CHƯƠNG 138: GIAO DỊCH HUYỄN VỤ SÁT

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Hai người Sở Diệp sóng vai nhau đi trên đường phố Lưỡng Giới Thành, trên đường người đến người đi phi thường náo nhiệt.

"Mấy ngày không ra đây thôi mà Lưỡng Giới Thành lại khác nhiều quá!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy!" Trước kia Lưỡng Giới Thành có rất nhiều đường phố, khá là quạnh quẽ, hiện tại lại có nhiều rất nhiều những quầy hàng nhỏ. Rất nhiều Hồn Sủng Sư từ bên ngoài tới mang theo đặc sản bản địa lại đây bán, không ít người đi dạo trên đường.

Sở Diệp nhìn cửa hàng hai bên đường mà có cảm giác như đi vào một khu phố chuyên bán đặc sản du lịch.

"Thơm quá hà!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Trên đường phố Lưỡng Giới Thành rất nhiều sạp nhỏ bán đồ nướng hấp dẫn không ít Hồn Sủng Sư đi ngang qua phải ghé vào. Sở Diệp đi qua một lát đã mua mười mấy cái xiên que nướng chia cho Lâm Sơ Văn mấy xâu.

Lâm Sơ Văn đỏ mặt nói: "Huynh thật đúng là không có cố kỵ gì." Mua que nướng trên đường phần lớn là Hồn Sủng Sư có tui vi thấp, còn những người có tu vi cao thường cố kỵ mặt mũi nên sẽ không mua.

Sở Diệp cười cười, nói: "Có quan hệ gì đâu."

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Xác thật không có quan hệ gì thật."

Sở Diệp gặm que nướng, có cảm giác đang đi dạo phố ẩm thực như trong quá khứ. Tiểu Bạch trong Hồn Thất Sở Diệp đang ầm ĩ muốn ra ngoài ăn que nướng nhưng Sở Diệp vô tình cự tuyệt yêu cầu của nó. Tiểu Bạch vừa mới đột phá xong hơi thở còn chưa thu liễm được hoàn toàn, người sáng suốt dễ dàng nhìn ra được Tiểu Bạch đây là đột phá Chiến Tướng, một con Bạch Li Miêu Chiến Tướng, chỉ sợ gợi lên hứng thú của biết bao Hồn Sủng Sư.

Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, Hồn Sủng Sư gì cũng có bán hết. Sở Diệp thấy được có vài tu sĩ bán hàm răng yêu thú, còn có tu sĩ bán vảy động vật biển, có tu sĩ bán đá, còn có tu sĩ bán bùn đất nữa. "Người kia sao lại bán bùn đất, thiệt là kỳ quái mà! Nghe có vẻ thối, thật sự có thể bán được sao?" Sở Diệp hoài nghi hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Hẳn là có thể bán được, bùn đó chắc là bùn Hoàng Chiểu dùng để chăn nuôi Bùn Trảo Cua rất thích hợp."

Sở Diệp gật gật đầu: "Là như vậy à!" Tiểu Bạch trong Hồn Thất Sở Diệp cười nhạt một tiếng, khinh bỉ Sở Diệp chuyện bé xé ra to, một chút bùn đất thôi mà cũng kinh ngạc.

"Có bán Tinh Nguyệt Lưu Tương kìa!" Lâm Sơ Văn vui sướng nói.

"Thứ tốt nha! Mua một ít đi." Sở Diệp nói. Tinh Nguyệt Lưu Tương được sinh ra ở nơi linh sơn tú thủy, tràn ngập tinh hoa cây cỏ, tương đương với sữa bột rất tốt với con non Hồn Thú, rất được chúng nó hoan nghênh. Hồn Sủng trưởng thành tuy rằng cũng có thể ăn nhưng không thích thú như khi còn thơ ấu. Tinh Nguyệt Lưu Tương ẩn chứa linh khí phong phú, sau khi dùng xong tu luyện một ngày có thể bằng được mấy tháng. Lâm Sơ Văn với Sở Diệp bỏ ra 30 vạn đồng vàng mua một thùng.

Tinh Nguyệt Lưu Tương có màu xanh nhạt tản ra một luồng hương thơm nhè nhẹ, mới nhìn qua cứ tưởng nước trái cây. Sở Diệp tinh tường nhận ra sau khi mình mua Tinh Nguyệt Lưu Tương, Tiểu Bạch an tĩnh được một lát hình như đang mừng thầm hay sao đó. Vốn Sở Diệp đang lo Hồn Sủng trong nhà đều đã lớn không uống hết được nhiều như thế này nhưng cảm nhận được tâm tình của Tiểu Bạch hắn tức khắc không lo lắng gì nữa.

Sở Diệp nghĩ thầm: Tiểu Bạch quả nhiên vẫn là con nít, dù cho có đột phá Chiến Tướng thì vẫn là con nít.

......

Hai người Sở Diệp đi dạo trên phố một vòng rồi tới trước Phiêu Tiên Cư.

"Hai vị khách ít đến đại giá quang lâm nha! Phiêu Tiên Cư ta thật là nhà tranh phát sáng rồi nà! Hai vị muốn gọi cô nương kiểu nào! Chỗ này của ta dạng cô nương nào cũng có, nào là thanh tú động lòng người, yêu diễm đa tình, bảo đảm vừa lòng hai vị." Võ Phong đùa giỡn nói.

"Cô nương nơi này của ngươi có người nào đẹp hơn Lâm Sơ Văn hả?" Sở Diệp lành lạnh hỏi.

Trên mặt Võ Phong vốn dĩ đang tươi cười rạng rỡ vừa nghe vậy mặt liền cứng ngắc.

Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, nói chính sự đi, ta không phải tới vì chuyện này."

Võ Phong khôi phục hài hước cười nói: "Hai vị không gọi cô nương chẳng lẽ tới Phiêu Tiên Cư của ta ăn cơm hay sao?" Thức ăn của Phiêu Tiên Cư cũng rất nổi danh, thường ngày cũng có một vài tu sĩ không thích nữ sắc cũng đặc biệt tới đây chỉ để ăn cơm nhưng người như vậy chỉ là thiểu số.

Sở Diệp lắc đầu nói: "Ta tìm Võ lão bản tìm hiểu chút tin tức, Lưỡng Giới Thành này ngoại trừ một hệ của Không Minh lão tổ chỉ sợ cũng chỉ có tin tức của Võ lão bản ngươi là linh thông nhất thôi." Năng lực thu thập tin tức của thanh lâu là hạng nhất, Võ Phong ngoài làm lão bản cho Phiêu Tiên Cư còn âm thầm mua bán một số tin tức đầu cơ trục lợi.

Võ Phong nhíu nhíu mày nói: "Sở đạo hữu quá khen, ngươi muốn tin tức gì vậy!"

"Ta muốn biết hiện giờ Lưỡng Giới Thành có bao nhiêu phần sát khí." Sở Diệp nói.

Võ Phong có chút cười khổ, "Sở thiếu thật đúng là làm khó người ta mà! Hỏi vấn đề xảo quyệt như vậy."

Sở Diệp cười cười nói: "Nếu không phải vấn đề như vậy cũng đã không đến tìm ngài rồi."

Võ Phong nhăn nhăn mày, "Hiện tại Lưỡng Giới Thành có không ít sát khí đâu! Nghe nói Thanh Vân Tông với Thất Hà Tông đều mang theo một phần sát khí tới đây, Không Minh lão tổ bên kia cũng có một phần, cho nên trong hội đấu giá lần này của Lưỡng Giới Thành sẽ xuất hiện ít nhất ba phần sát khí."

Sở Diệp híp mắt nghĩ thầm: Ba phần sát khí đúng là danh tác hiếm thấy nha! Sát khí mà Thanh Vân Tông mang tới đây Sở Diệp cũng biết, là Hỏa Viêm Sát thích hợp cho Hồn Thú hệ Hỏa, đối với Tiểu Thải mà nói cũng quá mạnh bạo, nếu gượng ép hấp thu không cẩn thận sẽ bị chết cháy.

"Còn có cái nào khác không?" Sở Diệp hỏi.

Võ Phong gật đầu, "Có một Hồn Sư tên là Úc Hưng Trung, hình như trong tay hắn có một phần Huyễn Vụ Sát, có người tới cửa trả 150 vạn đồng vàng muốn mua nhưng bị hắn cự tuyệt rồi."

Nghe Võ Phong nói tới Huyễn Vụ Sát Sở Diệp ngay lập tức động lòng, Huyễn Vụ Sát ôn hòa hơn Bách Thú Sát nhiều, phẩm chất cũng khá tốt chính là thứ thích hợp nhất với Tiểu Thải.

Sở Diệp nghi hoặc hỏi: "150 vạn còn không mua được là ngại giá cả quá thấp hay sao? Vào hội đấu giá cũng chưa chắc có thể được 150 vạn đâu."

Võ Phong lắc đầu, "Cũng không phải ngại giá thấp mà ngược lại là hắn không cần tiền."

"Không cần?" Sở Diệp khó hiểu nhíu mày.

"Úc Hưng Trung đã hơn 150 tuổi rồi, tuy nói là Hồn Sư có thể sống hai trăm tuổi nhưng muốn sống tới tuổi đó cũng phải chú ý dưỡng sinh, Úc Hưng Trung khi còn trẻ từng bị thương nặng dẫn đến thân thể bị hao tổn, nhanh thì năm năm, chậm thì mười năm nữa là xong rồi." Võ Phong nói.

Sở Diệp lý giải gật đầu, "Nói như vậy là ổng muốn đổi thứ gia tăng tuổi thọ hả?"

Võ Phong gật đầu, "Đúng là như vậy, Úc Hưng Trung là một tán tu không con không cái, thọ nguyên vừa hết hai chân nằm xuống thì dù có nhiều tiền hơn nữa cũng có ích gì đâu."

Sở Diệp gật đầu, "Chính là như thế."

Võ Phong rất có hứng thú nhìn Sở Diệp rồi nói: "Sở thiếu có hứng thú với sát khí chẳng lẽ là phó sủng phải tiến giai hay gì?"

Sở Diệp cười cười, không có trả lời.

......

Đi ra từ chỗ Võ Phong, Sở Diệp mới bàn bạc với Lâm Sơ Văn một hồi, "Ta muốn lấy Duyên Thọ Thảo ra đổi." Sở Diệp năm đó thông qua thông đạo bí mật lẻn vào Tử La Tông trước lấy được một gốc Duyên Thọ Thảo trăm năm. Bởi vì Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều còn rất trẻ không cần dùng tới thứ này nên cây Duyên Thọ Thảo đó vẫn luôn cất trong kho.

Lâm Sơ Văn cau mày, chần chờ nói: "Nếu là đổi đi mất rồi về sau cần lại không có." Luận giá thị trường thì Duyên Thọ Thảo không bằng sát khí nhưng nếu cần dùng gấp thì lấy sát khí đổi Duyên Thọ Thảo cũng chưa chắc đổi được.

Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý: "Cái này ngược lại là không quan trọng, ta là người nhất định sẽ trở thành Hồn Vương, khi trở thành Hồn Vương rồi ta liền có 500 năm thọ nguyên, lúc đó Duyên Thọ Thảo không có tác dụng gì với ta rồi."

Lâm Sơ Văn nhịn không được cười cười, nói: "Mộng tưởng của huynh thật đúng là đủ rộng lớn."

Sở Diệp tràn đầy tự tin nói: "Vận khí của ta không tệ đâu!" Hắn may mắn xuyên tới đây như vậy thì Hồn Sư không phải là điểm cuối cùng trong sinh mệnh của hắn đâu.

"Đệ cảm thấy sao hở?"

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là có thể đi." Hồn Sư có gần 200 năm thọ nguyên, hắn với Sở Diệp giờ mới có hơn hai mươi tuổi, ngày tháng về sau vẫn còn dài, hiện tại suy xét đến tuổi thọ vẫn là có chút sớm rồi.

Quyết định xong chủ ý, hai người Lâm Sơ Văn liền đi tìm Úc Hưng Trung. Úc Hưng Trung cần thứ kéo dài tuổi thọ rất cấp bách, cũng hy vọng có người dùng thứ có tác dụng đổi sát khí trên tay hắn cho nên cũng không che giấu hành tung, hai người rất dễ dàng tìm đến được nơi đối phương đang trú.

......

"Cút, một cục đá rách nát đã muốn đổi sát khí trên tay ta, nằm mơ đi." Một tiếng hô đùng đùng giận dữ từ trong động phủ truyền ra, có mấy người tối tăm mặt mày bị đuổi cổ ra.

Sở Diệp mày nhảy nhảy thầm nghĩ: Nghe nói Úc Hưng Trung gần đất xa trời rồi nhưng nghe tiếng hét này coi, vẫn trung khí mười phần nè.

Sở Diệp lấy khuỷu tay thọc thọc Lâm Sơ Văn nói: "Chủ nhân động phủ này không dễ sống chung nha!"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Hình như là vậy!" Rất nhiều Hồn Sư lúc sắp hết thọ nguyên đều sẽ đổi tính, Úc hồn sư này không biết nguyên lai tính tình đã kém như vậy hay là bởi vì sắp hết thọ nguyên kích thích mà ra.

Trong mấy người bị đuổi cổ ra có một thiếu niên. Thiếu niên có chút tức giận nói: "Cái gì mà cục đá rách nát chứ, đây chính là Yêu Huyết Thạch đó, gia hỏa này rốt cuộc kiểu không biết nhìn hàng rồi.

Phàn Thiên Văn liếc nhìn hai người Sở, Lâm rồi nhíu mày quát lớn với thiếu niên: "Được rồi, đừng nói nữa."

"Yêu Huyết Thạch, vậy mà là Yêu Huyết Thạch nha!" Lâm Sơ Văn thầm thì một tiếng.

"Yêu Huyết Thạch sao? Thứ tốt nha!" Yêu Huyết Thạch có thể trợ giúp Hồn Thú ngưng hóa khí huyết đánh sâu vào bình cảnh, giá trị không nhỏ.

Theo Sở Diệp biết Úc Hưng Trung có một con Chiến Tướng lục giai Kim Linh Kên Kên, nếu có được khối Yêu Huyết Thạch này Kim Linh Kên Kên liền có khả năng đột phá Chiến Tướng thất giai. Thiên tài địa bảo có thể phụ trợ Hồn Thú Chiến Tướng trung phẩm tiến vào Chiến Tướng hậu kỳ không có nhiều lắm đâu.

Nếu Úc Hưng Trung mới chỉ có trăm tuổi thì hắn tất nhiên không chút do dự lấy sát khí đổi với Yêu Huyết Thạch rồi, đáng tiếc, thọ nguyên hắn sắp hết, chỉ nghĩ sống thêm được năm nào hay năm ấy.

"Gia gia, gia hỏa này cũng thật quá đáng mà." Phàn Hoa không nhịn được buồn bực lại nói.

Phàn Thiên Văn thở dài, nói: "Thôi."

Sở Diệp rất có hứng thú nhìn chằm chằm đánh giá đám người Phàn Thiên Văn, Phàn Thiên Văn cũng chú ý tới hai người. Phàn Thiên Văn không có được đồ vật mong muốn, gật đầu chào hai người một cái rồi sắc mặt khó coi mang theo mấy đệ tử gia tộc rời đi.

......

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn gõ cửa rồi tiến vào trong động phủ Úc Hưng Trung. Úc Hưng Trung đầu tóc lộn xộn, quần áo dơ hề hề, cả người lộ ra một luồng hơi thở nôn nóng, nhìn thập phần già nua. Nếu không phải biết người trước mắt là Hồn Sư lâu năm có tiếng Sở Diệp có khả năng cho rằng đối phương là người bệnh tâm thần.

Nhìn thấy Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, mày Úc Hưng Trung cũng không nâng một chút nào, không kiên nhẫn nói: "Nếu không có thứ tăng tuổi thì mọi người không cần lãng phí thời gian của nhau, các ngươi đi đi." Úc Hưng Trung đã già rồi không muốn gặp nhất chính là Hồn Sư trẻ tuổi, tràn ngập sức sống như Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vậy.

Thần sắc Sở Diệp bình tĩnh lấy hộp ngọc mở ra, "Đạo hữu nhìn thứ này thử xem!"

"Duyên Thọ Thảo trăm năm!" Úc Hưng Trung thấy linh thảo Sở Diệp lấy ra sắc mặt biến đổi, thực mau lại bình tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau hắn nhíu mày nói: "Huyễn Vụ Sát trên người ta hẳn là có giá trị tương đương với một lọ Duyên Thọ dược tề."

Duyên Thọ Thảo trăm năm có thể tăng thêm năm năm tuổi thọ, nhưng nếu chế thành Duyên Thọ dược tề thì có thể tăng được mười năm, hiển nhiên hiệu quả của Duyên Thọ dược tề ưu việt rất nhiều so với linh thảo, vấn đề là luyện chế dược tề thì có tỷ lệ thất bại.

Sở Diệp gật đầu buông tay nói: "Ta cũng không có Duyên Thọ dược tề, Úc đạo hữu chắc cũng biết rõ có được Duyên Thọ Thảo trăm năm đã thực không dễ dàng rồi."

Úc Hưng Trung tuy rằng muốn lấy sát khí đổi Duyên Thọ dược tề nhưng cũng hiểu rõ loại khả năng này không cao. Nếu bỏ lỡ Duyên Thọ Thảo trăm năm cũng thực sự đáng tiếc.

Ánh mắt Úc Hưng Trung không ngừng biến hóa, một lúc lâu sau rốt cuộc hạ quyết tâm, "Có thể đổi nhưng hai vị cần phải bổ sung phần giá chênh lệch."

Sở Diệp gật đầu, châm chước một lát trả lời: "Có thể." Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dùng một gốc Duyên Thọ Thảo trăm năm cộng với 30 vạn đồng vàng đổi Huyễn Vụ Sát.

Lâm Sơ Văn cau mày, "Hình như có chút mắc."

Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý: "Chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi, Tiểu Thải thành công đột phá là chuyện quan trọng nhất."

Lâm Sơ Văn thở dài, "Trình độ dược tề của đệ vẫn là không đủ mà!"

Trong tay Lâm Sơ Văn kỳ thật có phương thuốc Duyên Thọ dược tề nhưng luyện chế dược tề này vô vàn khó khăn, Lâm Sơ Văn chậm chạp không dám thử tay nghề, nếu cậu có thể luyện chế được Duyên Thọ dược tề là có thể tiết kiệm được 30 vạn đồng vàng rồi.

Sở Diệp cười nói: "Toàn bộ Vân Châu này cũng không có được mấy người dám luyện chế Duyên Thọ dược tề đâu, đệ cũng không cần phải làm khó chính mình quá, dù sao hiện tại cũng không thiếu tiền mà."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Biết rồi."

Sau khi tóm được sát khí hai người cũng không dám lại đi lung tung nữa mà trực tiếp quay về động phủ.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro