CHƯƠNG 176: DƯỢC TỀ THỂ HIỆN SỨC MẠNH
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Lưỡng Giới Thành.
Bầy châu chấu đang điên cuồng chém giết với nhau, số lượng kịch liệt giảm bớt, đám người Sở Diệp gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ đàn châu chấu chém giết sắp xong rồi đi kết thúc là được. "Hoàng Sát dược tề thật là hữu dụng mà!" Sở Diệp nhịn không được cảm thán.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Là vì tiểu độc vương quá kiêu ngạo tự tìm lấy thôi." Đàn châu chấu càng tập trung thì tác dụng của dược tề càng lớn, nếu tiểu độc vương ở gần đây nhận thấy tình thế không ổn có thể vận dụng hồn lực để đàn châu chấu tránh đi phạm vi gieo rắc của dược tề, nhưng tiểu độc vương đã xé rách mặt với Lưỡng Giới Thành, sợ bị Không Minh lão tổ xử lý cho nên căn bản không dám bước chân vào địa giới Lưỡng Giới Thành, chỉ dám thao tác đàn châu chấu từ xa mà thôi. Khoảng cách này quá xa cho nên tiểu độc vương chỉ có thể khống chế hướng đi đại khái của đàn châu chấu chứ không có cách nào kịp thời tiến hành thao tác tỉ mỉ hơn được.
Tiểu Bạch khinh thường nói: "Côn trùng chính là côn trùng, một đám gia hỏa không có đầu óc."
Sở Diệp nhướng mày, lúc trước hắn còn cảm thấy đàn châu chấu thập phần khủng bố, giờ chỉ cảm thán mọi thứ trên đời này đều có điểm yếu, chỉ cần túm được nhược điểm của đàn châu chấu thì cũng không khó đối phó.
Lâm Sơ Văn nhìn thi thể châu chấu đầy đất, khóe miệng hơi nhếch, tuy rằng để tránh cho phiền toái phải che giấu công danh, nhưng nhìn thấy dược tề chính mình luyện chế phát huy ra tác dụng to lớn như vậy Lâm Sơ Văn vẫn thập phần cao hứng.
......
Sau khi sử dụng Hoàng Sát dược tề, đàn châu chấu rất nhanh giảm bớt, không biết có phải bị linh thảo, linh mộc trong động phủ của Sở Diệp hấp dẫn hay không mà có một làn sóng châu chấu nhỏ bay tới đây, Sở Diệp liên thủ với người Hồ gia, Tiền gia đồng loạt tiêu diệt sạch đợt này.
"Hoàng Sát dược tề này dùng rất tốt mà!" Hồ Minh Nguyệt vui sướng nói.
Lưỡng Giới Thành có được dược tề đương nhiên sẽ phân phát trở xuống, Hồ gia được một phần, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng được một phần, dược tề đưa ra lại trở về trong tay mình đối với Sở Diệp mà nói thì đây là một cảm giác rất vi diệu. Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy thật."
Hồ Minh Nguyệt híp mắt nói: "Lần châu chấu triều này nhờ có dược tề mà tác hại có thể giảm ít nhất là sáu thành đó." Hồ Minh Nguyệt nghĩ: Châu chấu vốn dĩ bay khắp nơi đụng gì ăn đó làm cho bọn họ phải cất công bảo vệ linh điền, linh thực, giờ chỉ dùng chút dược tề thôi là bọn chúng đã quay sang giết hại lẫn nhau, không rảnh ăn gì nữa.
Sở Diệp nghe được Hồ Minh Nguyệt nói, tâm tình rất tốt.
Tiền lão gia tử cười nói: "Lưỡng Giới Thành thật là ngọa hổ tàng long mà! Không nghĩ tới còn ẩn giấu một vị Dược Tề Sư như vậy."
Hồ Minh Nguyệt híp mắt, "Chắc là vị Dược Tề Sư thần bí trước đó có lan truyền, hồi lâu đã có lời đồn nói vị Dược Tề Sư kia đã bị Không Minh lão tổ bắt lại rồi, có lẽ là thật đó."
Sở Diệp: "......"
Tiền lão gia tử lắc đầu, "Không có đâu, nghe nói dược tề là được đưa tới một cách thần thần bí bí, vị Dược Tề Sư kia che giấu rất tốt, Tư Đông Phong cũng không tra ra được hắn là ai, tuy nhiên, đối phương nếu chịu cung cấp Hoàng Sát dược tề hẳn là người phẩm tính rất tốt."
"Đã sớm nghe nói Dược Tề Sư lợi hại, Dược Tề Sư cao tay có thể khống chế cục diện trận chiến, không nghĩ tới là thật." Hồ Minh Nguyệt nói.
Mày Sở Diệp nhảy nhảy, tác dụng bọn họ phát huy ra tới có lớn như vậy sao? Hình như đúng thật là không nhỏ. Dược tề này có thể dùng lần đầu, cũng có thể dùng lần nữa, nếu lần này tiểu độc vương đột phá thành công thì thôi, nếu mà thất bại tất nhiên sẽ coi Dược Tề Sư luyện chế Hoàng Sát dược tề là đại địch. Tuy rằng tiểu độc vương ở xa ngoài ngàn dặm nhưng đối phương có thể thông qua đôi mắt tụi châu chấu phát hiện được điều gì đó, nếu đối phương mà đoán được chân tướng, vậy...
Sở Diệp mơ hồ có loại dự cảm lần này bọn họ sợ là bị tiểu độc vương nhắm tới rồi, không tốt lành gì nha!
Hồ Minh Nguyệt thở dài một tiếng tràn đầy tiếc nuối, "Đáng tiếc không biết đối phương là ai, bằng không có thể tìm người ta nhờ luyện chế một ít dược tề rồi."
Tiền lão gia tử cười khổ, "Chuyện này sợ rằng rất khó khăn rồi."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, "Thì vậy đó, nghe nói dược tề thuật của Dược Tề Sư thần bí này phi thường cao minh, đã đạt tới tiêu chuẩn đại sư rồi, một Dược Tề Sư cấp bậc đại sư hơn phân nửa chính là người có tính tình cao ngạo, nơi nào dễ dàng tiếp xúc như vậy đâu chứ!"
Sở Diệp chớp chớp mắt không nói gì, nghĩ thầm: Tính tình Sơ Văn thật tốt, thực sự không khó tiếp xúc đâu mà.
Hồ Minh Nguyệt nhìn về phía Sở Diệp tò mò hỏi: "Sở thiếu không có ý kiến gì sao?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không có! Ta chỉ đang nghĩ là vị Dược Tề Sư này thật là lợi hại!"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, "Xác thật lợi hại..."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp chằm chằm đánh giá một hồi, Sở Diệp bị Hồ Minh Nguyệt nhìn đến nỗi mất tự nhiên luôn, "Hồ đạo hữu làm gì nhìn ta như vậy hả?"
Hồ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, nói: "Không có gì." Nàng cứ cảm thấy khi nhắc tới vị Dược Tề Sư thần bí kia Sở Diệp phản ứng quá bình tĩnh rồi, giống như một chút cũng không hiếu kỳ đối với vị Dược Tề Sư thần bí kia. Hồ Minh Nguyệt âm thầm bội phục, nghĩ thầm: Tâm tính Sở Diệp thật là đạm bạc, Hồn Sủng Sư Lưỡng Giới Thành đều đang đoán xem Dược Tề Sư thần bí kia là ai mà Sở Diệp một chút cũng không thèm quan tâm, thật sự là siêu nhiên mà.
Nếu Sở Diệp biết suy nghĩ của Hồ Minh Nguyệt sợ là không còn chỗ nào để nói, hắn không phải là không hiếu kỳ mà là không cần tò mò.
Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cái ý nghĩ, Tiền lão gia tử liền lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ mới vừa nhú lên trong đầu ra ngoài.
Sở Diệp nhìn Tiền lão gia tử, hỏi: "Lão gia tử làm sao vậy?"
Tiền lão gia tử lắc lắc đầu, nói: "Không, không có gì."
Sở Diệp híp mắt nghĩ: Không phải Tiền lão gia tử đoán được cái gì rồi, thực lực chiến đấu của lão nhân chẳng ra gì nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt.
......
Châu chấu xâm lấn Thiết Thụ Lĩnh không nhiều lắm, đám người Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dễ dàng chặn lại, rồi sau đó quay trở về động phủ.
Lâm Sơ Văn chống cằm, "Tình huống còn muốn tốt hơn so với trong tưởng tượng nữa."
Đàn châu chấu trước đó cũng đã tàn phá bừa bãi vài ngày rồi, sau đó gặp phải Hoàng Sát dược tề cản trở đã có dấu hiệu hành quân lặng lẽ rồi.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Xác thật." Tác dụng của dược tề còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, lần này tiểu độc vương còn chuẩn bị đầy đủ hơn so với lần ở Vân Châu, cũng may Lưỡng Giới Thành ra tay dọn sạch châu chấu cũng tương đối sớm. Năm đó người Vân Châu ngay từ đầu đều không tin sẽ có nạn châu chấu, thái độ đối đãi với nạn châu chấu thập phần qua loa, chờ nạn châu chấu hoàn toàn hình thành mới hoảng sợ. Lúc Vân Châu bắt đầu ra tay chống đỡ nạn châu chấu nghiễm nhiên đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất rồi. Lưỡng Giới Thành không giống vậy, ngay từ đầu Lưỡng Giới Thành đã tiếp thu giáo huấn từ Vân Châu, tiến hành càn quét sào huyệt châu chấu từ sớm. Thêm một cái khác nữa là dược tề của Lâm Sơ Văn, tác dụng của dược tề có chút vượt quá tưởng tượng.
"Hoàng Sát dược tề hình như cả ba tông môn đều không có ghi chép lại, truyền thừa mà gia gia của đệ phát hiện ra hình như cực kỳ bất phàm nha!" Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Có lẽ là như vậy." Lần trước khi Vân Châu phát sinh nạn châu chấu căn bản không có người nào nhắc tới dược tề này, đã như vậy thì truyền thừa Dược Tề Sư lưu lại này có thể là từ rất nhiều năm về trước, hoặc cũng có thể là Dược Tề Sư ngoại vực.
Sở Diệp nghĩ thầm: Trong nguyên tác lúc này Lâm Sơ Văn đã chết, sau khi đối phương chết rồi di sản khẳng định là lọt vào trong tay nữ chính, truyền thừa dược tề có lẽ cũng rơi vào trong tay nữ chính luôn, nữ chính thật đúng là tốt số mà.
......
Sử dụng Hoàng Sát dược tề vào ngày thứ sáu, số lượng lớn đàn châu chấu đã bị tiêu diệt, sĩ khí Lưỡng Giới Thành tăng vọt. Châu chấu chết đi để lại lượng lớn tinh hạch, Hồn Sư tham chiến đều có thu hoạch rủng rỉnh.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đang nói chuyện thì một con Ngân Sí Ong bay tới.
Sở Diệp nghe Ngân Sí Ong truyền âm xong nói: "Đi thôi, có đánh nhau."
Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói: "Châu Chấu triều?"
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không phải, thú triều." Gần đây Lưỡng Giới Thành lục tục xảy ra rất nhiều lần thú triều, không khớp với suy đoán của mọi người sẽ có thú triều cỡ lớn, chỉ là rải rác một vài thú triều cỡ nhỏ, tần suất phát sinh có chút cao, tuy rằng không gây ra chuyện náo loạn ầm ĩ nào nhưng thường thường lại tới một chuyến cũng rất là phiền hà.
Lâm Sơ Văn nhìn qua tiểu hồ ly với Tiểu Thải, nói: "Đi thôi nào."
Lâm Sơ Văn với Sở Diệp bước ra thì thấy được vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn của Hồ Minh Nguyệt và khẩn trương của Tiền lão gia tử.
"Châu chấu triều vừa mới ghé qua xong, giờ lại tới thú triều, cuộc sống này thật không phải dành cho người mà." Hồ Minh Nguyệt nói.
Tiền lão gia tử vẫn bày ra khuôn mặt cay đắng, Sở Diệp nhìn thoáng qua Tiền lão gia tử, cảm thấy đối phương giống như già đi vài tuổi, Sở Diệp nghĩ: Lão gia tử cũng một bó tuổi rồi, thật không dễ dàng.
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp nói: "Trạng thái Hồn Sủng của Sở thiếu nhìn rất tốt nha!"
Hồn Sủng Chiến Tướng khi chiến đấu sẽ tiêu hao hồn lực, sau khi hồn lực tiêu hao không còn thì phải qua một khoảng thời gian mới có thể khôi phục, chinh chiến mấy ngày liền Hồn Sủng của nàng đã có chút mỏi mệt không chịu nổi, chiến lực chỉ còn khoảng bảy tám thành so với thời kỳ toàn thịnh thôi. Thoạt nhìn Sở Diệp thần thái sáng láng, trạng thái bảo trì rất không tệ, cũng không biết làm sao mà được như vậy.
Sở Diệp cười nói: "Không tệ, không tệ."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, trong lòng mơ hồ rầm rì.
Hồ Minh Nguyệt không biết Hồn Sủng của hai người Sở Diệp sở dĩ vẫn luôn có thể bảo trì trạng thái không tệ, một mặt là bởi vì phẩm cấp huyết mạch của mấy đứa nhỏ tương đối cao, khôi phục tương đối nhanh, một mặt khác là bởi vì Lâm Sơ Văn luyện chế rất nhiều dược tề khôi phục, có thể nhanh chóng bổ sung thể năng với hồn lực của mấy đứa nhỏ Hồn Sủng.
Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, tròng mắt xoay chuyển, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
"Tới rồi." Lâm Sơ Văn nói.
Đàn ong của Sở Diệp cùng với Tiểu Thải trực tiếp xông ra ngoài, tiểu lão hổ với tiểu hồ ly cũng nhảy theo sau.
"Ồ, con mèo nhỏ của Sở thiếu làm sao mà hình như cũng là Chiến Tướng." Lần châu chấu triều với thú triều trước đó Hồ Minh Nguyệt chỉ lo tác chiến cũng không lưu ý tới Tiểu Bạch, lần này thú triều cũng không coi là lớn cho nên Hồ Minh Nguyệt vẫn còn thừa lực khi chiến đấu rốt cuộc cũng chú ý tới.
Tiền lão gia tử liếc mắt nhìn Hồ Minh Nguyệt, nghĩ: Hồ Minh Nguyệt này thật là đầu óc chậm chạp mà! Vậy mà tới bây giờ mới phát hiện ra.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Xác thật tiến giai Chiến Tướng."
Khóe miệng Hồ Minh Nguyệt run rẩy, nghĩ: Vậy mà cũng là Chiến Tướng, sát khí ở đâu ra vậy trời! Huyễn Vụ Sát rõ ràng cho tiểu hồ điệp rồi mà! Chẳng lẽ chợ phiên lần trước hai người còn bí mật có được sát khí khác sao, hay là giống như đồn đãi hai người có được rất nhiều di sản của Tử La Tông, chết tiệt, trọc phú đây mà! Hồ Minh Nguyệt kinh ngạc một hồi liền tập trung vào chém giết.
Tiểu hồ điệp với tiểu hồ ly liên thủ sử dụng ảo thuật lên đàn thú, cả đàn hung thú bắt đầu gào thét tự giết hại lẫn nhau.
Hồ Minh Nguyệt nhìn một màn này sắc mặt cổ quái nói: "Lâm đạo hữu, tác dụng hai Hồn Sủng này của ngươi thật giống với hiệu quả của Hoàng Sát dược tề nha!" Hoàng Sát dược tề có thể kích thích châu chấu giết hại lẫn nhau, tiểu hồ ly với tiểu hồ điệp của Lâm Sơ Văn cũng có thể kích thích hung thú giết hại lẫn nhau, tác dụng thật đúng là cực kỳ giống nhau tới kinh ngạc.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Không tới mức đó."
Tiểu lão hổ một móng vuốt một con hung thú, lần trước lúc hai người Lâm, Sở cùng với Tiểu Bạch ứng phó thú triều Tiểu Bạch mới chỉ là cửu giai, cùng nhau chiến đấu lần này đã là Chiến Tướng trung kỳ, chiến lực tăng lên vèo vèo.
Hồ Minh Nguyệt nhìn Tiểu Bạch dễ dàng đào ra trái tim của một con hung thú Chiến Tướng, nhăn nhăn mày nói: "Thật là lợi hại mà!" Hung thú Chiến Tướng đột kích lần này tổng cộng có năm con, so với thú triều xưa nay Hồ Minh Nguyệt đối mặt thì quy mô cũng không coi là nhỏ. Nếu là trong quá khứ tất nhiên phải khổ chiến một hồi rồi, nhưng bây giờ Hồ Minh Nguyệt phát hiện chính mình hình như không có đất dụng võ rồi. Chiến thú thủ hạ của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn quá hung mãnh, tiểu hồ ly với tiểu hồ điệp vừa ra tay khiến cho hai hung thú Chiến Tướng giết hại nhau, đàn hung thú liền hỗn loạn, căn bản không cần đến nàng ra tay.
Chiến lực của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn so với lúc vừa mới tới Lưỡng Giới Thành tăng cao không chỉ mấy lần, trong lúc không để ý hai người tựa hồ đã trưởng thành tới một trình độ rất khó tin.
Hồ Minh Nguyệt nhìn đàn ong bay múa trong không trung, sắc mặt cổ quái nói: "Thực lực đàn ong của Sở thiếu lại trở nên càng mạnh hơn nha!"
Trong lúc chiến đấu hơi thở có chút hỗn loạn nên Hồ Minh Nguyệt cũng không phát hiện trong đàn ong có tồn tại vài con Hồn Thú Chiến Tướng, chỉ là cảm thấy lực lượng của đàn ong so với trước kia còn cường hãn hơn gấp mấy lần.
Sở Diệp cười cười, nói: "Cũng không tới mức đó đâu."
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro