CHƯƠNG 116: MẶC ĐOÀN TỬ

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Hai người Sở Diệp đi vào rừng trúc liền thấy được một đoàn bóng đen chính là khách không mời mà tới xâm nhập động phủ. Sắc trời mờ tối nên bóng đen cơ hồ là hòa làm một với bóng đêm, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy. Bóng đen giãy giụa dưới chân Tiểu Bạch, giống y như kẹo mạch nha không ngừng lôi kéo ra các hình dạng khác nhau. Tiểu Bạch rống lên một tiếng, bóng đen dường như đông cứng lại rồi.

"Thật là thứ kỳ quái nha! Là Hồn Thú phải không? Không phải là quỷ ma gì chứ?" Sở Diệp nhìn bóng đen không ngừng biến ảo hình dạng mà nói thầm.

"Đây hình như là Ảnh Thú." Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm bóng đen quan sát một hồi rồi nói.

"Ảnh Thú? Đó là cái gì thú?" Sở Diệp tò mò hỏi.

"Ảnh Thú thuộc về loại Hồn Thú đặc thù, không có hình thái, mỗi khi di chuyển nhìn giống như một đoàn sương đen, có thể dễ dàng xuyên thấu các loại cấm chế." Nếu đúng là Ảnh Thú thì trận pháp của bọn họ không có phản ứng cũng không có gì kỳ quái.

"Loại Hồn Thú này có thể bỏ qua trận pháp được hay sao?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, "Nghe nói trận pháp bình thường không ngăn được chúng, nhưng trận pháp cao cấp vẫn có thể tạo thành trở ngại cho chúng." Trong trận pháp có cấm chế chuyên môn ngăn trở Hồn Thú dạng này, nhưng mà loại thủ đoạn này hình như chỉ có đại tông môn mới có.

Sở Diệp gật đầu, thầm nghĩ: Thực lực trận pháp của mình vẫn chưa đạt nha! "Cấp bậc trận pháp của tụi mình vẫn còn có chút thấp nha!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Ảnh Thú rất hiếm thấy, phòng hộ trận bình thường đều sẽ không cố tình đi suy xét khả năng này."

Sở Diệp có chút tò mò nói: "Rất ít gặp sao?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đương nhiên rồi, Ảnh Thú tới vô tung đi vô ảnh, mặc dù là Hồn Thú cấp Chiến Tướng cũng thực sự không gây ra bao nhiêu trở ngại với Ảnh Thú sĩ cấp, thứ này so với sát khí còn thưa thớt hơn, người bình thường muốn bắt cũng không gặp được đâu, ta nghe nói từng có mười mấy Hồn Sư vây bắt một con Ảnh Thú sĩ cấp mà vẫn để cho đối phương trốn thoát được."

Sở Diệp nghi hoặc hỏi: "Mười mấy Hồn Sư vây bắt mà đều không chặn được nó?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Kỹ năng thiên phú của Ảnh Thú tương đối đặc thù, nếu đối phương một lòng muốn chạy trốn thì rất khó bắt được."

"Một khi đã như vậy thì làm sao nó lại bị Tiểu Bạch túm được vậy?!"

"Nghe nói nhược điểm lớn nhất của Ảnh Thú chính là sợ định hồn rống của yêu thú loài hổ, chỉ cần trúng định hồn rống thì tốc độ của Ảnh Thú sẽ bị chịu hạn chế cực lớn, có người gọi là làm ma trành cho hổ, Ảnh Thú trời sinh bị Hổ thú khắc chế cho nên thường bị yêu thú loài Hổ thu làm cấp dưới."

Trên thực tế yêu thú loài hổ bình thường cũng không có bao nhiêu tác dụng khắc chế với Ảnh Thú, nhưng Tiểu Bạch lại có được huyết mạch Bạch Hổ tối cao nên mới khắc chế được Ảnh Thú gắt gao vậy. Sở Diệp nghĩ thầm: Nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con Ảnh Thú này thật không may mắn nha! Trộm ai không trộm, một hai phải trộm chỗ này của bọn họ, dê vào miệng cọp đại khái chính là thế này mà thôi.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn tò mò hỏi: "Ảnh Thú có giá trị lắm hả?"

Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái, sắc mặt cổ quái nói: "Đáng giá, đương nhiên là đáng giá chứ." Ảnh Thú là bảo vật vô giá, cực kỳ hữu dụng để tìm hiểu tin tức, thăm dò bí cảnh, đã từng có Hồn Sư vì Ảnh Thú mà treo giải thưởng giá cao nhưng mà Ảnh Thú cực kỳ hi hữu, ai mà có được nó đều đem giấu đi, căn bản là không có ai nỡ bỏ được mà đem chúng nó ra bán.

"Đáng giá ha?"

Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, bất đắc dĩ nói: "Huynh không phải là muốn bán nó đó chứ?" Ảnh Thú bán đi thì dễ, mua lại thập phần khó khăn.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không có, không có, ta chính là tùy tiện hỏi chút thôi."

Lâm Sơ Văn thở dài một hơi, nói: "Không có là được, có rất nhiều cách kiếm tiền, thật sự không cần phải bán Ảnh Thú đâu." Nếu thật sự thiếu tiền, thay vì đem Ảnh Thú bán còn không bằng hắn bại lộ thân phận Dược Tề Sư đem dược tề đi bán. "Ảnh Thú cực kỳ hiếm thấy, trong mắt vài người Hồn Thú này thậm chí còn trân quý hơn cả Hồn Thú cực phẩm đó."

Sở Diệp có chút sửng sốt, "Càng thêm trân quý hơn so với Hồn Thú cực phẩm?" Sao nghe khoa trương vậy?!

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Hồn Thú đặc thù đa số là do một vài nguyên nhân đặc thù dị biến mà thành công sinh ra, khả ngộ bất khả cầu, Hồn Thú loại này có rất nhiều kỹ năng thiên phú dị thường." Kỹ năng thiên phú của Ảnh Thú là ảnh độn, có thể xuyên qua cấm chế cực kỳ lợi hại.

Sở Diệp: "....." Kẻ trộm này nghe ra còn rất lợi hại nha!

"Nếu ta khế ước Ảnh Thú có phải thực phong cách hay không?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn ngắm Sở Diệp liếc một cái, "Người bình thường mà khế ước được Ảnh Thú đều sẽ giấu biến đi."

"Bởi vì Ảnh Thú thích hợp đi ăn trộm hay gì?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Trong lịch sử có đạo tặc kia có một con Ảnh Thú, người này dựa vào con Ảnh Thú đó hoành hành thiên hạ, mấy đại tông môn đều từng bị viếng thăm qua, hành vi thập phần càn rỡ, rất nhiều người vì vậy có ấn tượng không tốt lắm đối với Ảnh Thú, rồi lại đều hy vọng trở thành chủ nhân của Ảnh Thú."

Sở Diệp: "....." Nha, mâu thuẫn tâm lý loại này đại khái kiểu như rất nhiều người chán ghét kẻ có tiền, mà chính mình lại muốn trở thành kẻ có tiền đó.

"Ảnh Thú thật sự thích hợp đi làm trộm hay sao?" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy! Có người nói Hồn Sư nào mà khế ước được một con Ảnh Thú liền đại biểu Hồn Sư kia đã bước nửa chân vào hàng ngũ đạo tặc đỉnh cấp rồi."

Sở Diệp có chút ngạc nhiên nói: "Lợi hại như vậy sao?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chính là lợi hại như vậy đấy." Nhìn lại xem, con Hồn Thú này hiện tại vẫn là Hồn Thú sĩ cấp liền lăn lộn đến nỗi chủ nhân trước đây của động phủ cũng chấp nhận số phận, lần này nếu không phải có Tiểu Bạch phỏng chừng Tuyết Bảo cũng không có cách nào tóm được nó.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Lợi hại như vậy, không thể buông tha."

"Để Tiểu Bạch thu nó làm trành thú đi." Huyết mạch của Tiểu Bạch hẳn là không đơn giản, thêm một trành thú giúp đỡ tất nhiên như hổ thêm cánh.

Sở Diệp gật đầu, "Cũng được, chỉ là Tiểu Bạch có năng lực thu phục được nó không?" Tiểu Bạch mới là thất giai thôi hà! Ảnh Thú người ta bát giai lận đó!

Tiểu Bạch nghe lời Sở Diệp nói, ý thức được mình đang bị xem thường, tràn đầy phẫn nộ rống giận với Sở Diệp, sau đó liền phóng xuất ra uy áp huyết mạch lên Ảnh Thú. Sở Diệp cảm giác được một hơi thở kỳ quái từ trên người Tiểu Bạch Hổ biểu lộ ra, hơi thở này làm cho Sở Diệp cũng cảm thấy có chút áp lực, cứ như là có một cục Cự Thạch đang đè ép trên người vậy.

Ảnh Thú có lẽ ý thức được nguy hiểm bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Tiểu Bạch Hổ gầm lên giận dữ, bóng đen tức thì uể oải. Tiểu Bạch Hổ chụp Ảnh Thú một cái, chặt chẽ chộp người ta vào trong tay. Ảnh Thú giờ mềm như cục bột nằm liệt trong tay Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có chút đắc ý bắt lấy Ảnh Thú lắc lắc. Sở Diệp nhìn bộ dáng hào khí can vân của Tiểu Bạch, có loại cảm giác Tiểu Bạch muốn biểu diễn xả mặt. Một ấn ký đặc thù từ trên trán Tiểu Bạch hiện ra rồi in dấu lên trên bóng đen. Bóng đen không muốn khuất phục nên giãy dụa kịch liệt, bóng đen Ảnh Thú dưới tay Tiểu Bạch không ngừng huyễn hóa ra các loại hình dạng, một hồi biến thành chim bay, lúc thì thành hồ ly, khi thì biến thành cự mãng...

Tiểu Bạch có cấp bậc thấp hơn nên khế ước có chút quá sức. Sở Diệp quán chú hồn lực hỗ trợ Tiểu Bạch giúp nó hoàn thành khế ước. Sau hơn nửa canh giờ, bóng đen giãy giụa càng lúc càng yếu, dần dần xụi lơ xuống. Sau khi hoàn thành khế ước, Tiểu Bạch Hổ mang theo bóng đen đi vào trong Hồn Thất của hắn.

"Thế nào?" Lâm Sơ Văn có chút chờ mong hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Khá tốt, hẳn là giờ tụi nó phải nghỉ ngơi." Vừa mới hoàn thành khế ước, Tiểu Bạch Hổ và Mặc Đoàn Tử cần phải có thời gian để thích ứng với thay đổi này.

Lâm Sơ Văn gật đầu, vừa lòng nói: "Vậy là tốt rồi, chuyện Ảnh Thú ngàn vạn lần đừng để lộ tiếng gió ra ngoài."

Sở Diệp gật đầu, "Biết rồi, Ảnh Thú tiếng tăm lừng lẫy như vậy, nếu để cho người ta biết được nơi này ta có một con về sau hàng xóm nhà nào mất đồ chỉ sợ đều phải tìm tới ta trước tiên rồi."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng là đạo lý này đó!"

Sở Diệp bĩu môi, bất đắc dĩ nghĩ: Hắn rõ ràng có con Bạch Hổ lợi hại lại chỉ có thể ngụy trang thành mèo, rõ ràng có Ảnh Thú lại lần nữa chỉ có thể cất giấu, ngồi trên núi vàng mà không thể khoe giàu được thật làm cho con người ta bất đắc dĩ mà! Sở Diệp ngáp một cái, nói: "Chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi!" Lăn lộn nhiều ngày vậy rồi, cuối cùng cũng coi như công đức viên mãn, vừa lúc có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

"Cũng được."

Sở Diệp dùng một lọ dược tề linh hồn rồi nặng nề ngủ thiếp đi, một giấc ngủ dậy thần thanh khí sảng, liền cảm ứng tinh thần. Tiểu Bạch thu phục được trành thú thực lực tăng vọt lên, kéo theo thực lực của Sở Diệp cũng tăng lên theo. Cấp bậc của trành thú còn cao hơn so với Tiểu Bạch, sau khi thành lập khế ước lực lượng của trành thú không ngừng chảy vào trong cơ thể Tiểu Bạch, cấp bậc của nó dâng lên nhanh chóng.

Sở Diệp nguyên bản cho rằng Tiểu Bạch sẽ nghỉ ngơi vài ngày trong Hồn Thất, không nghĩ tới mới có một ngày đã chạy ra tới. Thu được một con trành thú Tiểu Bạch lại ăn thùng uống vại, Sở Diệp hoài nghi có phải tiểu lão hổ ăn luôn phần của con trành thú kia hay không. Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ ăn luôn trăm mấy cân thịt bò man huyết, nghĩ thầm: Dự toán tiền cơm tháng sau của Tiểu Bạch phải tăng lên rồi.

Tiểu lão hổ thở hổn hà hổn hển ăn thịt, liếc mắt ngó Sở Diệp một cái, bất mãn hỏi: "Ngươi nhìn gì đó?"

Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ trả lời: "Tiểu Bạch, ngươi không được ăn mảnh một mình đâu nha! Chia ra cho Mặc Đoàn Tử ăn với."

Tiểu lão hổ nhăn mũi, nói: "Nó không thích ăn thịt."

Sở Diệp nhíu nhíu mày, "Không đúng, nếu nó không thích ăn thịt thì vì cái gì muốn bắt Thảo Dược Gà?" Mặc Đoàn Tử mới tới này sẽ không phải chỉ có thể ăn Thảo Dược Gà chứ?! Nếu đúng là như vậy thì quá không xong rồi.

Tiểu lão hổ nhàn nhạt nói: "Nó không phải thích ăn gà, chỉ là nó thích linh khí trên người Thảo Dược Gà thôi, so sánh với gà bình thường thì linh khí của Thảo Dược Gà tương đối nồng đậm."

Sở Diệp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi, nếu chỉ là linh khí mà thôi thì hẳn là có thể tìm được đồ ăn khác.

Sở Diệp liếc mắt nhìn Lâm Sơ Văn, tò mò hỏi: "Sơ Văn, đệ biết Ảnh Thú thích ăn gì hay không?"

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Hẳn là cái gì cũng có thể ăn được không chừng, nhưng mà nghe nói một ít trành thú thực thích huyền âm chi khí, hấp thu đủ huyền âm chi khí là có thể tiến giai được rồi."

"Huyền âm chi khí sao? Thứ đấy hình như có chút hiếm lạ mà!" Sở Diệp phát sầu nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Ngày mai, chúng ta đi vào trong thành nhìn thử." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Cũng được! Đã có một thời gian không đi đâu."

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi vào nội thành Lưỡng Giới Thành, huyền âm chi khí tương đối đặc biệt, hai người đi dạo một vòng cũng không mua được.

Lâm Sơ Văn suy xét một phen, mang theo Sở Diệp đi tới chợ đen mua một ít đồ vàng mã. Cái gọi là đồ vàng mã chính là đồ vật bồi táng trong một vài mộ táng. Đồ vàng mã chôn lâu dưới đất sẽ lây dính không ít âm khí, hơi thở loại này đối với một vài Hồn Thú nhỏ yếu mà nói là phi thường bất lợi. Một ít Hồn Thú tiếp xúc lâu dài với đồ vàng mã này nọ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí sẽ chết, nhưng mà loại âm khí như thế này đối với một vài Hồn Thú đặc thù mà nói lại là vật đại bổ.

Lâm Sơ Văn cũng không biết Mặc Đoàn Tử có thể thích đồ vàng mã hay không, chẳng qua cân nhắc thử xem cũng không sao.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro