CHƯƠNG 131: ĐỆ TỬ THANH VÂN TÔNG
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Từ lúc chợ phiên khai trương cho tới giờ tu sĩ tới Lưỡng Giới Thành càng lúc càng nhiều, Hồn Sư ngoại lai nhập trú Lưỡng Giới Thành cũng được sáu bảy chục vị, trong thành có thể nói là náo nhiệt phi phàm.
"Lưỡng Giới Thành này thật đúng là quá náo nhiệt." Sở Nhan Vũ ngồi trong phòng Nhất Phẩm Cư mà cảm thán. Sở Nhan Vũ cũng đã đột phá Hồn Sư được một khoảng thời gian, thời gian này nàng làm không ít nhiệm vụ đem khoản nợ trước kia thanh toán gần hết rồi. Hồn Sư Thanh Vân Tông đông đảo, nhiều Hồn Sư như vậy cũng không thể ở lại trong tông môn tu luyện toàn bộ. Nhiệm vụ lần này Sở Nhan Vũ nhận là áp giải một đống hàng hóa tới Lưỡng Giới Thành giao dịch.
"Lưỡng Giới Thành này xác thật kinh doanh không tồi nhưng mà so với Thanh Vân Tông chúng ta vẫn còn kém xa." Triệu Kính ngạo nghễ nói.
Uông Ngưng cười cười, "Thanh Vân Tông chúng ta đã lập tông ngàn năm, căn cơ thâm hậu, Lưỡng Giới Thành chẳng qua mới chỉ thành lập được trăm năm đương nhiên không thể đánh đồng." Thanh Vân Tông đã lập tông ngàn năm từng đào tạo ra không ít Hồn Vương, mà Lưỡng Giới Thành là do Hồn Vương tán tu Không Minh lão tổ thành lập nên, trong mắt không ít Hồn Sủng Sư của Thanh Vân Tông thì Lưỡng Giới Thành chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.
Triệu Kính cười cười, "Tuy rằng như thế, Lưỡng Giới Thành bên này vẫn là rất có ý tứ, ví dụ như là Long Ngư này, hương vị so với linh trù sư trong tông làm vậy mà không kém hơn chút nào."
Sở Nhan Vũ vừa ăn Long Ngư vừa tán thưởng, "Xác thật ăn rất ngon." Năm đó Sở Nhan Vũ vì đột phá Hồn Sư mà thiếu nợ người ta không ít, mấy năm nay vẫn luôn tận lực trả nợ nên cũng không có phúc hưởng thụ được gì, giờ đây ăn Long Ngư chỉ cảm thấy trong miệng đầy tiên hương, ngon chảy nước miếng.
Uông Ngưng chống cằm nói: "Hương vị Long Ngư này không phân cao thấp với tông môn, nhưng mà theo ta thấy tay nghề của linh trù sư tửu lầy này còn kém chút so với đầu bếp tông môn, cho nên thật ra là phẩm chất Long Ngư này càng cao hơn so với Long Ngư hoạn thú đường tông môn nuôi ra."
Sở Nhan Vũ kinh ngạc, "Không thể nào, tay nghề hoạn thú của Mục Ly sư huynh có một không hai mà!"
Triệu Kính cười cười, "Đại khái là núi cao còn có núi cao hơn, Hồn Sư ngoài kia nếu chuyên tu một nghề vẫn có thể tự mình mò mẫm ra được bí quyết."
"Nếu Nhan Vũ muội muội thích thì ăn nhiều hơn một chút." Uông Ngưng cười cười nói. Sở Nhan Vũ ngượng ngùng cười.
Lúc này có tiểu nhị đi tới bàn rót rượu. "Tiểu nhị, Long Ngư của tửu lâu các người mua từ đâu mà hương vị ngon quá vậy!"
"Khách nhân ngài cũng thật là tinh mắt, Long Ngư tửu lầu chúng ta là do Sở tiền bối với Lâm tiền bối nuôi, hai vị tiền bối này hoạn thú cực thiện nghệ, không chỉ nuôi Long Ngư còn có Thảo Dược Gà..."
Sở Nhan Vũ nghe gã sai vặt nhắc tới Thảo Dược Gà liền liên tưởng tới cảnh tượng lúc gặp được Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ở Tam Dương Thành năm đó, lúc ấy Lâm Sơ Văn dẫn theo tiểu hồ ly đang mang theo sau lưng một xâu Thảo Dược Gà.
"Thảo Dược Gà? Ở đây cũng có món Thảo Dược Gà?" Uông Ngưng hỏi.
Tiểu nhị vội vàng nói: "Có, có, cũng vừa vặn, thường ngày hai vị tiền bối đều không bán Thảo Dược Gà đâu, chỉ có gần đây thật vất vả mới mua được một ít, nhưng mà số lượng cũng không tính là nhiều."
"Nuôi Thảo Dược Gà nhưng sao lại không bán?" Uông Ngưng khó hiểu hỏi.
Tiểu nhị cười nói: "Nuôi không bán do để dành cho hồ ly ăn đó! Hồ ly của Lâm tiền bối rất quý giá, lấy Thảo Dược Gà làm điểm tâm, Lâm tiền bối cái gì cũng tốt, chỉ là quá cưng chiều Hồn Sủng của mình."
"Nuôi hồ ly?" Uông Ngưng nghi hoặc nói.
Tiểu nhị gật đầu, "Còn không phải sao, ba ngày ăn hai con đấy."
Uông Ngưng nhíu nhíu mày, "Cho hồ ly ăn Thảo Dược Gà ba ngày hai con, cũng thật là xa xỉ mà!" Uông Ngưng cảm thấy lời của tiểu nhị quá khoa trương rồi, Thanh Vân Tông bọn họ có không ít đệ tử tài đại khí thô nhưng có thể phung phí tới như vậy không có được mấy người.
Tiểu nhị gật đầu nói tiếp: "Đúng là xa xỉ, nhưng mà hai vị tiền bối có thể xài tiền cũng có thể kiếm tiền, vài vị lấy Thảo Dược Gà rồi thì có muốn lại gọi thêm trứng Dưỡng Nhan Gà không?"
Uông Ngưng híp mắt hoài nghi hỏi: "Trứng Dưỡng Nhan Gà?" Trứng gà nào lại có hiệu quả dưỡng nhan, không phải là lừa đảo chứ?!" Lúc mới xem thực đơn Uông Ngưng đã chú ý tới món trứng Dưỡng Nhan Gà này, món ăn này giá cả xa xỉ, yêu cầu còn cao, chỉ có tiêu phí ít nhất hai vạn đồng vàng trong quán mới có tư cách gọi món. Uông Ngưng tuy rằng tò mò nhưng cảm thấy món ăn này có khả năng chỉ dùng để lòe thiên hạ nên không gọi.
"Xem ngài nói kìa, thức ăn trong quán chúng ta không lừa già dối trẻ làm sao sẽ gạt người đây? Cái gọi là trứng Dưỡng Nhan Gà cũng chính là trứng Thảo Dược Gà sinh, nhưng Thảo Dược Gà này tương đối đặc biệt, linh thảo thường ngày chúng ăn đa số dùng để mỹ dung dưỡng nhan, trứng Dưỡng Nhan Gà chính là có một không hai ở Lưỡng Giới Thành chúng ta, không ít nữ Hồn Sủng Sư ăn xong đều nói tốt." Tiểu nhị nói.
Uông Ngưng nghe mà dao động, "Trứng Dưỡng Nhan Gà này cũng là Lâm tiền bối gì kia nuôi ra hả?"
Tiểu nhị gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Uông Ngưng bị gợi lên hứng thú, gật đầu nói: "Vậy thì đưa một mâm lên đi."
Sở Nhan Vũ cau mày, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi nói Lâm tiền bối chẳng lẽ là Lâm Sơ Văn?" Sở Nhan Vũ nghe nói Sở tiền bối, Lâm tiền bối cũng không có nghĩ ngay tới Sở Diệp nhưng nghe thấy hồ ly lập tức liền nghĩ tới con hồ ly lông trắng kia của Lâm Sơ Văn. Tuyết Bảo đã từng đại hiển thần uy trong rừng rậm Nam Hoang giúp đỡ nàng hoàn thành mấy cái nhiệm vụ nên Sở Nhan Vũ có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Tuyết Bảo.
Tiểu nhị có chút sửng sốt liếc mắt nhìn Sở Nhan Vũ một cái, ngoài ý muốn hỏi: "Vị tiền bối này có quen biết với Lâm tiền bối ạ?"
Sở Nhan Vũ nghe tiểu nhị nói vậy liền biết mình không nhận lầm, "Xem như có chút giao tình, như vậy Sở tiền bối là Sở Diệp hở?" Tiểu nhị gật gật đầu.
Uông Ngưng liếc nhìn Sở Nhan Vũ, "Sở Diệp? Không phải cháu trai nhỏ mà muội treo bên miệng suốt đó sao?"
Sở gia có một Sở Tư Thần là Hồn Sư nhưng có rất ít người biết còn có một người khác là Sở Diệp, sau khi hắn đột phá Hồn Sư không bao lâu liền mất tích. Tuy rằng Sở Nhan Vũ nói Sở Diệp đã trở thành Hồn Sư nhưng mấy người Sở gia đều không có ai tin, lại bởi vì Sở Diệp đã lâu không lộ mặt nên có vài người cảm thấy Sở Diệp đi đường tắt đột phá Hồn Sư kết quả đùa với lửa đã chết mất rồi.
Sở Nhan Vũ vui sướng nói: "Đúng vậy! Không nghĩ tới lại chạy tới nơi đây." Vậy mà còn nuôi Thảo Dược Gà rầm rộ luôn. Bởi vì tiểu hồ ly thích ăn gà cho nên liền nghiên cứu chăn nuôi sao? Hình như làm cũng không tệ đâu. Sau khi gặp qua Sở Diệp ở Tam Dương Thành lần trước rồi thực mau không biết tung tích hắn, Sở Nhan Vũ không nghĩ tới Sở Diệp lại tới Lưỡng Giới Thành mở mang bờ cõi. Sở Nhan Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng hiểu được, Sở Diệp đột phá Hồn Sư không cần gia tộc hỗ trợ, hiện giờ trở thành Hồn Sư đương nhiên càng không cần sự hỗ trợ từ gia tộc. Đối với Hồn Sư tán tu mà nói thì tới Lưỡng Giới Thành này kiến công lập nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi.
Uông Ngưng cười nói: "Nhan Vũ muội muội, cháu trai này của muội hình như ở Lưỡng Giới Thành cũng lăn lộn rất khá nha!"
Sở Nhan Vũ cười nói: "Có khả năng đó, Sở Diệp rời nhà từ sớm, chúng ta cũng không liên lạc nhiều."
Rất nhanh Thảo Dược Gà với trứng đã được bưng lên bàn, Sở Nhan Vũ chưa từng ăn qua Thảo Dược Gà nên cũng không nhận ra khác biệt chỗ nào. Hậu trường của Triệu Kính không nhỏ, luôn ra tay rộng rãi nên đã từng ăn qua không ít Thảo Dược Gà.
"Thảo Dược Gà này linh khí rất sung túc, Nhan Vũ sư muội, cháu trai này của muội thật sự rất có thiên phú trong việc chăn nuôi đấy." Triệu Kính khích lệ nói.
Sở Diệp cho Thảo Dược Gà ăn uống đều là nước linh tuyền, linh tuyền không những có thể làm giảm tỷ lệ linh thú sinh bệnh còn có thể cường kiện thân thể, Thảo Dược Gà uống nước linh tuyền trải qua năm rộng tháng dài đã cường tráng hơn Thảo Dược Gà bình thường rất nhiều, linh khí cũng nồng đậm hơn nhiều lần.
Sở Nhan Vũ rất ngoài ý muốn, "Phải không?"
Uông Ngưng cười nói: "Triệu sư huynh rất kén chọn đấy, khó có khi khen người khác, sư muội, cháu trai muội rất lợi hại đó, gia tộc các muội có truyền thừa hoạn thú gì hay sao?"
Sở Nhan Vũ lắc đầu, "Chắc là không có đâu." Ba đời Sở gia trở về trước cũng không có người nào làm sinh ý chăn nuôi, cha mẹ của Sở Diệp cũng chưa từng tiếp xúc qua.
......
Từ trong tửu lầu bước ra Sở Nhan Vũ liền tìm người hỏi thăm chuyện của hai người Sở Diệp, ngoài ý muốn phát hiện danh khí của Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành vậy mà không nhỏ, rất nhiều người đều biết đến hắn. Hai người Sở Diệp am hiểu con đường chăn nuôi, nuôi một đám Thảo Dược Gà, Long Ngư, còn có Đại Nhục Tằm. Mỗi ngày hốt bạc dựa vào việc cung ứng trứng gà với Long Ngư cho các cửa hàng, tửu lâu nên Sở Diệp ra tay rộng rãi, miễn là nhìn trúng thứ gì cũng không keo kiệt chi tiền, là người giàu có nổi tiếng ở Lưỡng Giới Thành. Chiến lực của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng thực tiến tới, trong một lần thú triều trước đây hai người cùng nhau giết ba con hung thú Chiến Tướng, là Hồn Sư hiếm hoi của Lưỡng Giới Thành vừa có thể kiếm tiền lại còn có thể chiến đấu.
Sở Nhan Vũ hỏi thăm một vòng nghe được toàn những lời tán dương. Nàng vẫn luôn cảm thấy lấy năng lực của Sở Diệp hẳn là lăn lộn không tệ, nhưng mà hỏi thăm xong Sở Nhan Vũ mới phát hiện nàng vẫn còn xem nhẹ Sở Diệp lắm, chất nhi này của nàng lăn lộn còn tốt hơn nàng dự đoán nhiều.
"Sư muội, cháu trai này của muội tựa hồ rất có ý tứ nha, không bằng chúng ta đi bái phỏng một chút đi." Triệu Kính cười cười nói. Triệu Kính cũng từng nghe Sở Nhan Vũ nhắc qua Sở Diệp, lúc nhắc tới không thiếu đủ lời tán dương ca ngợi. Triệu Kính đã là Hồn Sư ngũ giai, ban đầu cũng không đem tiểu chất nhi mới vào cảnh giới Hồn Sư không bao lâu của Sở Nhan Vũ để ở trong lòng, nhưng mà giờ nghe nói đối phương là Hoạn Thú Sư, tựa hồ còn lăn lộn không tồi làm khơi lên vài phần hứng thú nên hắn muốn đi bái phỏng một chút.
Uông Ngưng trước đó vừa ăn trứng Dưỡng Nhan Gà, cảm thấy hiệu quả rất tốt nên cũng hứng thú nói: "Sư muội, tốt xấu gì cũng là cháu trai của muội, cũng đã tới đây rồi không bằng đi gặp mặt đi."
Sở Nhan Vũ do dự một lát rồi gật đầu, "Cũng được."
Tuy rằng ba người đều là Hồn Sư nhưng Sở Nhan Vũ chỉ là Hồn Sư mới, chênh lệch với hai người kia khá lớn, trong đội ngũ cũng không có tiếng nói lắm, thấy Triệu Kính với Uông Ngưng đều đồng ý nàng cũng ngại bác bỏ.
......
Lâm Sơ Văn đang kiểm kê dược tề trong phòng thì truyền tới một trận tiếng chuông cửa. Cậu thả linh hồn lực ra nhìn hình ảnh chỗ lối vào động phủ, khi thấy người tới thì có chút ngoài ý muốn.
"Tiểu cô cô của huynh tới kìa, đi theo còn có hai người không quen."
"Chỉ sợ là người Thanh Vân Tông, đệ cất hết dược tề đi." Sở Diệp đã sớm nghe người Lưỡng Giới Thành nói với nhau là lần chợ phiên này hai tông Thanh Vân, Thất Hà đều sẽ phái người tới, chỉ không nghĩ tới Sở Nhan Vũ sẽ qua đây, theo lý mà nói Sở Nhan Vũ là tân tấn Hồn Sư, hẳn là không có tư cách nhận loại nhiệm vụ này mới phải.
Lâm Sơ Văn phất tay quét tất cả dược tề vào trong nhẫn không gian.
Triệu Kính đang xoay quanh phòng hộ trận ngoài động phủ đánh giá một hồi, cười cười nói: "Có chút ý tứ."
Uông Ngưng tò mò hỏi: "Phòng hộ trận này rất lợi hại sao? Cư nhiên làm Triệu sư huynh cảm thấy có ý tứ?"
Triệu Kính lắc đầu, "Phòng hộ trận này có lợi hại hay không ta không biết nhưng mà trận pháp này rất thú vị, từ trên xuống dưới toàn là mụn vá."
"Mụn vá?"
Triệu Kính gật đầu, "Trận pháp sư chữa trị trận pháp phòng hộ này rất chịu chi tiêu tài liệu, tài liệu tu bổ chỗ hổng trận pháp đều dùng tài liệu tốt nhất, so với tài liệu của trận pháp ban đầu còn tốt hơn nhiều, số tiền đối phương dùng cho tài liệu tu bổ trận pháp cũng đủ để xây dựng lại trận pháp này ba lần."
Uông Ngưng cau mày, "Vậy phòng hộ trận sau khi tu bổ hiệu quả có tăng lên không?"
Triệu Kính lắc đầu, "Chắc là không có."
"Không có, vậy hắn vì cái gì muốn làm như vậy?" Uông Ngưng nghi hoặc hỏi.
Triệu Kính lắc đầu, "Không biết, có thể là bởi vì Lưỡng Giới Thành thiếu trận pháp sư cho nên chỉ có thể tự mình tu bổ, cũng có khả năng người bày trận thích làm chuyện tốn công vô ích như vậy không chừng."
Sở Diệp dùng linh hồn lực tra xét động tĩnh bên ngoài, nghe tới đó không vui cau mày.
Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình Sở Diệp nghi hoặc hỏi: "Huynh làm sao đó?"
Sở Diệp bĩu môi, "Gia hỏa ngoài cửa kìa, nói trận pháp ta tu bổ có hiệu quả không khác gì ban đầu." Rõ ràng trận pháp hắn tu bổ có uy lực cao hơn năm phần so với trận pháp ban đầu, tên ngốc này không biết mà còn giả bộ.
Lâm Sơ Văn cười cười, "Người ta không biết nhìn hàng cho thấy hắn có mắt không tròng, huynh so đo với loại người không có ánh mắt này làm chi."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đệ nói có đạo lý nè!"
"Mở cửa đón khách đi." Người Thanh Vân Tông tới chỉ sợ có lai lịch bất phàm, tiếp đón chậm trễ cũng không tốt.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro