Ngoại truyện 15: Giấc mơ bắt đầu

Gần đây Tê Hàn Phong rất yên bình, duy nhất không yên bình, là Kinh Phỉ lại không mời mà đến.

Hắn không phải lần đầu tiên làm như vậy, Thẩm Nguy Tuyết và Bạch Miểu sớm đã quen.

Nhưng lần này, trừ quấy rầy bọn họ, Kinh Phỉ còn làm một chuyện.

"Miểu Miểu, ngươi còn nhớ thuật giấc mơ không?" Kinh Phỉ hỏi.

Bạch Miểu mơ hồ có ấn tượng: "Là thuật pháp của Du Ngư Tâm?"

"Đúng vậy." Kinh Phỉ đắc ý gật đầu, "Ta đã hoàn toàn nắm giữ, hơn nữa còn lấy gốc làm cơ sở để cải tiến, hiện tại sẽ dạy cho ngươi."

"Dạy cho ta?" Bạch Miểu hồ nghi nói, "Dạy cho ta làm gì, có phải ngài lại có ý đồ xấu?"

"Miểu Miểu, nói như thế nào ta cũng là sư phụ ngươi, chẳng lẽ hình tượng ta ở trong lòng ngươi chính là như thế sao?" Kinh Phỉ thở dài, "Thật sự quá thương tâm."

Bạch Miểu ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta không gọi ngài là lão lưu manh đã là tốt lắm rồi."

Lễ vật Kinh Phỉ đưa tới hợp tịch lần trước, nàng và Thẩm Nguy Tuyết đều không hiểu ra sao, cuối cùng đành phải đưa cho trưởng lão quen thuộc binh khí kiểm tra thực hư.

Kết quả trưởng lão nghiêm túc nghiên cứu một ngày, cuối cùng vô cùng xấu hổ trả đồ lại, cũng báo cho bọn họ: Đây không phải binh khí, mà là...... Đồ tình thú.

Bạch Miểu đời này không thể quên biểu tình của trưởng lão lúc đó.

"Lão lưu manh cũng quá khoa trương, ta già như vậy sao?" Kinh Phỉ không thèm để ý mà cười cười.

Bạch Miểu: "Ngài cảm thấy sao?"

"Vậy ngươi xem Thẩm Nguy Tuyết so với ta......"

Kinh Phỉ còn chưa dứt lời, giọng Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên vang lên phía sau hắn ——

"Ngươi nói cái gì?"

"Anh tuấn hơn nhiều." Kinh Phỉ mặt không đổi sắc nói tiếp, "Này không phải nhận thức chung của Tu chân giới sao, còn có cái gì để thảo luận?"

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh Bạch Miểu. Bạch Miểu nhìn thấy hắn tiến vào, vốn định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt biến đổi.

"Chàng nhìn thấy Bánh Trôi không?"

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút: "Ở bên ngoài."

"Mau đem nó vào, nó vừa rồi dẫm vào nước bẩn, còn chưa tắm đâu!"

"Chờ lát nữa tắm cũng được......"

"Không được, chờ lát nữa nước bẩn khô liền không tắm sạch được!"

"......"

Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra khỏi trúc lâu.

Kinh Phỉ nhân cơ hội này, vội vàng nói với Bạch Miểu: "Ngươi hiếu học, thông minh như vậy, khẳng định vừa học liền biết."

Bạch Miểu không có hứng thú: "Ta học cái này, có chỗ nào tốt?"

"Chỗ tốt sao......" Kinh Phỉ ánh mắt vừa chuyển, cười nói, "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, khả năng khác của ngươi và Thẩm Nguy Tuyết sao?"

Bạch Miểu: "Khả năng khác?"

"Đúng. Có thuật giấc mơ, ngươi có thể ở trong mơ nhìn thấy kết quả khác." Kinh Phỉ sờ sờ cằm, "Ta đã thấy của ta, cho nên rất tò mò của ngươi và Thẩm Nguy Tuyết."

Bạch Miểu không nói gì.

Nếu chỉ là giấc mơ, nhìn trộm cũng chưa chắc không thể......

"Ta biết ngươi cảm thấy hứng thú." Kinh Phỉ cười nói, "Nào nào nào, cùng ta học đi, sau đó nhớ nói nội dung giấc mơ cho ta."

Bạch Miểu thầm nghĩ ngài tưởng bở, trên mặt lại là cười tủm tỉm: "Một lời đã định."

Trong khi Kinh Phỉ cực lực đẩy mạnh tiêu thụ, Bạch Miểu theo hắn học thuật giấc mơ. Hai người bởi vậy mà vẫn luôn ở bên nhau, kết quả ngày hôm sau, Thẩm Nguy Tuyết liền đuổi Kinh Phỉ đi. Nhưng năng lực học tập của Bạch Miểu quá mạnh, không mất mấy ngày liền nắm giữ hơn phân nửa, vì để thử thành quả học tập của mình, ngủ trưa ngày nọ, nàng sử dụng thuật nhập mộng với mình.

Buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, nàng nhắm mắt, nằm lên bàn.

Giấc mơ bắt đầu.

*

Trong Tàng Thư Lâu tối tăm yên tĩnh, người trước mắt cúi người tới gần, hơi thở dừng lại ở bên môi nàng ——

Tim Bạch Miểu đập nhanh, lòng bàn tay thấm ướt.

Đây là có ý gì? Động tác này..... Là muốn hôn nàng sao?

Nhưng hắn là sư tổ nàng, là người không nên liên quan với nàng nhất.

Bọn họ không thể...... Cũng không nên làm như vậy.

Bạch Miểu chợt tỉnh, vội vàng đẩy Thẩm Nguy Tuyết ra, lui về phía sau một bước: "Sư tổ!"

Thẩm Nguy Tuyết bất ngờ, tối tăm nơi đáy mắt còn chưa rút đi: "...... Miểu Miểu?"

"Sư tổ, thời gian không còn sớm......" Bạch Miểu không dám nhìn hắn, rũ mắt nói, "Con về trước, ngài cũng về sớm chút đi!"

Nói xong, nàng không quay đầu xoay người rời đi, bước chân vội vàng, lộ ra hoảng loạn xưa nay chưa từng có.

Tàng Thư Lâu quay về yên tĩnh, ánh nến lập loè, chiếu lên mặt Thẩm Nguy Tuyết, có loại tịch mịch nói không nên lời.

Hắn không tiếng động mà đứng tại chỗ, lông mi nửa rũ, nhìn lòng bàn tay mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Lòng bàn tay hơi nóng, bên trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể thiếu nữ.

Hắn vừa rồi...... Không khống chế được bản thân.

Hắn thiếu chút nữa hôn nàng.

—— nhưng cũng chỉ là thiếu chút nữa mà thôi.

Hắn bị đẩy ra.

Một khắc rung động vừa rồi còn chưa tiêu tán, theo máu chảy vào mỗi chỗ thân thể, khắp người đều bị liên lụy đến hơi đau.

Ý niệm muốn có được càng thêm mãnh liệt, theo đó là mất mát lớn vì không được thỏa mãn.

Vì sao lại đẩy hắn ra?

Là bởi vì Liễu Thiều? Là bởi vì Tống Thanh Hoài? Hay là bởi vì...... Đơn giản là chán ghét?

Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, giơ tay che ngực, không thể ức chế mà nghĩ nhiều hơn.

Cảm giác đau đớn trong lồng ngực tăng thêm, lan ra, không rõ là hậu quả phản phệ mang đến, hay là cảm xúc khác đang quấy phá.

Hắn tạm thời còn không phân rõ.

"Ta hẳn là dọa đến nàng......" Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi buông tay, chịu đựng đau đớn, thanh âm nhẹ như nói mớ.

"Vẫn nên từ từ......"

Ánh nến lay động, giãy giụa nhảy lên vài cái, cuối cùng dập tắt.

*

Bạch Miểu trở lại động phủ, chuyện thứ nhất đó là chui vào ổ chăn, dùng chăn chặt chẽ che đầu lại.

Nhưng tim đập vẫn rất kịch liệt, kịch liệt đến cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

【 Đây là cách cô trốn tránh hiện thực sao? 】 hệ thống hỏi.

"Không nói được câu nào tốt đẹp có thể câm miệng." Bạch Miểu thanh âm rầu rĩ, ngữ điệu khẽ run, mất đi trấn định thường có.

Hệ thống không khỏi thở dài: 【 Cô như vậy là không được. 】

"Ta biết." Bạch Miểu chậm rãi xốc chăn lên, lộ ra gương mặt có chút mờ mịt, "Ta chỉ là...... Không biết nên đối mặt như thế nào."

【 Cô muốn đối mặt như thế nào? 】 hệ thống hỏi lại, 【 chẳng lẽ cô muốn đáp lại hắn? 】

Bạch Miểu trầm mặc một lúc lâu: "Ta không thể đáp lại hắn."

Nàng không biết Thẩm Nguy Tuyết là xuất phát từ tâm thái gì mới có thể muốn hôn nàng. Là thích? Hay là cầm lòng không đậu?

Nàng muốn biết đáp án, nhưng nàng cũng biết, đáp án đối với nàng mà nói cũng không có ý nghĩa.

Cho dù thích hay không, bọn họ đều chú định không thể ở bên nhau, Thẩm Nguy Tuyết cũng tuyệt đối không thể dây dưa với nàng.

Nàng không thể bởi vì tình cảm của mình mà gây trở ngại tương lai phi thăng của Thẩm Nguy Tuyết. Như vậy quá ích kỷ, cũng thật quá đáng.

Nàng không thể làm như vậy.

【 Vẫn may cô còn lý trí, kịp thời đẩy hắn ra. 】 hệ thống phân tích nói, 【 Như vậy, cho dù hắn đối với cô là cố ý, cũng nên hiểu thái độ của cô. 】

"...... Ừm." Bạch Miểu không hiểu sao cảm thấy có chút khổ sở.

Cái gọi là lý trí, cũng không phải tâm ý chân chính.

Nhưng nàng phải như thế.

【 Cô sẽ không thay đổi chủ ý chứ? 】

"Sẽ không." Bạch Miểu hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, "Ta sẽ giữ khoảng cách với hắn."

【 Không chỉ là giữ khoảng cách. 】 hệ thống nhắc nhở, 【 Nhiệm vụ bên Tống Thanh Hoài cũng phải nắm chặt. 】

"Ta hiểu rồi."

*

Bạch Miểu nói được thì làm được, mấy ngày đều không tới Tê Hàn Phong.

Nàng dùng tới tài liệu làm tua kiếm còn dư lại, làm một cái tua kiếm mới, so với làm một cái "Búp bê cầu nắng", tua kiếm này thoạt nhìn bình thường hơn.

Nàng đứng ở ngoài động phủ của Tống Thanh Hoài, cầm tua kiếm mới làm, chờ hắn trở về.

Không biết đợi bao lâu, Tống Thanh Hoài rốt cuộc thần sắc ngưng trọng trở lại. Hắn vừa thấy Bạch Miểu, không đợi đối phương mở miệng, liền đặt câu hỏi trước: "Chuyện gì?"

Bạch Miểu dừng một chút: "Ngài biết ta có việc tìm ngài?"

"Nếu không vì sao đứng ở cửa động phủ ta?" Tống Thanh Hoài nhìn nàng một cái, "Theo ta được biết, ngươi hẳn sẽ không chủ động tìm ta."

Bạch Miểu: "......"

Rất biết mình.

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì......" Bạch Miểu hắng giọng nói, "Chỉ là muốn cảm tạ ngài...... trong khoảng thời gian này đã chiếu cố ta."

Tống Thanh Hoài khẽ nhíu mày: "Ta không chiếu cố ngươi cái gì."

"Ngài nguyện ý thu ta làm đồ đệ, chính là chiếu cố lớn nhất với ta." Bạch Miểu mở lòng bàn tay, đưa tua kiếm cho Tống Thanh Hoài, "Đây là tấm lòng của ta, ta muốn tặng cho ngài, thể hiện lòng biết ơn."

Mày Tống Thanh Hoài nhíu chặt: "Ngươi không cần phải làm vậy."

"Nếu đã là tâm ý, thì cần phải thể hiện chứ đúng không?" Bạch Miểu cười cười, "Ngài vẫn nên nhận đi, nếu không ta sẽ bất an."

Tống Thanh Hoài ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén nghiêm túc, tựa hồ muốn nhìn xuyên linh hồn của nàng.

Hồi lâu, hắn tiếp nhận tua kiếm, thấp giọng nói: "Được, vậy ta nhận. Nhưng ta có một yêu cầu."

Bạch Miểu lập tức nói: "Mời nói."

"Đừng gọi ta là ngài, cũng không cần khách khí như vậy." Tống Thanh Hoài thần sắc không tự nhiên, "Ta không quen."

Bạch Miểu sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Vậy thật tốt quá, ta cũng không quen."

Hai người ánh mắt đối diện, Tống Thanh Hoài hạ khóe miệng, cười một chút.

Hắn treo tua kiếm ở bội kiếm, cẩn thận vuốt ve một phen, ngay sau đó lại khôi phục biểu tình có chút nghiêm túc.

"Sư tôn bị bệnh, ngươi biết chuyện này không?"

"Bị bệnh?" Bạch Miểu nháy mắt khẩn trương, ngữ tốc theo đó nhanh hơn, "Sao lại bị bệnh? Chuyện khi nào? Bệnh nghiêm trọng không?"

Ánh mắt Tống Thanh Hoài nhìn về phía nàng có chút phức tạp.

Xem ra tình cảm của nàng và sư tôn đích xác rất tốt, chỉ nghe nói một câu "Bị bệnh", liền lo lắng thành cái dạng này.

"Nguyên nhân cụ thể, ta cũng không biết." Tống Thanh Hoài lắc đầu, "Ta cũng vừa mới biết, là y tiên tiền bối báo cho ta."

Bạch Miểu vội vàng hỏi: "Vậy y tiên có nói tình huống hiện tại của ngài ấy như thế nào không?"

Tống Thanh Hoài nghĩ nghĩ: "Chỉ nói là có ngài ấy ở đó, không cần lo lắng. Tĩnh dưỡng mấy ngày là được."

"Như vậy à......"

Bạch Miểu miễn cưỡng thở phào.

Nếu y tiên đã nói như vậy, vậy hẳn là không phải bệnh nặng.

Huống hồ, nói đi lại nói lại, cho dù bệnh nặng, chỉ cần có y tiên ở đó, hẳn là cũng có thể chữa khỏi đi?

Cho dù như thế nào cũng không tới phiên nàng lo lắng.

"Ngày mai ta tính đi thăm người," Tống Thanh Hoài dừng một chút, "Ngươi muốn đi cùng ta không?"

Bạch Miểu có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.

Cư nhiên chủ động mời nàng thăm sư tổ...... Xem ra hắn cũng không biểu hiện lãnh đạm đến như vậy.

Bạch Miểu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được, ta đi cũng không giúp được gì, chỉ khiến gây phiền toái cho sư tổ."

"Vẫn là chờ ngài ấy khỏi hẳn thì đi thăm."

Nói xong, nàng hành lễ, xoay người rời đi.

Tống Thanh Hoài nhìn theo bóng dáng nàng, mơ hồ cảm thấy không đúng. Nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, hắn lại không thể nói.

Chỉ là cảm thấy...... Quan hệ giữa Bạch Miểu và sư tôn, tựa hồ phức tạp hơn hắn tưởng.

Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều.

Bạch Miểu sau khi trở về, tiếp tục thiền, loại trừ tạp niệm, nỗ lực không nghĩ đến chuyện liên quan đến Thẩm Nguy Tuyết nữa.

Kết quả ngày hôm sau, Tống Thanh Hoài chủ động tới tìm nàng.

"Ngươi hôm nay không bận chứ?"

Bạch Miểu thầm nghĩ, ta có lúc nào bận sao, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Vẫn ổn, không có chuyện gì quan trọng."

"Vậy được, hiện tại cùng ta đi thăm sư tôn." Tống Thanh Hoài ngữ khí cường ngạnh, không thương lượng.

Bạch Miểu có chút ngốc: "Không phải ta nói ta không đi sao?"

"Không đi không được." Tống Thanh Hoài nhíu mày nói, "Sư tôn chỉ đích danh ngươi đi."

Bạch Miểu: "A?"

Nàng trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vốn tưởng rằng trốn tránh hắn là được...... Không nghĩ tới căn bản trốn không xong.

Hắn là sư tổ nàng, chỉ cần hắn muốn, hắn có vô số biện pháp có thể gặp nàng.

Mà lý do cự tuyệt nàng cũng không có.

"...... Được rồi." Bạch Miểu đứng dậy, vuốt phẳng góc áo, bình tĩnh nói, "Ta đi cùng ngài."

Tống Thanh Hoài liếc nàng một cái, ngự kiếm ra khỏi vỏ, ý bảo nàng đuổi kịp.

Thầy trò hai người rất nhanh đến Tê Hàn Phong, trước trúc lâu thanh u an tĩnh, Thanh Loan đứng trang nghiêm, như người thủ vệ yên lặng không tiếng động.

Bạch Miểu cảm thấy nó trở nên có chút khác.

Mất đi hoạt bát ngày xưa, tựa hồ trở nên uể oải rất nhiều.

Bạch Miểu đi đến trước mặt nó, nâng tay, muốn sờ đầu nó.

Đột nhiên, trúc lâu truyền ra một âm thanh ôn hòa: "Là Miểu Miểu tới sao?"

Thanh Loan nháy mắt cảnh giác, nâng cánh ngăn Bạch Miểu, phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Bạch Miểu hơi giật mình.

"Cho bọn họ vào đi." Thẩm Nguy Tuyết ho nhẹ hai tiếng, nghe có chút suy yếu.

Ngực Bạch Miểu thắt lại, theo bản năng đi vào trúc lâu.

Thẩm Nguy Tuyết ngồi tại án, một tay chống đầu, thần sắc tái nhợt, trên mặt treo ủ rũ nhàn nhạt.

Hắn mặt mày nhu hòa, ánh mặt trời loang lổ xuyên qua cửa sổ chiếu vào đáy mắt hắn, khiến đôi mắt nhợt nhạt đó gần như trong suốt, giống mật hòa tan, giống hổ phách lưu động.

Hắn giống một bức tranh yên lặng, một khắc nhìn thấy Bạch Miểu đột nhiên tươi sống.

"Miểu Miểu." Hắn cười nhợt nhạt, "Ta còn tưởng rằng con sẽ không tới."

Bạch Miểu thu liễm tầm mắt: "Sư tổ bị bệnh, đệ tử sao lại không tới."

Lễ phép, cung kính, khắc chế mà xa cách.

Ý cười trên mặt Thẩm Nguy Tuyết dần phai nhạt: "Đúng không?"

Không khí trong trúc lâu không hiểu sao có chút áp lực.

Tống Thanh Hoài tiến lên một bước, kính cẩn hành lễ: "Sư tôn."

Thẩm Nguy Tuyết nhìn hắn một cái, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, liền không hề nói nữa.

"Sư tôn, y tiên không ở đây sao?" Tống Thanh Hoài nhìn xung quanh.

"Đã về rồi." Thẩm Nguy Tuyết thất thần, lông mi buông xuống, tầm mắt cũng biếng nhác, không biết lạc tới đâu.

Bạch Miểu an tĩnh đứng bên cạnh Tống Thanh Hoài, không nói một lời.

"Vậy cơ thể người......" Tống Thanh Hoài lo lắng.

"Không có trở ngại gì." Thẩm Nguy Tuyết tựa hồ không muốn nhiều lời.

Bạch Miểu nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh thu hồi tầm mắt.

Sắc mặt tái nhợt như vậy, trạng thái cũng rất chán nản, nhìn qua cũng không đơn giản "Không có gì trở ngại".

Là không thể nói? Hay là không muốn nói?

Bạch Miểu âm thầm suy nghĩ, không nói một lời, nhìn Thẩm Nguy Tuyết, trái tim trầm xuống, đen tối buồn bực càng thêm mãnh liệt.

"Một khi đã như vậy, đệ tử liền yên tâm."

Mắt thấy thái độ Thẩm Nguy Tuyết như vậy, Tống Thanh Hoài cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng hắn cũng không muốn rời đi nhanh như vậy, cứ yên lặng đứng trong chốc lát, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên lên tiếng.

"Đó là tua kiếm của ngươi?"

Tống Thanh Hoài sửng sốt, theo bản năng ngước mắt, theo tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết nhìn bội kiếm bên hông mình ——

Tua kiếm Bạch Miểu đưa cho hắn, vững vàng treo ở trên chuôi kiếm.

Bạch Miểu trong lòng nhảy dựng, mím môi.

Chỉ là một cái tua kiếm bình thường mà thôi, hẳn là không nhận ra là nàng làm đi?

Tống Thanh Hoài hơi chần chờ, đáp: "Là của con."

Hắn không nói ra lai lịch của tua kiếm, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết.

Tính tình sư tôn xa cách, luôn không thích hỏi chuyện của người khác, đột nhiên hỏi về tua kiếm, nói vậy cũng chỉ là rảnh rỗi không có việc gì, thuận miệng thì hỏi.

Tống Thanh Hoài phỏng đoán như vậy, không lường trước, Thẩm Nguy Tuyết vẫn không dừng lại, tiếp tục hỏi.

"Là ngươi mua? Hay là người khác tặng cho ngươi?" Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, đầu ngón tay nhẹ gõ mép ly, "Nhìn có chút quen thuộc."

Hắn cư nhiên thật sự nhận ra......

Bạch Miểu tâm tình phức tạp, giấu tay sau lưng, trộm túm vạt áo Tống Thanh Hoài.

Nhưng Tống Thanh Hoài cũng không để ý tới nàng. Hắn chỉ coi là Thẩm Nguy Tuyết thuận miệng nói chuyện phiếm, vì thế kỳ quái nhìn Bạch Miểu, trả lời đúng sự thật: "Là Bạch Miểu đưa ạ."

Động tác gõ mép ly của Thẩm Nguy Tuyết nháy mắt dừng lại.

"......"

Bạch Miểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể phong bế miệng Tống Thanh Hoài.

Ta tặng đồ cho ngươi, ngươi cư nhiên lấy oán trả ơn, đâm ngược ta một đao?

Tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết rơi xuống trên người nàng, sâu thẳm bình tĩnh.

"Hoá ra là Miểu Miểu đưa......"

Hắn ngữ điệu bình tĩnh, không nóng không lạnh, hình như có ngàn lời muốn nói, rồi lại không nghe ra cảm xúc.

Tim Bạch Miểu đập kịch liệt, muốn giải thích, rồi lại nhịn xuống.

Nàng biết mình nên làm gì, không nên làm gì. Nếu đã quyết định rời xa, vậy không cần làm chuyện dư thừa.

Tống Thanh Hoài không rõ ý tứ Thẩm Nguy Tuyết, nhưng cũng nhận thấy đối phương tựa hồ có chút không vui, vì thế liền nói: "Nếu sư tôn thích, có thể bảo nàng làm thêm một cái."

Thẩm Nguy Tuyết nhìn hắn.

"Ngươi nghĩ thật chu toàn."

Tống Thanh Hoài hơi nhíu mi, mơ hồ ý thức được mình nói sai.

Hay là sư tôn muốn cái này của hắn? Nhưng đây là Bạch Miểu đưa cho hắn, hắn nào có thể mượn hoa hiến phật......

Lúc nội tâm Tống Thanh Hoài rối rắm, Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi mở miệng.

"Không cần phiền toái." Hắn nói, "Tua kiếm Miểu Miểu làm, ta cũng có."

Tống Thanh Hoài sửng sốt: "Ý người là......"

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, bên môi mỉm cười: "Treo ở dưới mái hiên."

Tống Thanh Hoài không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy dưới ngói hiên màu đen, một cái tua kiếm màu trắng, vẽ kỳ quái đang lay động đón gió.

Tống Thanh Hoài biểu tình tức khắc trở nên có chút cổ quái.

Hoá ra Bạch Miểu làm tua kiếm theo lô, gặp người liền đưa, thậm chí cái đưa cho hắn, còn nhỏ hơn một chút.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Bạch Miểu hắng giọng, ý đồ giảm bớt không khí vi diệu này.

"Ách, kỳ thật, ta cũng chỉ làm hai cái......"

"Nhưng cái tặng cho ta, dụng tâm hơn. Đúng không?" Thẩm Nguy Tuyết cười nhạt tiếp nhận đề tài.

"......" Cho dù đứng ở góc độ nào, Bạch Miểu đều rất khó phủ nhận điểm này.

Vì thế nàng đành phải tiếp tục trầm mặc, nhưng Tống Thanh Hoài rất nhanh phục hồi tinh thần, không chút cẩu thả mà trả lời:

"Người là sư tổ nàng, đồ tặng cho người, tất nhiên dụng tâm hơn."

Lời này nói rất chân thành, nhưng Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, lại không lộ vừa lòng.

"Ta có chút mệt mỏi." Hắn nhàn nhạt nói.

Đây là ý muốn nghỉ ngơi.

Tống Thanh Hoài vô tình lại quấy rầy, vì thế cúi người hành lễ, cung kính nói: "Vậy sư tôn nghỉ ngơi, đệ tử cáo lui."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Tống Thanh Hoài xoay người cất bước ra ngoài, Bạch Miểu thấy thế vội vàng muốn theo sau.

"Miểu Miểu." Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Thẩm Nguy Tuyết nhu hòa, "Con đi đâu?"

Bạch Miểu khựng lại, theo bản năng nhìn về phía Tống Thanh Hoài.

Tống Thanh Hoài cũng dừng bước chân, nhíu mày nhìn nàng: "Sư tôn đang hỏi ngươi đó, nhìn ta làm gì."

Chính là bởi vì không biết trả lời như thế nào, cho nên mới nhìn ngươi đấy!

Bạch Miểu xin giúp đỡ không có kết quả, căng da đầu nói: "Ta cùng sư tôn trở về......"

"Có việc gấp sao?" Thẩm Nguy Tuyết hỏi.

"Có......" Bạch Miểu còn chưa dứt lời, liền đối diện tầm mắt nghi ngờ của Tống Thanh Hoài, đành phải sửa miệng, "Không có......"

"Vậy ở lại đi."

Lời này vừa nói ra, Tống Thanh Hoài và Bạch Miểu đồng thời khựng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.

Trong lòng Tống Thanh Hoài nảy lên cảm giác không thích hợp: "Sư tôn, người muốn Bạch Miểu ở lại làm gì ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết thong thả ung dung nói: "Tất nhiên là ở lại chiếu cố ta."

Tống Thanh Hoài hơi nhíu mày: "Nhưng nàng chỉ là một tiểu nha đầu, con lo nàng không chiếu cố tốt cho người......"

"Miểu Miểu đã ở cùng ta một khoảnh thời gian, điểm này, ngươi không cần lo lắng." Thẩm Nguy Tuyết đánh gãy hắn, "Huống hồ, y tiên không ở đây, trừ nàng, cũng không ai tốt hơn."

"Chẳng lẽ để ngươi chiếu cố ta?"

Tống Thanh Hoài: "Này......"

Hắn thật ra rất vui lòng, nhưng hắn xác thật không am hiểu làm loại chuyện này, cho dù ở lại, cũng chỉ gây phiền toái cho sư tôn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy để Bạch Miểu lại có chút không ổn.

"Sư tôn, có lẽ mời chưởng môn an bài......"

"Ngươi không cần cân nhắc," Tống Thanh Hoài còn chưa dứt lời, liền bị Thẩm Nguy Tuyết lại lần nữa đánh gãy, "Để tự nàng trả lời."

Tim Bạch Miểu đập cứng lại, theo bản năng nắm chặt tay.

"Miểu Miểu." Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa nhìn nàng, ngữ khí mềm nhẹ, "Có thể ở lại không?"

Bạch Miểu mím chặt môi, sau khi trầm mặc thật lâu, gian nan lắc đầu: "Sư tổ...... Ta không thích hợp."

Tầm mắt dừng trên người nàng cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, không hiểu sao khiến tim nàng đập nhanh.

Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Thẩm Nguy Tuyết phát ra một tiếng thở dài cực nhẹ.

"Thanh Hoài, ngươi ra ngoài trước đi."

Tống Thanh Hoài hiếm thấy có chút do dự: "Nhưng......"

"Đi ra ngoài."

Giọng Tống Thanh Hoài trầm xuống, hắn dừng một chút, khom lưng hành lễ, xoay người đi ra khỏi trúc lâu.

Bạch Miểu chậm rãi ngước mắt, đối diện tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết.

"Con đang sợ ta?" Hắn ngưng mắt nhìn nàng, biểu tình trong trẻo mong manh giống lưu li.

Bạch Miểu lắc đầu: "Không có."

"Vậy vì sao không muốn ở lại?"

Bạch Miểu cúi đầu nhìn mũi chân mình, không trả lời.

Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ một tiếng, dắt tay nàng, kéo nàng kéo đến trước mặt mình.

"Coi như là chữa bệnh cho ta đi." Hắn nắm lấy cổ tay Bạch Miểu, thanh âm rất nhẹ, "Ở lại, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro