao?" Bạch Miểu nhìn hắn một cái, "Còn không cho ta sờ bi, ta liền biết......"

Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Nguy Tuyết liền chặn môi nàng, ôn nhu triền miên, hôn đến nàng thở không nổi, mới lưu luyến không rời buông nàng ra.

"Nàng đã sớm biết?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Chàng đoán xem." Bạch Miểu vừa nói vừa vuốt ve hắn, là cách vuốt mèo, nhưng lại vuốt đến trong thân thể hắn khô nóng, hơi thở không xong. Thẩm Nguy Tuyết lại gần sát vào chút, Bạch Miểu hừ nhẹ một tiếng, lần này đổi nàng thở không xong.

"Cho nên nàng là cố ý." Thẩm Nguy Tuyết cắn vành tai nàng, thanh âm rất nhẹ.

Mấy ngày không ngủ chung, không chỉ có hắn, ngay cả Bạch Miểu cũng mẫn cảm hơn ngày thường chút.

Tay nàng vòng qua phía sau lưng Thẩm Nguy Tuyết, thấp giọng thở dốc, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Ai bảo chàng cố ý gạt ta......"

"Xin lỗi, ta cũng không muốn làm như vậy." Thẩm Nguy Tuyết phát ra một tiếng than nhẹ, không rõ là sung sướng hay là thỏa mãn, "Đã nhiều ngày, ta rất tịch mịch......"

Hắn nói trắng ra như thế, ngược lại làm Bạch Miểu đột nhiên không kịp phòng ngừa.

"Chàng có thể trực tiếp nói với ta......"

Giọng Thẩm Nguy Tuyết có chút bất đắc dĩ: "Ta không muốn nàng cho rằng, ta là một người đến mèo cũng ghen."

Bạch Miểu nghe vậy, nhịn không được cười ra tiếng: "Chàng vốn dĩ như vậy......"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên cắn nàng, nàng nháy mắt cười không nổi, âm thanh tràn ra bên môi cũng biến thành nức nở đứt quãng.

"Được rồi, chàng không phải......" Bạch Miểu bị bắt sửa miệng, "Vậy Bánh Trôi đâu? Nó chạy đi đâu rồi?"

"Đang ngủ ở rừng đào." Thẩm Nguy Tuyết cúi đầu hôn chóp mũi nàng, nhẹ giọng nói, "Yên tâm, Thanh Loan sẽ xem trọng nó."

"Thanh Loan sẽ không nhân cơ hội mổ nó chứ?"

"Sẽ không, ta đã dặn dò qua."

"Vậy là tốt rồi......"

Có Thẩm Nguy Tuyết hứa hẹn, Bạch Miểu liền hoàn toàn yên tâm. Nàng biết sau hừng đông, Bánh Trôi sẽ tung tăng nhảy nhót trở về, giống Thanh Loan và cá vàng, trở thành thành viên thường trú ở Tê Hàn Phong.

Bởi vì đây là nguyện vọng của nàng, mà Thẩm Nguy Tuyết vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt nàng.

Vì thế nàng ôm chặt Thẩm Nguy Tuyết, thể xác và tinh thần hoà vào nhau, cùng hắn lâm vào nhiệt triều mãnh liệt.

Trắng đêm không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro