Phiên ngoại 14: Giả dụ Bạch Miểu không nhận nhầm sư tôn

( Chương phiên ngoại này không liên quan chính văn, chỉ là một giả thiết. Nếu hệ thống không tuột xích, tuyến thời gian không xảy ra sai lầm, Thẩm Nguy Tuyết đã phi thăng, Tống Thanh Hoài trở thành tân Kiếm Tôn, vào ở Tê Hàn Phong, như vậy quan hệ giữa Bạch Miểu và sư tôn thật là hắn, sẽ phát triển như thế nào. )

*

Bạch Miểu thật vất vả mới bò lên trên Tê Hàn Phong, mệt đến thở hồng hộc, hai chân nhũn ra.

"Mệt chết ta, sao đường núi này khó đi như vậy, không thể sửa một chút sao?"

Hệ thống: 【 Đã từng sửa. 】

"A?" Bạch Miểu khó hiểu, "Sửa rồi còn kém như vậy, này là trình độ gì?"

【 Nam chính không thích bị ai quấy rầy, cho nên cố ý sửa đường núi gập ghềnh khó đi, nếu không có tôi, cô còn phải bò lên một canh giờ. 】

Bạch Miểu: "......"

Có bệnh, nam chính này tuyệt đối có bệnh.

Nàng vẻ mặt cạn lời đi về phía trước, mây mù mờ ảo, bóng cây đung đưa, đột nhiên, một đạo kiếm khí nghiêm nghị phá không phóng tới, đánh thẳng đến ——

"Người tới là ai?" Kiếm khí vang lên một thanh âm, sâu kín lạnh lùng, giống băng lạnh thấu xương.

Bạch Miểu đứng tại chỗ không dám động: "Ta tên Bạch Miểu...... Là đồ đệ ngài."

"Bạch Miểu?"

Kiếm khí dừng lại một chút trong không trung, giây lát, hóa thành sương trắng, tiêu tán bốn phía.

Bạch Miểu thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, một thân ảnh thon dài từ đám sương chậm rãi đi ra, đi đến trước mặt nàng.

"...... Là ngươi."

Đối phương là một thanh niên tuấn lãng lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm, lúc này đang nhíu mày nhìn Bạch Miểu, tựa hồ suy tư vì sao nàng lại xuất hiện ở đây.

Bạch Miểu vừa thấy bộ dáng lạnh như băng của hắn, liền biết nhân vật mục tiêu tới.

"Hắn chính là nam chính?" Nàng hỏi hệ thống.

【 Không sai, hắn chính là nam chính, cũng chính là sư tôn của cô, đương kim đệ nhất chính đạo, Kiếm Tôn Tống Thanh Hoài. 】

Ừm, quả nhiên là khuôn mặt đoạn tình tuyệt ái......

Bạch Miểu áp xuống phun tào ở đáy lòng, nở nụ cười thuần khiết vô hại: "Sư tôn, ngài còn nhớ ta không?"

"Tất nhiên nhớ." Tống Thanh Hoài khẽ nhíu mày, "Sao ngươi đột nhiên tới đây, là có vấn đề gì sao?"

Ngươi nhớ mà mặc kệ ta lâu như vậy? Ngữ khí còn rất đương nhiên, nuôi thả cũng không phải nuôi thả như ngươi!

Bạch Miểu giữ nụ cười, thành khẩn nói: "Cũng không có vấn đề gì, chỉ là, sau khi đại điển thu đồ đệ kết thúc, ngài liền không truyền gặp ta, cho nên ta lo lắng, có phải ngài gặp phiền toái hay không......"

"Ta không gặp phiền toái, ngươi không cần suy nghĩ những chuyện giả dối hư ảo này, trở về nghỉ ngơi đi." Tống Thanh Hoài nhàn nhạt đánh gãy nàng.

Bạch Miểu: "......"

Người này đúng là nam chính? Nàng thật sự phải yêu đương với loại người này?!

【 Ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh! Nam chính là người tốt, chỉ là hiện tại không thân với cô thôi, ở chung nhiều hơn sẽ tốt......】

"Ở chung nhiều sẽ đỡ hơn đúng không, được, ta nhịn."

Bạch Miểu khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Sư tôn, ta đã nghỉ ngơi một tháng, ngài xem, có phải ta có thể học chút gì đó không?"

"Nghỉ ngơi một tháng?" Tống Thanh Hoài nhìn nàng, kỳ quái nói, "Vậy một tháng này ngươi nghỉ ngơi cái gì, vì sao thể chất kém như thế?"

Bạch Miểu: "Ta từ nhỏ thể chất đã kém, đây là tật xấu từ trong bụng mẹ......"

"Như vậy không được." Tống Thanh Hoài lắc đầu, "Người tu đạo, phải có thân thể khoẻ mạnh, ngươi quá gầy yếu, một chút khổ cũng không chịu được, nói gì tu đạo?"

Bạch Miểu cảm thấy hắn nói có lý. Nàng xác thật quá gầy yếu, hơn nữa nguyên nhân rất lớn đến từ thức ăn ở thực đường Phù Tiêu Tông, bọn họ làm đồ ăn khó ăn như vậy, hại nàng càng ăn càng ít, càng ăn càng không ngon miệng.

Bạch Miểu chấp nhận gật đầu: "Vậy sư tôn, ngài có cách nào không?"

"Rèn luyện thân thể." Tống Thanh Hoài tinh tế đánh giá nàng, sau đó trầm ổn nói, "Từ ngày mai, mỗi ngày giờ Dần tới đây luyện quyền đi."

Luyện quyền? Còn mỗi ngày giờ Dần tới đây luyện quyền?

Gà cũng chưa dậy sớm bằng nàng đâu!

Bạch Miểu chấn kinh: "Sư tôn, nhưng ta còn muốn ăn sáng......"

"Giữa trưa ăn cũng giống nhau, nếu ngươi thật sự cảm thấy không tiện, ta có thể dạy ngươi tích cốc." Tống Thanh Hoài ngữ khí bất biến.

Bạch Miểu: "......"

Không hổ là nam chính ngược văn, này liền bắt đầu ngược đúng không?

Được, xem như ngươi lợi hại. Nhưng bà đây cũng không phải ăn chay!

Ngày hôm sau, Bạch Miểu cứ ngủ nướng theo lẽ thường. Vẫn luôn ngủ đến giờ Mẹo, sau khi dây dưa dây cà rời giường, lại ăn xong bữa sáng Đường Chân Chân để lại cho nàng, lúc này mới không chút hoang mang chạy tới Tê Hàn Phong.

Lúc đến Tê Hàn Phong, đã là giờ Thìn, Bạch Miểu hữu khí vô lực ngồi nghỉ ngơi trước sơn môn, không bao lâu, Tống Thanh Hoài liền lạnh mặt đi tới.

"Ngươi đến muộn." Hắn ngữ khí nghiêm khắc.

"Sư tôn, thật không thể trách ta." Bạch Miểu không nhanh không chậm bò dậy, đỡ eo nói năng hùng hồn, "Đường núi của ngài quá khó đi, trời chưa sáng ta liền tới đây, đi đến bây giờ cơm sáng còn chưa ăn đâu."

【 Cô đúng là có thể bốc phét. 】

Hệ thống lại ở trong đầu âm dương quái khí, Bạch Miểu lười phản ứng, tiếp tục giữ bộ dáng mỏi mệt bất kham, ủy khuất nhìn Tống Thanh Hoài.

Tống Thanh Hoài: "Ngươi không học ngự kiếm?"

Bạch Miểu: "Không ai dạy ta."

Tống Thanh Hoài tức khắc trầm mặc, hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Một lát sau, Tống Thanh Hoài chậm rãi mở miệng: "Vậy hôm nay ta dạy ngươi ngự kiếm......"

Dừng, dừng!

Bạch Miểu vội vàng cự tuyệt: "Sư tôn, không thể!"

Tống Thanh Hoài: "Vì sao?"

"Hiện tại về kiếm thuật ta dốt đặc cán mai, đừng nói ngự kiếm, lấy kiếm cũng lao lực, bây giờ học ngự kiếm không phải đốt cháy giai đoạn sao?"

Bạch Miểu nói lên đạo lý to lớn, nghe rất có lý, Tống Thanh Hoài nhất thời cũng không tìm ra lý do phản bác.

"...... Cũng được." Hắn suy nghĩ vài giây, nói, "Vậy trước tiên luyện thân thể, thời gian sau học ngự kiếm."

"Vâng, cảm ơn sư tôn."

Bạch Miểu thầm nghĩ, xem như tránh được một kiếp.

Nhưng nàng vẫn nghĩ quá đẹp.

Cả ngày hôm sau, nàng đều ở Tê Hàn Phong, nơi nào cũng không thể đi. Tống Thanh Hoài nói luyện quyền, thật sự chỉ là luyện quyền, trừ cái này ra, cái gì cũng không thể làm, thậm chí cơm cũng không cho nàng ăn.

Bạch Miểu không nghĩ ra, mình đã đói đến ngực dán vào lưng, còn không cho nàng ăn cơm, này rốt cuộc là con đường gì?

"Tích cốc nhất định phải đi qua con đường này, chỉ có chiến thắng đói khát, mới có thể thành công." Tống Thanh Hoài trầm giọng giải thích, "Đây cũng là tôi luyện tâm tính, ngươi quá mức nóng nảy, nhân cơ hội này học nhẫn nại đi."

"......"

Bạch Miểu hoài nghi người này muốn nàng chết.

Nàng nghiêm túc hỏi hệ thống: "Xin hỏi ta có thù oán với hắn không?"

【 Ách, kỳ thật hắn là người tốt......】

"Hắn có phải chỉ tốt với người khác, duy chỉ với nữ chính là không tốt?" Bạch Miểu cảm thấy không thể tưởng tượng, "Cứ như vậy nữ chính còn có thể yêu hắn? Nữ chính đúng là thích ngược!"

【 Kỳ thật......】 hệ thống muốn nói lại thôi, 【 hắn đối với nữ chính gốc không nghiêm khắc như vậy. 】

"Vậy dựa vào đâu nghiêm khắc với ta?" Bạch Miểu liên tục truy vấn, "Nhằm vào ta? Chẳng lẽ là đang nhằm vào ta?"

【 Đại khái là bởi vì, cô thoạt nhìn không nghe lời......】

"Ngươi đánh rắm!"

Bạch Miểu hận không thể một quyền đánh chết Tống Thanh Hoài.

Nàng bình sinh hận nhất đói bụng, tên này thì tốt rồi, chẳng những để nàng đói bụng, còn để nàng điên cuồng tiêu hao thể lực.

Đây nào phải tu luyện, rõ ràng là tự sát!

"Không được, ta phải nghĩ cách."

Sau khi Bạch Miểu rời Tê Hàn Phong, ngựa không dừng vó, trực tiếp đi tìm Liễu Thiều.

"Bảo ta dạy muội ngự kiếm?" Liễu Thiều nhướng mày nói, "Lúc trước không phải muội không có hứng thú à? Sao đột nhiên đổi tính?"

"Đều do sư tôn biến thái kia của ta......" Bạch Miểu tỉ mỉ thuật lại sự "Quản giáo" của Tống Thanh Hoài đối với nàng một lần.

"Giờ Dần luyện quyền, còn không thể ăn cơm......" Liễu Thiều không thể tưởng tượng nói, "Ngài ấy không sợ muội đói chết?"

"Ngài ấy nói người tu đạo không dễ đói chết như vậy, còn nói năm đó ngài ấy cũng không ngủ, nói ta đã rất nhẹ nhàng."

Bạch Miểu nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là muốn nghiến chết ai?

"Chậc chậc chậc, sư tôn này của muội, xác thật biến thái......" Liễu Thiều búng tay một cái, kiếm gỗ bên hông nháy mắt ra khỏi vỏ, "Được, vậy ta sẽ dạy muội, miễn về sau muội học với ngài ấy, không chừng lại phải chịu ngược đãi."

Bạch Miểu rất cảm động, một phen nắm lấy tay Liễu Thiều: "Người tốt!"

Liễu Thiều cười như không cười: "Ta còn chưa nói xong, ta dạy chính là độc kỹ, không phải không công."

Bạch Miểu: "Ta hiểu, mời huynh ăn lẩu đúng không?"

"Tốt." Liễu Thiều cười vỗ bả vai Bạch Miểu, "Chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi!"

Tuy thể chất Bạch Miểu bình thường, nhưng thiên phú tuyệt hảo, người khác phải tốn mấy ngày thậm chí mấy tháng mới có thể học được thuật ngự kiếm, nàng chỉ dùng nửa ngày liền biết.

Có thuật ngự kiếm phi hành, mấy ngày sau, nàng trực tiếp ngủ đến giờ Thìn mới chạy đến Tê Hàn Phong. Vì không để Tống Thanh Hoài phát hiện, nàng liền thu kiếm ngoài sơn môn giả vờ đi bộ, đi thêm một đoạn đường, để mình ra chút mồ hôi, thoạt nhìn hết sức mỏi mệt, sau đó mới chậm rãi đi gặp Tống Thanh Hoài.

Chiêu này không tính là cao minh, nhưng vẫn lừa được Tống Thanh Hoài không rành thế sự.

Nhưng ngày lành cũng không kéo dài, một tuần sau, Tống Thanh Hoài rốt cuộc đã nhận ra không thích hợp.

"Sao ngươi càng ngày càng đến muộn?"

Bạch Miểu mặt không đổi sắc: "Sư tôn, không phải ta không muốn tới sớm, thật sự là thể lực chống đỡ hết nổi."

Tống Thanh Hoài nhíu mày: "Gần đây vẫn luôn luyện quyền, thể chất ngươi hẳn là tăng mạnh mới đúng, sao thể lực chống đỡ hết nổi?"

"Ta luyện quyền, nhưng ta cũng không ăn cơm." Bạch Miểu sờ bụng mình, vô cùng đau đớn, "Sư tôn, ngài sờ xem, bụng ta đói đến xẹp rồi!"

Tống Thanh Hoài nhịn không được nhìn thoáng qua.

Đạo bào to rộng, căn bản không nhìn ra bụng Bạch Miểu phồng hay xẹp. Nhưng hắn nhớ rất rõ, lúc trước mình tích cốc, tuy rằng đói khát, nhưng cũng không xuất hiện phản ứng tiêu cực rõ ràng, ngược lại, ý chí của hắn còn tăng lên không nhỏ.

Chẳng lẽ là bởi vì thể chất khác nhau......

Tống Thanh Hoài thu hồi tầm mắt, ngữ khí châm chước: "Ngươi mỗi ngày tốn quá nhiều thời gian đi đường, không có ý nghĩa gì, bỏ qua cũng được. Ta sẽ xây cho ngươi động phủ, từ ngày mai, ngươi liền chuyển đến ở đi."

"Cái gì?!" Bạch Miểu sợ ngây người.

Nàng trộm học ngự kiếm, chính là vì mỗi ngày lấy danh nghĩa đi đường để ngủ thêm hai tiếng. Hiện tại cư nhiên bảo nàng dọn đến dưới mí mắt hắn, vậy về sau nàng còn lười biếng thế nào?

【 Ha ha ha ha ha, ai bảo cô khoe thông minh, bây giờ lại ăn mệt! 】 hệ thống phát ra cười nhạo không khách khí.

"Ngươi câm miệng!" Bạch Miểu thậm chí không khách khí hơn, "Nếu còn nói ta liền không làm nhiệm vụ, dù sao cuộc sống này cũng không có hi vọng, cùng lắm mọi người cùng chết!"

Hệ thống nghe vậy, nháy mắt luống cuống.

【 Ký chủ, nữ vương, bà cô à, bình tĩnh! 】

Nàng không một kiếm thọc chết Tống Thanh Hoài, đã là khá bình tĩnh rồi!

Nội tâm Bạch Miểu điên cuồng trợn trắng mắt, mà Tống Thanh Hoài nhìn phản ứng của nàng, đã theo bản năng nhíu mày: "Ngươi không muốn?"

Tuy rằng hắn chưa bao giờ sinh hoạt với sư tôn, nhưng cũng biết những đệ tử khác đều ở cùng một chỗ với sư phụ. Như vậy sư phụ tiện dạy đệ tử, mà các đệ tử cũng có thể ở bên cạnh học sư phụ nhiều hơn, đẹp cả đôi đường, là một chuyện đối với hai bên đều hữu ích.

Khi sư tôn còn chưa phi thăng, hắn lúc nào cũng mong đợi được sư tôn quan tâm, hy vọng có thể cùng sư tôn ở Tê Hàn Phong, được hắn chỉ điểm và dạy bảo.

Nhưng số lần sư tôn chỉ điểm hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngày thường càng không hề giao lưu, thậm chí chuyện trọng đại như phi thăng, cũng là chưởng môn nói cho hắn.

Cho đến ngày nay, hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối. Đến nỗi khi hắn nhìn thấy Bạch Miểu, mới đột nhiên ý thức được, mình cũng là sư tôn, mà làm sư tôn, hắn không thể truyền lại sự tiếc nuối này cho đồ đệ hắn.

Nhưng từ phản ứng của Bạch Miểu, nàng tựa hồ cũng không nguyện ý chuyển đến Tê Hàn Phong.

Là chán ghét hắn sao?

"Không phải không muốn......" Bạch Miểu điều chỉnh biểu tình, vẻ mặt dịu ngoan giải thích, "Chỉ là ta vẫn luôn ở đệ tử uyển, đột nhiên chuyển đến đây, ta sợ mình sẽ không quen......"

Hoá ra chỉ là lo lắng không quen.

Tống Thanh Hoài không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đôi tay chấp phía sau, nhàn nhạt nói: "Nơi này không khác đệ tử uyển, ở mấy ngày sẽ quen."

"Ách, nhưng ta không có đệm giường vỏ chăn......"

"Ta sẽ chuẩn bị, không cần lo lắng."

"Ta sẽ lạ giường......"

"Người tu đạo không nên có tật xấu, mau chóng thích ứng đi."

"Ta còn sẽ mộng du......"

"Ta sẽ đánh thức ngươi, không cần lo."

"......"

Bạch Miểu nghiến răng nghiến lợi: "Ta mộng du sẽ cởi sạch quần áo......"

"Ngươi rất chán ghét ta?" Tống Thanh Hoài đột nhiên lên tiếng.

Bạch Miểu thầm nghĩ, ngươi còn rất tự giác, trên mặt vẫn là vô tội: "Sao có thể? Ngài chính là sư tôn của ta, ta rất tôn kính ngài."

"Nếu tôn kính ta, vì sao mọi lý do, chính là không muốn dọn tới đây?" Tống Thanh Hoài gắt gao nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, "Hay là nói, ngươi không muốn chuyển đến, là vì có lý do đến trễ, để mỗi ngày ngủ thêm mấy canh giờ?"

"Nào có mấy canh giờ, rõ ràng một canh giờ cũng không đến!" Bạch Miểu buột miệng thốt ra.

Tống Thanh Hoài ngữ khí tăng thêm: "Hửm?"

Bạch Miểu: "......"

Chết, lỡ miệng.

Bạch Miểu chột dạ mím môi, Tống Thanh Hoài sắc mặt càng ngày càng lạnh.

"Quả nhiên là vì lười biếng." Hắn nghiêm khắc nói, "Đêm nay liền chuyển đến, ngày mai giờ Dần rời giường luyện quyền, ta sẽ nhìn ngươi, một khắc cũng đừng nghĩ kéo dài."

Bạch Miểu trợn tròn mắt.

Còn phải bị hắn nhìn rời giường...... Đây nào là công lược nam chính, rõ ràng là ngồi tù!

Nàng nội tâm bi phẫn, rốt cuộc nhịn không được, khịt mũi hai cái, nước mắt liền chảy xuống.

Tống Thanh Hoài tức khắc ngây ngẩn cả người: "Ngươi đây là......"

"Ta đói sắp chết rồi, còn phải nỗ lực luyện quyền, mỗi ngày dựa vào ngủ để giữ mạng, hiện tại ngài cũng không cho ta ngủ, vậy ta tồn tại còn có ý nghĩa gì!" Bạch Miểu lớn tiếng lên án, nước mắt lưng tròng, cái mũi đôi mắt đều đỏ, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Tống Thanh Hoài khẽ nhíu mày: "Tu đạo vốn là khổ tu, nếu khổ ngươi cũng không chịu được......"

"Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta chính là muốn ngủ, ta muốn ngủ, ta muốn ngủ!" Bạch Miểu bắt đầu không nói đạo lý, vừa lau nước mắt vừa hô to, nếu không phải trên mặt đất quá lạnh, nàng có thể nằm xuống lăn lộn.

"......"

Tống Thanh Hoài lâm vào trầm mặc.

Hắn chưa bao giờ gặp tiểu cô nương không nói đạo lý như vậy, cũng chưa bao giờ gặp tiểu cô nương có thể khóc như vậy.

Đối phương còn là đồ đệ hắn.

Chẳng lẽ sự thật là hắn quá khắc nghiệt?

Hắn trầm mặc hồi lâu, sau một lúc, có chút mất tự nhiên mở miệng: "Nếu ngươi thật sự quá mệt mỏi, từ từ...... Cũng không phải không được."

Bạch Miểu động tác lau nước mắt dừng lại: "Có ý gì ạ?"

"Luyện quyền khi nào cũng được, tích cốc đã bắt đầu, hiện tại bỏ dở không khỏi đáng tiếc." Tống Thanh Hoài suy nghĩ nói, "Vậy tích cốc trước, sau khi thành công, lại tiếp tục rèn luyện thân thể."

Bạch Miểu mắt trông mong nhìn hắn: "Vậy mấy giờ ta rời giường?"

Tống Thanh Hoài: "...... Giờ Mẹo, như vậy được chứ?"

Bạch Miểu lại bắt đầu chảy nước mắt: "Ta một khi tỉnh ngủ liền bắt đầu đói bụng, dậy sớm như vậy, thời gian sau đó sống thế nào......"

Tống Thanh Hoài gân xanh như ẩn như hiện trên trán: "Vậy giờ Thìn được rồi chứ!"

Bạch Miểu còn chưa thỏa mãn: "Kỳ thật muộn hơn một chút cũng không phải không được......"

Tống Thanh Hoài: "Còn muốn muộn hơn?!"

Bạch Miểu đối với ánh mắt phẫn nộ của hắn, biết giờ Thìn chính là điểm mấu chốt của hắn. Vì thế nàng khịt mũi, bất đắc dĩ nói: "Vậy giờ Thìn đi, đa tạ sư tôn thông cảm......"

Tống Thanh Hoài xụ mặt nhìn nàng, một bộ muốn phát hỏa lại không thể phát hỏa. Trong nháy mắt, hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Bạch Miểu.

"...... Lau đi." Hắn dời tầm mắt, ngữ khí có chút cứng đờ.

Hiển nhiên, hắn cũng không am hiểu làm loại chuyện này.

"Cảm ơn sư tôn." Bạch Miểu cảm động nhận khăn, dùng sức xì nước mũi.

Tống Thanh Hoài: "......"

"Không cần trả lại cho ta." Hắn lạnh lùng ném xuống câu này, phất tay áo rời đi.

*

Bạch Miểu liền dọn tới Tê Hàn Phong như vậy.

Không cần luyện quyền, cũng không cần dậy sớm, cuộc sống lập tức thoải mái rất nhiều. Nhưng vẫn không thoải mái bằng lúc trước, rốt cuộc nàng vẫn là đến đọc sách, lại còn không thể ăn gì.

Cảm giác đói bụng thật sự thống khổ, lúc nàng sắp không nhịn được nữa, có một buổi sáng tỉnh lại, nàng đột nhiên phát hiện mình không đói bụng.

Không chỉ không đói, cũng hết khát, giống như bỗng nhiên mất đi dục vọng ăn uống.

Này...... Hẳn là tích cốc thành công?

Bạch Miểu vui mừng, không phải bởi vì thành công, mà là bởi vì như vậy nàng liền có thể ăn.

Phản ứng đầu tiên của nàng đó là muốn nói chuyện này cho Tống Thanh Hoài, nhưng nghĩ lại, bỏ qua suy nghĩ này.

Nàng sở dĩ có thể thoải mái ngủ đọc sách, đều là bởi vì đang tích cốc, Tống Thanh Hoài sợ nàng quá đói quá mệt, mới tạm thời miễn huấn luyện cái khác.

Một khi để Tống Thanh Hoài biết nàng tích cốc thành công, với tính cách tôn trọng khổ tu cứng nhắc của hắn, khẳng định sẽ lập tức yêu cầu nàng dậy sớm, chuyên tâm luyện quyền.

Vậy nàng lại phải sống những ngày tháng khổ sở như trước, hơn nữa lần này còn ở dưới mí mắt hắn, chỉ biết sẽ khổ hơn......

Không được, tuyệt đối không thể nói cho hắn!

Bạch Miểu hạ quyết tâm, mỗi ngày vẫn không ăn không uống, ôm bụng đọc sách thiền.

Tống Thanh Hoài thấy nàng mỗi ngày rầm rì, không khỏi nghi hoặc nói: "Vẫn có cảm giác đói khát sao?"

Bạch Miểu hữu khí vô lực gật đầu: "Quá đói bụng, đói đến buổi tối cơ hồ không ngủ được......"

Tống Thanh Hoài: "Không ngủ được thì thiền, đừng lãng phí thời gian."

Bạch Miểu: "......"

【 Ký chủ, nhiệm vụ, có thể chuẩn bị làm nhiệm vụ! 】

"Ta còn đang đói bụng, làm nhiệm vụ cái gì?" Bạch Miểu không kiên nhẫn.

【 Làm tua kiếm không xung đột với đói bụng......】

"Ta đói không có sức lực, lấy đâu ra tinh lực làm tua kiếm?"

【 Cô có thể nhân ngày nghỉ xuống chân núi ăn cơm, dù sao hắn không biết. 】

Đúng nha.

Bạch Miểu không nghĩ tới hệ thống còn nhắc mình có ngày nghỉ.

Nàng bấm tay tính toán, ngày mai chính là ngày nghỉ, đến lúc đó nàng liền có thể mượn cơ hội xuống núi, cùng bọn Liễu Thiều ăn lẩu.

Nghĩ như vậy, Bạch Miểu tức khắc vui vẻ, trong miệng đã bắt đầu tứa nước bọt.

Tống Thanh Hoài đang ngưng thần thiền, vừa mở mắt liền phát hiện Bạch Miểu thất thần.

Hắn nhàn nhạt nói: "Suy nghĩ cái gì?"

Bạch Miểu phản xạ có điều kiện trả lời: "Suy nghĩ ngày mai là ngày nghỉ......"

Vừa dứt lời, nàng lập tức câm miệng nhìn về phía Tống Thanh Hoài.

Tống Thanh Hoài lộ ra biểu tình hiểu rõ: "Ngươi muốn xuống núi?"

Bạch Miểu lập tức lắc đầu: "Không muốn, không muốn."

"Ngươi muốn xuống núi." Tống Thanh Hoài lần này ngữ khí khẳng định.

Bạch Miểu: "......"

"Ngươi không được đi." Tống Thanh Hoài lạnh lùng nói.

Bạch Miểu không phục: "Dựa vào cái gì?"

"Ngươi còn đang tích cốc, đi xuống chân núi, có khả năng không chịu được đồ ăn dụ hoặc, một khi ăn cơm, hết thảy thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Bạch Miểu: "Ta là hạng người như vậy sao?"

Tống Thanh Hoài nhàn nhạt liếc nàng: "Ngươi nói xem?"

Bạch Miểu: "......"

Được rồi, nàng là hạng người như vậy. Nhưng dù vậy, cũng không thể cướp đoạt quyền lợi nghỉ của nàng.

"Ta bảo đảm không ăn gì, chỉ đi dạo." Bạch Miểu dựng thẳng hai ngón tay thề.

"Không được." Trải qua khoảng thời gian ở chung, Tống Thanh Hoài đã biết tính nàng, "Sau này ngày nghỉ ta sẽ bù cho ngươi, nhưng ngày mai ngươi chỉ có thể ở Tê Hàn Phong, nơi nào cũng không được đi."

Mẹ kiếp.

Nhìn khuôn mặt đáng ghét của đối phương, Bạch Miểu mặt vô cảm móc túi giới tử ra, đột nhiên lấy ra một cái kẹo đậu phộng từ bên trong, lấy tốc độ sét đánh ném vào trong miệng.

Đồng tử Tống Thanh Hoài co rút, một phen nắm cằm Bạch Miểu, khiến nàng hé miệng.

Khoang miệng Bạch Miểu rất sạch sẽ, đừng nói kẹo đậu phộng, một chút mảnh vụn cũng không có.

"Ngươi đã nuốt?!" Tống Thanh Hoài khiếp sợ nói.

Bạch Miểu bị hắn nhéo hai má, bình tĩnh nói: "Am ữ ụ ụ ất ân."

Tống Thanh Hoài: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói," Bạch Miểu hoạt động đầu lưỡi, nỗ lực để mình phát âm rõ ràng, "Nam nữ thụ thụ bất thân, mặt khác, sư tôn, tay ngài có chút lớn."

Tống Thanh Hoài nghe vậy, lập tức buông nàng ra.

"...... Xin lỗi."

Bạch Miểu xoa mặt mình: "Không khách khí."

Tống Thanh Hoài: "......"

Hắn phát hiện từ khi Bạch Miểu dọn tới, lực nhẫn nại của hắn liền tăng lên.

"Ngươi vừa rồi như vậy......"

"Ta tích cốc thành công."

Hai người đồng thời lên tiếng, Tống Thanh Hoài sắc mặt khẽ biến, hỏi: "Khi nào?"

Bạch Miểu mặt không đổi sắc: "Hôm nay."

Tống Thanh Hoài hồ nghi: "Ngày mai ngày nghỉ, hôm nay ngươi thành công, trùng hợp như vậy?"

"Chứng minh trời xanh không phụ người có lòng, ta nỗ lực rốt cuộc có hồi báo." Bạch Miểu ỷ vào vừa rồi mình đã nuốt viên kẹo đậu phộng, căn bản không sợ hắn nhìn ra sơ hở, "Sư tôn, ngài muốn xác nhận lại một chút?"

Tống Thanh Hoài nhìn nàng, dùng thần thức tìm tòi: "...... Đích xác đã tích cốc."

Bạch Miểu: "Vậy ngày mai ta có thể xuống núi chứ?"

Tống Thanh Hoài: "...... Có thể."

Hắn sắc mặt có chút đen, thoạt nhìn không vui.

Hắn khó chịu, Bạch Miểu liền vui.

Bạch Miểu sung sướng vươn tay, nói: "Ta vất vả tích cốc thành công, sư tôn, có phải ngài hẳn nên khen thưởng cho ta?"

Tống Thanh Hoài gân xanh nhô lên: "Ngươi muốn cái gì?"

"Linh thạch nha." Bạch Miểu đương nhiên, "Xuống núi du ngoạn, sao có thể không có linh thạch?"

Tống Thanh Hoài dứt khoát hơn nàng: "Không có."

Bạch Miểu: "Ngài chính là Kiếm Tôn, sao có thể không có linh thạch?"

"Không có chính là không có."

"Sư tôn khác đều sẽ cho đồ đệ tiền tiêu vặt, sao chỗ ngài liền nghèo như vậy?"

"Ngươi cảm thấy sư tôn khác tốt thì làm đồ đệ bọn hắn đi!"

"Ngài cho rằng ta không muốn à!"

"Ngươi đúng là có suy nghĩ này?!"

Hai người nói đến cãi nhau, nhìn một màn này, hệ thống tập mãi thành quen, không khỏi thở dài.

【 Nói đi cốt truyện đâu!!! 】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro