CHƯƠNG 166: PHẢN ỨNG CỦA LƯỠNG GIỚI THÀNH
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Tiễn Tiền lão gia tử với Hồ Minh Nguyệt đi rồi, Sở Diệp ngồi chống cằm lâm vào trầm tư.
"Huynh đang lo lắng thú triều sao?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Tiểu Bạch ghé vào một bên nóng lòng muốn xông pha, "Có cái gì đâu mà lo lắng? Ngươi không phải đang thiếu xương thú sao? Nếu thú triều cỡ lớn tới vừa lúc giết nhiều hung thú chút là sưu tập đủ xương rồi."
Sở Diệp: "....." Hắn muốn thu thập xương thú nhưng không phải dựa vào biện pháp này mà! Huống chi một khi phát sinh nạn châu chấu sẽ binh hoang mã loạn, hắn cũng không có tâm tư luyện chế sát khí.
"Một khi thú triều xâm lấn bình dân Lưỡng Giới Thành rất có khả năng sẽ bị diệt sạch." Sở Diệp nói.
Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp, nghiêng đầu ghét bỏ: "Ngươi muốn bỏ trốn hả?"
Sở Diệp liếc mắt trợn Tiểu Bạch một cái, "Không hề." Tiểu Bạch coi hắn là người thế nào vậy hả? Tai vạ tới nhà, không chiến mà lui?!
Tiểu Bạch gật đầu, "Vậy còn được, ta còn chưa từng gặp qua thú triều cỡ lớn đâu, hy vọng có thể học thêm kiến thức, nói không chừng sẽ rất là thú vị đó."
Sở Diệp: "....." Tiểu Bạch quả nhiên là phái chiến đấu mà. "Đến lúc đó ngươi đừng để bị dọa sợ mới được."
Tiểu Bạch cười nhạt một tiếng tỏ vẻ Bạch Hổ nhất tộc mới sẽ không phải là kẻ hèn nhát bị thú triều dọa sợ đâu.
Sở Diệp nhìn qua phía Lâm Sơ Văn hỏi: "Đệ thấy sao?"
Lâm Sơ Văn suy tư một lát rồi nói: "Đệ không muốn rời đi." Lâm Sơ Văn cư trú ở Lưỡng Giới Thành cũng đã được mấy năm, trong mấy năm này thực lực của cậu cũng tăng một khoảng lớn, Lâm Sơ Văn vẫn rất có hảo cảm với Lưỡng Giới Thành. Tiểu hồ ly bây giờ là Chiến Tướng lục giai đỉnh phong, còn thiếu chút xíu cơ duyên nữa là cũng bước vào Chiến Tướng thất giai. Lâm Sơ Văn cảm thấy nếu thú triều thật sự bùng nổ có lẽ tiểu hồ ly có thể mượn cơ hội này đột phá Chiến Tướng thất giai không chừng. Hồn Thú vẫn là phải trưởng thành trong chiến đấu, nuôi trong nhà ấm không bao giờ trở thành Hồn Thú chiến vương.
Sở Diệp gật đầu, "Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đi." Tính hết tất cả Hồn Sủng Chiến Tướng trong tay hắn với Lâm Sơ Văn cũng đã có gần hai mươi con, dù cho thật sự phát sinh châu chấu triều với thú triều thì họ vẫn có năng lực tự bảo vệ mình nhất định. Năm đó khi bọn họ vẫn còn là Hồn Sĩ từng bỏ sức ra chống lại châu chấu triều thì bây giờ đã là Chiến Tướng không có đạo lý nào lại rút lui có trật tự được. Nghĩ tới tình hình hiểm ác sắp tới tuy Sở Diệp rất lo lắng, nhưng lại có chút nhiệt huyết mênh mông. Sở Diệp thật sự tò mò không biết khế ước thú của mình trong đại chiến có thể phát huy ra uy lực như thế nào. Nuôi quân ngàn ngày dùng trong một lúc, thời điểm kiểm nghiệm thành quả cuối cùng cũng tới rồi.
"Trước tiên phải đi mua sắm vật tư." Lâm Sơ Văn nói. Qua một thời gian nữa giá cả của pháp khí, công cụ trận pháp phòng hộ này nọ ở Lưỡng Giới Thành sẽ tăng chóng mặt cho coi, đồ vật cần thiết phải nhanh chóng mua đủ.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Huynh cũng đang có ý này."
"Không biết Không Minh lão tổ sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?" Lâm Sơ Văn thì thầm.
Sau lưng Phương Danh chính là cường giả Hồn Vương, có thể đối kháng được cường giả Hồn Vương cũng chỉ có thể là cường giả Hồn Vương mà thôi. Nếu chính Không Minh lão tổ cũng đánh trống lui quân thì bọn họ cũng không cần ở lại nơi này liều mạng làm gì. Nhưng nếu Không Minh lão tổ nguyện ý chiến đấu hết sức thì Lâm Sơ Văn rất sẵn lòng ở lại đây giúp sức một tay.
Sở Diệp chống cằm nói: "Có không ít Hồn Sư vừa mới vào ở trong Lưỡng Giới Thành, nếu biết có khả năng sẽ phát sinh thú triều cỡ lớn không biết có chạy trối chết hay không."
Lâm Sơ Văn thở dài, "Chúng ta cứ tùy cơ ứng biến thôi." Một tướng nên công chết vạn người, Lâm Sơ Văn không khỏi nhớ tới nạn châu chấu hồi ở Vân Châu, nếu tiểu độc vương thật sự có thể trở thành Hồn Vương không biết sẽ còn chết bao nhiêu người nữa đây.
......
Sở Diệp thấp thỏm chuyện châu chấu triều cho nên thả Ngân Sí Ong đi theo dõi động tĩnh ngoài Thập Vạn Man Hoang. Thập Vạn Man Hoang quá rộng lớn, đàn ong của Sở Diệp tuy số lượng rất nhiều vậy mà cũng chỉ theo dõi được một khu vực nhỏ mà thôi. Thời gian lại vô thanh vô tức trôi đi, mấy ngày nữa trôi qua, Lưỡng Giới Thành vẫn còn coi như là bình tĩnh, Sở Diệp lại có cảm giác sóng ngầm mãnh liệt bên dưới lớp vỏ yên bình.
Tiểu Bạch gãi gãi cằm nói: "Thú triều rốt cuộc có tới hay là không đây?!"
Sở Diệp tức giận liếc mắt trừng Tiểu Bạch, "Thú triều không tới mới là chuyện tốt! Ngươi thật đúng là sợ thiên hạ không loạn mà!"
Tiểu Bạch rầu rĩ bò xuống dưới, lười biếng ngáp một cái.
Tiểu hồ ly vọt tới đây nói: "Trên cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ có một mảnh lá cây sáng lên, hình như có tin tức đặc biệt gửi tới."
Sở Diệp híp mắt, mấy cái lá trên ngọn cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ có tính bảo mật rất cao, bình thường đều dùng để truyền tin tức quan trọng nhất, tin tức gửi tới vào lúc này có thể có quan hệ với tai họa châu chấu không chừng. Hai người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đồng thời đứng dậy đi tới bên cạnh cây Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ tra xét tin tức.
"Tin tức tiểu cô cô gửi tới hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, tiểu cô cô nói Không Minh lão tổ tìm tới Ngũ Độc lão tổ lý luận chuyện nạn châu chấu mà hình như hai người không đạt được thỏa thuận chung nên đánh một trận hai bên đều bị thương." Sở Nhan Vũ dùng chữ viết đã được mã hóa, trong tin tức còn tiết lộ là trước khi Không Minh lão tổ động thủ đã cầu viện Thanh Vân Tông với Thất Hà Tông. Năm đó tiểu độc vương Phương Danh chọn Vân Châu làm nơi thả châu chấu khiến cho thế lực dưới trướng hai tông bị tổn thất thảm thiết, hiện giờ Phương Danh lại chọn Thập Vạn Man Hoang, theo lý mà nói hai tông hẳn là đứng trên cùng một chiến tuyến với Không Minh lão tổ, nhưng Hồn Vương hai tông lại sợ đắc tội với người ta cho nên cả hai đều cự tuyệt cầu viện của Không Minh lão tổ. Trong tin tức Sở Nhan Vũ tiết lộ Không Minh lão tổ đã xé rách mặt với Ngũ Độc lão tổ, kế tiếp tai họa châu chấu chỉ sợ là không thể tránh được. Bởi vì Ngũ Độc lão tổ bị thương khả năng sẽ không ra mặt nhưng Không Minh lão tổ cũng không tốt hơn, nếu Lưỡng Giới Thành phát sinh thú triều cỡ lớn chỉ sợ Không Minh lão tổ cũng không có sức chống lại. Sở Nhan Vũ cảnh báo Sở Diệp nếu thấy tình hình không ổn thì kịp thời bứt ra rời đi cho sớm.
Lâm Sơ Văn cau mày nói: "Tin tức này của tiểu cô cô rất có lòng." Nếu tin tức trưởng lão Thanh Vân Tông không muốn hỗ trợ mà thất thoát ra ngoài tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen tối, ảnh hưởng cực xấu tới thanh danh của Thanh Vân Tông.
Sở Diệp rầu rĩ nói: "Một đám nhát cáy!"
Lâm Sơ Văn cau mày, "Dựa theo tin tức của tiểu cô cô thì nạn châu chấu hẳn là không có cách nào tránh được rồi, Lưỡng Giới Thành chắc là sẽ nhanh chóng có động tĩnh." Lâm Sơ Văn vừa mới nói xong cả hai liền nghe được tiếng lệnh triệu hoán khẩn cấp.
Sở Diệp nghe được chuông cảnh báo, híp mắt mắt, nói: "Trong thành có động tĩnh rồi."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Sợ là châu chấu triều đã bắt đầu rồi." Tình hình hiện tại Không Minh lão tổ hẳn là sẽ bất chấp tất cả ngăn cản châu chấu vương đột phá chiến vương, dù sao Không Minh lão tổ với Ngũ Độc lão tổ cũng đã kết hận thù, một khi tiểu độc vương đột phá chiến vương thì sau này Không Minh lão tổ phải một mình đối mặt với hai chiến vương.
Sở Diệp híp mắt, "Không Minh lão tổ hẳn là sẽ công bố chuyện châu chấu triều."
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, đi thôi, trước tiên đi coi bọn họ nói như thế nào."
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cùng đi vào đại sảnh nghị sự trung tâm thành, lúc hai người vừa tới trong đại sảnh nghị sự đã tụ tập rất đông Hồn Sư. Trong đại sảnh rộn ràng nhốn nháo, trên mặt rất nhiều Hồn Sư còn treo mấy phần u sầu. Sở Diệp đoán trong đại sảnh bây giờ có rất nhiều Hồn Sư đã biết chuyện có khả năng phát sinh nạn châu chấu triều, chỉ là không xác định được mọi chuyện sẽ chuyển biến xấu tới tình trạng nào mà thôi. Tiền lão gia tử tránh ở một bên, cúi đầu im ắng nghe mọi người nói chuyện. Hồ Minh Nguyệt đã tới rồi, cũng đang bắt chuyện cùng với vài người. Nhìn thấy Sở Diệp với Lâm Sơ Văn bước vào, Hồ Minh Nguyệt đã đi tới thân thiện chào hỏi: "Hai vị tới rồi!"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy! Không nghĩ tới mọi người lại tới sớm như vậy."
Hồ Minh Nguyệt có chút ưu sầu, "Tình hình lần này coi bộ không tốt lắm đâu."
Sở Diệp nhún vai, nói: "Đi một bước nhìn một bước thôi."
Một đám Hồn Sư phát hiện tình huống lần này có khả năng không khả quan cho lắm nên rất nhiều người đều muốn kết minh để đảm bảo bình an, nhìn thấy hai người Sở Diệp tới đây có không ít người nhiệt tình bước tới bắt chuyện lôi kéo tình cảm.
Tư Đông Phong bước ra cùng với vài người, Sở Diệp nhìn về phía Tư Đông Phong. Sắc mặt Tư Đông Phong nhìn không tốt lắm, hình như là gặp chuyện gì rất khó xử. "Cảm tạ mọi người tới đây hôm nay, Lưỡng Giới Thành chúng ta sắp tới đây có khả năng sẽ gặp phải khảo nghiệm nạn châu chấu, quy mô của trận châu chấu này có khả năng lớn tới mức xưa nay chưa từng có, khảo nghiệm mà chúng ta phải đối mặt là cực kỳ lớn, tuy rằng thế cục kế tiếp không được lạc quan, nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không phải là không thể vượt qua được khảo nghiệm lần này."
Tiếng nói của Tư Đông Phong vừa dứt thì Hồn Sư trong sảnh lập tức liền nghị luận.
"Nạn châu chấu sao? Nạn châu chấu cỡ lớn chỉ sợ sẽ khó đối phó!"
"Năm đó Vân Châu từng phát sinh rồi, nghe nói rất nhiều thế gia linh thực bị tổn thất vô cùng thê thảm."
"Có thể phát sinh thú triều hay không? Mới an tâm được có bao lâu đâu, lại xảy ra biến cố nữa rồi!"
"Không biết tổn thất lần này nhiều hay ít, ta còn mười mấy mẫu linh điền ngoài vùng ngoại ô, linh cốc vẫn chưa chín nữa."
"Nhanh tay thu đi, thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
......
Tư Đông Phong để mọi người nghị luận một hồi rồi dùng tay đè xuống ý bảo mọi người an tĩnh. "Châu chấu triều là không có khả năng tránh thoát, chẳng qua vẫn có thể làm suy yếu bớt nạn sâu bệnh nguy hại được, chuyện trước mắt chúng ta phải làm chính là phòng tai nạn từ lúc chưa xảy ra, trước tiên phá hủy sào huyệt châu chấu tránh cho nạn châu chấu hình thành..."
Sở Diệp híp mắt, nạn châu chấu năm đó tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Vân Châu, chẳng qua sau khi nạn châu chấu qua đi Vân Châu vẫn lần mò ra được một vài biện pháp đối ứng trước khi nạn châu chấu xuất hiện, phá hủy sào huyệt châu chấu chính là một trong số đó, cũng là thủ đoạn tương đối hữu hiệu.
Tư Đông Phong mở ra một cái rương bên cạnh, "Đây chính là linh khí mà luyện khí đại sư Vương Dương luyện chế chuyên dùng để tìm châu chấu, mọi người từng người lấy một cái mà dùng, pháp khí này chỉ cần tới gần sào huyệt châu chấu thì sẽ có phản ứng."
Sở Diệp nhìn pháp khí trong rương, trong mắt hiện lên mấy phần hiếu kỳ.
Hoang dã vô cùng rộng lớn, Tư Đông Phong lấy bản đồ đại lục hoang dã rồi tiến hành phân chia một cách giản lược thô sơ, quy định phạm vi trinh trắc cho từng Hồn Sư. Tư Đông Phong phát cho mỗi người một ngọc thạch ghi hình, địa phương nào tu sĩ đã trinh trắc qua phải ghi nhận lại, muốn dùng ngọc thạch làm thủ đoạn gian dối cũng không được. Tư Đông Phong phân cho Sở Diệp một mảnh khu vực ở khu hoang dã phía Đông, địa bàn rất rộng lớn.
Một bên Lưu Ảnh Thạch thả ra vài loại hình ảnh về sào huyệt châu chấu, "Sào huyệt châu chấu bình thường đều tương đối ẩn khuất, lúc mọi người tìm tòi phải rất cẩn thận, trứng châu chấu vương là thứ tốt, thu hoạch được một trứng châu chấu vương thì Lưỡng Giới Thành chúng ta sẽ trả mười vạn đồng vàng thu mua."
Sở Diệp híp mắt nghĩ: Tư Đông Phong định chơi khô máu luôn nha! Trứng châu chấu vương căn bản không đáng giá tới mười vạn đồng vàng, rao giá mười vạn như thế này thì sẽ có rất nhiều Hồn Sư ban đầu chỉ định đi ngang qua không can dự vào hẳn là sẽ đổi thái độ, có hứng thú truy tìm sào huyệt châu chấu không chừng.
Rất nhanh đã phân phối xong nhiệm vụ.
"Ta suy xét Sở thiếu có đàn ong cho nên phạm vi trinh trắc được phân chia khá rộng, Sở thiếu có thấy khó khăn không?" Tư Đông Phong di tới cạnh Sở Diệp hỏi.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Không ngại."
Tư Đông Phong nghe được lời Sở Diệp xong liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy làm phiền Sở thiếu."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Nạn châu chấu trước mắt, ta ra một phần sức lực nhỏ bé này cũng là chuyện nên làm." Sở Diệp nghĩ: Tư Đông Phong hẳn là đã có tin tức cho nên tận lực đánh giá cao thực lực của hắn cho nên mới có thể phân chia một mảnh địa phương rộng lớn như vậy cho hắn. Chẳng qua Tư Đông Phong dù có đánh giá cao thực lực của hắn cũng sẽ không nghĩ tới trong tay hắn có hai Chiến Tướng là Tiểu Bạch với Mặc Đoàn Tử, hai đứa nó chính là đòn sát thủ của hắn, càng sẽ không nghĩ tới hiện giờ hắn còn có hơn mười con Ngân Sí Ong Chiến Tướng.
Tư Đông Phong cười cười vui mừng nói: "Sở đạo hữu hiểu rõ nghĩa lớn như thế là phúc của Lưỡng Giới Thành chúng ta mà, nếu mọi người đều có thể hiểu lý lẽ như Sở thiếu vậy thì tốt rồi."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Nào có đâu! Châu chấu này của tiểu độc vương chỉ sợ sẽ hủy diệt toàn bộ đại lục Hồn Sư, đáng giận một đám sống chết mặc bây ngu xuẩn kia!"
Tư Đông Phong rất là tán đồng nói: "Còn không phải vậy sao."
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro