Ngoại truyện - Hiện đại: Lo được lo mất
Bạch Miểu do dự một giây, xoay người liền rời khỏi.
Cô tới nói chuyện quan trọng, không phải tới nhìn trộm. Nếu Thẩm Nguy Tuyết hiện tại không rảnh, vậy lúc khác cô tới.
Dù sao không thể ở lại đây, có vẻ cô giống biến thái lòng mang ý xấu.
Bạch Miểu cất bước, đang định đi hướng huyền quan, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng "Răng rắc" vang lên.
Cửa phòng tắm mở.
Thẩm Nguy Tuyết mặc áo tắm dài đang đứng bên trong cánh cửa, hơi kinh ngạc mà nhìn cô.
"Miểu Miểu?"
Bạch Miểu: "......"
Sao cô, luôn, quê, như vậy chứ?
Bạch Miểu cả người cứng đờ, đừng nói là chân, tròng mắt cũng bất động, chỉ có thể như rối gỗ, ngơ ngác nhìn Thẩm Nguy Tuyết trước mặt.
May mắn duy nhất của cô lúc này chính là, Thẩm Nguy Tuyết không tắm khoả thân. Ít nhất anh vẫn mặc áo tắm dài, nhưng dù vậy, hình ảnh trước mắt vẫn có tác động lớn đến Bạch Miểu.
Bỏ trang phục ngày thường Thẩm Nguy Tuyết thoạt nhìn càng thêm cao gầy, cơ thể trong áo tắm dài đĩnh bạt, vai rộng eo thon, da thịt trắng nõn trơn bóng, xương quai xanh rõ ràng, lộ đường nét như lãnh ngọc.
Tóc ngắn đen nhánh dán vào sườn mặt, hơi ẩm ướt, bốc lên hơi nước ấm áp, làm đôi mắt càng thêm trong sáng.
Lông mi anh cũng ướt, lúc chớp nhẹ, giống cánh bướm bị mưa làm ướt, uyển chuyển nhẹ nhàng, nguyệt hoa lưu chuyển.
Người này lớn lên thật sự quá đẹp, đẹp đến mức cho dù hiện tại Bạch Miểu liều chết giải thích mình không phải cố ý, nói vậy cũng không ai tin.
Nhưng Bạch Miểu vẫn muốn nói, cô thật sự không phải cố ý!
"Cái kia, tôi không biết anh ở nhà......" Bạch Miểu khẩn trương đến có chút nói lắp.
"Cái gì?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng chớp mắt, khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Biểu tình này...... Quả nhiên là không tin!
"Tôi không biết anh đang tắm......" Bạch Miểu khóc không ra nước mắt, "Thật đó, tôi cũng vừa mới phát hiện, tôi còn chuẩn bị đi ra ngoài......"
Cô biểu hiện khẩn trương như vậy, không phải bởi vì thẹn thùng, mà là sợ Thẩm Nguy Tuyết hiểu lầm cô. Trải qua vài chuyện lần trước, cô tin hình tượng của mình trong lòng Thẩm Nguy Tuyết đã tệ, nếu thêm chuyện nhìn trộm tắm này, vậy phỏng chừng Thẩm Nguy Tuyết sẽ trực tiếp đuổi cô ra.
Khả năng còn sẽ chấm dứt những bữa cơm của họ.
Không phải cô vì miếng cơm, cô chỉ là...... Sợ Thẩm Nguy Tuyết sẽ chán ghét cô.
Nếu là trước kia, cô sẽ không bao giờ để ý cái nhìn của người khác về mình, cho dù chán ghét cô thì thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô là được.
Nhưng tâm lý tự do cởi mở lại dần dần mất đi sau khi gặp Thẩm Nguy Tuyết.
Cô bắt đầu trở nên lo được lo mất, bắt đầu để ý mỗi một câu, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhìn của Thẩm Nguy Tuyết.
Cảm giác này...... cô không cách nào hình dung.
Mắt thấy Bạch Miểu càng nói càng quẫn bách, cơ hồ sắp khóc tới nơi, lòng Thẩm Nguy Tuyết mềm nhũn, tức khắc thu tâm tư trêu chọc.
Anh hơi cúi người, nhẹ nhéo má Bạch Miểu: "Tôi lại chưa nói gì."
Bạch Miểu ngẩn ra.
Giọng anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, hơi thở ấm áp, sợi tóc thoang thoảng mùi thanh u lạnh lẽo, là mùi sữa tắm.
"Anh không giận sao?" Bạch Miểu ngơ ngẩn hỏi.
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết mềm mại: "Vì sao tôi phải tức giận?"
"Bởi vì, tôi vào khi anh chưa đồng ý......" Bạch Miểu giống đứa trẻ làm sai, ngữ khí tràn ngập áy náy, lông mi bất an run rẩy.
Người bình thường đều sẽ tức giận đi? Dù sao bọn họ chỉ là hàng xóm, không phải quan hệ thân mật.
Bạch Miểu đương nhiên cho là như vậy, ai ngờ Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, lại phát ra một tiếng cười khẽ.
"Tôi đưa chìa khóa cho em, còn không phải là để em muốn vào thì vào sao?"
Vì để cô...... muốn vào thì vào?
Bạch Miểu sửng sốt, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khác thường.
Cô không khỏi ngước mắt, đúng lúc đối diện tầm mắt của Thẩm Nguy Tuyết.
Cô đột nhiên phát hiện bọn họ cư nhiên gần đến như vậy.
Thẩm Nguy Tuyết rũ lông mi nhìn cô, sợi tóc cơ hồ rũ đến trán của cô, hơi nước mờ mịt, ấp ủ nhiệt ý như có như không.
Tay anh còn đặt trên mặt cô, đốt ngón tay thon dài, nếu trượt xuống vài phân, là có thể rơi xuống cánh môi cô.
Tim Bạch Miểu đập bắt đầu nhanh hơn, hô hấp cũng mất đi tiết tấu ban đầu.
"Giáo sư Thẩm, tôi......"
Cô vừa mở miệng, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng chuông di động.
Thẩm Nguy Tuyết thở dài, ôn nhu nói với cô: "Chờ tôi một chút."
"...... Ừm."
Bạch Miểu tâm tình phức tạp, vội vàng mím môi, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Thẩm Nguy Tuyết sờ tóc cô, đi đến bàn trà cầm lấy di động, nhận điện thoại.
Bạch Miểu theo ở phía sau, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi cô thiếu chút nữa xúc động, vẫn may chuông điện thoại đánh gãy cô.
Không quá lời, khi nói người gọi điện thoại chính là ân nhân của cô. Dù sao vừa rồi đầu óc cô trống rỗng, nếu không phải điện thoại kêu, cô cũng không biết mình sẽ nói ra cái gì.
Nháy mắt, Thẩm Nguy Tuyết đã cúp điện thoại.
"Xin lỗi, tôi phải ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh." Anh vẻ mặt có lỗi nói với Bạch Miểu.
Bạch Miểu nghe vậy, vội vàng mở miệng: "Vậy tôi cũng về......"
"Không phải em có việc tìm tôi sao?" Thẩm Nguy Tuyết kinh ngạc đánh gãy cô.
Vạch trần cô làm gì!
Bạch Miểu tiếp tục nói: "Chuyện của tôi không quan trọng, vẫn là chuyện của anh quan trọng hơn......"
"Chuyện của tôi cũng không quan trọng." Thẩm Nguy Tuyết cười cười, "Hơn nữa tôi sẽ về nhanh thôi, sẽ không để em chờ lâu."
Bạch Miểu: "......"
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cảm thấy giáo sư Thẩm tựa hồ cường thế hơn trước......
Anh đã nói như vậy, Bạch Miểu cũng không tiện từ chối. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: "Vậy tôi ở đây chờ anh."
"Ừm, tôi đi thay quần áo."
Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu sờ tóc cô, sau đó liền về phòng ngủ.
Bạch Miểu an tĩnh ngồi trên sô pha, sau một lúc lâu, giơ tay chạm vào mặt mình.
Có chút nóng.
Thẩm Nguy Tuyết rất nhanh thay xong quần áo, dặn dò Bạch Miểu một câu "Tủ lạnh có kem", liền lấy chìa khóa ra cửa.
Bạch Miểu biết, kem là Thẩm Nguy Tuyết mua riêng cho cô.
Bởi vì Thẩm Nguy Tuyết không ăn mấy thứ này.
Trong lòng cô vui vẻ, chạy vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra một hộp kem vị dâu tây, vừa ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Nguy Tuyết liền trở lại.
Anh nói không sai, tốc độ đích xác nhanh.
Thẩm Nguy Tuyết đặt đồ chuyển phát nhanh xuống, vào nhà rửa tay, sau đó đi vào phòng khách, ngồi đối diện Bạch Miểu trên sô pha nói: "Ăn kem sao?"
"Ừm." Bạch Miểu liên tục gật đầu.
Thẩm Nguy Tuyết đi đến trước mặt cô, tầm mắt từ môi cô đảo qua: "Vị dâu tây?"
Bạch Miểu kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Thẩm Nguy Tuyết cười cười: "Trên môi em dính một chút kem dâu tây."
Bạch Miểu vừa nghe, vội vàng giơ tay xoa xoa miệng.
"Hiện tại thì sao?" Cô ngẩng mặt, mắt trông mong nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Còn."
"Còn?" Bạch Miểu cảm thấy buồn bực, lại lau hai cái, "Sao tôi không sờ được......"
Thẩm Nguy Tuyết nhìn cô, đột nhiên nâng tay, khẽ chạm môi cô.
Lần này như chuồn chuồn lướt nước, động tác cực nhẹ, nhưng Bạch Miểu lại giống bị điện giật, cảm giác run rẩy từ xương chạy lên.
Mặt cô nháy mắt đỏ: "Hiện, hiện tại thì sao?"
Thẩm Nguy Tuyết rút ra một tờ khăn giấy, nhanh chóng lau đầu ngón tay, tiếp theo ném vào thùng rác.
"Hiện tại hết rồi." Anh thần sắc như thường.
"Thật sao?" Bạch Miểu hồ nghi nhìn anh.
Chẳng lẽ cô hoa mắt, vừa rồi tờ giấy kia hình như không có gì...... Thẩm Nguy Tuyết giơ tay che miệng, hắng giọng, tự nhiên nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, lúc trước em muốn nói gì?"
"Ồ, cái kia......" Bạch Miểu hơi dừng, ngay sau đó thản nhiên nói tiếp, "Là như vậy, tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này thật sự quá phiền anh, ngày nào cũng tới ăn cơm không nói, còn......" Cô nhớ tới quá trình Thẩm Nguy Tuyết giúp cô rửa tay, trực tiếp lược qua những lời này: "Tóm lại, tôi rất muốn làm gì đó cho anh, nhưng tôi lại không biết anh cần gì, cho nên dứt khoát lại đây hỏi anh."
Thẩm Nguy Tuyết hiểu ý cô.
Anh thần sắc ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh: "Cho dù em không tới, mỗi ngày tôi cũng phải nấu cơm, bây giờ còn có em ăn cùng, với tôi mà nói đã rất tốt rồi, em không cần làm gì cả."
Nghe tới đây tựa hồ rất có lý...... Nhưng Bạch Miểu rất rõ ràng, đây chỉ là anh nói mà thôi.
Lần này nói gì cô sẽ không bị lừa đâu!
Bạch Miểu đặt hai tay lên đầu gối, eo lưng thẳng, thái độ vô cùng kiên trì: "Không được, cho dù làm gì đi nữa, anh phải để tôi làm chút gì đó."
Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: "Vậy ăn cơm với tôi......"
"Cái này không tính!"
"......"
Mắt thấy Bạch Miểu kiên định như thế, Thẩm Nguy Tuyết rất là bất đắc dĩ, đành phải chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Một lát sau, anh nói: "Vậy xem TV với tôi đi."
Xem TV? Đơn giản như vậy?
Bạch Miểu có chút miễn cưỡng: "Còn có cái khác không......"
"Hiện tại tôi chỉ yêu cầu em xem TV với tôi." Thẩm Nguy Tuyết nghiêm túc nói, "Xem một mình không thú vị, tôi hy vọng em xem cùng tôi."
Anh nói những lời này.
Hy vọng cô cùng anh.
Bạch Miểu bị ma quỷ mê hoặc, ngay sau đó phân tích ở trong lòng. Kỳ thật xem TV cũng không tồi, cô còn có thể phát biểu quan điểm độc đào của mình về cốt truyện, để giáo sư Thẩm lau mắt mà nhìn cô, hoặc nhân cơ hội biểu hiện năng lực đồng cảm mạnh mẽ của cô, để giáo sư Thẩm sinh ra trìu mến với cô.
Tưởng tượng như vậy, xem TV quả thực quá hoàn mỹ!
Bạch Miểu càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức gật đầu đáp ứng: "Được, vậy cùng nhau xem TV đi!"
Đáy mắt Thẩm Nguy Tuyết hiện lên ý cười, anh chống đầu gối đứng dậy, ôn tồn hỏi: "Muốn ăn gì không?"
Bạch Miểu mắt sáng như tuyết: "Muốn ăn kem!"
"Em quá hư, kem không thể ăn nhiều." Thẩm Nguy Tuyết vỗ đầu cô, đặt đĩa trái cây trước mặt cô, "Vẫn là ăn trái cây đi."
Bạch Miểu: "......"
Vậy còn hỏi cô làm gì!
Thẩm Nguy Tuyết mở TV, nghiêm túc tìm trong chốc lát, cuối cùng chọn một bộ phim, bắt đầu an tĩnh xem.
Bạch Miểu một bên ăn nho, một bên ngẩng đầu nhìn màn hình.
Nhìn hình ảnh, nghe thoại, cô rất nhanh phát hiện —— đây là một bộ phim phóng sự.
Bạch Miểu: "???"
Cư nhiên là phim phóng sự? Buổi tối bảo cô ở lại cùng anh xem phim phóng sự?
Như này sao cô phát huy được!
Bạch Miểu tâm như tro tàn, nháy mắt nhụt chí, lại vừa thấy Thẩm Nguy Tuyết bên cạnh, ánh mắt chuyên chú, xem vô cùng nghiêm túc.
Bỏ đi...... Phim phóng sự thì phim phóng sự.
Bạch Miểu ôm đầu gối, cũng thành thật xem.
Hai người rất an tĩnh, một lát sau, bả vai Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên trầm xuống.
Anh rũ mắt, phát hiện Bạch Miểu hô hấp vững vàng, đôi mắt nhắm lại, mềm mại dựa vào vai anh.
Cô đã ngủ rồi.
*
Ngày đầu tiên, Bạch Miểu ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng cầm lấy di động, nhìn thoáng qua thời gian, nháy mắt hoảng sợ trợn to hai mắt, tiếp theo nhìn ngày phía dưới, ngay sau đó lại thả lỏng.
Vẫn may, hôm nay là cuối tuần.
Bạch Miểu duỗi người, từ trên giường ngồi dậy.
Đại khái duỗi nửa phút, đột nhiên ý thức được chỗ không đúng.
Nơi này...... Hình như không phải phòng cô.
Cô dụi mắt, lại cẩn thận nhìn xung quanh.
—— thật sự không phải phòng cô!
Bạch Miểu nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, sau đó bay nhanh xuống giường, lao ra cửa phòng.
"Em tỉnh rồi?" Thẩm Nguy Tuyết đang xắt rau nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp ló đầu ra.
Bạch Miểu: "!"
Mặt cô nháy mắt đỏ bừng.
"Cái kia, sao tôi lại......" Cô chân tay luống cuống, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Tối hôm qua em ngủ quên, tôi liền ôm em vào phòng cho khách." Thẩm Nguy Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt có lỗi nói, "Xin lỗi, tôi vốn là muốn đưa em về nhà, nhưng tôi không tìm được chìa khóa......"
Bạch Miểu nghe vậy, vội vàng vỗ túi trên áo mình.
Chìa khóa không ở trong túi??
Cô chạy đến huyền quan, ngồi xổm xuống tìm lung tung một hồi, rất nhanh thấy chìa khoá của mình ở dưới tủ.
"Quả nhiên......" Bạch Miểu cầm chìa khóa lên, xấu hổ sờ mũi, "Rơi ở đây......"
Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn cô, khóe miệng cong lên.
Bạch Miểu bị anh nhìn đến ngượng ngùng, nhịn không được bắt đầu hoài nghi bản thân.
"Cái kia, giáo sư Thẩm, tối hôm qua tôi không làm chuyện gì kỳ quái chứ......"
"Không có." Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu.
"Vậy tôi có nói gì kỳ quái không?" Bạch Miểu vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát biểu tình Thẩm Nguy Tuyết.
"Cũng không có." Thẩm Nguy Tuyết cười cười, nụ cười ôn hòa bình tĩnh, "Em rất an tĩnh, không có gây phiền toái cho tôi."
Anh nói như vậy, Bạch Miểu ngược lại cảm thấy một chút thất bại.
Quá bình tĩnh.
Giống như chỉ có cô quan tâm, chỉ có cô khó xử.
"Tôi......" Bạch Miểu nỗ lực áp xuống cảm xúc, quơ quơ chìa khóa trong tay, "Tôi về trước."
Thẩm Nguy Tuyết đáp nhẹ một tiếng: "Ừm."
Bạch Miểu vốn định nói cảm ơn, nhưng cô sợ tiết lộ cảm xúc của mình, vì thế chỉ gật đầu, liền xoay người ra cửa.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn cô rời đi, thẳng đến khi cô đóng cửa lại, mới chậm rãi nhăn mày.
Cô tựa hồ không vui.
Là anh làm sai chỗ nào sao?
*
Một tuần sau, Bạch Miểu không sang nhà Thẩm Nguy Tuyết ăn trực nữa.
Thẩm Nguy Tuyết gọi cho cô vài lần, đều bị cô lấy lý do "Tăng ca chưa về" để từ chối. Tựa hồ ý thức được Bạch Miểu không muốn cùng anh ăn cơm, dần dần, Thẩm Nguy Tuyết cũng không gọi cô nữa.
Cuộc sống phảng phất quay trở lại quỹ đạo ban đầu, vì ngăn mình miên man suy nghĩ, Bạch Miểu đành phải dồn toàn bộ tinh lực vào công việc.
Kỳ thật cô cũng không phải không muốn ăn cơm cùng Thẩm Nguy Tuyết, ngược lại, cô vô cùng nguyện ý.
Cô chỉ lo mình càng lún càng sâu, lo mình luôn ôm ảo tưởng với Thẩm Nguy Tuyết, như vậy không chỉ đối với mình không tốt, cũng sẽ mang đến bối rối cho Thẩm Nguy Tuyết.
Cô cần bình tĩnh một chút.
"Ra chưa? Bọn tớ đã đến dưới lầu." Bạch Miểu vừa thay xong quần áo, di động liền vang lên tiếng Đường Chân Chân.
Hôm nay là thứ bảy, khó có lúc năm người đều rảnh, Đường Chân Chân liền gọi mọi người cùng đi xem phim.
Nửa tiếng trước Đường Chân Chân vẫn luôn thúc giục, nhưng Bạch Miểu dậy muộn, cho tới bây giờ còn chưa ra cửa.
"Lập tức xuống liền!" Bạch Miểu đáp một câu liền cúp điện thoại.
Nói là lập tức, kết quả lại cao su mười lăm phút. Chờ đến khi Bạch Miểu xong, mở cửa, liền nhìn thấy Liễu Thiều dựa vào tường, một bộ dáng chán đến chết.
"Còn chưa ra, tớ liền báo nguy." Anh lười biếng nói.
Bạch Miểu kinh ngạc: "Sao cậu lại lên đây?"
"Thua kéo búa bao." Liễu Thiều thuần thục lấy túi xách từ trong tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Đúng lúc này, một thân ảnh thon dài đi vào hành lang.
Bạch Miểu bước chân khựng lại, ngay sau đó, đối phương cũng thấy bọn họ.
Là Thẩm Nguy Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro