CHƯƠNG 123: HỒ GIA NGHỊ LUẬN

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Hồ gia.

Một đám thiếu nam thiếu nữ chen chúc một khối nghị luận ríu rít, cũng giống như Tiền gia, người Hồ gia cũng thập phần tò mò với hai người Sở Diệp nên rất nhiệt tình bát quái, một chút cũng không kém hơn so với Tiền gia.

"Bạch Li Miêu của Sở thiếu thật là lợi hại! Thật sự là nhìn mèo không chỉ nhìn tướng mạo." Hồ Tiến thầm nghĩ: Trước đây hắn làm sao mà nhìn ra con mèo cứ như sủng vật nho nhỏ đó lại lợi hại như vậy đâu, người ta vậy là thâm tàng bất lộ đó mà!

"Trước đây có lần ta còn muốn ôm thử nó mà nó không thèm để ý ta nên đành phải thôi." Hồ Cầm tiếc nuối nói.

"May mắn là ngươi từ bỏ bằng không bị con Bạch Li Miêu kia cào một cái chúng ta liền có thể chuẩn bị hậu sự cho ngươi rồi." Hồ Lị nhìn Hồ Cầm nói với vẻ tràn đầy may mắn.

Hồ Cầm không vui nói: "Nói bậy bạ gì đó?"

"Ta nói vậy mà bậy gì! Ngươi không thấy con tiểu bạch miêu kia bưu hãn cỡ nào ha! Hồn Thú cửu giai sĩ cấp mấy móng vuốt thôi đã cào cho chết rồi." Hồ Lị nghiêm túc nói.

Hồ Lị vừa nói như vậy liền dẫn tới vài người sôi nổi phụ họa.

"Đừng nói là Hồn Thú cửu giai, Ma Thỏ cấp Chiến Tướng kia còn không phải cũng không tránh khỏi xui xẻo hay sao chớ."

"Ta thấy nó giết Thiết Giáp Tê mà cảm thấy quá kỳ quái, Thiết Giáp Tê da dày như gì á, vậy mà còn bị cào rách." Người nói vừa nhìn nói vừa nhìn nhìn cổ Hồ Cầm.

"Ta thấy nó nhảy tới trên đầu một con Voi, con Voi kia bị dọa đến nỗi nhúc nhích cũng không dám." Con Voi kia to lớn tới như vậy mà đội con tiểu bạch miêu kia trên đầu không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, thật là lớn tới vậy cũng như không hà.

Hồ Cầm nghe mấy người cùng tộc ngươi một lời ta một câu bỗng nhiên cảm thấy mọi người nói cũng có đạo lý, nàng lúc đó bỏ không đi ôm con mèo trắng nhỏ kia đúng là một lựa chọn sáng suốt.

"Hồn Thú của ta nói con tiểu bạch miêu kia sở dĩ xuống tay với con Ma Thỏ nọ là bởi vì nó muốn ăn thịt thỏ đó." Lúc Tiểu Bạch ném Ma Thỏ cho Sở Diệp có nói, vừa vặn Hồn Thú của người đang nói ở phụ cận nên nghe được.

"Chỉ vì ăn một miếng thịt mà ra sức tới vậy luôn hả?" Hồ San chớp chớp mắt nói.

"Người ta có năng lực mà! So sánh mới thấy Tầm Linh Thử kia của Tiền gia thật sự quá cùi bắp rồi."

"Tầm Linh Thử của Tiền gia vô dụng này không phải mọi người đều biết rồi sao?"

"Vô dụng thì biết rồi, mà vô dụng thành như vậy thì mới biết luôn á."

"Bạch Li Miêu kia của Sở Diệp thật sự đúng là Bạch Li Miêu phải không?"

"Có lẽ không phải là Bạch Li Miêu, nhưng chắc cũng là mèo đó, trước đó khi nó nhìn thấy Dụ Miêu Thảo đôi mắt liền lấp lánh kim quang đó thôi."

"Nói cũng đúng! Nếu không phải mèo cũng sẽ không thích Dụ Miêu Thảo như vậy đâu, nhưng mà con mèo kia thật đúng là có khả năng chiến đấu nhất trong loài mèo đó."

"......"

Trong đại sảnh.

Hồ Minh Nguyệt với Hồ Khiêm đang kiểm kê thu hoach, tâm tình không tệ, "Lần này thu hoạch không ít nha."

"Ừ, nhưng mà so với Sở Diệp và Lâm Sơ Văn thì cũng không có bao nhiêu." Hồ Khiêm nói.

Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, "Người ta bỏ công sức ra nhiều thì lấy nhiều là đúng rồi."

Hồ Khiêm gật gật đầu, nói: "Thì đúng vậy."

Hai người Sở Diệp nếu mà yếu hơn chút thôi thì thú triều lần này cả ba nhà bọn họ muốn dữ nhiều lành ít rồi. Thú triều xâm lược lần này có năm con hung thú Chiến Tướng, người Hồ gia được phân hai con, thực tế Hồ Khiêm giết chết được hung thú là nhờ có sự hỗ trợ của tiểu hồ ly. Vốn dĩ Hồ Khiêm còn nghĩ nhanh giải quyết cho xong đối thủ của mình để còn kịp đi viện trợ cho Tầm Linh Thử của Tiền gia kìa, ai biết đối thủ của hắn trong chiến đấu đột nhiên ma hóa, chiến lực bỗng chốc tăng mạnh chọc cho hắn thiếu chút nữa đã bị lật xe, cũng còn may tiểu hồ ly kịp thời vọt tới hỗ trợ.

Hồ Minh Nguyệt nghiêng người dựa vào trên ghế nói: "Ta còn tưởng rằng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn không phải là Hồn Sư hệ chiến đấu không đấy, hiện giờ xem ra hai người họ là hệ chiến đấu hoàn toàn rồi."

Hồn Sư chủ yếu chia làm hệ chiến đấu và phi chiến đấu, giữa hai hệ cũng không có giới hạn rõ ràng. Hồn Sư hệ chiến đấu phần lớn sống bằng săn thú, hệ không chiến đấu thường chủ yếu kiếm sống bằng sinh ý kinh doanh linh điền, nuôi thú, mấy năm nay hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vẫn luôn trốn trong động phủ nuôi gà, nuôi cá, hoàn toàn không có bộ dáng Hồn Sư chiến đấu gì hết. Nhưng mà chân chính xông lên đánh nhau chiến lực của hai người lại mạnh mẽ như vậy thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Hồ Minh Nguyệt ban đầu cho rằng nàng đã đánh giá thực lực của hai người đủ cao, vậy mà chân chính chiến đấu nàng mới phát hiện hai người này thật sự khủng bố. Đàn ong của Sở Diệp đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chiến lực hoàn toàn sánh được với số Hồn Thú Chiến Tướng. Chưa nói tới tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn không những có thể vượt cấp khiêu chiến mà còn có thể mê hoặc tâm trí đối thủ, "hóa thù thành bạn", dùng lực lượng của đối thủ để đối phó chính đối thủ, thật sự khủng bố.

"Đàn ong của Sở Diệp thật sự khổng lồ." Hồ Khiêm nói.

Người trẻ tuổi của Hồ gia thật phần tò mò đối với tiểu bạch miêu, Hồ Khiêm với Hồ Minh Nguyệt càng chú ý hơn tới Hồn Thú Chiến Tướng của hai người.

"Đích xác, ít nhất có hơn 3000 con Ngân Sí Ong thượng phẩm, Ngân Sí Ong bát giai, cửu giai cũng không ít."

Hồ Minh Nguyệt cũng thấy qua đàn ong tới tới lui lui, nhưng đàn ong vẫn luôn phân tán ra ngoài nên không đếm được hết bao nhiêu, lần này dốc ra toàn bộ lực lượng có chút dọa cho Hồ Minh Nguyệt sợ rồi.

"Ngân Sí Ong sĩ cấp hậu kỳ chắc có khoảng 100 con." Hồ Khiêm híp mắt nghĩ thầm: Tiểu bối trong gia tộc cùng tuổi với Sở Diệp cũng không được mấy người dưỡng Hồn Thú tới sĩ cấp hậu kỳ, không thể so với một mình Sở Diệp lại nuôi nhiều Ngân Sí Ong sĩ cấp hậu kỳ như vậy, không thể so mà! Không thể so.

Hồ Minh Nguyệt tính toán một hồi rồi nói: "Tuyệt đối là có được 100 con." Nếu nàng có thể dưỡng ra một phần năm nhện sĩ cấp hậu kỳ thì tốt rồi.

Hồ Khiêm gật đầu, "Nghe nói Sở Diệp thường xuyên mua lượng lớn Hồn Tinh, chắc là phần lớn cung cấp cho đàn ong."

Hồ Minh Nguyệt ngẫm nghĩ đến phí tổn cần có để bồi dưỡng 100 con nhện sĩ cấp hậu kỳ mà nhận ra tối tăm trời đất. Hồn Sủng phụ thuộc có nhiều là chuyện tốt nhưng muốn nuôi được nhiêu đó cũng không dễ dàng!

"Tài đại khí thô thật là tốt mà!" Hồ Minh Nguyệt nói.

Hồ Khiêm gật đầu, "Đúng vậy! Đem thi thể hung thú đợt này bán đi hẳn là cũng được một mớ, vừa lúc mua cho tiểu bối trong tộc một ít vật tư tu luyện."

Hồ Minh Nguyệt hít một hơi sâu, nói: "Tiểu hồ ly kia của Lâm Sơ Văn rất khó lường đấy!"

Hồ Khiêm gật đầu, "Huyết mạch của con hồ ly kia khẳng định không đơn giản, mị hoặc chi thuật lợi hại như vậy chỉ sợ có huyết mạch Cửu Vĩ Hồ."

Con hồ ly kia chắc mới chỉ là Chiến Tướng sơ kỳ, đối thủ của nó lại là Thiết Văn Sư Chiến Tướng ngũ giai đó! Tiểu hồ ly lại dùng hồ hoặc chi thuật lặp đi lặp lại mê hoặc đối phương nhiều lần, cuối cùng lì lợm đánh cho đối phương tiêu hao mà chết. May mắn có tiểu hồ ly cuốn lấy con Thiết Văn Sư kia, nếu tiểu hồ ly bên đó thất thủ thì dù cho lần này bọn họ có thể thành công đánh đuổi thú triều cũng phải trả giá đại giới không nhỏ.

Hồ Minh Nguyệt như suy tư gì đó, "Truyền thuyết Cửu Vĩ Hồ mị hoặc thiên hạ dẫn tới không ít hung thú vì vậy mà máu chảy thành sông, ta vẫn luôn cảm thấy đây là người ta tưởng tượng ra thôi, giờ nhìn lại cũng chưa chắc không phải không có khả năng đó."

Hồ Khiêm lắc đầu, "Con hồ ly kia của Lâm Sơ Văn hẳn là chỉ có một chút huyết mạch thôi, thuần huyết Cửu Vĩ Hồ rốt cuộc đã sớm biến mất rồi."

"Hồ hoặc kia của tiểu hồ ly cùng với hồn kỹ ảo thuật của Thất Thải Huyễn Điệp hẳn là có thể cộng hưởng tăng lên, hiện giờ Thất Thải Huyễn Điệp vẫn còn yếu, một khi đối phương tiến giai Chiến Tướng thì mấy con như Thiết Văn Sư hôm nay cũng sẽ bị chúng nó hố chết." Hồ Minh Nguyệt nói.

Hồ Khiêm híp mắt, "Vậy thì phải bồi dưỡng được Thất Thải Huyễn Điệp đến Chiến Tướng mới được nha! Sát khí nhưng vô cùng hiếm hoi đó."

Thất Thải Huyễn Điệp tương đối đặc thù, thân thể đối phương tương đối yếu ớt cho nên phẩm chất sát khí nếu tương đối bạo liệt thì đối phương rất có khả năng bị sát khí phản phệ mà chết. Sát khí vốn khó có được, sát khí ôn hòa trong các loại sát khí còn không đến ba phần, không dễ dàng gì mà có được đâu. Nhưng mà Lâm Sơ Văn vẫn còn trẻ, tiền đồ vô lượng, rất có khả năng bồi dưỡng Thất Thải Huyễn Điệp đến Chiến Tướng, dù cho không có khả năng đi nữa thì như bây giờ nó cũng đã rất lợi hại rồi.

Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, "Thôi, cái này cũng không cần chúng ta suy xét, có thời gian như vậy thì chúng ta vẫn nên suy xét làm sao trong tộc bồi dưỡng ra cho được một Hồn Sư tuổi trẻ đi."

Hồ Khiêm lắc đầu, "Người so với người sẽ tức chết mà! Sở Diệp với Lâm Sơ Văn tuổi trẻ như vậy mà chiến lực đã trên ta với ngươi rồi."

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy!" Chiến đấu lúc trước nếu đổi thành nàng đi ứng phó con Thiết Văn Sư kia chỉ sợ sẽ thua. "Gia tộc chúng ta như thế nào lại không có tuổi trẻ tuấn kiệt như vậy, đám tiểu tử kia thường ngày vẫn là quá lười nhác."

Hồ Khiêm cười khổ, "Cũng không thể hoàn toàn trách bọn chúng được, được như Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vốn không nhiều lắm, mặc dù có đi chăng nữa cũng đều bước ra từ trong đại tông môn."

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, "Cũng đúng." Thực lực hai người kia dù trong đại tông môn hẳn cũng là xuất sắc.

......

Bên trong động phủ.

Tiểu Ngân mang theo đàn ong bận rộn, không ít Ngân Sí Ong bị thương được Tiểu Ngân chỉ huy đưa đến an dưỡng trong buồng ong. Lâm Sơ Văn chuẩn bị một lượng lớn Phục Linh Dịch, có Phục Linh Dịch Ngân Sí Ong bị thương hẳn là có thể sống sót được bảy phần.

Lâm Sơ Văn nhìn đàn ong, nhăn nhăn mày, "Lần này đàn ong thiệt hại khá nhiều!"

Sở Diệp gật đầu, "Ừ, chết đi không ít."

Lúc thú triều thập phần hỗn loạn, khá nhiều đàn ong đều chết dưới công kích của hung thú, ong bình thường thiệt hại gần ba thành, đặc biệt nhiều, tổn thất lớn như vậy làm cho Sở Diệp rất đau lòng. Mỗi lần đại chiến đàn ong đều có thiệt hại không nhỏ nhưng mà rất nhiều Ngân Sí Ong sống sót đều sẽ có tiến bộ rất lớn. Sau đại chiến, xác suất ong bình thường lột xác thành Ngân Sí Ong có phẩm giai cũng sẽ gia tăng, hẳn là rất nhanh thôi sẽ có Ngân Sí Ong mới trổ hết tài năng bổ sung cho phần thiếu hụt này. Lần đại chiến này chết phần lớn là ong bình thường, còn Ngân Sí Ong thượng phẩm giai chết hơn 400 con, qua hai ba tháng sau hẳn là có thể khôi phục rồi.

Lâm Sơ Văn lấy ra một cái túi trữ vật, lắc lắc nói: "Hồn Tinh thu hoạch được lần này đều ở đây." Hồn Tinh lần này bọn họ thu hoạch không ít, trừ ba viên Hồn Tinh cấp Chiến Tướng, Hồn Tinh sĩ cấp cũng đã hơn 500 viên.

Sở Diệp mở túi trữ vật ra nhìn nhìn, tâm tình không tệ, "Lần này phát tài rồi."

Nhiều Hồn Tinh như vậy hẳn là đủ cho mấy ong nhỏ nhất dùng được rất lâu, kể từ đó túi tiền của hắn hẳn là có thể khoan khoái được một thời gian.

"Qua mấy ngày đem thi thể Hồn Thú này nọ bán đi một ít, lại mua chút Thiên Tinh Ngọc Lộ cho đàn ong bồi bổ." Sở Diệp nói.

Thiên Tinh Ngọc Lộ do Thiên Tinh Thụ trên trăm năm sinh ra, thập phần trân quý, rất tốt cho đàn ong.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Cũng tốt."

Sở Diệp nhìn sang phía Tiểu Thải, nói: "Tiểu Thải có muốn gì không? Tiểu Thải của chúng ta lần này lập công lớn đó!" Không có năng lực thêu dệt ảo cảnh của Tiểu Thải sẽ không dễ dàng xử được con Thiết Văn Sư kia đâu, Sở Diệp cảm thấy cần phải tận tình khao thưởng cho Tiểu Thải mới được.

Tiểu Thải nghe Sở Diệp nói mà cao hứng lao thẳng tới giang cánh ra.

Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Tiểu Thải một cái, cười cười, "Làm sao có thể bạc đãi nó chứ! Nó đã sớm vừa ý muốn mua Nguyệt Linh Cam Lộ rồi."

Sở Diệp liếc nhìn Lâm Sơ Văn, "Nguyệt Linh Cam Lộ, có phải là Nguyệt Linh Cam Lộ mà cây cổ thụ Thanh Châu Bích Đàm Tự ngàn năm sinh ra đó ha."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng nó đó."

"Thứ đó hình như thật là hiếm nha! Lưỡng Giới Thành có thứ hiếm hoi vậy hả?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn nhún vai, "Ban đầu không có, vừa mới được đưa đến thôi."

Một ít thương nhân Lưỡng Giới Thành khi có được thứ hiếm lạ đều sẽ đem tin tức tuyên bố cho Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ tiến hành đẩy đưa, hấp dẫn người đi mua, Tiểu Thải rảnh đến nhàm chán sẽ vây quanh Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ mà đảo, vừa lúc nhìn thấy tin tức của Nguyệt Linh Cam Lộ.

Sở Diệp gật đầu, "Vậy thì mua đi! Tận dụng thời cơ xuống tay sớm một chút, chúng ta có cần phải đi mua liền bây giờ hay không! Đi chậm sợ người ta mua mất tiêu rồi."

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Không cần nóng vội, ít nhất phải ăn uống xong rồi hẵng đi." Thứ đó tuy tốt nhưng giá cả cũng không rẻ đâu! Phỏng chừng người bỏ được số tiền lớn để ra tay mua cũng không nhiều lắm đâu.

Sở Diệp gật đầu, "Cũng được."

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro