Ngoại truyện 2: Ba người tới Thanh Yếu Cốc

Bạch Miểu rất lung lay.

Nàng cảm thấy nơi nào Phù Tiêu Tông cũng tốt, chỉ có một cái không tốt.

Không có động vật nhỏ.

Đương nhiên, trừ khuyết điểm "Thức ăn" rất khó ăn, nhưng từ khi dọn đến Tê Hàn Phong, nàng không còn gặp phải vấn đề này nữa, cho nên có thể trực tiếp làm lơ.

Nói tóm lại, nàng rất muốn đi xem trân thú ở Thanh Yếu Cốc, đặc biệt là giao long Kinh Phỉ nhắc tới.

Khẳng định ngầu hơn rắn!

Bạch Miểu nảy ra chủ ý, mắt lập tức trông mong nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết đương nhiên không tán đồng.

Không phải tiếc để Bạch Miểu đi Thanh Yếu Cốc, mà là tiếc để Bạch Miểu rời khỏi hắn.

Nàng dọn về trúc lâu cũng mới mấy ngày.

Bạch Miểu hiểu ý Thẩm Nguy Tuyết, nàng cũng không muốn rời khỏi Thẩm Nguy Tuyết.

Nhưng đồng thời, nàng cũng rất muốn xem giao long.

Vì thế nàng nâng cằm, đề nghị: "Chúng ta cùng đi, không nói cho Kinh Phỉ, được không?"

Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu: "Hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của ta."

Dù sao cũng là y tiên kiêm chủ Thanh Yếu Cốc, bản lĩnh vẫn phải có.

"Cảm giác được thì thế nào?" Bạch Miểu đúng lý hợp tình, "Tới cũng tới rồi, hắn còn có thể đuổi chàng đi?"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng một cái: "Hắn sẽ giấu giao long đi, để nàng một chuyến tay không."

Bạch Miểu: "......"

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Đà này, Thẩm Nguy Tuyết không thể đi Thanh Yếu Cốc.

Nhưng Bạch Miểu vẫn rất muốn đi.

Nàng trộm ngắm Thẩm Nguy Tuyết, xê dịch thân thể, lặng yên không một tiếng động ngồi bên cạnh hắn.

Trong mắt Thẩm Nguy Tuyết hiện lên một tia hiểu rõ: "Miểu Miểu......"

Bạch Miểu chớp chớp mắt: "Ta muốn đi Thanh Yếu Cốc."

Ánh mắt thiếu nữ chờ mong mà vô tội, khiến người ta không thể cự tuyệt.

"Không phải ta không cho nàng đi." Thẩm Nguy Tuyết giơ tay vuốt tóc nàng, ngữ khí mang theo bất đắc dĩ, "Nhưng nàng đi một mình, ta thật sự không yên tâm."

Bạch Miểu vội vàng nói: "Có Kinh Phỉ, sẽ không sao."

Thẩm Nguy Tuyết: "Chính là bởi vì có hắn, ta mới không yên tâm."

Bạch Miểu: "......"

Tuy rằng nàng cảm thấy Kinh Phỉ cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, nhưng nếu Thẩm Nguy Tuyết cảm thấy hắn xấu, vậy hắn chính là xấu.

"Vậy sắp xếp một người đi cùng ta thế nào?" Bạch Miểu nghiêm túc đề nghị, "Dù sao Kinh Phỉ chỉ nói không cho chàng đi, chứ chưa nói không cho người khác đi."

Đúng lúc có người bầu bạn với nàng cũng không tồi, dù sao coi như là dạo vườn bách thú, khẳng định có người nguyện ý đi.

Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: "Sắp xếp một người hộ tống nàng cũng được...... Nàng chọn người thích hợp chưa?"

Bạch Miểu không cần nghĩ ngợi: "Liễu Thiều!"

Tính hắn mê chơi, khẳng định cảm thấy hứng thú với dị thú quý hiếm, phỏng chừng không cần nói điều kiện với hắn, không đưa tiền hắn cũng nguyện ý đi.

Thẩm Nguy Tuyết từ chối: "Không được."

"A?" Bạch Miểu đột nhiên không kịp phòng ngừa, "Vì sao?"

Thẩm Nguy Tuyết khó mà nói mình không yên tâm về Liễu Thiều, như vậy có vẻ hắn bụng dạ hẹp hòi, không có khí độ.

Vì thế hắn hắng giọng, ôn hòa bình tĩnh nói: "Tu vi hắn quá thấp, để hắn hộ tống nàng, ta không yên tâm."

Người ta đã kết đan, cũng không tính thấp mà.

Bạch Miểu vốn định nói câu này ra, nghĩ lại, Thẩm Nguy Tuyết đã sớm đạt Đại Thừa, chướng mắt Liễu Thiều kết đan cũng rất bình thường.

Nàng suy nghĩ vài giây, rất nhanh lại nghĩ đến một người.

"Vậy Tống Thanh Hoài thì sao?"

"Không được." Lần này Thẩm Nguy Tuyết từ chối cực nhanh.

Bạch Miểu: "...... Vì sao?"

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút: "Hắn sẽ không chiếu cố nàng."

Ai muốn hắn chiếu cố......

Bạch Miểu cảm thấy yêu cầu của Thẩm Nguy Tuyết có chút khắc nghiệt.

"Vậy chàng cảm thấy ai thích hợp?" Nàng ném vấn đề này về cho hắn.

Thẩm Nguy Tuyết trầm mặc.

Nếu dựa theo tiêu chuẩn của hắn, trước mắt toàn bộ Phù Tiêu Tông chỉ có chưởng môn và ba phong chủ là thích hợp.

Nhưng bọn hắn đều có địa vị cao, mỗi người đều có chức trách của mình, tất nhiên không tiện ủy thác bọn họ làm loại chuyện này.

Hiếm thấy Thẩm Nguy Tuyết lâm vào trầm tư, Bạch Miểu tự tin dựng thẳng ngón trỏ lên.

"Ta có một cách."

Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt nhìn về phía nàng: "Cách gì?"

"Để hai người Liễu Thiều và Tống Thanh Hoài cùng đi không phải là được rồi?" Bạch Miểu khóe miệng giơ lên, rất vừa lòng đề nghị này của mình.

Thẩm Nguy Tuyết: "...... Cùng cái gì?"

"Cùng ta đi Thanh Yếu Cốc!"

Bạch Miểu cảm thấy như vậy khá hợp lý. Tống Thanh Hoài tu vi cao, có hắn liền không cần lo lắng an toàn bản thân; Liễu Thiều là đồng bọn của nàng, có hắn, dọc đường đi sẽ không nhàm chán.

"......"

Thẩm Nguy Tuyết tâm tình rất phức tạp.

Hắn đã bắt đầu hối hận vừa rồi mình vì sao không trực tiếp hủy lá thư kia.

*

Cuối cùng Thẩm Nguy Tuyết vẫn đồng ý đề nghị của Bạch Miểu.

Tuy rằng hắn rất không tình nguyện, nhưng không chịu nổi Bạch Miểu làm nũng, huống hồ hắn cũng đích xác nghĩ không ra lý do phản bác.

Kinh Phỉ đã từng khuyên hắn, đừng độc chiếm quá mạnh, sẽ dọa tiểu cô nương.

Hắn đang nỗ lực khắc chế.

Đúng như Bạch Miểu nghĩ, Liễu Thiều vừa nghe nói Thanh Yếu Cốc có giao long, đáp ứng nhanh hơn bất cứ ai. Ngược lại Tống Thanh Hoài cũng không có cự tuyệt, chỉ là đưa ra một yêu cầu với Bạch Miểu.

Không được bảo hắn gọi sư nương.

Bạch Miểu không nói hai lời liền đồng ý.

Ba người chuẩn bị một phen, xuất phát lúc ban đêm. Bởi vì Thanh Yếu Cốc cách Phù Tiêu Tông cực xa, tương đương với việc vượt qua nửa cái Tu chân giới, Thẩm Nguy Tuyết liền cung cấp cho bọn họ một pháp khí phi hành, pháp khí phi hành này nhanh hơn thuyền bay của Nguyễn gia, Liễu Thiều cầm lái, Tống Thanh Hoài quan sát nguy hiểm, vững vàng bay một đêm, rốt cuộc sáng sớm hôm sau đến Thanh Yếu Cốc.

Trong khoảng thời gian đó, Bạch Miểu chỉ cần ở thuyền an tâm ngủ, ăn ăn uống uống là được, nếu bên ngoài có cảnh đẹp xuất hiện, Liễu Thiều sẽ gọi nàng ra ngoài.

Kinh Phỉ biết trước ba người Bạch Miểu lúc này sẽ đến, vì thế sớm nhàn nhã chờ trước sơn môn Thanh Yếu Cốc.

Đương nhiên, hắn đã bố trí đại trận trên không Thanh Yếu Cốc, nếu Thẩm Nguy Tuyết tới, không cần hắn vận dụng thần thức, đại trận tự nhiên sẽ phản hồi tin tức cho hắn.

Đây chính là chuyện hắn...... Khụ, cố ý nghiên cứu để hoan nghênh Thẩm Nguy Tuyết tới.

Không bao lâu, ba người Bạch Miểu rời thuyền, đáp xuống trước mặt Kinh Phỉ.

Kinh Phỉ ngồi trên xe lăn, cười chào hỏi: "Tới rồi à."

Tống Thanh Hoài vững bước tiến lên, khom mình hành lễ: "Kinh tiền bối."

"Ta không gọi ngươi." Kinh Phỉ không khách khí mà vẫy vẫy tay, tay trái gõ gõ tay vịn xe lăn, đệ tử Thanh Yếu Cốc đứng ở phía sau lập tức đẩy hắn đến trước mặt Bạch Miểu.

Tống Thanh Hoài: "......"

"Miểu Miểu, Thẩm Nguy Tuyết không tới chứ?" Kinh Phỉ cười hỏi.

Bạch Miểu ngoan ngoãn trả lời: "Tiền bối yên tâm, sư tổ không tới."

"Không tới là tốt." Kinh Phỉ cười đến ý vị thâm trường, tầm mắt chuyển dời đến Liễu Thiều, "Hửm? Trông ngươi rất quen mắt."

Liễu Thiều lưu loát hành lễ: "Ta tên Liễu Thiều, là đệ tử môn hạ của Chúc Ẩn chân nhân."

"Chẳng trách, hỉnh như đã gặp qua ở đâu." Kinh Phỉ nhìn hắn, lại nhìn Tống Thanh Hoài, "Sao hai ngươi......"

Bạch Miểu sờ sờ mũi: "Sư tổ lo lắng trên đường gặp nguy hiểm, cho nên......"

Tống Thanh Hoài hiểu ra: "Hộ tống đúng không?"

Tống Thanh Hoài nhàn nhạt gật đầu, Liễu Thiều cũng nhướng mày cười một chút, xem như cam chịu.

"Một cảnh giới Đại Thừa, một đệ tử chưởng môn, hắn thật đúng là rầu thúi ruột." Kinh Phỉ cười như không cười, vẫy tay với Bạch Miểu, "Đến đây đi, ta chuẩn bị trà quả và điểm tâm, ngươi hẳn sẽ thích."

Nhìn ra được, hắn đối với Bạch Miểu cũng rất để bụng. Thân là một cốc chủ lại tự mình ra nghênh đón, còn có thời gian chuẩn bị điểm tâm nàng thích, đây cũng không phải là đãi ngộ tu sĩ bình thường có thể nhận.

Liễu Thiều tiến đến bên tai Bạch Miểu, nhỏ giọng nói: "Người lúc trước muội nói, sẽ không là hắn chứ?"

Bạch Miểu không phản ứng lại: "Ai?"

"Chính là người yêu của muội."

Bạch Miểu nháy mắt cạn lời: "...... Huynh còn dám đoán bừa sao?"

"Có thể nha." Liễu Thiều cười nói, "Sư tôn ta thế nào?"

Bạch Miểu: "Huynh vẫn là câm miệng đi!"

Tống Thanh Hoài đi phía sau, nhìn thấy Liễu Thiều và Bạch Miểu cử chỉ thân mật, không khỏi khẽ nhíu mày.

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận thân phận hiện giờ của Bạch Miểu, nghĩ đến xưng hô "Sư nương" cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng đó không đại biểu hắn có thể chịu đựng nam tử khác và Bạch Miểu có hành vi thân mật.

Đây là bất kính với sư tôn.

Tống Thanh Hoài đi đến bên cạnh Liễu Thiều, đông cứng mà ho một tiếng.

Liễu Thiều chỉ coi là giọng hắn không thoải mái, cũng không để ý, vẫn nói nói cười cười với Bạch Miểu.

Tống Thanh Hoài nhíu mi, giơ tay chụp bả vai Liễu Thiều.

Liễu Thiều lúc này mới nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Hắn biết Tống Thanh Hoài là sư tôn chân chính của Bạch Miểu, nhưng hắn không hiểu biết về Tống Thanh Hoài nhiều lắm, dọc theo đường đi giao lưu cũng rất ít, cơ bản không giao lưu.

Tống Thanh Hoài lãnh đạm nói: "Chú ý một chút."

Liễu Thiều: "?"

Hắn không rõ Tống Thanh Hoài muốn biểu đạt cái gì.

Không chỉ có hắn, Bạch Miểu cũng không hiểu ra sao.

"Chú ý cái gì?" Nàng nhìn lại, tầm mắt đối diện Tống Thanh Hoài, lộ ra mười phần mờ mịt.

Tống Thanh Hoài không tiện nói rõ, dù sao trước mắt Bạch Miểu và Kiếm Tôn còn chưa công khai quan hệ, biết việc này, cũng chỉ có hắn và y tiên mà thôi.

Hắn đành phải đông cứng mà che giấu: "...... Không có gì."

Bạch Miểu và Liễu Thiều liếc nhau, tiếp tục đi theo Kinh Phỉ đi phía trước.

Các đệ tử Thanh Yếu Cốc đã sớm nghe nói đệ tử thân truyền của Kiếm Tôn sắp tới, lúc này nhìn thấy ba người Bạch Miểu đi theo sau Kinh Phỉ, còn mặc đạo bào của Phù Tiêu Tông, lập tức hâm mộ dừng chân nhìn, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ khe khẽ nói chuyện.

"Tới rồi! Người Phù Tiêu Tông!"

"Có ba người, ai mới là đồ đệ Kiếm Tôn?"

"Ta nghe nói đồ đệ Kiếm Tôn không phải chỉ một người đâu!"

"Ta nhớ có một người là nữ đồ đệ......"

"Đó chính là thiếu nữ đi sau cốc chủ chăng?"

Hết đợt này đến đợt khác âm thanh nghị luận truyền vào trong tai mấy người, Kinh Phỉ cười cười, giải thích: "Đệ tử trong cốc đều rất kính ngưỡng Kiếm Tôn."

Hắn cư nhiên nói "Kiếm Tôn", thật là không dễ dàng.

"Người khắp thiên hạ đều kính ngưỡng Kiếm Tôn." Tống Thanh Hoài nhàn nhạt nói, ánh mắt như có như không mà đảo qua Liễu Thiều.

Nhưng mà Liễu Thiều căn bản không có tiếp thu ám chỉ của hắn.

Hắn khí phách hăng hái khoác lác: "Về sau người bọn họ kính ngưỡng sẽ biến thành bổn kiếm tiên."

Bạch Miểu buồn cười mà liếc xéo hắn: "Huynh thật sự coi bản thân là kiếm tiên?"

"Vì sao không thể?" Liễu Thiều một phen ôm lấy bả vai Bạch Miểu, đĩnh đạc nói, "Có ai cấm ta không thể làm như vậy sao?"

Tống Thanh Hoài nhịn không được: "Ngươi xác thật không thể!"

Hắn chụp cánh tay Liễu Thiều đặt trên vai Bạch Miểu, động tác vô cùng không khách khí, khuôn mặt tuấn tú lạnh thành băng sơn.

Liễu Thiều bị hoảng sợ.

Dù sao Tống Thanh Hoài cũng là cảnh giới Đại Thừa, đột nhiên hắn tấn công như vậy, thật đúng là khiến người ta trở tay không kịp.

Tống Thanh Hoài cũng ý thức được mình vừa rồi có chút quá khích, trên mặt tức khắc hiện lên một tia hối hận.

Xung quanh đột nhiên an tĩnh, hắn vừa nhấc mắt, phát hiện Bạch Miểu và Kinh Phỉ đồng thời nhìn chằm chằm hắn.

Bạch Miểu ánh mắt ngạc nhiên, nhìn hắn giống như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần đột nhiên phát bệnh. Biểu tình Kinh Phỉ càng không ổn, như là hiểu cái gì, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ngập vi diệu thâm ý.

Tống Thanh Hoài: "......"

Đừng suy đoán lung tung!

Nửa cánh tay Liễu Thiều bị đánh đã tê rần, hắn một bên xoa cánh tay, một bên kỳ quái nhìn về phía Tống Thanh Hoài: "Tống sư thúc, ngài đánh ta làm gì?"

Đối mặt với ba ánh mắt khác nhau, Tống Thanh Hoài mím môi mỏng, nghẹn đến mức thập phần vất vả.

...... Hắn nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro