Ngoại truyện - Hiện đại: Thú nhận

Thẩm Nguy Tuyết nâng mi, nhìn Bạch Miểu và Liễu Thiều, sau đó tầm mắt buông xuống, rơi xuống hai bàn tay đang dắt nhau của họ.

Bạch Miểu theo bản năng tránh một chút, nhưng Liễu Thiều không hề tự giác, vẫn nắm chặt cổ tay cô.

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết hơi tối, rồi sau đó thu liễm tầm mắt, ôn hòa nhìn về phía Bạch Miểu: "Đi ra ngoài chơi à?"

"Ừm, ừm......" Bạch Miểu không biết làm sao gật đầu.

"Chơi gì vậy?" Thẩm Nguy Tuyết tiếp tục hỏi.

Bạch Miểu ngữ khí không khỏi yếu đi vài phần: "Xem phim......"

"Chỉ có hai người?" Thẩm Nguy Tuyết nhìn thẳng mắt Bạch Miểu, trong giọng nói bình tĩnh có loại áp bách.

"Ách......"

Bạch Miểu do dự, không biết có nên nói thật không, Liễu Thiều một bên bị làm lơ kỳ quái đánh giá bọn họ, đột nhiên đến bên cạnh Bạch Miểu, đĩnh đạc mở miệng: "Chỉ hai bọn tôi, sao, anh muốn đi cùng à?"

Bạch Miểu: "......"

Đừng tùy tiện nói vớ vẩn!

Cô lập tức hung hăng trừng Liễu Thiều, Liễu Thiều không chút để ý, ngược lại còn cợt nhả wink với cô.

Đây chỉ là phương thức tương tác của hai người, hai người đều coi là bình thường, nhưng trong mắt của Thẩm Nguy Tuyết, không khác gì ve vãn đánh yêu.

"Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu."

Giọng Thẩm Nguy Tuyết hơi lãnh đạm, uyển chuyển từ chối Liễu Thiều, anh lại dời ánh mắt về phía Bạch Miểu.

"Em để quên đồ ở nhà tôi, buổi tối nhớ qua lấy."

Lời này vừa nói ra, Liễu Thiều tức khắc lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Đây, đây đây đây...... Đây là quan hệ gì? Sao nghe như sống chung vậy?

Bạch Miểu cũng sửng sốt: "Đồ gì?"

Thẩm Nguy Tuyết dời tầm mắt: "Em nhìn sẽ biết."

Bạch Miểu: "......"

Rốt cuộc là thứ gì!

Hiện tại đừng nói là Liễu Thiều, đến chính cô cũng ngốc. Cô vắt hết óc, thật sự không nghĩ ra đến tột cùng mình quên cái gì, nhưng nghĩ lại, lúc trước ngày nào mình cũng chạy sang nhà Thẩm Nguy Tuyết, còn qua đêm, nếu thật sự quên đồ, cũng không phải không thể......

"Vậy......" Bạch Miểu xấu hổ nói, "Buổi tối tôi qua lấy."

"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết lên tiếng, không nhiều lời nữa.

Trong lúc nhất thời, hai người im lặng, không khí đột nhiên an tĩnh.

Liễu Thiều nhìn Bạch Miểu, lại nhìn Thẩm Nguy Tuyết, bỗng nhiên hắng giọng, đánh vỡ trầm mặc.

"Chúng ta có phải nên đi rồi?"

Thẩm Nguy Tuyết lại nhìn cậu một cái.

Không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thiều cảm thấy ánh mắt này...... Không thân thiện.

Bạch Miểu lúc này mới hoàn hồn. Cô mím môi, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi đi trước."

Thẩm Nguy Tuyết gật đầu: "Về sớm một chút."

Liễu Thiều hạ mi.

Lời dặn này...... Cũng thật vi diệu.

Ba người sau khi tạm biệt ở hành lang xong, Bạch Miểu và Liễu Thiều đi thang máy xuống lầu.

Liễu Thiều khoanh tay trước ngực, trên vai đeo túi xách của Bạch Miểu, lười biếng nói: "Người vừa rồi là ai?"

Bạch Miểu: "Hàng xóm đối diện."

"Bao nhiêu tuổi?"

"29."

"Đang làm gì?"

"Giáo sư đại học."

"Cậu rất hiểu anh ta."

"......"

Bạch Miểu tức giận trừng cậu: "Cậu muốn nói gì?"

"Tớ không muốn nói gì, vẫn là để lại cho mấy người Đường Chân Chân nói đi." Liễu Thiều cười như không cười, "Tin họ sẽ cảm thấy hứng thú."

Bạch Miểu: "......"

Chính như Liễu Thiều nói, sau khi lên xe, cậu nói chuyện ở hành lang ra, ba người Đường Chân Chân nháy mắt sôi trào.

"Vãi, giáo sư Thẩm đó đẹp trai không? Có ảnh chụp không?"

"Hai người có phải sống chung rồi? Mau nói!"

"Vừa ôn nhu vừa chiếu cố người khác, còn là giáo sư...... Chị em, phải biết nắm bắt!"

Bạch Miểu bị họ ồn ào đến đau đầu. Nhìn biểu tình đắc ý trên mặt Liễu Thiều, cô hận không thể cho cậu một đấm.

Nhờ ơn của Liễu Thiều, mấy người xem phim đều không yên, bữa tối sau đó, đề tài cũng đều quay xung quanh "Bạch Miểu và giáo sư Thẩm ở đối diện".

Đường Chân Chân thậm chí đề nghị đi về với Bạch Miểu để nhìn xem, Bạch Miểu tưởng tượng đến hình ảnh đó, vội vàng ngăn cản.

"Mấy cậu muốn dọa người ta sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Được rồi được rồi, vậy chờ về sau lại nói." Đường Chân Chân tiếc nuối lắc đầu, "Nhưng dù sao cũng phải chụp một tấm ảnh cho chúng tớ xem chứ?"

"Về sau lại nói!" Bạch Miểu đánh gãy cô bằng câu nói tương tự.

Mấy người ăn ăn chơi chơi, chờ liên hoan kết thúc, đã là 10 giờ đêm.

Bạch Miểu được đưa về.

Cô đi một mình ra thang máy, rẽ vào hành lang trống trải, cuối cùng dừng lại ngoài cửa nhà Thẩm Nguy Tuyết.

Cô còn nhớ lời hẹn với Thẩm Nguy Tuyết.

Thời gian này, hình như anh còn chưa ngủ...... Bất quá, dù sao đã trễ thế này, thật sự phải quấy rầy anh sao?

Bạch Miểu đứng ở ngoài cửa, tay phải giơ giữa không trung, chậm chạp không rơi xuống.

Lúc cô đang do dự, cửa đột nhiên mở.

Thẩm Nguy Tuyết nắm tay nắm cửa, từ trong phòng đi ra, bình tĩnh nhìn cô: "Đã về rồi?"

"...... Ừm." Bạch Miểu xấu hổ thả tay xuống.

Lúc mở cửa cũng quá trùng hợp, không phải đợi cô chứ......

"Vào đi." Thẩm Nguy Tuyết khóe môi hơi cong, mơ hồ cười một chút.

Bạch Miểu vốn định từ chối, nhưng vừa thấy anh, ý chí lại trở nên không kiên định. Nội tâm cô hơi giãy giụa một chút, liền nâng chân, đi theo vào.

Thẩm Nguy Tuyết dẫn cô vào phòng khách, vỗ vỗ sô pha, ý bảo cô ngồi xuống.

Bạch Miểu ngoan ngoãn ngồi xuống, mở miệng hỏi: "Giáo sư Thẩm, đồ tôi quên đến tột cùng là gì?"

Thẩm Nguy Tuyết ngồi bên cạnh cô, đôi tay giao nhau, hơi trầm ngâm: "Kỳ thật, em không quên gì......"

Bạch Miểu: "A?"

"Là anh lừa em, xin lỗi."

Nhìn vẻ mặt có lỗi của Thẩm Nguy Tuyết, Bạch Miểu đột nhiên có chút ngốc.

Cô không rõ vì sao Thẩm Nguy Tuyết muốn dùng việc nhỏ này lừa cô, đối với anh mà nói không có gì tốt. Không thể bởi vì cô vẫn luôn trốn tránh anh, cho nên mới nghĩ ra cách này bảo cô tới......

Bạch Miểu thần sắc mờ mịt, không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân, Thẩm Nguy Tuyết lại mở miệng.

"Còn có một việc, anh cũng muốn xin lỗi em."

"Còn sao?" Bạch Miểu càng mơ hồ.

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, biểu tình nghiêm túc, ngữ khí thẳng thắn thành khẩn.

"Hôm nay...... Tâm trạng anh không tốt lắm, không lễ phép với em và bạn em. Thực xin lỗi."

Không lễ phép?

Bạch Miểu trì độn trong chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại.

Anh nói hẳn là chuyện hỏi tới cùng khi gặp cô ở cửa...... Nhưng cô cũng không cảm thấy không lễ phép chỗ nào nha.

Bạch Miểu vội vàng lắc đầu: "Anh đối với hai bọn tôi đã rất lễ phép rồi, thật đó, căn bản không cần xin lỗi." Thẩm Nguy Tuyết nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, không nói gì.

Bạch Miểu bị anh nhìn như vậy, tim đập có chút nhanh hơn.

"Anh nói tâm trạng anh không tốt......" Cô hơi cúi người tới gần anh, nhỏ giọng hỏi, "Là vì sao?"

Nhìn khuôn mặt cô ở khoảng cách gần, con ngươi trong trẻo, hầu kết Thẩm Nguy Tuyết khẽ nhúc nhích, lông mi không tự giác mà run rẩy.

"Bởi vì......" Giọng anh rất nhẹ, "Mấy ngày nay, em đều tránh anh."

Bạch Miểu ngẩn ra.

"Anh muốn hỏi em nguyên nhân, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội. Hôm nay rốt cuộc thấy em......" Tựa hồ nhớ tới chuyện không thoải mái, Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí hơi dừng lại, lông mi khẽ run một chút, "Lại là ở bên người khác."

"Anh nhất thời không khống chế được cảm xúc, xin lỗi."

Nghe...... Rất giống ghen.

Lòng Bạch Miểu bắt đầu xao động, cô mím môi, giọng dịu xuống.

"Liễu Thiều chỉ là bạn của em...... Em không ở bên cậu ấy."

Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói: "Vậy cậu ta nói hai người đi xem phim......"

"Cậu ấy lừa anh, trừ cậu ấy còn ba nữ sinh khác, cậu ấy chơi kéo búa bao thua mới bị phái lên thúc giục em." Bạch Miểu nghiêm túc giải thích.

"Thật sao?" Thẩm Nguy Tuyết ngưng mắt nhìn cô.

"Thật." Bạch Miểu khẽ gật đầu, sau đó chớp mắt, cẩn thận hỏi, "Giáo sư Thẩm, anh đang ghen sao?"

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, lông mi run nhẹ, an tĩnh nhìn cô.

Bạch Miểu đột nhiên có chút khẩn trương: "Bỏ đi, vẫn là không cần trả lời vấn đề này......"

"Đúng vậy."

"Cái gì?" Bạch Miểu bất ngờ.

Thẩm Nguy Tuyết cầm tay Bạch Miểu. Biểu tình anh chuyên chú, đôi mắt màu nhạt như có gợn sóng dưới ánh đèn, trong trẻo, chiếu ra khuôn mặt ngẩn ngơ của Bạch Miểu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Miểu mơ hồ nghe thấy tiếng tim anh đập.

Có thể là anh, cũng có thể là mình, đang đập điên cuồng bên tai, phảng phất sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

"Lúc em không ở đây, anh đã cẩn thận suy nghĩ." Giọng Thẩm Nguy Tuyết rất nhẹ, ánh mắt ôn nhu, tai trắng nõn nổi lên hồng nhạt, "Anh đúng là đang ghen. Anh rất bất an, cũng rất nôn nóng, anh không thể tiếp nhận em ở bên người khác."

Bạch Miểu nhịn không được ngừng thở.

Cô không nháy mắt nhìn anh, đáy lòng dâng đầy tình cảm, ngọt ngào lại chua xót, giống quả bóng nước treo lung lay ở đỉnh đầu, chỉ còn chờ Thẩm Nguy Tuyết chọc thủng.

"Hiện tại rốt cuộc anh ý thức được. Cảm giác này là thích."

Thẩm Nguy Tuyết nắm chặt tay Bạch Miểu, hai má ửng đỏ, nghiêm túc nhìn cô.

"Miểu Miểu...... Anh thích em."

Anh lắp bắp.

"Em đối với anh là cảm giác gì?"

Đối với anh...... Là cảm giác gì?

Ánh mắt Bạch Miểu di chuyển, tạp âm bên tai đinh tai nhức óc.

Quả bóng nước rốt cuộc vỡ, tình cảm mãnh liệt nháy mắt trút xuống, đã nóng rực, lại ngọt ngào, nhanh chóng lấp đầy lồng ngực cô.

Cô gấp không chờ nổi muốn thổ lộ tâm ý mình, nhưng động tác lại nhanh hơn thanh âm một bước.

Cô cúi người về phía trước, nhắm mắt hôn anh.

Thẩm Nguy Tuyết sửng sốt, sau đó giơ tay phủ lên gương mặt cô, an tĩnh hôn đáp lại cô.

Bọn họ chưa từng thân mật như thế.

Bạch Miểu không ngừng nghiêng người, đôi tay ấn trên đùi Thẩm Nguy Tuyết, lòng bàn tay có chút ướt. Thẩm Nguy Tuyết giữ gáy cô, ngón tay thâm nhập tóc cô, để cô càng thêm tiếp cận mình.

Nụ hôn này rất an tĩnh, cũng rất tinh tế, hơi thở giao nhau, nhiệt ý bốc hơi trong hơi thở. Qua thật lâu, bọn họ mới kết thúc nụ hôn này.

Bạch Miểu hơi thở dốc, ngước mắt nhìn Thẩm Nguy Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại anh đã biết rồi chứ?"

Trên mặt cô ửng đỏ, đôi mắt lại rất sáng, long lanh như nước, phản chiếu bóng dáng Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn cô, nhịn không được lại cúi đầu, nhẹ hôn môi cô.

Bạch Miểu ngẩng mặt đáp lại.

"Cho nên em cũng thích anh." Thẩm Nguy Tuyết nói nhỏ bên tai cô.

Hơi thở của anh nhẹ phả lên vành tai Bạch Miểu, Bạch Miểu cảm giác ngứa, vòng eo cũng có chút tê dại, tức khắc thân mình mềm nhũn, không chịu khống chế mà tiến vào lòng anh.

Thẩm Nguy Tuyết duỗi tay ôm cô.

"Anh đã biết rồi." Bạch Miểu ôm cổ anh, bên tai đỏ ửng còn kéo đến xương quai xanh, "Hoặc là...... để em lại lặp một lần cũng được."

Thẩm Nguy Tuyết thỏa mãn than nhẹ: "Em muốn thế nào cũng được."

Anh chưa từng thỏa mãn như vậy.

Bạch Miểu cũng thế.

Hai người nhìn nhau cười, an tĩnh rúc vào nhau, bóng đêm yên lặng, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ đang lẳng lặng nhìn họ.

Ôn tồn trong chốc lát, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên nhớ tới một chuyện, dịu giọng hỏi: "Mấy ngày trước, em vẫn luôn tránh anh...... Là vì sao?"

Bạch Miểu ngượng ngùng che mặt: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là anh vẫn luôn không tỏ vẻ, em ngủ rồi cũng chưa xuống tay, cho nên em liền cho rằng anh......"

Thẩm Nguy Tuyết: "Cho rằng anh là đồng tính?"

"Cho rằng anh không thích em!" Bạch Miểu đã xấu hổ lại buồn cười sửa đúng anh.

Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ: "Lúc ấy, anh còn chưa thể xác định tâm ý mình, tất nhiên không thể làm gì em......"

Bạch Miểu: "Vậy bây giờ được chưa?"

Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc: "Bây giờ?"

Trong nháy mắt, Bạch Miểu thấy ý cười trong ánh mắt anh.

Bạch Miểu: "......"

"Không phải bây giờ, không phải bây giờ!" Bạch Miểu vội vàng sửa miệng, "Chúng ta từ từ tới, từ từ tới......"

"Được." Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ một tiếng, duỗi tay ôm chặt cô, "Từ từ tới."

Anh không ngại chờ đợi.

—— chỉ cần là ở bên cô.

( Hoàn )

—————————-
Editor có lời muốn nói: Vậy là một bộ truyện nữa đã hoàn thành, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và kiên nhẫn với độ lười của tui trong thời gian qua ❤️ Hẹn mọi người trong bộ truyện tiếp theo nhé! Mãi iu 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro