CHƯƠNG 117: ĐỒ ĂN CỦA MẶC ĐOÀN TỬ
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Hai người Sở Diệp đi dạo một vòng trên phố mới quay về động phủ. Sau khi về tới nhà liền đem đồ vàng mã mới mua giao hết cho Mặc Đoàn Tử. Mặc Đoàn Tử ôm đống vàng mã Sở Diệp đưa mà thập phần hưng phấn.
Sau khi ký kết khế ước với Tiểu Bạch, hồn lực trong cơ thể Mặc Đoàn Tử chậm rãi chảy vào người Bạch Hổ, phía trên nhiều ra thêm một người lãnh đạo trực tiếp, thực lực thì không ngừng suy yếu, Mặc Đoàn Tử cảm thấy xui xẻo tận mạng, giờ thu được "đồ ăn" Sở Diệp đưa, Mặc Đoàn Tử kích động đến không ngừng biến hình. Có đống đồ ăn này bổ sung Mặc Đoàn Tử cảm thấy thực lực của mình cuối cùng cũng ngừng suy giảm.
Trong đống vàng mã Sở Diệp mua phần lớn là âm ngọc được mai táng dưới lòng đất, Mặc Đoàn Tử thích nhất cũng là cái này. Ngọc dùng cho tuẫn táng đa số có phẩm chất phi thường xuất chúng, nhưng mà mai táng dưới lòng đất đã được một thời gian nên đều biến chất. Sau khi âm khí bên trong âm ngọc đã bị Mặc Đoàn Tử hấp thu toàn bộ, ngọc trụy khôi phục trở lại thuần tịnh. Ngọc thạch thuần tịnh đối với Mặc Đoàn Tử mà nói cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu qua tay bán đi thật ra có thể bán được giá cao.
Lâm Sơ Văn cầm ngọc thạch mà Mặc Đoàn Tử đã dùng qua, tâm tình không tệ nói: "Âm khí bên trong ngọc thạch này đã bị hấp thu, giờ thật nồng đậm linh khí nha!" Lâm Sơ Văn mua âm ngọc tốn 7000 đồng vàng, đoán rằng bán đi hết số này hẳn là có thể thu về được hơn một vạn hai.
"Gần đây không phải huynh nghiên cứu bố trí Trận Cành Lá Tươi Tốt sao? Có thể dùng ngọc này thử xem sao." Lâm Sơ Văn đề nghị.
Cành Lá Tươi Tốt Trận có hiệu quả tăng trưởng linh thảo, linh mộc sinh trưởng, một vài đại tông môn đều sẽ bố trí trận pháp này trong dược viên trong tông môn mình. Trận Cành Lá Tươi Tốt cao cấp còn có thể đề cao tốc độ sinh trưởng của linh thảo mấy lần, trong truyền thừa mà Sở Diệp đạt được của Tử La Tông có quan hệ với trận pháp này. Cành Lá Tươi Tốt Trận có phức tạp có đơn giản, gần đây Sở Diệp suy xét luyện tập bố trí một trận pháp đơn giản thôi. Chẳng qua cho dù bố trí trận pháp đơn giản cũng yêu cầu không ít ngọc thạch phẩm chất cực cao, phí tổn không thấp. Không những giá cả ngọc thạch xa xỉ mà còn không dễ mua được, âm ngọc thì không giống, số lượng thứ này cũng không nhiều lắm nhưng ít người mua, nếu muốn mua thì giá vừa rẻ phẩm chất lại cao.
"Có thể suy xét." Sở Diệp gật đầu, trên thực tế không gian ngọc trụy cũng cần ngọc thạch để thăng cấp, chẳng qua âm ngọc này tuy đã được tinh lọc nhưng Sở Diệp cũng không dám tùy tùy tiện tiện ném mấy thứ này vào trong không gian ngọc trụy, vạn nhất làm cho linh tuyền bị ô nhiễm thì khi đó tổn thất không thể đo đếm. Ngọc thạch này dùng để bố trí trận pháp thì vừa lúc, nếu thất bại tổn thất cũng không lớn.
Lâm Sơ Văn có chút chờ mong nói: "Nếu ngọc thạch này có công hiệu giống y như ngọc thạch bình thường thì thật là tốt quá!"
Sở Diệp gật đầu nghĩ thầm: Nếu hiệu dụng của ngọc thạch này tương đồng với ngọc thạch bình thường vậy hắn hẳn là có thêm một đường tài lộ.
Mặc Đoàn Tử tốn thời gian một tháng để hấp thu toàn bộ âm khí ẩn chứa trong đồ vàng mã. Mặc Đoàn Tử ban đầu thoạt nhìn giống như một đoàn sương xám, Sở Diệp cảm thấy sau khi nó hấp thu âm khí, Mặc Đoàn Tử dường như trở nên ngưng thực hơn rất nhiều.
Một ít đồ vàng mã đã được loại trừ âm khí Sở Diệp không có nhu cầu sử dụng liền qua tay bán ra ngoài kiếm lời được ba vạn đồng vàng, Sở Diệp lấy tiền này lại mua thêm một đám đồ vàng mã.
Sở Diệp ban đầu còn lo lắng Mặc Đoàn Tử cũng thích ăn Thảo Dược Gà thì sẽ gia tăng một lượng lớn gánh nặng kinh tế, kết quả không nghĩ tới người ta không phải là tiêu kim thú mà là mèo chiêu tài đó nha! Phát hiện Mặc Đoàn Tử là một cái bánh bao thiệt là tốt, ánh mắt Sở Diệp nhìn Mặc Đoàn Tử ngày càng hiền lành hơn nhiều.
......
Trong viện Tiểu Bạch Hổ đang rít gào bất mãn với Sở Diệp.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, bất đắc dĩ hỏi: "Đây là lại làm sao nữa vậy ha?"
Tiểu Bạch Hổ tràn đầy lên án nhìn Sở Diệp, oán giận Sở Diệp bất công, gần đây Sở Diệp cho Mặc Đoàn Tử ăn ngon uống tốt, lúc nó vừa mới bị Sở Diệp mua về Sở Diệp phát rồ toàn cho nó ăn chay, thật là quá đáng mà, nó chính là Bạch Hổ, là cực phẩm yêu thú, Sở Diệp thật quá đáng, toàn khi dễ cực phẩm yêu thú thôi.
Sở Diệp vừa nghe vậy bỗng nhiên cảm thấy chính mình cũng có hơi quá mức rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không cảm thấy vậy nữa. "Không giống nhau nha, ngươi ăn chính là thịt, ăn xong rồi liền không còn gì hết, Mặc Đoàn Tử ăn chính là âm khí, ăn xong rồi, những pháp khí đó ngược lại càng đáng giá, người ta càng ăn càng giàu, ngươi thì càng ăn càng nghèo, có cùng một khái niệm hay sao chớ?!"
Tiểu Bạch Hổ nghe biện giải của Sở Diệp mà tràn đầy phẫn nộ trừng mắt với hắn, chỉ trích hắn trong mắt chỉ có tiền, trong đầu óc chỉ toàn là tiền, có tiền chính là làm cha làm mẹ.
Sở Diệp có chút cạn lời nhìn Tiểu Bạch, hỏi: "Có tiền có gì không tốt hả?" Có tiền mới có thể mua đồ ăn ngon, nói hay ho xíu, không có tiền vậy có thể tiêu sái như vầy hay không hả?
Tiểu Bạch nổi trận lôi đình nói: "Rất nhiều nữ tu đều không thích nam nhân coi tiền như mạng, cho rằng vậy là tục tằng đó."
Sở Diệp nghĩ thầm: Tiểu Bạch rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nhìn mà không thấy toàn diện vấn đề. Nữ tu không thích nam nhân coi tiền như mạng sao chứ? Nữ tu chỉ là không thích nam nhân keo kiệt xem tiền như mạng, còn nam nhân xem tiền như mạng lại còn ra tay rộng rãi chính là bị người ta tranh nhau đoạt đó.
"Ngươi thì biết cái gì chứ! Nữ tu thích nhất là kề cận người giàu có đó." Sở Diệp vẫy vẫy tay nói.
Tiểu Bạch Hổ căm giận: "Ta làm sao không hiểu, ta biết rất nhiều, nữ nhân kề cận người giàu có đều tục tằng."
Sở Diệp: "......"
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch Hổ, lắc đầu, "Mặc Đoàn Tử là cấp dưới mà ngươi mang về nha! Ta giúp ngươi nuôi mà ngươi còn không cao hứng nữa."
Tiểu Bạch Hổ tràn đầy không cam lòng, lại không biết phải biện giải thế nào, quay đầu hấp tấp chạy đi mất.
Lâm Sơ Văn đi tới bên người Sở Diệp, bất đắc dĩ nói: "Huynh lại cùng Tiểu Bạch ầm ĩ cái gì đó?"
Sở Diệp vô tội nói: "Không phải ta muốn ầm ĩ với nó đâu! Là Tiểu Bạch vô cớ gây rối mà! Nó ghen tị với Mặc Đoàn Tử đó. Mặc Đoàn Tử chính là trành thú của nó mà! Thực lực của Mặc Đoàn Tử tăng lên thì cũng là chuyện tốt với Tiểu Bạch, đáng tiếc gia hỏa này chính là không nắm rõ hay vẫn là khuyết thiếu văn hóa nha! Đạo lý đơn giản vậy mà cũng không chịu hiểu nữa."
Lâm Sơ Văn: "......"
Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: "Không biết, Mặc Đoàn Tử trừ bỏ thích ăn âm khí, còn thích ăn cái gì nữa ha."
Đồ vàng mã trên thị trường vẫn còn không ít nhưng thứ như đồ vàng mã này trong mắt không ít người vẫn là vật tương đối tà môn, Hồn Sư tà đạo mới dùng tới thứ này. Hắn nếu thường xuyên mua rất dễ làm cho người ta chú ý, giá cả của đồ vàng mã cũng không thấp, Sở Diệp cũng có thể đem ra ngoài bán trao tay đồ vàng mã đã được tinh lọc nhưng tin tức trên thị trường truyền lưu nhanh chóng, nếu hắn bán đồ vàng mã quá thường xuyên cũng dễ làm người ta liên tưởng hắn có biện pháp tinh lọc đồ vàng mã, một khi tin tức này lộ ra ngoài đối với hắn cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Lâm Sơ Văn cười cười, "Để ta xem thử có thể phối trí một ít dược tề thuộc tính âm cho nó hay không."
Sở Diệp gật đầu, "Như vậy cũng được." Nếu chỉ ăn mãi một loại đồ ăn sẽ dễ tạo thành tình trạng dinh dưỡng không cân đối, nếu Mặc Đoàn Tử có thể thích uống dược tề cũng là chuyện tốt.
Một năm này Lâm Sơ Văn không bán chút dược tề nào ra ngoài nhưng trình độ dược tề lại có tiến bộ nhảy vọt so với một năm trước. Lâm Sơ Văn chỉ tốn thời gian một ngày đã luyện chế ra ba loại dược tề thuộc tính âm. Tiểu Bạch nói Mặc Đoàn Tử rất kén ăn cho nên Lâm Sơ Văn sợ dược tề này không hợp khẩu vị của Mặc Đoàn Tử, cố ý luyện chế thêm vài loại dược tề để có thêm nhiều lựa chọn, ngoài dự đoán của Lâm Sơ Văn, Mặc Đoàn Tử đều thực thích mỗi loại dược tề đã chế ra.
Đại khái là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, sau khi uống xong dược tề Mặc Đoàn Tử liền hóa thành bộ dáng hồ ly nhảy một đoạn vũ đạo cho Lâm Sơ Văn.
Sở Diệp nhìn Mặc Đoàn Tử đang hất đuôi lắc mông trước mặt Lâm Sơ Văn mà có chút cạn lời.
Lâm Sơ Văn vỗ vỗ tay, nói: "Tiểu Mặc nhảy thật tốt."
Mặc Đoàn Tử ngoan ngoãn ngồi trước mặt Lâm Sơ Văn, có chút lấy lòng lắc lắc đuôi "Anh" một tiếng.
Sở Diệp chớp chớp mắt, "Mặc Đoàn Tử hình như rất thích hóa thành bộ dáng của Tuyết Bảo nha!"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Hình như đúng là vậy!"
Sở Diệp nghĩ thầm: Tuyết Bảo với Tiểu Bạch không hợp nhau, Mặc Đoàn Tử hóa thành bộ dáng của Tuyết Bảo là trùng hợp hay cố ý chọc ghẹo Tiểu Bạch vậy ha! Nhất định là làm cho Tiểu Bạch khó chịu rồi.
Lâm Sơ Văn luyện chế không ít dược tề lại không thể bán nên cũng có chút mất mát, giờ khó có được Mặc Đoàn Tử thích dược tề của hắn, nhiệt tình luyện chế dược tề của Lâm Sơ Văn bị gọi ra tới. Lâm Sơ Văn cả ngày biến đổi phương pháp luyện chế đủ loại dược tề cho Mặc Đoàn Tử, không đến nửa tháng Lâm Sơ Văn đã luyện chế ra mười mấy loại dược tề thích hợp cho Mặc Đoàn Tử. Trong nửa tháng này dược tề mà Mặc Đoàn Tử uống mỗi ngày đều là một loại dược tề khác nhau không bị trùng lặp lại. Dưới tác dụng của dược tề hồn lực của Mặc Đoàn Tử tuy rằng có một phần chảy về phía Tiểu Bạch nhưng thực lực của nó cũng không bị thụt lùi mà còn vững bước bay lên. Mặc Đoàn Tử được chỗ tốt, Tiểu Bạch cũng được lợi không cạn. Lâm Sơ Văn để bụng Mặc Đoàn Tử như vậy chọc cho Sở Diệp đều có chút ghen ghét.
......
Lâm Sơ Văn với Mặc Đoàn Tử càng ngày càng thân thiết, ngày kia Sở Diệp bước ra liền nhìn thấy Lâm Sơ Văn với Mặc Đoàn Tử nói gì đó, không khí giữa hai người vô cùng tốt.
"Mấy người đang nói gì đó?"
Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái, nói: "Ta nghe cũng không hiểu lắm."
Ngôn ngữ của Hồn Sủng có đủ loại, Hồn Sủng Sư tâm thần tương liên với Hồn Thú của chính mình có thể dễ dàng biết được ý tứ của đối phương nhưng giao lưu với Hồn Sủng của người khác thì không dễ dàng như vậy, chẳng qua giao lưu giữa Hồn Sủng với nhau lại tương đối dễ dàng, "Tiểu Điệp nói hình như Tiểu Mặc mời ta tới nhà nó."
Sở Diệp rầu rĩ nói: "Hắn mời đệ đi nhà hắn á!"
Sở Diệp nghĩ thầm: Hắn mới là chủ nhân của Mặc Đoàn Tử này! Mặc Đoàn Tử này không mời mình ngược lại đi mời Lâm Sơ Văn, cái tính tình gì không biết!!!
Sở Diệp tò mò hỏi: "Hang ổ của gia hỏa này ở chỗ nào vậy?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Không biết, nhưng mà hắn hẳn là sẽ dẫn chúng ta đi."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Vậy thì đi thôi."
Sở Diệp rất tò mò trong hang ổ của Mặc Đoàn Tử có thứ gì.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi theo Mặc Đoàn Tử tiến vào một cánh đồng hoang vu, hai người bôn ba hơn một ngày cuối cũng cũng tới nơi.
Nơi Mặc Đoàn Tử cư trú âm khí rất nặng, vừa tới gần liền cho người ta cảm giác âm trầm.
"Mặc Nguyên Thảo." Vừa bước vào sơn động Lâm Sơ Văn liền có phát hiện.
Mặc Nguyên Thảo là chủ dược để luyện chế một loại dược tề thuộc tính âm rất hiếm thấy, Lâm Sơ Văn hỏi qua mấy tiệm thuốc trong Lưỡng Giới Thành đều không có hàng vậy mà lại gặp được ở đây.
"Cần loại này sao?" Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, nói: "Còn chưa có thành thục."
Sở Diệp gật đầu, "Này không sao hết." Sở Diệp nhổ vài cọng Mặc Nguyên Thảo trồng vào trong không gian ngọc trụy.
Không gian ngọc trụy vẫn luôn thăng cấp, lúc ban đầu tỷ lệ tử vong của việc nhổ trồng linh thảo vào không gian ngọc trụy vẫn rất cao, Sở Diệp phát hiện theo sự thăng cấp của không gian ngọc trụy thì tỷ lệ sống sót của dược thảo cũng càng ngày càng cao. Tốc độ sinh trưởng của Cửu Vĩ Hồ thảo mà Sở Diệp trồng trong không gian ngọc trụy cũng trở nên nhanh hơn trước nhiều. Sở Diệp cảm thấy nếu dựa theo tốc độ sinh trưởng này thì hoàn toàn có thể suy xét đến việc nuôi một con Thảo Dược Gà chỉ ăn Cửu Vĩ Hồ thảo.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cùng vào trong sơn động của Mặc Đoàn Tử, trong sơn động cất giấu không ít đồ vật lung tung rối loạn, nhìn có chút giống tiệm tạp hóa.
Sở Diệp nghi hoặc nói: "Mặc Đoàn Tử thích cái gì ha? Làm sao mà chỗ này thứ gì cũng có vậy?!"
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: "Cũng không câu nệ là thích cái gì, hẳn là nó nhìn thấy cái gì thì lấy cái đó."
Sở Diệp: "....." Chẳng lẽ đây gọi là hễ làm tặc thì không về tay không hay sao? Mặc kệ thế nào cũng đã tới đây một chuyến, cũng phải kiếm được thứ gì đó đem về miễn cho đi một chuyến tay không đúng không?!
"Lý." Sở Diệp phát hiện một khối lệnh bài trong sơn động. "Đây là đồ của Lý gia chủ nhân tiền nhiệm của động phủ nà!"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Chắc là vậy."
Sở Diệp tìm một vòng ở khu vực lệnh bài, nhìn thấy một ít cục đá đủ mọi màu sắc, một ít dược thảo đã khô, còn có một ít pháp khí cấp thấp cùng với quần áo vụn vặt.
Sở Diệp suy đoán đồ vật mà Mặc Đoàn Tử cuỗm từ chỗ Lý gia hẳn đều chính là mấy thứ này, Sở Diệp nghĩ thầm: Khó trách Lý gia sẽ bỏ qua việc tiếp tục lùng bắt Mặc Đoàn Tử, gia hỏa này giống như thu đồng nát, trộm đồ vật lung tung rối loạn, vì chút ít đồ vậy mà đại động can qua thật sự không đáng giá.
Sơn động của Mặc Đoàn Tử hẳn là cũng đã lâu năm, trước Mặc Đoàn Tử đến ở có lẽ từng có chủ nhân khác, Lâm Sơ Văn kiểm tra đồ vật bên trong một chút liền phát hiện đồ vật trong đây thiên kỳ bách quái, có vài món đồ hai người xem cũng không hiểu là gì. Sở Diệp tìm túi trữ vật thu hết tất cả đồ vật lại rồi ném cho Mặc Đoàn Tử chính mình thu thập.
Mặc Đoàn Tử vừa mới quay trở về động phủ, túi trữ vật liền bị Tiểu Bạch đoạt đi mất, Sở Diệp đồng tình Mặc Đoàn Tử một phen nhưng cũng không quản tụi nó. Tiểu Bạch tìm được một khúc xương cốt bên trong đống đồ Mặc Đoàn Tử cất giấu rồi ôm khúc xương đi tìm Sở Diệp.
Sở Diệp nhìn khúc xương, hỏi: "Ngươi muốn ta rèn luyện khúc xương này cho ra cốt tủy hả?"
Tiểu Bạch gật đầu, "Đúng vậy." Tiểu Bạch tỏ vẻ trong đống đồ Mặc Đoàn Tử cất giấu cũng chỉ có cốt tủy khúc xương đầu này là còn có chút giá trị.
Sở Diệp cầm xương cốt đi tìm tiểu hồ ly, rồi nhờ nó lấy dị hỏa rèn luyện khúc xương cho ra cốt tủy, tiểu hồ ly anh một tiếng liền tiếp nhiệm vụ, cẩn trọng rèn luyện thú cốt, sau ba ngày rốt cuộc công đức viên mãn rèn luyện ra mười giọt cốt tủy.
Lâm Sơ Văn bỏ cốt tủy vào trong chai rồi đưa cho Sở Diệp, nói: "Được rồi nè!"
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn, "Vậy mà tốn nhiều ngày như vậy, nhìn dáng vẻ này thú cốt rất là bất phàm nha!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy, tiểu hồ ly nói khúc xương này hẳn là thuộc về một con chiến thú Vương cấp Hổ tộc, là khúc xương tương đối quan trọng trên thân chiến thú Vương cấp nên mới có thể có thể được nhiều vậy."
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn, "Vương thú? Mặc Đoàn Tử làm sao sẽ có xương cốt của Vương thú?"
"Có lẽ là từ trong kho nhà ai tiện tay lấy đi không chừng." Lâm Sơ Văn nói.
"Gia tộc nào ở Lưỡng Giới Thành có thể có được xương cốt Vương thú vậy?"
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Huynh không cần xem thường các gia tộc này! Rất nhiều gia tộc trước kia cũng từng một phen quang cảnh đó, có chút vật hiếm lạ cũng không có gì kỳ quái." Trước đó khi Tử La Tông bị diệt tông liền chết hai con Hồn Thú Vương cấp, Hồn Tinh khó có được nhưng xương cốt lại không ít, hẳn là có không ít gia tộc đều đã được chia tới tay rồi.
Sở Diệp gật đầu, "Hiểu rồi." Một ít gia tộc sừng sững mấy trăm năm không ngã, mặc dù có xuống dốc nhưng nội tình cũng không phải hai người hắn với Lâm Sơ Văn có thể so sánh được.
Tiểu Bạch Hổ nhận được cốt tủy sau khi rèn luyện thú cốt thì thập phần hưng phấn, dành thời gian mấy ngày đem cốt tủy hút vào trong thân thể, hấp thu xong cốt tủy Vương thú thực lực Tiểu Bạch lại có tiến bộ không nhỏ.
Sở Diệp nhìn thực lực Tiểu Bạch tiến bộ, lại lần nữa cảm thán Mặc Đoàn Tử chính là mèo chiêu tài rồi.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro